2/ HOA BỈ NGẠN
6 Năm kể từ ngày đẫm máu đó, cô cũng đã 24 tuổi và đang làm việc tại một ngôi trường nhỏ, sống tại ngôi nhà cũng một đứa bạn thân, cuộc sống tẻ nhạt. Cô không nhớ rõ những gì đã xảy ra vào 5 năm trước cũng như những kí ức trước kia nhưng nó khiến cô bức rức và khó chịu...
Theo như cô được kể lại thì, ba mẹ của người bạn thân của cô đã tìm thấy cô trong một con hẻm nhỏ với cơ thể đầy máu, cơ thể chằng chịt vết thương và đang ngất ở đó, họ đưa cô về nhà và băng bó cho cô, nghe nói họ là những y sĩ giỏi ở thành phố này, cô ngất tận một tháng liền, khi tỉnh dậy thì cô không thể nhớ được bất cứ thứ gì về quá khứ và họ đã chuẩn đoán cô mất trí nhớ tạm thời, họ nhận nuôi cô, họ bất ngờ khi thấy cô rất thông minh và biết nhiều về y học dù đã mất trí nhớ, sau đó họ cho cô đi học...
Hôm nay cũng như mọi khi cô đi làm và có cảm giác bất an, đang đi thì cô nhìn thấy một cậu bé đang qua đường và một chiếc xe tải đang lao tới...
Cô hoảng hốt không nghĩ gì nhiều mà lao thẳng đến chỗ đó mà đẩy cậu bé ra nhưng khi chạm đến cậu bé thì cậu bé biến mất cùng giọng cười khanh khách, bây giờ cô nhận ra đó là một hồn ma ( ghê không:> )
Hiromi Yuzuki: Chết tiệt, bị lừa rồi!
Cô lẩm bẩm, cô biết rõ khả năng của mình là có thể nhìn thấy những hồn ma bóng quế, ác có thiện có lần này xui xẻo cho cô rồi vì cô đã gặp một vong ác
Hiromi Yuzuki: AHHHHH
Xe lao đến cô không kịp né nên đã ra đi tiếng cười vẫn vọng bên tai cô...
________________________
ÂM PHỦ:))
Hiromi Yuzuki: đ..ây là đâu?
Tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm trước một cánh cổng lớn xung quanh là một loài hoa màu đỏ rực, một loài hoa kì lạ mà cô đã từng thấy qua, một ngàn năm hoa nở, một ngàn năm hoa tàn, khi hoa nở thì lá đã tan, mà khi lá mọc thì hoa lại úa tàn, chỉ nhìn thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá rồi lại chẳng thể gặp hoa. Hoa và lá dẫu cùng chung một rễ, nhưng vĩnh viễn lại chẳng thể gặp nhau, nhớ nhớ thương thương mà lỡ dở đời đời…
Người ta nói, đó là hoa Bỉ Ngạn.
Truyền thuyết kể rằng ngày xưa có một đôi nam nữ, theo luật Thiên Đình họ không được phép gặp gỡ. Một ngày, cả hai đã phá vỡ giới luật để tìm đến bên nhau. Chàng là một nam tử hào hoa anh tuấn, còn nàng lại là một nhi nữ đẹp tựa tiên sa. Cả hai vừa gặp đã quen thân, quyến luyến không xa rời, nguyện ước hẹn ở bên nhau đến kiếp kiếp đời đời.
Nhưng vì đã phạm luật Trời, họ bị đọa xuống trần gian rồi biến thành hoa và lá của cùng một cây. Lá xanh, hoa đỏ, đẹp kiêu sa nhưng chất chứa nỗi buồn. Có điều, loài hoa này rất đặc biệt, có hoa thì không thấy lá, mà có lá lại chẳng thể thấy hoa, giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp mặt.
Một ngày, Đức Phật đi ngang qua, thấy trên mặt đất có một loài hoa đỏ rực như lửa, vừa nhung nhớ lại vừa u sầu. Phật vừa liếc nhìn đã thấu tỏ được huyền cơ trong đó. Quả thật là:
“Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử” – Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh.
Đức Phật xót thương, bèn quyết định mang hoa về miền Cực Lạc. Nhưng vì Cực Lạc là Phật quốc, là thế giới thanh tịnh và thuần khiết, nên tất cả những gì là ‘tình si’, ‘nhung nhớ’, ‘u sầu’, ‘đau khổ’… đều không được phép tiến nhập vào miền tịnh thổ. Những thứ xúc cảm con người ấy đều phải rời khỏi hoa, kết thành một màu đỏ rực lửa rồi rơi xuống sông Vong Xuyên.
Bởi vậy, khi về đến Cực Lạc, đóa hoa trong tay Phật đã biến thành một màu trắng tinh khiết không còn nhuốm bụi trần. Đức Phật bèn gọi nó là Mạn Đà La hoa, hoa của cõi Phật, cũng chính là một loại hoa Bỉ Ngạn.
Lại nói về màu đỏ rực lửa. Lúc ấy, Bồ Tát Địa Tạng thần thông quảng đại đã biết rằng nghiệp duyên của hoa Mạn Đà La hiện đang nằm dưới sông Vong Xuyên. Ngài bèn đến bên bờ sông, ném xuống một hạt giống, chỉ trong chốc lát một đóa hoa đỏ tươi bay ra khỏi mặt nước. Bồ Tát đón lấy hoa và nói:
“Ngươi đã thoát thân trở về miền Cực Lạc, sao còn đem nỗi hận tình si để lại nơi khổ ải vô biên này chứ? Vậy thì, ngươi hãy ở đây làm sứ giả tiếp dẫn các linh hồn đi về phía luân hồi. Cực Lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi (Mandarava), vậy ta sẽ gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy (Manjusaka)”.
