Chương 8: Tương lai (3)

Nhiếp Hoài Tang cả đêm trằn trọc không miên, cách vách là phòng ngủ của Vân Tước, cho nên thở hắn cũng không dám thở mạnh, rất sợ gây ra tiếng động gì làm người bên kia cầm gậy qua đây đánh hắn. Nhưng ngủ không được chính là ngủ không được, nhẹ nhàng trở mình vài lần, Nhiếp Hoài Tang lại nhịn không được nhớ tới những gì xảy ra hôm nay...

Xác thật là hoang đường.

Hắn lại chạy tới tương lai, còn có thể trở về sao? Nếu trở về, hắn có thể cứu Đại ca sao? Ở tương lai, hắn và Vân Tước rốt cuộc có quan hệ gì nha?! Hảo phiền.

Cửa bị người mạnh mẽ kéo ra, không sai, phong cách phòng ở mà Vân Tước xây lên, hoàn toàn là Nhật thức, truyền thống lại tối giản. Nhiếp Hoài Tang hoảng sợ ngồi bật dậy, nhìn về phía cửa thì thấy Vân Tước mặc một bộ thâm sắc áo tắm, sắc mặt bình tĩnh đứng ở cửa nhìn hắn.

"... Cung Di, ngươi không ngủ được sao?" Nhiếp Hoài Tang khúm núm hỏi.

"Ngươi quá xảo."

"..." Nhiếp Hoài Tang: Quả nhiên!

"Cái kia, không bằng ngươi cho ta qua phòng khác ngủ... xa phòng ngươi một chút là được..." Nhiếp Hoài Tang giơ tay phát biểu ý kiến.

"Không cần." Vân Tước lạnh nhạt nói, trực tiếp tiến vào phòng, đi đến trước giường, động tác thong thả nằm xuống vị trí bên cạnh, nhắm mắt lại đạm đạm nói: "Hiện tại, ngủ đi."

"..." Nhiếp Hoài Tang.

--- Như vậy ngươi nói ta ngủ thế nào!!! Càng khó ngủ hảo sao?! Nhất định sẽ bị đánh!!!

Mười năm sau Vân Tước Cung Di thật sự là khó đoán!

Vân Tước trở mình, nghiêng người đưa mặt về phía hắn, Nhiếp Hoài Tang bất tri bất giác bị dung mạo trước mắt hấp dẫn tầm mắt, vẻ mặt chăm chú đánh giá hắn. Mũi cao, cánh môi thật mỏng, nhợt nhạt một tầng huyết sắc, nhất định là lạnh... Làn da cực trắng, lại ngoài ý muốn có vẻ khỏe mạnh. Khóe mắt dù nhắm lại vẫn xếch lên cao, mất đi vẻ lãnh đạm âm trầm ngày thường, thay vào đó là có một chút ôn nhu, trầm tĩnh. Ở bên cạnh hắn, luôn có vẻ đặc biệt an tâm.

"Cung Di, tại sao ngươi không cho ta báo thù?"

"Cung Di, ngươi báo thù thay ta sao?"

...

Vân Tước mở mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, cười.

"Ân."

Nhiếp Hoài Tang an tâm nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Nếu vậy, ta và ngươi rốt cuộc có quan hệ gì nha..."

Trong bóng đêm, Vân Tước im lặng nhìn thiếu niên trước mắt, thở dài.

Sáng hôm sau.

Lúc Nhiếp Hoài Tang xoa xoa mắt tỉnh dậy, bên cạnh đã không có người. Vừa nghĩ, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, là Ôn Ninh.

"Hoài Tang ca, ngươi tỉnh sao?"

"Tỉnh tỉnh! Chờ ta một lát, ta đi ra ngoài!" Nhiếp Hoài Tang lật đật bò dậy rửa mặt, súc miệng. Hắn nhìn bản thân trong gương, vỗ vỗ mặt vài cái, hăng hái kéo cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Ôn Ninh vẫn ở đó chờ, có chút ngại ngùng sờ đầu nói: "Khiến ngươi đợi lâu, có chuyện gì sao?"

Ôn Ninh vội vàng xua tay nói: "Không đợi lâu! Không đợi lâu! Ta dẫn ngươi đi ăn, lại đi gặp Cung Di ca, hôm nay hắn muốn dẫn ngươi đi một chỗ."

