13. Hoang mang.
"Ư cuối cùng cũng bế quan xong."
Hạ Thanh bước ra khỏi Mai Hoa Động, vươn vai hít thở bầu không khí trong lành. Quần áo y bạc màu lấm lem bùn đất, cả người đều có mùi hôi khó chịu. Hạ Thanh đưa tay ngửa một tý thôi đã nhăn mặt, lẩm bẩm.
"Đi tắm trước đã, tiện đi ăn một chút gì đó chứ mấy tháng nay toàn ăn Tịch Cốc Đan muốn phát ngán đến nơi rồi."
Hạ Thanh cứ thong thả đi tắm mà không biết rằng y sắp bị lôi cổ đi xa.
.
.
.
Sau khi ăn xong, Hạ Thanh đang đi dạo cho xuôi cơm thì thấy Chưởng môn nhân cùng các trưởng lão đang đứng chờ ai đó, trong lúc y đang thắc mắc xem bọn họ đang chờ ai thì nghe được cuộc hội thoại giữa bọn họ.
"Cũng đã khá muộn rồi nhỉ?"
Huyên Tông chau mày.
Nếu như là đi theo đường chính từ Nam Dương thì có lẽ đệ tử của hắn phải về đến nơi rồi mới phải.
"Kiếm Trủng ư?"
Huyền Tông vô thức thở dài.
"Đó là 1 thứ mang tên dục vọng"
Theo như lời của môn chủ của Hoa Ảnh Môn thì có vẻ như các đệ tử của hắn đã vào Kiếm Trủng nhưng không có được bất cứ thứ gì. Huyền Tông sau khi được nghe kể lại về sự nguy hiểm của Kiểm Trủng đã vô cùng tức giận. Tại sao đệ tử Hoa Sơn lại đi vào một nơi kinh khủng như thế chứ? Nhưng sau khi xem xét lý do, hắn lại chỉ cảm thấy tội lỗi mà thôi.
"Chưởng môn nhân."
"Hửm?"
Huyền Tông quay đầu lại trước tiếng gọi của Huyền Thương.
"Lần này huynh phải khiển trách bọn trẻ thật nặng mới được."
"Ừm."
Khuôn mặt của Huyền Thương đầy nghiêm nghị.
"Đệ nói điều này không phải là vì đệ không hài lòng về lũ trẻ. Chúng ta là một môn phái không có gì hết. Hào quang trong quá khứ chỉ là chuyện đã qua mà thôi. Bây giờ chúng ta mới chỉ bắt đầu trên con đường tìm lại hào quang đó"
"Đúng vậy."
"Điều quý giá nhất đối với chúng ta lúc này chính là lũ trẻ. Và các tiểu tử ấy cũng phải ý thức được rằng an toàn của bản thân còn quan trọng hơn gấp nhiều lần việc mang lại lợi ích cho sư môn."
Huyền Tông gật đầu đồng ý.
"Chắc chắn là như vậy rồi."
Vân Nham - người đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai người đó nãy giờ nở một nụ cười rạng rỡ.
"Nhưng chúng ta cũng phải thưởng phạt phân minh mới được. Lần này lũ trẻ đã làm được không ít việc lớn."
"Đúng vậy! Đương nhiên là phải vậy rồi! Con nói đúng lắm!"
Huyền Tông hét lên với một tông giọng hoàn toàn khác.
Khi nói về việc cần phải phạt lũ trẻ, Huyền Tông tỏ ra rất u sầu phiền muộn. Nhưng đến phần khen thưởng, hắn lại hét lên một cách cực kỳ phấn khích. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Huyền Thương chỉ biết cười cay đắng.
"Cũng bởi vì bọn trẻ đã làm được những điều quá vĩ đại."
Giao đấu với Võ Đang và chiến thắng.
Không những thế, các đệ tử của hắn còn lao vào Kiểm Trủng rồi trở ra bình an vô sự. Từ sau khi Huyền Thương nhập môn cho đến thời điểm này, Hoa Sơn chưa từng làm được chuyện nào lớn như vậy.
Đúng là Hoa Tông Chi Hội cũng là một việc không hề nhỏ.