Từ đó có hai loài hoa Bỉ Ngạn, một loại trắng ngần tinh khiết, một loại lại rực rỡ hoa lệ; một loại gợi nhớ gợi thương, chia ly đau khổ, một loại lại vô dục vô cầu, vô khổ vô bi; một loại trầm luân trong nỗi sầu nhân thế, một loại lại thản thản đãng đãng nơi Phật quốc thanh cao.
-Ái tình là mộng ảo, khi duyên hết thì
tình cũng dứt, trả hết nợ một đời thì đừng nên luyến tiếc mà càng thêm đau khổ. Vì con người mê đắm trong ‘Tình’ nên cần phải ngộ được chân lý này mới có thể thanh thản giữa các kiếp luân hồi.-
Người ta nói, hoa Bỉ Ngạn là loài hoa rực lửa, cho nên tình ái mới khiến người ta say đắm nồng nàn. Chẳng phải người đời vẫn hay nói “tình yêu rực lửa”, “tình yêu cháy bỏng” đó sao? Nhưng thiên tình sử nào, cuối cùng rồi cũng trái ngang.
Người ta nói nhiều về ý nghĩa của hoa Bỉ Ngạn, ở Nhật Bản là ‘hoa hồi ức đau thương’, ở Triều Tiên là ‘hoa nhung nhớ’, ở Trung Quốc là ‘hoa ưu mỹ thuần khiết’. Nhưng trên tất cả, đây là loài hoa cảnh tỉnh thế nhân về ảo ảnh của ái tình.
Người ta nói, hoa Bỉ Ngạn là loài hoa nơi địa phủ, cho nên những ai không thể bước qua được ái tình sẽ chỉ khiến tâm hồn chôn vùi trong dĩ vãng.
Cô nhẹ nhàng cầm một bông hoa lên nhìn chăm chú vào nó một hồi lâu thì cô đứng dậy và xem xét xung quanh
Hiromi Yuzuki: nơi này đẹp thật, mà sao thấy kì vậy ta, sao mình lại ở đây, mà quần áo mình làm sao thế này mình nhớ mình đâu có mặc váy đâu!!
Cô đang mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhưng khá đẹp trên đầu còn đeo vòng hoa màu hồng phấn nhỏ nhắn cùng mái tóc đỏ dài suôn mượt nó tô điểm thêm cho vẻ đẹp của cô
Hiromi Yuzuki: Ai đã thay đồ cho mình nhỉ, không lẽ biến thái chăng!!
Mặt cô xanh lại khi nghĩ đến đó
???: Biến thái bà nội ngươi ý
Trước mắt cô là một người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc đỏ xoắn, đôi mắt tím đầy mê hoặc, chết chóc cùng bộ váy đen và đặc biệt là cây lưỡi hái to đùng ấy ( tui miêu tả dở vl:< )
Hiromi Yuzuki: bà là ai?
Hikari (Thần chết): ngươi không sợ ta à?
Hiromi Yuzuki: mới bị ma dụ chết thì chắc ta sợ bà?
Hikari (Thần chết): Ừ biết đây là đâu không?
Hiromi Yuzuki: không, đây là đây?
Hikari (Thần chết): Âm phủ, ngươi bình tĩnh quá ha, ngươi biết ngươi là ai không?
Hiromi Yuzuki: Ta là ta chứ là ai
Hikari (Thần chết): thân phận của ngươi ấy
Hiromi Yuzuki: Không
Hikari (Thần chết): công chúa của địa ngục
Hiromi Yuzuki: HẢ?!!!!!!
Hikari (Thần chết): vì là công chúa nên ta cho ngươi một cơ hội sống tiếp
Hiromi Yuzuki: vậy tôi sẽ được sống lại?
Hikari (Thần chết): không ta cho ngươi sang thế giới khác sống
Hiromi Yuzuki: là nơi nào?
Hikari (Thần chết): là thế giới Ninja
Cô đã từng đọc và xem qua nhiều bộ phim, truyện về thế giới Ninja rồi nên cũng khá rảnh về mấy vụ này
Hiromi Yuzuki: Vậy thế giới đó như thế nào?
Hikari (Thần chết): nó là thế giới Naruto chắc ngươi cũng đã nghe qua, nhưng nó sẽ khác với nguyên tác, nên ngươi tự đi tìm hiểu nha 😄
Cô khá bất ngờ và vui sướng vì cô cực thích anime và bộ Naruto là một trong những bộ cô thích nhưng khi nghe nói đến khác với nguyên tác thì...sẽ khó đây:)
Hiromi Yuzuki: vậy khi nào đi?
Hikari (Thần chết): ngay bây giờ
Hiromi Yuzuki: hả, AHHHHH
Một cái hồ đen ở đằng sau bất ngờ hút lấy cô làm cô bất ngờ mà hét toáng lên
Hikari (Thần chết): chúc may mắn, công chúa/cười/
___________________________________
Hết rùi mấy chế:)
Tạm biệt:)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top