Chương 5

_ Cảm ơn cậu...

Draco chợt cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, vành tai không tự chủ mà đỏ  lên một cách kì lạ. Cậu bối rối né tránh ánh mắt của cô gái nhỏ, cúi xuống dùng tay đỡ cô lên. Cô bé nhăn mặt, bàn tay nắm chặt lại vẻ đau đớn.  Draco nhíu mày, nhanh chóng dìu cô lại chiếc ghế dài gần đó. Cậu hỏi :

_ Cậu thật sự không sao?

_ Ừm - cô ngước nhìn lên, vui vẻ trả lời - Mình không sao đâu. Cảm ơn cậu vì đã giúp mình. Và... xin lỗi vì đã đâm vào người cậu.

Draco quỳ một chân xuống, cầm lấy bàn tay nãy giờ vẫn ở trên đầu gối của cô gái, nhẹ nhàng di chuyển nó sang chỗ khác. Một vết thương vẫn còn rơm rớm máu hiện ra. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô.

_ Thế này mà bảo không sao?

Dù cho đau đến phát khóc, nhưng vẫn mạnh mẽ như thường, không để lộ chút yếu đuối của bản thân, thậm chí vẫn còn có thể nở nụ cười tươi tắn, cô gái này...

Thấy cô im lặng không nói gì, Draco thở dài, quay lưng về phía cô.

_ Tôi cõng cậu về.

Cô gái lập tức từ chối.

_ Cảm ơn cậu, nhưng mình thực sự không sao. Mình có thể tự đi được.

Draco gắt.

_ Không sao cái gì, chân cậu đang chảy máu kia kìa! Nhanh lên!

Quý tử như cậu từ khi sinh ra chưa từng giúp đỡ ai, không hiểu sao cô gái này vẫn cứ cứng đầu, không chịu để cậu cõng. Một lúc lâu sau, thấy cậu vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, không còn cách nào khác, cô bé chật vật leo lên lưng cậu, còn không quên thì thầm :

_ Thật lòng cảm ơn cậu...

Bé tiểu long của chúng ta nghe được câu này thì vành tai lại đỏ lên một cách khả nghi. Như để che lấp sự bối rối, cậu ta đưa đống sách, lúc này đã nằm gọn trong một cái túi được ếm bùa không gian cho cô, rồi bắt đầu bước đi. Cậu hỏi cô.

_ Tôi đưa cậu đi đâu đây?

Cô bé lúng túng trả lời.

_ À... đó là nơi mà mọi người hay đến để may đồng phục...

_ Hiểu rồi.

Rồi cậu lại tiếp tục đi.

Hai đứa cứ im lặng như thế được một lúc khá lâu. Cuối cùng, cô bé cất tiếng hỏi.

_ Này... Cậu tên là gì thế?

Draco cười thầm. Cậu trả lời.

_ Tôi tên là Draco. Draco Malfoy. Cậu có thể gọi tôi là Draco. Còn cậu?

Không hiểu sao, cậu lại muốn thân thiết với cô gái này.

_ Mình tên là Hallie- cô vui vẻ- Hallie Potter!

Bước chân của Draco đột nhiên dừng lại. Nhưng rồi cậu ta lại nhanh chóng đi tiếp.

_ Ra vậy. Ra cậu là người nhà Potter.

_ Đúng vậy - cô bé, bây giờ là Hallie, ngây thơ hỏi lại - Có vấn đề gì sao?

_ Không có - Draco trả lời - Vậy... tôi có thể gọi cậu là Hallie không?

Hallie im lặng. Một lúc sau cô bé mới bắt đầu nói, làm cho bạn Draco đau hết cả tim.

_ Hừm... để xem nào... - cô bé ngân nga - Tất nhiên là được rồi!

Draco phì cười.

_ Cậu đúng là...

Cứ như vậy, hai đứa đã đến trước cửa tiệm quần áo của bà Malkin từ lúc nào không hay. Draco cõng Hallie bước vào. Bà Malkin chạy ra đon đả.

_ Đồng phục Hogwart hả cưng? Ở đây có rất nhiều mẫu mã, cưng tha hồ chọn nhé! Như trong kia cũng có một chàng trai trẻ đang thử đồ đấy.

Hallie vỗ nhẹ vào vai Draco.

_ Dra à, cậu cho mình xuống được không? Nhiều người nhìn quá ...

Quả thật, khắp xung quanh mọi người đều đang chỉ trỏ bàn tán, có nhiều cô gái còn nhìn Hallie với vẻ ngưỡng mộ

Draco đang vô cùng vui vẻ vì Hallie gọi cậu một cách thân mật, thành ra cậu cũng chẳng để tâm lắm đến những thứ khác. Cậu trả lời Hallie:

_ Để tôi cõng cậu thì cũng đâu có sao. Cậu đừng chú ý đến những người đó là được

Harry đang chuẩn bị lấy số đo ở bên trong, bất chợt cậu nhìn thấy Hallie đang được cõng bởi một thằng nhóc lạ hoắc nào đó. Harry cảm thấy khá giận dữ. Cũng đúng thôi, làm gì có người anh trai nào khi thấy em gái mình thân mật với một thằng con trai khác mà lại không tránh khỏi cảm giác khó chịu cơ chứ.Cậu nhanh chóng tiến đến, sắc mặt xấu đi thấy rõ.