Nhưng nói gì thì nói, chuyện đó cũng xảy ra tại Hoa Sơn. Vì vậy mà có rất nhiều kẻ không tin vào những lời đồn khi ấy. Dù sao thì, điều quan trọng lúc này chính là đệ tử Hoa Sơn sau khi hạ sơn đã đường đường chính chính khiến cái tên Hoa Sơn vang danh khắp thiên hạ. Không những thế, việc duy trì được Hoa Ảnh Môn - một nơi suýt nữa thì sụp đổ để làm nền tảng mở rộng môn phái tục gia của Hoa Sơn cũng là một công trạng không hề tầm thường. Huyền Thương cũng vui đến mức chưa cần ăn cũng đã cảm thấy no bụng rồi. Huống hồ là chưởng môn nhân?
Huyền Tông liên tục hướng mắt về phía cửa ra vào.
Hôm nay tay của hắn liên tục để lên đầu gối một cách nặng nề. Cả cơ thể hắn không ngừng ngọ nguậy lắc lư liên tục. Huyền Thương trông thấy hình ảnh đó bất giác bật cười.
"Chắc là huynh ấy phải vui lắm đây."
Làm sao có thể không vui được chứ?
Hắn vui không phải vì nhìn thấy lợi ích sau sự việc lần này.
Mà là các đệ tử Hoa Sơn đã có thể khiến cái tên Hoa Sơn vang danh thiên hạ. Chỉ mới một vài năm về trước thôi, Hoa Sơn còn suýt nữa đánh mất luôn bản thân mình. So với lúc đó, Hoa Sơn bây giờ thực sự đã khác rất nhiều.
"Thanh Minh quả thật đã thay đổi rất nhiều thứ."
Tất cả những chuyện này không phải là do một mình Thanh Minh tạo nên. Sự nỗ lực to lớn của Huyền Thương, các đệ tử đời hai và đời ba là không thể phủ nhận. Nhưng người làm nên sự nỗ lực ấy không ai khác chính là Thanh Minh. Tựa như một hòn đá được ném vào mặt hồ yên ả, sự tồn tại của Thanh Minh thực sự đã gây ra một cơn sóng thần tại Hoa Sơn này.
"Nếu so sánh chính xác hơn thì Thanh Minh phải giống một tảng đá được ném xuống hồ đang tĩnh lặng mới đúng."
Bởi vì nó đã thay đổi hoàn toàn hình dáng ban đầu của cái hồ đó.
"Huyền Linh đi đâu rồi?"
"........Chẳng phải chưởng môn nhân đã kêu đệ ấy đi chuẩn bị yến tiệc để các đệ tử về là có thể dùng bữa ngay hay sao ạ?"
"À, đúng rồi."
"Đệ nghĩ huynh nên thay đổi một chút. Dù sao Huyền Linh cũng là một trưởng lão kia mà? Nếu như chúng ta cứ giao những việc cỏn con đó cho một trưởng lão thì còn đâu uy tín của Hoa Sơn nữa chứ?"
Huyền Tông nhìn Huyền Thương bằng ánh mắt hoang mang.
"Ta bảo đệ ấy giao việc đó cho Vân Tử Bối nhưng đệ ấy nhất định không chịu đó chứ. Ta làm sao mà cản được?"
A, là vậy ạ?
"Đệ ấy bảo rằng nhìn thấy đám trẻ được ăn ngon thì trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Ta làm sao được chứ?"
"...Đệ thành thật xin lỗi ạ!"
Nghĩ đến Huyền Linh, Huyền Thương khẽ lắc đầu. Nếu như so với hình ảnh 1 kẻ phải chịu áp lực đến chết đi sống lại vì tiền bạc của Huyền Linh thì hình ảnh bây giờ của hắn đương nhiên là tốt hơn rồi. Có điều...
"Hình như có hơi quá thì phải?"
Dạo này Hoa Sơn khiến cho người ta cảm thấy có cái gì đó rất thiếu chừng mực. Kể cả trưởng lão hay đệ tử.
"Ơ!"
Huyền Tông đột nhiên mở to mắt.
"Đằng kia có phải là bọn trẻ không?"
