Chương 8
Nói thế thôi chứ cậu biết thừa con mèo này ham chơi lắm, cùng lắm thì chỉ bắt em ấy ngủ được lúc đầu thôi, kiểu gì lúc sau con bé cũng sẽ tỉnh như sáo ý mà.
Hallie dụi dụi đầu vào lồng ngực Harry, chỉ vài phút sau cô bé đã " Oáp~~~" một cái, rồi nằm trên đùi cậu ngủ say sưa từ lúc nào. Hallie ngủ say đến mức tàu đã lăn bánh, và đã có một cậu nhóc xin phép vào ngồi cùng khoang rồi mà vẫn không biết.
Cậu bé có mái tóc đỏ nổi bật, mặt đầy tàn nhang, cất tiếng hỏi Harry:
_ Xin lỗi, có thể cho tôi ngồi ở đây không? Các khoang khác đã kín người cả rồi. - cậu ta lịch sự.
Harry trả lời:
_ Được chứ. Mời bạn ngồi.
Cậu ta gật đầu, cảm kích.
_ Cảm ơn bồ.
Một lúc sau, cậu ta bắt đầu giới thiệu.
_ Tôi tên Ron Weasley. Bồ tên gì?
_ À... tôi tên Harry Potter.- Harry ngập ngừng trả lời.
Ron sửng sốt:
_ Lạy Merlin! Bồ là Harry Potter nổi tiếng đó sao?
Rồi cậu ta tò mò hỏi:
_ Vậy ... bồ có cái đó không?
_ Cái đó? - Harry ngơ ngác, nhưng rồi cậu nhanh chóng hiểu ra - À, vết sẹo này đó hả?
Vừa nói cậu vừa đưa tay gạt bỏ tóc mái, vết sẹo huyền thoại trước trán lập tức hiện ra. Ron như không tin vào mắt mình. Ôi Merlin ơi!
Ron rụt rè hỏi:
_ Vậy còn cô bạn kia... chắc hẳn là...
_ Đúng vậy. - Harry mỉm cười - Đây là Hallie Potter, em gái tôi.
Ron xuýt xoa:
_ Bồ ấy xinh thật đấy ha! Thật khó tin là hai bồ lại là anh em sinh đôi!
Lông mày Harry giật giật.
_ Ý là... bồ chê tôi xấu?
Ron hốt hoảng , vội vàng xua tay
_ Không... tôi không có...
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu. Rồi bất chợt, chúng cùng phá lên cười. Không khí trong khoang đã thoải mái hơn nhiều. Đúng lúc đó, cánh cửa được kéo ra. Một bà già với khuôn mặt phúc hậu, tay đẩy một chiếc xe chứa đầy bánh kẹo, thậm chí một số còn được treo ở bên ngoài xe. Bà cất tiếng hỏi bọn trẻ:
_ Ăn chút gì không, các cháu?
Harry quay sang nhìn Ron. Ron nhăn nhó giơ cái gói nhỏ lên.
_ Trước khi đi mẹ tôi đã làm bánh cho tôi rồi - cậu ta nói tiếp - Là bánh mì kẹp thịt khô. Cậu biết đấy, nhà đông người mà.
Harry vẫn chưa ăn sáng, và cậu biết Hallie cũng vậy. Thế là cậu đứng lên, đi mua một đống bánh kẹo đủ các loại. Sau khi mua xong thì chất tất cả lên một phần ghế trống trong khoang, rồi quay sang nói với Ron:
_ Tôi nghĩ cái bánh mì ấy bồ để dành lúc khác ăn đi - Harry vừa nói vừa chìa cho Ron một bịch sô cô la ếch nhái - Ăn chung với bọn tôi cho vui này.
Ron hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng đưa tay ra đón bịch sô cô la của Harry.
_ Cảm ơn bồ. - cậu ta nói.
Harry mỉm cười.
_ Đừng khách sáo. Cứ ăn tự nhiên.
Ron còn chưa kịp trả lời thì...
_ Ăn tự nhiên hả anh hai? Vậy em không khách sáo nữa nhé, mời mọi người ăn cơm~~~~!
Harry quay phắt lại, thì thấy con mèo nhỏ đã tỉnh dậy từ lúc nào, mắt sáng quắc nhìn chỗ đồ ăn, tay trái cầm một hộp sô cô la ếch nhái, tay phải cầm một hộp kẹo dẻo đủ vị, khuôn mặt vô cùng nham hiểm.
Thì ra, khi Harry vội vàng đứng dậy mua đồ đã nhất thời quên mất sự hiện diện của công chúa nương nương, làm cho công chúa nương nương đã được một phen đập đầu xuống ghế ( Hallie gối đầu lên đùi Harry mà ) , đồng thời cũng đã làm gián đoạn giấc ngủ ngàn năm của nàng. Nên là khi thức dậy, công chúa nương nương có trưng ra bộ mặt nham hiểm kia cũng là điều dễ hiểu.
Hallie mỉm cười đầy nguy hiểm.
_ Anh hai.... - cô bé gào lên - Anh mau tới đây!
Harry run run tiến gần.
_ Anh xin lỗi.... - cậu nói nhỏ - Hallie à...Tha cho anh lần này được không?
Hallie mỉm cười nguy hiểm lần thứ hai.