Nhiếp Hoài Tang có chút tò mò, gán nhịn không hỏi, ngoan ngoãn đi theo Ôn Ninh ăn sáng. Đến nơi, hắn thấy được người quen.

"Ngụy huynh?! Hàm Quang Quân?!" Nhiếp Hoài Tang vỗ quạt vào lòng bàn tay, hô.

"Hoài Tang? Oa! Ngươi nhỏ lại này! Làm cách nào làm được nha! Ngươi tu tà thuật gì sao?!" Ngụy Vô Tiện thấy hắn cũng kinh ngạc trong chốc lát, đi vài vòng đánh giá hắn, xoa cằm tự hỏi.

"... Không phải, ta làm gì có bản sự đó. Ta từ quá khứ xuyên đến đây. Ta thật không ngờ, 10 năm sau ngươi vẫn ở Lam gia, thật sự không về Vân Mộng sao?"

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cười đặc biệt tiện, đi qua ôm lấy Lam Vong Cơ, ở trên má hắn hôn một cái vang dội, cười ha ha nói: "Tất nhiên là ở lại đây nha, phu quân nhà ta ở đây cơ mà."

... Lạch cạch.

Nhiếp Hoài Tang đánh rơi cây quạt xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, vươn ngón tay chỉ chỉ, quát lên: "Các ngươi... các ngươi..."

"Đúng vậy nha, chúng ta là đạo lữ."

"..." Nhiếp Hoài Tang cảm thấy, lúc trở về hắn sẽ không nhìn thẳng vào hai người này được nữa.

"Giang huynh chịu sao? Ta thấy hắn ghét nhất đoạn tụ." Nhiếp Hoài Tang cười gượng.

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, "Hắn chịu hay không cũng mặc kệ, đoạn tụ thì sao chứ? Ta chính là thích hắn, làm sao bây giờ."

"..." Lam Vong Cơ lỗ tai đỏ đến mức sắp chảy ra máu, Nhiếp Hoài Tang nhìn mà ê răng vô cùng, bỗng nhiên cảm thấy tội nghiệp Giang Trừng. Sư huynh nhà hắn bỏ nhà theo nam nhân khác, về cũng không thèm về, nếu có về nhất định cũng sẽ rêu rao rải cẩu lương khắp nơi...

"Giang huynh thế nào?" Nhiếp Hoài Tang tỏ vẻ, vì tình nghĩa, hắn phải biết tình hình của Giang Trừng để lúc trở về hung hăng cười nhạo hắn.

"Hắn có chó mới lấy, ngươi không biết lớn lên hắn thế nào đâu! Trời ạ, chính là Ngu phu nhân phiên bản nam! Là nữ thì còn có người như Giang thúc thúc lấy, là nam thì cô nương nào chịu được hắn! Ta kể ngươi nghe, hắn nói mẫu người lý tưởng của hắn là... Ha ha ha, để ta cười trong chốc lát... ha ha ha, má ơi không ngừng lại được, mắc cười quá..." Ngụy Vô Tiện cười ha hả, đập bàn đập ghế.

"Ha ha ha!" Nhiếp Hoài Tang cũng cười rộ lên.

"..." Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện hắng giọng, học bộ dáng khắc nghiệt khó khăn của Giang Trừng, hừ lạnh nói: "Tố nhan mỹ nữ, dịu dàng hiền đức, cần kiệm chăm lo gia đình, gia thế trong sạch, nói chuyện không được nói quá nhiều, không được quá lớn tiếng, tu vi không được quá cao, không được tiêu tiền quá lãng phí..."

"Ha ha ha ha ha ha ha!" Nhiếp Hoài Tang đỡ cột cười chảy nước mắt.

"Ha ha ha, ta thật sự nghĩ không ra tại sao hắn lại khắc khe với thê tử tương lai như vậy, trong khi Kim Lăng thì được hắn vung tiền như rác, ngươi không biết đâu, hắn từng thẳng tay cho Kim Lăng 400 cái Phược Tiên Võng để săn đêm. Ha ha ha. Trời ạ, cô nương nào đầu óc bị lừa đá mới thích hắn." Ngụy Vô Tiện lau lau khóe mắt, vịn cánh tay của Lam Vong Cơ để đứng thẳng người nói chuyện.