Hạ Thanh người đang nghe lén một cách vô tình, trong đầu y đang tóm tắt lại sự việc qua những lời nói mà y nghe được. Vậy là Thanh Minh sư huynh đã giúp duy trì được Hoa Ảnh Môn - một nơi suýt nữa thì sụp đổ, rồi lại liều mình vào Kiếm Trủng để lấy Hỗn Nguyên Đan và không được gì đang trở về Hoa Sơn. Nghe thấy lời của Chưởng môn nhân, Hạ Thanh liền ngước mắt lên nhìn thấy ai đó đang chạy về phía này với tốc độ rất nhanh.
"Hình như đúng là vậy rồi ạ."
"Hahaha, không biết có chuyện gì gấp gáp mà chạy vội vàng thế không biết?"
Huyền Tông mỉm cười, hắn bắt đầu đi bộ về lối cửa ra vào. Hạ Thanh thấy thế liền đi theo sau Huyền Tông, hắn cứ đi mà không để ý rằng đằng sau hắn có một cái đuôi vàng đang bám theo.
Khi Huyền Tông đứng trước cửa lớn, các đệ tử khác cùng dần tập trung lại, Hạ Thanh liền nhanh chân hòa mình vào nhóm đệ tử đang đứng. Nhận thấy Ngũ Kiếm đã đến rất gần cửa môn, Huyền Tông nở một nụ cười rạng rỡ rồi bắt đầu cất lời.
"Các con đã vất vả nhiều rồi. Mau vào trong đi..."
Aaaaaaa!
"Chuyện, chuyện gì vậy?"
"Chúng ta bị tập kích sao?!"
Lời chào ấm áp của Huyền Tông đã bị chôn vùi theo đúng nghĩa đen của nó sau âm thanh nổ tung của cánh cửa bổn môn. Hạ Thanh hoang mang rơi vào trạng thái cứng đờ vì ngạc nhiên thì thấy Thanh Minh chạy về phía Huyền Tông sau đó bế xốc ông ta đặt trên vai rồi bắt đầu chạy về phía điện các dành cho chưởng môn nhân. Không chỉ thế Bạch Thiên ngay lập tức vác theo Huyền Thương chạy theo Thanh Minh. Vân Nham ngơ ngác đứng bên cạnh nãy giờ từ lúc nào cũng đã ở trên vai Nhuận Tông. Các đệ tử Hoa Sơn khác cũng như Hạ Thanh vô cùng kinh ngạc cũng cố bám theo phía sau.
Nhưng rồi.
Keng! Keng!
Chiêu Kiệt rút kiếm trừng mắt đe dọa các sư huynh đệ của mình.
"Không ai được đến gần! Nếu không đừng trách đệ vô tình."
"......"
Không một ai dám ho he gì khi bị Chiêu Kiệt đe dọa, hơn nữa hắn lại còn có Lưu Lê Tuyết hỗ trợ phía sau.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ như thế thôi không liên quan đến y, thì Hạ Thanh thấy Thanh Minh rõ ràng đang chạy về phía điện bỗng quay lại chạy về phía y.
"Thanh Minh sư huyn-- "
Chưa kịp nói gì thì Hạ Thanh đã bị Thanh Minh vác lên vai còn lại chạy về phía điện trước sự ngơ ngác của Hạ Thanh lẫn các đệ tử khác. Chiêu Kiệt nhìn Thanh Minh xách thêm Hạ Thanh với ánh nhìn khó hiểu.
.
.
.
"Con, con, con....con, con...con nói cái này là gì cơ?"
Huyền Tông run rẩy cầm chiếc hộp trên tay. Bên cạnh hắn ta là Huyền Tông đã bị bắt cóc (?) đến cùng với Vân Nham. Phía trước hắn là Thanh minh cùng với các đệ tử khác đã trở về từ Nam Dương.
"Ưaaaaaaaa"
"Ta chết mất thôi...Ta thực sự sẽ chết mất thôi."
Hi mọi người lâu rồi không lên chương tại tui lười á:>
Bìa mới nè, tui làm hết ó:3.
Mỗi tuần 1 chương nha t hứa sẽ chăm chỉ hehe.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top