Phần 1-chap 1: Luân hồi vô tận

Phần đầu tác giả viết đã lâu nên có rất nhiều thứ nét trẻ con, vài chỗ khá vô lý. Và có nhiều điều không ưng lắm. Nên vốn đã có ý định không muốn viết tiếp. Nhưng dù gì cũng là bộ đầu tay vì thế sẽ cố gắng tới đâu thì tới. Tác giả là một đứa khá lười biếng nên cũng không chỉnh sửa nhiều. Vì thế mà phần một có lẽ sẽ không hay. Nhưng sẽ cố gắng viết những chap tiếp hay hơn (có nghĩa là từ phần hai, học sinh năm hai) và cố gắng không chơi trò mất tích nữa. Cảm ơn rất nhiều.

______________________________

Năm 1818, nhà tù Calaise, tại pháp.

Cuộc đời cũng thật vô vị. Sinh ra, trưởng thành, lớn lên. Chúng ta làm hết mọi việc để cuối cùng nằm vào lòng đất. Con người là một thứ cỏ cây cố sức chui từ dưới đất lên, cố gắng nẩy mầm, cố gắng trưởng thành, rồi lặng lẽ lụi tàn. Đó là một quá trình. Lẽ tất nhiên, vẫn có vài sự khác biệt. Người có kỷ niệm, cỏ cây thì không.

Nơi đây cũng vậy, chứa những con người có những kỷ niệm tối tăm, không chảy máu nhưng vẫn thấy đau. Họ là những con người đã từng phấn đấu hết mình bị dòng đời đưa đẩy trước những sự thật tàn khóc ở ngoài thế giới...thế rồi vì sai lầm mà vô đây.

Nhưng đau đớn không đáng sợ, đáng sợ là lúc đau khổ nhất bên người không có một ai.

Tại phòng 134, một cô gái bị tra tấn tàn bạo đang nằm lê lết trên sàn nhà. Đối với cảnh tượng này những người ở đây sớm đã quen thuộc.

Cô gái nở nụ cười khinh bỉ. Cô ghê tởm cái thế giới mục nát này. Nhìn ngoài thì nó có vẻ thật hoàn hảo nhưng bên trong cô hiểu hơn ai hết.

Cô chán ghét con người, nhiều lúc tự hỏi tại sao mình lại là thứ đáng khinh đó. Họ lúc nào cũng vậy, luôn tự nhận mình là anh hùng tiêu diệt kẻ ác. Liệu ai có biết sau bên trong kẻ ác đã trải qua những gì.

Lấy con dao được giấu từ trong túi ra, lấy hết sức còn sót lại mà đâm người đàn ông trước mặt.

Một vết ngay tim, người kia chết với khuôn mặt khinh sợ. Khiến cô thật cảm thấy hài lòng mà muốn đâm thêm vài phát nữa.

Những lính canh ở ngoài sớm đã hoảng sợ mà chạy đi tìm người.

Tiếng cười vang lên khắp nhà tù, cô sớm đã muốn kết thúc kiếp này rồi nhưng trước khi chết thì phải trả nợ chứ phải không?

Cô liếc nhìn người đàn ông vừa bị mình đâm. Cảm thấy chán ghét cô đá thêm vài phát vào bụng của lão.

Trên thế giới này có vô số kiểu tương lai, nhưng hiện tại thì chỉ có một. Không nắm giữ được hiện tại, tương lai có ý nghĩa gì? Như vậy liền bỏ đi, hi vọng kiếp sau không phải sống trong thế giới này nữa. Vừa nghĩ xong, cô lấy con dao đâm vào bụng mình.

Phải biết rằng, không phải mọi sự kiên trì đều có kết quả tốt, có lúc bỏ cuộc không phải vì sợ thất bại mà là phát hiện ra thực sự nó đã mất đi ý nghĩa, từ bỏ là vì tương lai tốt hơn. Nên sống tiếp kiếp này còn gì ý nghĩa nữa.

Bây giờ thật muốn khóc, nhưng tại sao lại không khóc được, muốn cười, cũng không cười được. Thì ra, đau đớn đến cực điểm, chính là tê dại, là chết lặng. Thật thương sót thay cho một con người cô độc...