"... Cho ta hỏi, Kim Lăng là ai?" Nhiếp Hoài Tang sửng sốt.

"À, ngươi còn không biết, Kim Lăng là nhi tử của Kim Tử Hiên và sư tỷ nhà ta. Chẳng mấy chốc ngươi lại gặp hắn, hắn lẽo đẽo theo Vân Tước suốt, bỏ cữu cữu của hắn ở nhà chẳng ai quan tâm. Ha ha ha!"

"..." Nhiếp Hoài Tang: Bỗng nhiên cảm thấy Giang Trừng hảo thảm.

Sư tỷ gả người, sư huynh ở rể, thằng cháu không nghe lời, bằng hữu... khụ, hắn nhất định là ánh sáng ấm áp duy nhất của Giang Trừng ha ha ha ha ha ha.

"Ăn cơm." Lam Vong Cơ lạnh lạnh nói.

Nhiếp Hoài Tang và Ngụy Vô Tiện mới câm miệng ngồi vào bàn, cười khục khục ăn sáng.

Đợi bọn họ vừa buông đũa, bên ngoài có ba thiếu niên nhỏ tuổi tiến vào, một cái là đệ tử của Cô Tô Lam thị, một cái là Kỳ Sơn Ôn thị, một cái còn lại là Lan Lăng Kim thị. Bọn họ đồng loạt tiến vào chào hỏi. 

Ngụy Vô Tiện vẫy tay nói: "Kim Lăng, A Uyển, Cảnh Nghi. Lại đây xem ai đây?" Nói xong chỉ tay vào người Nhiếp Hoài Tang.

Bọn nhỏ kinh ngạc nhìn theo ngón tay của hắn, còn không phải Nhiếp tiền bối sao?

Kim Lăng thiếu kiên nhẫn khoanh tay nói: "Hắn thì có gì mới lạ?! Thoạt nhìn trẻ hơn một chút... A, thoạt nhìn càng ngốc."

"..." Nhiếp Hoài Tang xụ mắt. Thật không hổ là nhi tử của Kim Tử Hiên, cháu của Giang Trừng, tất cả cái gì xấu đều học được thất thất bát bát.

Ôn Uyển ho nhẹ một tiếng, chấp tay nói: "Ta đã nghe Ôn Ninh đại ca nói qua, vị này là Nhiếp tiền bối của 10 năm trước sao?"

Lam Cảnh Nghi học theo Ôn Uyển, chấp tay chào hỏi hắn, sau đó nhanh mồm nhanh miệng hỏi: "Nhiếp tiền bối là đến từ quá khứ sao? Thật là huyền huyễn! Lúc đó ta còn nhỏ xíu, ngài biết ta sao?"

"..." Nhiếp Hoài Tang lắc đầu. Nói thật, hắn có chút không quen phong cách này, thoạt nhìn không giống Cô Tô Lam thị.

Không để bọn họ có cơ hội tám chuyện lâu, Vân Tước cước bộ trấn định tiến vào, nhướng mày nói:"Quần tụ sao?"

"..." Đám tiểu bối sợ hãi tách nhau ra, kính sợ cúi đầu không dám hó hé.

Lam Vong Cơ gật nhẹ đầu, xem như chào hỏi. Vân Tước cũng nể mặt hồi hắn một cái gật đầu. 

Ngụy Vô Tiện tiện tay cầm lấy trái táo trên bàn, gặm một ngụm nói: "Kế hoạch của chúng ta hôm nay ngươi đã nói cho Hoài Tang chưa?"

"Hừ, ta có nói sẽ đi cùng các ngươi sao? Tang, lại đây."

Vân Tước nhạt nhẽo hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang, ý bảo hắn tự giác chạy qua.

"Ta không được đi cùng bọn họ sao?" Nhiếp Hoài Tang nhược nhược giơ tay hỏi.

"Không được." Vân Tước liếc khẽ hắn.

"... Mà đi đâu mới được." Nhiếp Hoài Tang rút trừu khóe miệng.

"Nghĩa thành." Vân Tước Cung Di kiên nhẫn trả lời hắn, điều này làm Nhiếp Hoài Tang có chút kinh ngạc, không ngờ 10 năm sau Cung Di dễ tính đến vậy, vừa nghĩ, hắn nghe thấy người này lại nói.

"Lại hỏi nữa, cắn sát."

"..." 









Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top