Chương 4: không có thân thể? Trở thành quỷ vương là được!
"Cái chân này, phần hông nữa. Trùng xuống xem nào!" Vừa nói, Thẩm Thanh Linh vừa cầm chiếc roi da quất lên đùi và phần hông hắn dù cô và hắn đứng cách nhau mấy mét có dư. Lộc Vĩnh Hằng ăn đau nhưng hắn có thể làm gì sao? Hắn không làm được gì cả!!!
Ai nói hồn thể thì không sợ đau? Vào tay Thanh Linh thử đi, cô có vô số cách để trừng trị ngươi đấy. Mấy lần đầu, Lộc Vĩnh Hằng bị Thẩm Thanh Linh đánh thì còn ngã trái ngã phải, càng về sau, hắn cứ mỗi lần phạm sai liền bị Thẩm Thanh Linh bắt lỗi và đánh, dù cho đó là một lỗi sai rất nhỏ không đáng kể gì cho lắm. Bị đánh liên tục như thế, dần dần hồn thể của hắn học được khả năng kháng đau.
Thẩm Thanh Linh cũng phát hiện ra điều đó ở hồn thể của hắn, cô liền chuyển cách huấn luyện khác khiến hắn sợ hãi hơn: đứng tấn!
Và hiện giờ, hắn đã bị cô bắt đứng tấn ở đây tròn một tháng rồi, chỉ cần hắn đứng hơi sai tư thế, dù cho tư thế sai đó chỉ nhỏ bằng một milimét thôi, cô đều sẽ cầm roi da quất chấn chỉnh lại tư thế của hắn ngay để khiến hắn phải tự điều chỉnh tư thế đứng sao cho đúng, hắn cảm thấy cơ thể mình lúc này đang rất chi là tê mỏi, mặc cho chân tay và toàn bộ cơ thể đều là hư ảo không có thật nhưng cũng dần có cảm giác rời rạc, chúng nó kêu gào muốn nghỉ ngơi! Ấy thế, Thẩm Thanh Linh vẫn không có ý gì là muốn cho hắn nghỉ?
Vì cái qq gì mà khi quen biết nhau ở hiện đại, hắn có thể cảm thấy cô là một bạn hủ nữ đáng yêu dễ thương được nhỉ? Hiện giờ hắn thấy cô liền cảm thấy so với ác ma, lệ quỷ, tula thì chúng chẳng là cái đếch gì, không đủ trình để đòi so với cô!
Hắn vẫn còn nhớ rõ sâu sắc khoảnh khắc hôm chợt được gặp lại Thẩm Thanh Linh đang trong động tác bế Thẩm Thanh Thu về hôm ấy, trông cô như một kẻ muốn giết người nhưng phải cố kìm hãm bản thân không được làm ra hành động ngu xuẩn nào đó vậy.
"Thanh Linh? Sao cô cũng bị xuyên tới chỗ này???" Bỗng hắn thấy Thẩm Thanh Linh xuất hiện thì có hơi ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là nhẹ nhõm, dù sao một người hiện đại tự dưng bị xuyên đến một nơi hết sức xa lạ và không thuộc tầm hiểu biết của bản thân, hẳn ai cũng đều sẽ cảm giác bản thân lạc lõng cô đơn, nhưng nếu thấy được hay biết được một người nữa mà mình đã từng gặp hay là người thân, người có quen biết cũng ở đây như mình thì tâm lí cảm xúc cũng sẽ được chuyển biến sang một giai đoạn khác.
Thẩm Thanh Linh không trả lời, mắt cô lúc này chỉ chứa đựng sự quyết tâm to lớn đang bị mạnh mẽ đè xuống. Cô còn chưa mở lời, Lạc Thương Dạ đã cho hắn biết được đáp án: " ngoại tổ mẫu! A nương...a nương của con thế nào rồi?" Lạc Thương Dạ đang cúi đầu ngồi ôm gối một góc, khi thấy Thẩm Thanh Linh xuất hiện từ cửa động đi vào liền nhảy cẫng lên chạy ngay đến gần cô, nhìn nàng bây giờ đã không khác một con cún nhỏ mất đi nơi che chở tạm bợ nhưng ngay sau đó liền tìm về lại được chỗ dựa vững chắc đã từng giúp nàng ngăn gió chắn bão thân thuộc là bao.
Nàng chen vào giữa Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà, ôm lấy tay của cả hai đặt trước ngực mình nhưng nàng không có khóc, nàng chỉ giữ nguyên tư thế đó mà ôm tay cả hai thôi, Thẩm Thanh Linh thấy nàng làm ra hành động như thế cũng chả có lên tiếng can ngăn. Kệ đi, cứ để cho đứa nhỏ này lần cuối ở bên cha 'nương' nó đi.
"Này, Thanh Linh?" Lộc Thương Dạ phải khó khăn lắm mới thoát được cơn sock tâm lí về việc Thanh Linh nhìn qua chỉ như thiếu nữ hai mươi mà đã lên làm bà ngoại một người có cùng độ tuổi(vẻ bề ngoài đánh lừa thị giác của người tu tiên đấy anh:>) luôn rồi! Hắn cầu cô cho hắn lời giải thích ngay a~~~
"Hửm?" Cô lúc này mới để ý đến sự hiện diện của Lộc Vĩnh Hằng trong sơn động. Mặt cô vẫn lạnh tanh, giơ tay lên vẫy vẫy nói: "chào" với hắn.
Vãi b**p! Nhìn cô chào hắn mà da gà, da vịt, gai ốc của hắn đua nhau nổi rần rần đầy toàn thân rồi đây nè!!! Ai đó mau trả lại cô nàng Thanh Linh ngày xưa dễ thương đáng yêu hoạt bát cho hắn đi aaaaaaaa...