_ Anh hai yên tâm đi - cô bé nói trong lúc mắt vẫn nhắm nghiền - Em sẽ không làm gì anh cả. Anh mau tới đây!
Harry rụt rè đến gần. Hallie nói:
_ Anh ngồi xuống đi!
Harry ngồi xuống chỗ của cậu. Gần như ngay lập tức, Hallie lăn ra lòng cậu ngủ tiếp, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ron ngồi ở hàng ghế đối diện thì mặt xanh như tàu lá, cất tiếng hỏi Harry.
_ Này... em bồ... bị mộng du hả?
Harry cười khổ sở đáp lại:
_ Chắc vậy. Bồ nghĩ sao? Tôi cũng không biết nữa...
Ron thở dài.
_ Mà thôi, bồ ấy không quậy nữa là được rồi.
Harry gật đầu tán thành. Sau khi Hallie đã ngủ say trở lại, Harry vừa cùng Ron ăn vừa chuyện trò vui vẻ. Và mọi chuyện cứ xảy ra yên bình như thế, cho đến khi có một thằng bé nào đó bị mất cóc và một cô nhóc đi từng khoang tàu tìm hộ cậu ta. Không may làm sao, nhóc ấy đến khoang Harry đúng lúc Ron đang trình diễn phép thuật biến lông con chuột sang màu vàng, và vì tò mò, cô nhóc đã ở lại xem.
_ Làm phép hả? Coi nào. - cô bé nói.
Cô bé này có một thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng rất xinh, có hai chiếc răng cửa to cồ cộ rất dễ thương. Cô bé khoanh tay đứng nhìn Ron biểu diễn.
" Nắng trời, mật ong, hoa cúc.
Có con chuột ngu béo núc.
Hãy biến nó ra màu vàng!"
Ron vẩy nhẹ đũa phép. Và... chẳng có gì xảy ra cả. Thế là cô bé kia tuôn một tràng dài về những hiểu biết của mình trong lĩnh vực ếm bùa, mà không cần biết những con người ngồi đó có hứng thú nghe hay không. Sau khi nói chán chê, cô nhóc mới bắt đầu giới thiệu bản thân.
_ Tôi là Hermione. Hermione Granger. Các bồ tên gì?
_ Tôi tên Ron Weasley - Ron nói với vẻ mặt nhăn nhó. Cậu không ưa cô bạn này chút nào.
_ Tôi tên Harry Potter.
Hermione bất ngờ. Cô bé hỏi tiếp:
_ Vậy còn... - mắt nhìn về phía Hallie.
Harry gật đầu.
_ Đó là em gái tôi. Hallie Potter.
Và thế là Hermione lại nói tiếp về những thông tin mà cô bé có được về cặp sinh đôi nổi tiếng này. Nhờ vậy mà Harry phát hiện ra, ở thế giới này có cả sách viết về anh em cậu. Cuối cùng, Hermione rời đi kèm theo một lời nhắc nhở tốt bụng:
_ Sắp đến nơi rồi đấy. Tôi nghĩ mấy bồ nên thay đồng phục trường sớm đi.
Harry mỉm cười.
_ Cảm ơn bồ đã nhắc. Hẹn gặp bồ ở Hogwarts.
Hermione gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi khoang. Ron nhăn mặt:
_ Tôi chả ưa nhỏ đó chút nào.
_ Thật sao? Mình thì lại thấy bồ ấy rất dễ thương. - Một giọng nói khác lạ vang lên.
Harry kêu lên khe khẽ:
_ Hallie! Em dậy rồi à?
Hallie cố gắng gật đầu với Harry ( hơi khó chút vì cô nhóc đang nằm ), rồi bật dậy, nhanh chóng quay sang nhìn Ron.
_ Hân hạnh gặp mặt. - cô bé nở nụ cười - Mình là Hallie Potter. Xin lỗi vì có hơi thất lễ, mình đã ngủ suốt chuyến đi ....
Ron hơi đơ người.
_ Ờm... ừ, không sao đâu. - cậu nói - Mình tên Ron Weasley. Rất vui khi biết bồ.
_ Được rồi! - Hallie vui vẻ - Vậy giờ chúng ta là bạn rồi nhé!
Nói rồi, cô bé lại nằm xuống, gối đầu lên đùi Harry. Cậu trợn mắt nhìn cô em gái.
_ Hallie, nằm suốt là không hay đâu.
Hallie nũng nịu.
_ Nhưng mà em thích nằm trong lòng hai. Thật sự rất ấm...
Harry còn chưa kịp nói gì thêm thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra, xuất hiện là một cậu nhóc có mái đầu bạch kim nổi bật. Cậu ta đang ngồi trong khoang của mình, thì nghe thấy mấy đứa ngồi bên cạnh xì xào bàn tán về khoang của Harry Potter. Thế là cậu quyết định sang chào hỏi Harry, và tất nhiên, cả con mèo đó nữa.
_ Xin chào, Potter. Cậu còn nhớ tôi chứ?
~~~~~~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Hi các nàng!!! Ta đã trở lại rồi đây!!!😁😁😁 Tuần này suýt nữa thì quên đăng truyện cho các nàng, ta thật là sơ suất😖 Dù sao thì, mong các nàng vẫn ủng hộ ta, dù cho chương này có hơi nhảm nhí ( ta tự nhận thấy thế ). Hẹn các nàng tuần sau nhé!
Thân ái "
~ Mizu ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top