Uất ức • Himejima Gyomei
Sakiko trầm ngâm nhìn con phố trước mắt, lúc lâu sau lặng lẽ lách vào một ngõ nhỏ, cách xa đám đông huyên náo lần này. Vài hôm trước quan phủ bắt giam một tên đàn ông, mang tội giết người hàng loạt. Hôm nay kẻ đó sẽ được dẫn đến pháp trường, với mục đích là để chém đầu thị chúng.
Sakiko khá lạc loài với số đông ngoài kia, trong khi bọn họ thì bu năm chụm bay xì xà xì xầm, gắt gao chửi bới kẻ nọ, Sakiko quyết định lánh đi, tìm một góc đường vắng vẻ để tới điểm thực thi nhiệm vụ tiếp theo.
Lúc Sakiko vừa băng qua con hẻm nhỏ, phía bên kia đường cái liền nổ lên một tràng chửi bới. Có kẻ la hét, có kẻ gào rống, hình như còn thoang thoảng mùi máu tanh và rau củ bị dập nát. Không khó để biết, quan lính đã áp giải trọng phạm đến khu phố này, và người dân thì la hét biểu tình, tiếp tục phong trào đau thương giả tạo.
Sakiko chậm chững bước sâu vào khu rừng um tùm u tối trước mắt, bỏ lại bao ồn ào náo nhiệt phía sau lưng.
Cô bước đi chậm rãi, ánh mắt tĩnh mịch không rõ cảm xúc. Tiếng lá xào xạc vang lên, như cơn gió thoáng qua thổi tới nơi màng nhĩ của cô.
Từ trên tán cây lớn, Harin phi thân bay vụt xuống bên dưới, đậu lại trên bờ vai gầy gò của Sakiko. Nó kêu oang oác vài tiếng, rồi thông báo cho cô mệnh lệnh mới.
"Yêu cầu từ chúa công, yêu cầu từ chúa công!"
"Nguyệt trụ Tategami Sakiko mau tới giải cứu, chuộc thân cho tội nhận vừa được áp giải qua con phố"
"Trên người của gã có mùi của quỷ, gã đã gặp quỷ! mau đi cứu kẻ đó!"
Nghe rằng đó là mệnh lệnh của chúa công, Sakiko không nán lại giây nào, lập tức quay người chạy vọt về phia ngược lại. Càng chạy càng nhanh, chẳng lâu sau đã ra khỏi khu rừng. Sakiko tung người, nhảy lên nóc nhà, ngó trái ngó phải tìm kiếm mục tiêu. Sakiko thấy đám đông người dân tụ tập lại ở phía xa xa, liền tức tốc chạy về phía đó.
Quả nhiên, ở kia, giữa hàng người bu kín mít như kiến, chính là tên tội nhân đó. Hắn ta mặc mộ bộ trang phục rách rưới bằng vải bố, trên trán có một vết thương đẫm máu kèo dài ngang qua, quan trọng hơn, gã đó bị mù cả hai mắt.
Người dân ở một bên chửi bới, nhạo báng tên đó, hắn thì luôn cúi gằm mặt, không nói một lời. Ở một bên, đao phủ đang mài đao, lưỡi đao sắc bén bóng loáng. Ngay lúc tên lang băm nọ vung kiếm, Sakiko từ đâu xông tới, vung thanh kiếm quái dị của mình lên, chém đến, hất bay lưỡi đao của tên đó ra xa.
Mọi người xung quanh liền ầm ĩ một phen, có kẻ còn nghĩ Sakiko tới cướp ngục, liền gào lên ầm ĩ. Quan phủ một bên cầm công văn của lãnh chúa, mặt mày mồ hôi lạnh túa ra thành sống, e dè tránh xa Sakiko.
"nè còn nhóc kia, biết đây là đâu không hả...còn dám ngang nhiên cầm kiếm giữa đường xá thế này...muốn....muốn chết à?"
Sakiko lạnh lùng, mặt không biến sắc. Cô không thèm trả lời tên lính kia, trực tiếp tiến tới cởi trói cho tên phạm nhân đó. Mọi người xung quanh ai nấy đều thất kinh, vội vàng lùi ra xa khỏi nơi đó. Binh lính khi thấy Sakiko cởi trói cho tội phạm, ai cũng hoảng hốt muốn tiến đến giữ cô lại, nhưng Harin bay tới mổ đầu từng đứa, la oang oác lên chửi bới om xòm.
"các ngươi ai giám tiến tới một bước nữa, ta mổ lủng đầu! quác quác!"
"Quạ...quạ biết nói tiếng người...!?" một tên lính nhát gan sợ đến mềm chân, khuỵ xuống.