_ Hallie. Anh nghĩ cần được nghe em giải thích. - Cậu nói với ánh mắt giận dữ- Cậu ta là ai?

Hallie bám chặt vai Draco, lí nhí trả lời, anh hai chưa từng nhìn cô bé bằng ánh mắt giận dữ tới vậy

_ Anh Harry...

Draco thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cậu quay sang nhìn Harry.

_ Tôi nghĩ cậu nên để tâm tới vết thương của cô ấy hơn là sự có mặt của tôi ở đây ... - Draco thong thả nói.

Harry chợt biến sắc. Cậu lo lắng hỏi em gái.

_ Hallie, em bị thương ở đâu? Vì sao lại bị thương?

Rồi cậu đưa tay bế thốc Hallie xuống.

_ Anh sẽ sơ cứu vết thương cho em. Đi theo anh.

Nói rồi , cậu dìu cô bé vào trong, còn không quên nhờ bà Malkin lấy giúp mình một ít bông băng và một chậu nước ấm.

~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~

_ Thế nào? Em đã thấy đỡ hơn chưa, mèo nhỏ? - Harry ân cần hỏi sau khi đã băng bó xong xuôi cho Hallie.

Draco đứng đằng sau nhìn Harry với ánh mắt như muốn giết người. Mèo nhỏ? Cậu ta là gì của Hallie?

Hallie trả lời anh bằng giọng ngọt ngào làm cho Draco được một phen sửng sốt.

_ Anh, em đỡ hơn nhiều rồi. Anh đừng lo lắng nữa nha. - cô bé chớp đôi mắt to tròn, mỉm cười nhìn Harry.

Thái độ của Hallie thay đổi rõ rệt khi ở cạnh tên này. Dường như mức độ dễ thương của cô ấy đã tăng lên gấp đôi... - sau một hồi quan sát, Draco rút ra kết luận - Họ là người yêu sao?

Như không hề biết đến sự có mặt của Draco trong phòng, Harry tuôn ra một tràng giáo huấn cô em gái nghịch ngợm.

_ Em đấy nhé, lần sau thì đừng hòng anh cho phép em đi một mình. Không chịu nghe lời gì cả. Nếu như em mà có chuyện gì...

Hallie bặm môi lại , vẻ uất ức nói với Harry.

_ Em biết rồi mà... - rồi gương mặt nhỏ nhắn như bừng sáng khi ánh mắt cô và ai đó chạm nhau - Mà em nghĩ chúng ta nên cảm ơn cậu ấy thì hơn đấy, cậu ấy là người đã cứu em mà.

Draco nghe nhắc đến mình thì tiến lại gần, nói với Hallie.

_ Nói cứu thì hơi quá - cậu đứng trước mặt Hallie - Tôi chỉ là giúp đỡ cậu một chút .

Harry như nhận ra đây là người đã giúp em mình, cậu gật đầu chào và nói với ánh mắt biết ơn.

_ Thật lòng cảm ơn cậu đã giúp đỡ Hallie - Cậu nhìn Draco, vẻ áy náy - Và tôi cũng xin lỗi cậu về sự việc vừa rồi. Tôi đã hiểu nhầm và...

Draco cắt ngang Harry.

_ Không sao. Tôi không để tâm đâu - cậu nhìn Harry, vẻ nghiêm túc - Nhưng tôi có một điều muốn hỏi cậu.

Harry trả lời:

_ Cậu hỏi đi.

Draco hỏi, một cách ngập ngừng. Cậu biết thế này là rất khiếm nhã, nhưng biết làm sao được, cậu đang rất tò mò.

_ Cậu và cô ấy... ừm... là quan hệ gì vậy?

Harry thản nhiên trả lời.

_ Người yêu.

Draco sốc nặng. Cậu còn chưa kịp thốt nên lời thì...

_ Anh hai! - Hallie hét, mặt cô bé lúc này đã đỏ như trái cà chua chín.

Harry cười ha hả.

_ Anh đùa, đùa thôi! Hahahaha! Hallie, mặt em đỏ hết cả lên rồi kìa! - cậu quay sang Hallie - Em thích anh thật sao?

Hallie mím môi, tiến đến gần. Chân của cô sau khi được ếm một cái bùa chữa thương thì đã đỡ hơn nhiều, có thể đi lại bình thường được. Cô bé nhẹ nhàng tiến đến gần Harry, bước chân nhẹ như gió thoảng. Kiễng chân lên cho vừa tầm tai của Harry, Hallie nói nhỏ nhưng rõ ràng, vừa đủ cho mọi người trong phòng đều nghe thấy.

_ Em không thích anh, Harry - cô bé mỉm cười, đôi mắt xanh dương lấp lánh nhìn xoáy vào mắt cậu - Em yêu anh!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top