[ 3 ]


Đoàng... Đùng đùng ... tí tách... tí tách... ( mình viết ko hay mấy từ tượng thanh này, các bạn cứ tưởng tượng như tiếng lửa kêu ý )

ồn quá đi mất, còn nóng nữa chứ. 

Mà... khoan sao lại nóng chứ.

Mở mắt tỉnh dậy, cố gắng gượng đứng lên thì thấy bên cạnh mình cảm giác như có ai đó. Ko ai khác chính là cậu bạn thân- kagami mà sao cậu ấy ở đây, toàn người đầy vết thương. Nhìn xung quanh mình mọi thứ đang đắm chìm trong một màu biển lửa. Gắng gượng đỡ kagami ra khỏi đấy dù biết rằng mình ko còn bao nhiêu sức. Kagami nói với giọng hết sức yếu ớt:

'' cậu là đồ ngốc à, cứ để tôi ở đây đi cậu tự chạy trước nhanh ko thì tôi với cậu cùng bị nướng chín ở đây luôn đấy''

'' Nhanh mau đi trước đi tôi sẽ ổn mà thôi ''

'' Hức... đồ ngốc ư, có mà cậu là đồ ngốc đấy, cậu bị ngốc thật à, đang yên đang lành thì chạy đến đây làm cái gì, sao ko ở yên lớp đi, đồ ngốc này. Còn bảo tôi chạy trước nữa, muốn chết thế cơ à '' tôi tức giận hét lên. 

Kagami chỉ mỉm một nụ cười nói với giọng  nhẹ nhàng mà trước đây tôi chưa từng nghe thấy:

'' Sao đâu chứ, chả phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi làm như thế bởi vì tôi là hiệp sĩ của cậu mà,  tôi đã hứa sẽ bảo vệ cậu mà, trước khi cậu an toàn rời khỏi đây làm sao mà tôi chết được chứ, phải ko? . ''

Chậc, sao lúc này lại có thể nói những lời đó cơ chứ, sao lại phải là lúc tình cảnh ngặt nghèo này,  đúng là khiến cho người khác ko thể hiểu được, mà lại tại sao hai hằng nước mắt của mình ko ngừng tuôn chứ. Ko được, nếu cứ khóc thế thì tên ngốc kia lại cười cho. Nhưng mà mình... 

'' Nè, saha, bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn ngủ quá. Tôi sẽ ngơi một chút, nhé? ''

Tôi giật mình hét lên:'' Ko được, tôi cấm ... cậu...''

Bỗng chốc, mọi thứ như tối sầm lại, đầu óc lại quay cuồng, choáng váng. Ko được, phải đưa được cậu ta ra ngoài đã chứ, đợi.... đã.....

Khi tỉnh dậy, cái gì thế này, nơi này là đâu, thật lạ lẫm. 

Ko phải mình đang trong biển lửa đấy ư. 

Mà kagami đâu rồi. 

Đi xuống giường bệnh lao nhanh ra phía cửa. Lúc đấy, chú ý nhìn quanh thì tôi mới biết rằng nơi này là bệnh viện. Cùng lúc, có chị y tá đến kiểm tra hốt hoảng chạy nhanh đến chỗ tôi nói:

'' Thể trạng của em giờ đang rất yếu mau quay nhanh về giường của em đi '' 

'' Tôi ko ... '' nói đến đoạn tôi bỗng khụy xuống, phải nhờ chị y tá đưa về giường. Tình trạng của tôi lúc này rất yếu: khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt; đầu khá choáng váng; tầm nhìn bỗng dưng yếu hẳn, ko nhìn rõ. giờ đây, trong tầm nhìn lu mờ của tôi, mơ hồ thấy được khuôn mặt hốt hoảng của chị, nhìn theo bóng hình mà chị chạy đi tìm bác sĩ mà tôi cũng bất giác đưa tay theo.

Mọi thứ một lần nữa lại tối sầm.

Sau một thời gian điều trị và tĩnh dưỡng. Tưởng mọi truyện sẽ yên ổn một thời gian, tôi lại ko ngờ rằng mình phải đối mặt với cánh truyền thông. Kể từ sau sự việc lần đó nhiều nhà báo, phóng viên đến để hỏi vấn đề.