______________________________
(Réincarnation sans fin)

Nàng mơ màng tỉnh dậy, ánh sáng đã lâu không thấy cộng với việc mở mắt vội nên chưa kịp thích ứng mà tự nheo lại. Ngồi dậy cẩn thận quan sát căn phòng xa hoa lạ lẫm này.

- Thế mà lại chưa chết?

Suy nghĩ trong đầu phút chốc lại nói ra thành tiếng, nhưng thanh âm phát ra thật lạ lẫm.

Nàng vốn là một người có giọng trầm khàn. Đôi lúc nói chuyện lại có người nhầm như giọng của nam nhân. Còn cái giọng này thì thật nhẹ nhàng, thanh thoát...thật nữ tính.

Bỗng một loạt ký ức ùa về. Cám giác như muốn nổ tung cái đầu. Đối với một người thường xuyên dấu cảm xúc của mình cũng chịu không nổi mà rên lên một tiếng.

Thông tin tóm tắt cụ thể:

Năm: 1985
Tên: Adelia Gaunt
Tuổi: năm
Quốc tịch: người Anh
Tình trạng máu: máu tinh khiết
Giới tính: giống cái
Màu tóc: bạch kim
Màu mắt: đen
Màu da: nhạt

Nàng khẽ nhắm mặt lại trước những thông tin này. Ai đó hãy nói đây là giấc mộng đi.

Trầm mặt nhìn xuống cái bàn tay nhỏ xíu, rồi lại ngã người xuống giường, chùm mềm lại. Chắc chắn chỉ là giấc mơ thôi, đúng vậy, một giấc mơ khủng khiếp!

Nhưng nằm thật lâu trên giường, có nhéo nát mặt cũng không cách nào tĩnh giấc. Không đùa thật chứ, bản thân thế mà lại xảy ra tình huống quái quỷ này.

Thở dài thật sâu, nàng đành cắn răng chấp nhận chuyện này. Tưởng bất ngờ đến đây là hết, trong lúc lục soát ký ức của thân chủ này. Thế mà lại phát hiện điều còn chấn động hơn.

Cười chế giễu một cái, thế mà chúa lại nghe lời trăng trối cuối cùng của nàng. Ông ta có phải đang thương hại nàng không? Vì thế đến phút cuối mới chấp nhận lời thỉnh cầu này?

Trong trí nhớ ít ỏi của đứa bé năm tuổi này, có gia tinh, có vật dụng thần kỳ, có những người dùng ma pháp cho những việc nhỏ nhặt.

Mấy cái loại thường thấy trong phim truyện viễn tưởng không phải sao. Sẽ vui hơn nếu nó không có người tên Voldemort hay Harry Potter trong ký ức bé nhỏ này. Đã cho sống lại nhưng lại vô nơi Avada đầy trời này. Thì thật không biết cuộc sống sẽ trở thành cái quái gì nữa?

Mang ký ức trọng sinh đến thân thể khác đã khó lòng chấp nhận rồi. Bây giờ thế mà sống lại ở trong truyện thì thật quá vi diệu đi. Chuyện này làm nàng ngẫm nghĩ thật lâu, giả thật giả, khó lòng ai biết được. Liệu có khi nào trước kia nơi nàng sống cũng là trong một cuốn sách? Chỉ là nhân vật quần chúng nằm ngoài cốt truyện? Ai mà biết được, thế giới này thật quá đáng sợ rồi!

Gaunt sao? Nghe cũng thật quen. Nheo mắt lại, nhìn vào khoảng hư không. Hình như là, nếu nhớ không lầm thì đây phải là gia tộc nổi tiếng, hậu duệ của Slytherin trong bộ truyện được gọi là bán chạy nhất mọi thời đại Harry Potter của J.K Rowling không phải sao?

Một bộ truyện đặt biệt lần đầu tiên viết về phù thủy và tương lai, từng làm mưa làm sóng trong thị trường, khiến nàng từng chết mê chết mệt. Những tháng ngày nhịn ăn nhịn uống chỉ để mua một cuốn sách.