"quạ biết nói thì làm sao!? con mẹ nó, các người còn dám ngáng chân củ cải trắng, ta cắt cổ từng đứa"
Mọi người càng thêm hoảng sợ, càng lùi càng xa, ai cũng bàn tàn về Harin, một con quạ biết nói. Harin thì tự hào khi biết bản thân là con quạ đầu tiên giám ở trước mặt đám đông mà nói, ai cũng phải e sợ nó.
"hừ, lũ yếu đuối. Có thế mà cũng sợ mất mật rồi, đến khi bổn đại gia ta tung chiêu thì chẳng phải là mất hồn luôn sao. Yếu bóng vía mà đòi làm to! to hơn ai mà bày đặt!?"
Nó uốn éo trên không trung, mắng xối xả đám lính phía dưới. Có kẻ dám bật lại liền bị nó cạp một phát vào mũi, la oai oái cả buổi, khung cảnh cực kì hỗn loạn.
Mà Sakiko thì từ lâu đã cuỗm người đi mất, biến mất dạng lúc nào không hay. Harin vô cùng tức giận, ném lại đó một cục tiền rồi phủi cánh bay đi.
_______
Sakiko tay cầm chắc một đầu giây thừng, đầu giây bên kia trói vào cổ tay của tên đàn ông đó. Cô không nói câu gì, trực tiếp cưỡng ép bắt người đi, mà tên đó cũng an phận, chịu hợp tác, cả quãng đường không hó hé một lời.
Hai người đi một khoảng đã xa, hiện tại đang lần mò trong một con đường mòn dẫn sâu vào trong rừng.
Sakiko dừng chân, tay thả cọng giây thừng ấy ra, nhìn lòng bàn tay vì siết chặt tay mà in hằn đỏ ửng. Cô chậm rãi quay đầu, mắt đối diện với con người đứng đằng ấy.
Dáng người cao khều, lại gầy gò ốm yếu, quần áo rách rưới, thấm tấm vết bùn đất. Hai bàn tay dính đầy máu đỏ, vết máu sẫm màu toả ra mùi hôi gớm ghiếc. Mà nhìn lên trên cổ tay, một đoạn dây thừng được buộc lỏng lẻo, vì bị siết lúc lâu mà cổ tay hằn lên sưng tím.
Sakiko nhìn hắn, lát sau nghiêng đầu "chúa công cần gì ở một kẻ giết người yếu ớt như ngươi nhỉ?" giọng nói cô mềm mại, thanh lãnh, nhưng lại lạnh lẽo vô cảm cực kì.
Hắn không trả lời Sakiko, lại đặt cho cô một câu hỏi khác "sao cô lại đưa tôi đến đây?" Dựa vào mùi hương và cảm giác, hắn nghĩ thiếu nữ này chỉ tầm 13 đến 14 tuổi, cao chưa đến vai của hắn. Quá non nớt để nói ra những lời dè bìu cay nghiệt.
Sakiko vuốt cằm, có vẻ đắn đo "chúa công thích mấy kẻ tò mò như ngươi sao...? kì lạ quá" Sau cùng lại chậm rãi nói tiếp "dù sao ngươi cũng được chúa công để ý, ngài có con mắt và cảm giác nhìn người rất...đặc biệt. Cho nên ta có thể tin ngươi đi"
Sakiko "chúa công ubuyashiki của chúng ta, ngươi biết không?"
hắn "tôi không biết"
Sakiko nhướng mày "kẻ như ngươi, không biết cũng đúng...." Cô gật đầu "ngài ấy là người tài giỏi và tốt bụng nhất thế gian này. Ngài đã lệnh cho ta đi cứu ngươi, như đặc ân quý giá nhất mà ngươi nhận được. Hãy biết ơn vì điều đó"
Hắn ta nuốt khan "người đó cứu tôi để làm gì? tôi chẳng có thứ gì đáng giá để cho các người cả"
Sakiko vuốt cằm, điệu bộ trầm tư "đúng vậy, ta vẫn không biết, ngài ấy tìm kiếm điều gì từ ngươi" sau lại miết lấy phần kiếm cách bằng gỗ nơi thân kiếm "nhưng ta tin, điều đó không sai. Đi thôi, ta sẽ cho ngươi gặp mặt ngài ấy"
_______
Sakiko ngậm ngùi bước ra khỏi phủ chúa công, trước đó còn nhăn nhó ngó vào trong vài cái. Thực sự, cô không thấy an tâm khi để lại mình chúa công ở cạnh tên phạm nhân thô kệch đó. Hắn ta tuy gầy nhưng lại có cơ thể cao đến đồ sộ, bàn tay trơ xương đó nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng nện một đấm xuống cũng đủ vỡ đầu người. Sakiko vô cùng tự tin khả năng phán đoán và sự linh hoạt của bản thân, nhưng chúa công đích thân mời người, còn đảm bảo bản thân sẽ an toan rồi kiếm cớ đuổi Sakiko đi.