Cô nhìn quanh hắn đánh giá rất nhanh rồi phán một câu hết sức lạnh thấu xương? À mà khoan! Hắn có thân thể đâu mà kiếm ra xương. Lại nè, cô phán cho hắn một câu lạnh xuyên hồn: " ngươi của bên kia đã chết hẳn rồi, game ngươi đang làm dở cũng đã được anh cả của ngươi hoàn thiện rồi tung ra thị trường và được rất nhiều fan nhiệt liệt đón nhận, mà ngươi bây giờ nếu đã có cơ duyên đến được nơi đây. Vậy hãy ở lại đây tu luyện cho tốt là được."
"Nhưng ta đâu có thân thể để tu luyện đâu?"
Quả nhiên tên này lại coi lời cô nói như gió thoảng qua tai đây mà, dù bất mãn là thế, Thẩm Thanh Linh vẫn giải thích đáp đôi chút cho Lộc Vĩnh Hằng nghe: "Ai nói với ngươi rằng cứ bắt buộc phải có thân thể mới có thể tu luyện. Haiz, không có thân thể? Không sao, trở thành quỷ vương là được! Quỷ vương thì không cần có thân thể cũng tu luyện được, chỉ cần còn dù chỉ là một sợi tàn hồn thôi thì vẫn có thể."
"Ở nơi này thật sự có phương thức tu luyện như vậy?" Lộc Vĩnh Hằng tò mò hỏi lại.
Và Thẩm Thanh Linh trả lời một câu rất chi là ngầu: " trước đây không có, giờ ngươi tới đây nhưng không có thân thể thì ta sẽ thêm chế độ tu luyện này vào cho giới diện."
Ok đại tỷ, tỷ đứng yên đấy cho em cầm bó nhang cúi lạy tỷ luôn nha, tỷ có năng lực lớn đến vậy hay sao mà bảo thêm cái gì liền thêm được, bớt cái gì liền bớt được?
Như nhìn ra được ý nghĩ của Lộc Vĩnh Hằng, cô đột nhiên nảy ra ý tưởng doạ hắn chơi, cô hỏi hắn: "ngươi biết ta bao nhiêu tuổi không?"
Câu từ muốn nói nhưng bị ném sau đầu lâu nay được đà hôm nay, Lộc Vĩnh Hằng đem chúng nó tuôn ra hết: "Đấy, cô không nhắc tôi lại quên, nhìn cô chẳng khác nào thiếu nữ hai mươi cả, thế mà đã có cháu ngoại lớn tướng thế này rồi. Nói thật đi, kia là cháu nuôi của cô sao?"
Hắn trước đây thật sự là trạch nam nhưng khá ít đọc tiểu thuyết tu tiên, chủ yếu hắn ở nhà chỉ cắm đầu vào nghĩ ý tưởng làm game và đọc tiểu thuyết tổng tài là chính nên không biết được trong giới tu tiên, bề ngoài một người và độ tuổi của họ sẽ có sự trái ngược.
Cô bắt đầu cảm thấy tâm trạng được hơi chút thả lỏng khi trêu đùa tinh thần yếu ớt của Lộc Vĩnh Hằng: " ta bảo ngươi nhiều rồi đấy, đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên lên mà không nghe cơ, tuổi thật của ta hiện giờ lớn lắm, đem ra đếm cũng không hết nữa kìa."
" lớn là bao nhiêu mà không đem ra đếm được?" Thanh niên mà, tinh thần chơi ngu quả nhiên khó giảm. Vẫn còn cố muốn biết được số tuổi thật của Thẩm Thanh Linh là bao nhiêu.
"Này nhé, ta đã luân hồi chuyển thế khoảng vạn kiếp rồi, mỗi kiếp ít nhất sẽ sống được tỷ năm. Ngươi giúp ta tính tuổi xem nào."
Con số quá lớn, Lộc Vĩnh Hằng tính không ra số tuổi của Thẩm Thanh Linh, hắn còn chưa chịu nhận mệnh mà chuyển hướng chú ý sang Lạc Thương Dạ đang ngồi đau khổ giữa hai cái xác lạnh: "vậy còn nàng? Nàng bao nhiêu tuổi???"
"Tiểu Dạ hả? May cho ngươi đấy, nếu ta nhớ không nhầm thì vài ngày nữa là sinh thần tròn mười ngàn tuổi của nó đấy." Ý cô muốn nói với Lộc Vĩnh Hằng rằng dù Lạc Thương Dạ nhỏ tuổi nhưng nàng cũng đã mười vạn tuổi rồi.
Chỉ tội thằng bé Lộc Vĩnh Hằng bị Thẩm Thanh Linh đùa cợt cho xoay như chong chóng phải chạy đến ngồi vào một góc mà sang chấn tâm lí. Với lại vì Lộc Vĩnh Hằng là người mới mà Thanh Linh đã không còn nhiều thời gian trụ ở giới diện này lâu thêm nữa nên cô lập riêng ra cho Lộc Vĩnh Hằng một giáo trình tập luyện hết sức gian khổ để đẩy nhanh quá trình tu luyện của hắn.
Kết quả không ngoài mong đợi, thời điểm cô rời đi giới diện, Lộc Vĩnh Hằng đã thành công thăng lên làm quỷ vương, hắn đã có đủ sức mạnh để tự vệ cho bản thân trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Cô không còn phải vướng bận gì thêm cho giới diện này nữa, xoay người liền rời đi, một vài quyền hạn mà Lạc Thương Dạ có thể khống chế, điều khiển giới diện, Thẩm Thanh Linh đều không tiếc giao hết cho nàng quản.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top