Chap 1
Tôi tên là Nguyễn Phương Linh, là một nhân viên bán hàng online. Tôi là một công dân mang quốc tịch Việt Nam chưa bao giờ phạm tội gì.
Tôi có gia đình ấm no hạnh phúc, ba làm nghề giáo viên, mẹ làm nghề phóng viên, thằng em trai thì làm nghề công an. Một gia đình rất hạnh phúc phải không?
Nhưng cuộc sống có lúc trắc trở mà mình phải vượt qua.
Mà trớ trêu thay tôi không vượt qua nổi.
Mấy bữa trước tôi bị ốm, bác sĩ có kê đơn thuốc cho tôi uống. Xui xẻo rằng tôi bị uống lộn thuốc độc.
...
...
...
TỔ CHA TIÊN SƯ THẰNG LANG BĂM BẤT TÀI NGU NGỐC VÔ DỤNG ĐẦN ĐỘN!!!!
Tôi vẫn chưa có mối tình vắt vai, tiền tiết kiệm suốt mấy năm trời chưa tiêu, thì sao tôi có thể chết chứ!
TAO NGUYỀN RỦA THẰNG C-HÓ LANG BĂM KÊ ĐƠN NHẦM THUỐC HẠI TAO CHẾT ĐI!!! XUỐNG GƯỜNG VẤP NGÃ, ĐI VỆ SINH GẶP MA, ĐI ĐƯỜNG CHÓ CẮN, ĐI XE TAI NẠN GIAO THÔNG, ĐẾN NGÕ HẺM THÌ GẶP CÔN ĐỒ!!!!! TÊN SƯ MẢ TỔ NHÀ CHÚNG MÀY CHỊU TỘI HẾT ĐI NHÁ!!!!!!!!!
(T/g: một giây mặc niệm cho anh bác sĩ)
///////////////
Đầu tôi đau như búa bổ, tay chân thì vướng víu khinh khủng, mắt lại không mở nổi. Tôi cảm giác trong đây rất ẩm ướt.
...
...
...
Không phải là tôi chết rồi hay sao, nhỉ?
Tôi thử nâng cánh tay lên nhưng cảm thấy vô lực cực kì, nhấc tay lên thì chạm phải cục thịt khác.
Đậu má, đáng sợ quá!!!
- Ah, con đang đạp em nè anh!- Một giọng nữ dịu dàng vang lên ngoài vách tường.
- Uh! Nó cũng đạp anh nè!- Một giọng nam trầm trầm vang lên.
...
...
...
Tôi nghĩ rằng bản thân đang ở đâu rồi.
- Nè anh à, chúng ta nên nghĩ tên cho con mình thôi ah.- Giọng "mẹ" vô cùng vui vẻ xoa lên vách tường.
- Là con trai thì là Uchiha Sasuke, con gái thì là Uchiha Yoko.- Người cha có chút tán thành.
...
...
...
Uchiha Sasuke.... Ha ha ha đừng đùa đừng đùa, như vậy không có vui đâu.
- Chốc Itachi và cậu nhóc Shisui về đây, chúng ta sẽ nói cho bọn nhóc biết!
Là....là thật, đúng không?
Tôi xuyên vào anime Naruto rồi. Xuyên đúng vào cái bào thai, là em của Itachi.
Kya!!!!! SAO CÓ THỂ, SAO CÓ THỂ CHỨ!!!!!
Tôi không muốn, không muốn, không muốn, không muốn, không muốn......×10000 lần.
Tôi tình nguyện không mang họ.
Bên Uchiha tôi không có liên quan.
Tôi không dính dáng đến bọn huynh khống đệ khống.
Tôi. Không. Muốn. Mình. Quen. Biết. Với. Uchiha!!!!!
Có lẽ do tôi cầu nguyện quá tha thiết hoặc cơ thể yếu ớt nên mau chóng chìm vào giấc ngủ.
///////
Um....
Ồn ào quá.
Tôi bắt đầu tỉnh giấc, hình như có tạp âm quấy nhiễu giấc ngủ của tôi.
Tôi nghe thấy rất nhiều tiếng kim loại va chạm cùng với tiếng hét?
Mưu sát sao?
Đm, chưa được sinh ra đã bị người khác mưu sát, số tôi nhọ thật đấy.
Tôi có một chút thất vọng não nề, tôi sinh ra ở thế kỉ 21, được giáo dục rằng giết người là phạm pháp và có thể đi tù. Nhưng ở trong đây, mạng người là thứ rẻ tiền nhất.
Tôi không thích điều đấy.
Từ nhỏ, tôi đã được dẫn đi xem bảo tàng Lịch sử trưng bày hiện vật và được mọi người kể về chiến tranh xảy ra ở Việt Nam.
Bao nhiêu năm bị đô hộ...
Bao nhiêu người đã ngã xuống...
Chỉ vì hai chữ độc lập.
Nam quốc sơn hà Nam đế cư.
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm.
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
( Nam Quốc Sơn Hà - Lý Thường Kiệt)
" Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối; ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ căm tức chưa xả thịt lột da, nuốt gan uống máu quân thù. Dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng cam lòng."
( Hịch Tướng Sĩ - Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn)
Từng nghe:
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân,
Quân điếu phạt trước lo trừ bạo.
Như nước Đại Việt ta từ trước, vốn xưmg nền văn hiến đã lâu,
Núi sông bờ cõi đã chia,
Phong tục Bắc Nam cũng khác.
Từ Triệu, Đinh, Lí, Trần bao đời gây nền độc lập,
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên xưng đế một phương,
Tuy mạng yếu từng lúc khác nhau,
Song hào kiệt đời nào cũng có.
Vậy nên:
Lưu cung tham công nên thất bại,
Triệu Tiết thích lớn phải tiêu vong,
Cửa Hàm tử bắt sống Toa Đô,
Sông Bạch Đằng giết tươi Ô Mã.
Việc xưa xem xét
Chứng cớ còn ghi.
( Đại Cáo Bình Ngô - Nguyễn Trãi)
" Chúng ta hi sinh tất cả chứ không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ..."
(Bản Tuyên Ngôn Độc Lập - Hồ Chí Minh)
Đó là những thứ mà tôi nhớ mãi. Nó đã ảnh hưởng tới tuổi thơ của tôi. Tôi đã sưu tầm toàn bộ về phim, câu chuyện về chiến tranh ở Việt Nam, khi xem chúng, tôi đã khóc.
Khóc vì tôi quá may mắn khi sinh ra ở thế giới hòa bình không chiến tranh.
Khóc vì thương tiếc bao người vô tội chết vì chiến tranh.
Khóc vì những người lính Việt Nam xa quê bỏ mạng nơi xứ Người.
Nếu ra ngoài thì tôi phải vứt bỏ lương tâm, vứt bỏ lối tư duy vốn có, phải lãnh khốc ,vô tình , phải giết người không ghê tay... Ôi trời đựu, TÔI KHÔNG MUỐN.
Giờ đây, tôi phải làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top