Quan tâm ? Ha... Bên ngoài thì nói là quan tâm rồi an ủi tôi đủ các thứ kiểu nhưng thực tế lại đang dò ép tôi nói để làm nổi danh mình tạo có danh tiếng mà thôi. Toàn một lũ giả tạo. Cũng có nhiều tin đồn xung quanh là vụ ấy là do tôi làm ra, sau đó tôi mới biết rằng tất cả mọi người trừ tôi ra ko còn ai sống sót. Tất cả mọi thứ đều cháy rụi , một biển lửa nuốt chửng mọi thứ đấy đã mang đi tất cả bao gồm cả cậu ấy. Tin đồn ấy lan nhanh như đang chi phối dòng xã hội đến mức gần như ai cũng nghĩ là tôi làm mà đến cả tôi cũng ko thể phản bác được trước ánh nhìn dư luận ko phân rõ đúng sai. Giờ đây, ko một ai tin tôi, cũng như ko một ai đứng về phía tôi. Vì Người duy nhất tin tôi cũng từ giờ phút ấy, khoẳng khắc đó cũng đã rời bỏ tôi mà đi, để một mình tôi ở đây. 

[ Chỉ còn lại một mình. ]

Màn đêm tĩnh mịch kéo xuống, bao trùm không gian im lặng, ánh trăng lẻ loi chiếu từng tia yếu ớt vào căn phòng lắng đọng lại. Nhiều cảm xúc đan xen giữa cái cô độc, lẻ loi trong góc tối ấy. 

Tại sao tai ương lúc nào cũng ập đến trong vỏ bọc bình thường nhât. Rõ ràng đó cũng chỉ là một ngày bình thường thôi mà. Mà tại sao lại xảy đến với tôi chứ? Bộ tôi thê thảm như thế này vẫn chưa đủ sao? Trong thâm tâm của cô như muốn gào thét đớn đau hay tại sự nhẫn nhịn này của cô đã đi vượt quá giới hạn chịu đựng. Dù chăng có như thế đi nữa cũng chả thay đổi được gì.

'' Bỗng dưng muốn khóc quá đi '' tôi lẩm bẩm một mình hai dòng nước mắt cứ chảy xuống. Từng giọt lệ tràn qua đôi mi ướt ấy rơi xuống một cách thật nhẹ nhàng như ko muốn phá vỡ bầu ko khí đầy tính ngột ngạt .

[ Thật lạnh lẽo làm sao ]

Cô đơn. Cô nhớ lại hình ảnh của cậu ấy còn vướn đọng trong tâm chí, nếu biết rằng đó là lần cuối cùng thì cô đã ko cư xử như vậy. Giờ hối hận thì đã muộn, ko còn thời gian bào chữa cho sai lầm của mình nữa. Với những dòng nước mắt lăn trên má đã thấm mệt, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ cùng với những hình ảnh, kỷ niệm duy nhất còn trong tâm trí. 

------------------------------------------------------

'' Lại gặp lại cô rồi ''

'' Lần trước chưa giới thiệu được, tên của tôi là... ''

''Lại là cậu nữa rồi. Hình như lần này mình nhìn rõ cậu ấy hơn'' Saha nghĩ thầm.

Mà... khoan đã đây là đâu. Bằng hoàng tỉnh dậy ở nơi đây có nhiều điểm ko giống bất kỳ nơi nào của chỗ mình: trần nhà cao, có nhiều đồ trang trí kỳ lạ, căn phòng một màu tối trông khá nhà u ám. Khoan, chả lẽ đây là nhà ma mà nhà ma còn trông sáng sủa hơn nhiều. Nới đây khí lạnh có rợn rợn thế nào ấy, trông như kiểu sắp có ma quỷ suất hiện ý.

Két...

Cánh cửa từ từ mở kêu một tiếng thật... nhẹ nhàng nhưng ko gian phòng im lặng này cũng đủ hù người, khí lạnh từ cánh cửa tràn vào khiến cho nó càng khiến rợn tóc gáy.

Cộp...Cộp... Cộp....

Như tiếng chân ai đó đang đến vang vọng khắp hành lang đang tới gần chỗ tôi hơn.

Trong màn đêm hướng phía của thấp thoáng bóng hình ai đó khá cao lớn, tôi nheo mắt nhìn trong bóng tối hình như ko phải một người nhưng có gì đó khá là lạ. Một người đàn ông cao lớn có cặp sừng và người còn lại thấp hơn trên đầu có hai chiếc tai. 

Ồ, một cặp sừng và đôi tai trên đầu. cứ tưởng gì cơ ai dè.... 

Mà... hơi sai sai thế nào ấy. Người bình thường sao lại có sừng và tai mà thêm điểm cộng vào chỗ tối tăm, u ám thế này, vậy chả lẽ nơi này là thật sự là.... 

-------------------------------------------

-Đây là nơi nào chắc các bạn đoán ra rồi nhỉ?  

-Lại nói trong bài có khá nhiều từ viết sai cũng vì thời gian viết khá vội nên có lẽ ko được hay lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top