Sakiko đen mặt, chỉ có thể phó mặc mọi chuyện cho chúa công sắp xếp, bản thân lại phải đến bệnh xá lo cho đám kiếm sĩ bị thương kia theo lời chúa công. Đột nhiên, Sakiko rất muốn bỏ thuốc chuột hạ thủ hết lũ kiếm sĩ kém cỏi đó.
Sakiko hậm hực, giây lát liền tức tộc chạy đến bệnh xá, mái tóc đen nhánh tung bay theo gió trời, bỏ lại đằng sau chính là cuộc hội thoại mà Sakiko dù cho rất muốn biết cũng không thể biết được.
________
Chúa công Ubuyashiki Kagaya chính là vị gia chủ trẻ tuổi, điều hành cả một đế chế cơ nghiệp lâu đời của gia tộc lẫy lừng Ubuyashiki. Dù tuổi đời còn rất trẻ, vị lãnh chúa đó đã có thể thâu tóm toàn bộ quyền lực của hệ thống kinh tế cả nước, từng chút từng chút một đưa gia tộc của mình lên ngang cơ với nhiều gia tộc nội bang lẫn ngoại bang. Sự thông minh và bộ não mưu lược của kẻ ấy, không ai là không biết.
Đến lúc thực sự có thể mặt đối mặt với gia chủ Ubuyashiki Kagaya, Himejima Gyomei vẫn không thể nào tin nổi, vị lãnh chúa uy quyền đó thế mà chỉ mới 13 tuổi!
Himejima Gyomei ngồi quỳ gối, mặt cúi gằm, mắt giáp mũi, mũi nhìn tim, ngay cả việc hít thở bình thường cũng quá đỗi khó khăn.
Đằng trước hắn là một thiếu niên nhỏ tuổi, đứng dưới rừng tử đằng rộng lớn, kế bên một hòn non bộ cao hơn đầu người. Thiếu niên ăn mặc giản đơn, phong thái ưu nhã lại trầm lắng, khác xa lũ nhóc đồng trang lứa. Mái tóc đen láy ngang vai của ngài đung đưa theo gió, hoạ ra phong cảnh vờ như vô tình lại như hữu tình.
Thiếu niên quay đầu, đôi ngươi tím nhạt toát lên vẻ dịu dàng thâm tình, ánh nhìn như vô thực, hướng về phía hắn. Khoảnh khắc Himejima Gyomei cảm nhận được ánh nhìn đó, đột nhiên, như có dòng suối mát khẽ khàng bao bọc lấy cơ thể hắn.
"anh là Himejima Gyomei nhỉ? chuyện của anh ta đã nghe qua rồi"
Giọng nói ngài nhẹ nhàng, tựa tiếng chuông gió vang lên trong nắng, thanh âm lanh lãnh lại vô cùng ấm áp. Ngay lúc đó, như lấy hết toàn bộ dũng khí, Himejima Gyomei ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với ngài. Rõ ràng hắn không thể thấy được dĩ, rõ ràng trước mắt hắn chỉ có một màu trắng xoá vô vị. Nhưng một khắc ngắn ngủi nào đó, Gyomei đã mường tưởng tượng ra được khuôn mặt của ngài Ubuyashiki Kagaya. Dịu dàng, ấm áp, trong sạch lại sáng ngời.
Gyomei mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại lặng thinh, sợ nói rồi lại nhận lại trái đắng, cũng sợ nói rồi bản thân hắn lại bứt rứt đau khổ. Nhưng rồi hắn cũng chưa nói, ngài đã nói rồi.
"Ta tin anh, Gyomei, ta tin anh không phải là kẻ giết người. Anh không phải là người xấu"
Tựa như hồi chuông ngân vang. Dòng suối mát ấy đã từ từ tràn vào từng thớ cơ kẽ hở trong cơ thể Gyomei, từ từ lấp đầy khoảng trống cô độc đó. Đột nhiên, Gyomei cảm thấy uất ức lạ thường, cũng hạnh phục lạ thường. Hắn đã khóc, đã dập đầu trước thiếu niên nhỏ tuổi đó, đã xả hết bao oán hận tắc nghẹn trong tim.
Hoá ra trên đời còn có người bao dung như vậy, bao dung như ngài, Ubuyashiki Kagaya.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top