Nhưng lý do nàng thích nó không giống người thường.
Không phải những cuộc phiêu lưu kỳ thú, hay là yêu thích bộ ba tam giác vàng kia. Lúc nào cũng lo truyện bao đồng, phá kỷ luật thế mà chả bị sao.

Hứ nếu nói nhân vật nàng ghét nhất thì chắc chắn không ai khác chính là thằng ngu tóc đỏ, Ron Weasley. Tính tình gì đâu rõ thấy ghét ra mặt, thật sự không muốn xúc phạm ai nhưng là rất khó chịu.

Có lẽ những người nắm quyền lực trong tay, căn bản không có ai chân chính là người tốt hay kẻ xấu. Một vị anh hùng được vạn dân kính ngưỡng đồng thời cũng sẽ là kẻ thù của một quốc gia khác đi.

Tuy không thích những nhân vật chính cho lắm. Nhưng điều khiển nàng bị cuốn hút trong cuốn truyện đó lại là những nhân vật phụ. Nó mang cảm giác giống nàng...

Quay lại việc chính, nàng bước xuống giường nhìn vào trong gương. Khuôn mặt này thật lạ lẫm. Mái tóc bạch kim sẽ chẳng bao giờ xuất hiện đối với một người dân chính gốc ở Pháp. Và hãy nhìn mái tóc coi nó thật mượt mà, còn làn da, đôi tay tất cả mọi thứ thật khiến người ta cảm giác quý tộc.

Còn quá khứ của nàng... Mái tóc nâu khô khốc, làn da khô rạp, mặt lại đầy tàn nhan cùng với bàn tay xấu xí, nhăn nhúm do làm việc từ nhỏ. Tất cả mọi thứ đều có mùi nghèo rách nát đã làm nàng khinh cá chính mình.

Nhưng cuối cùng lại bất ngờ làm sao, ông trời thế mà lại cứu vớt nàng, sau khi bỏ rơi nàng dưới vũng bùn lầy lâu như vậy. Chưa kể không biết vui hay buồn khi cha mẹ của thân thể này vốn đã mất và hiển nhiên thông tin là lấy được trong kí ức của nguyên chủ.

Mẹ do bị khó sinh mà mất, còn cha thì do quá đau buồn nên uống quá nhiều đồ cồn cuối cùng là do người hãm hại lúc say mà qua đời vào năm ngoái. Lúc đầu nàng còn lo không thích ứng được. Vì bản thân trước kia không có cha mẹ, chưa kể linh hồn cũng đã thuộc dạng lớn tuổi. Nhưng giờ tốt rồi, một lần nữa lại cô đơn...

Nhưng cũng thật thắc mắc thì cái tên cha mẹ được nhắc đến trong ký ức bé nhỏ này hoàn toàn nàng nhớ không có trong gia tộc Gaunt. Chưa kể họ tại sao lại giàu như vậy, thật vô lý quá rồi.

Nhìn xung quanh căn phòng to còn muốn gần bằng trại trẻ mồ côi trước kia bản thân sống. Đồ vật mắc tiền ở khắp nơi, cùng với những điêu khắc tinh tế, làm căn phòng trở nên thật sang trọng.

Tuy gia tộc Gaunt đã từng rất giàu có và nổi bật, có nguồn gốc từ nhiều phù thủy và pháp sư mạnh mẽ, nổi bật nhất là Salazar Slytherin và Cadmus Peverell. Tuy nhiên, do tiêu pha vô độ nên sớm tiêu tán gia sản trước khi Tom Marvolo Gaunt- ông ngoại Voldemort ra đời. Thứ còn sót lại là dăm vật gia truyền ít ỏi và bản tính thất thường, hung hãn như hậu quả của thói quen kết hôn cận huyết.

Nếu nàng nhớ đúng, vậy thì những thứ hoành tráng trước mắt này đều là một mình cha, mẹ của thân thể này làm ra sao? Sự có mặt của nàng tao ra sự thay đổi của gia tộc Gaunt?

Ôi trời, điều này là may mắn hay xui xẻo đây. Vốn mang họ Gaunt vào lúc này cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm. Thôi thì học trao dồi kiến thức để lách truyện vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top