Tàu tốc hành và đứa trẻ sống sót


Cuối cùng mùa hè nhàm chán đã trôi qua, hôm nay là ngày tôi đến Hogwarts để học. Giữ chắc trên tay xe đẩy những dụng cụ cần thiết, thêm cái lồng cho con mèo Juliet lười biếng, tôi cùng dì đến sân ga 9 ¾.

– Chạy qua bức tường đó.

Dì Iris chỉ tay vào một bức tường, và tôi giữ vững chiếc xe kéo, đâm đầu vào bức tường trước mặt. Tôi chạy xuyên qua nó và đến sân ga 9 ¾. Dì Iris theo ngay sau tôi. Ở đây thật đông đúc. Tôi đưa mắt nhìn quanh, tìm chị Cordelia yêu dấu.

– Lib! Bên này!

Cách đó không xa, chị Lia vẫy tay với tôi.

– Chào chị Cordelia!

– Cordelia! Càng lớn càng xinh đấy, mẹ cháu đâu rồi?

Dì Iris tiến đến, hôm nay dì Natasha không đi cùng với Lia.

– Chào dì Iris, mẹ cháu hôm nay bận việc nên cháu đi một mình.

– Ra vậy à.

Dì Iris lại quay sang tôi.

– Lib à, tới trường con không được gây chuyện đấy nhé?

– Dì nghĩ sao con có thể gây chuyện được? Con là đứa trẻ ngoan ngoãn dễ thương, tuyệt đối không phá phách!

– Dừng lại, nghe buồn cười quá. Ta có bảo Cordelia để mắt tới con rồi. Phòng trường hợp con chạy lung tung, lại rơi xuống chỗ nào nguy hiểm thì chết.

– Trường Hogwarts là nơi an toàn nhất mà dì. (Sau này ngẫm lại, Libra cảm thấy lời này rất là không đúng.)

Tôi cười trấn an dì Iris, và nhanh chóng cùng chị Lia lên tàu. Đưa tay vẫy tạm biệt dì Iris lần cuối, tôi bê chiếc gương của mình tìm một toa trống. Chị Lia đã sang bên toa năm ba từ lâu. Tôi bước vào một toa không người, cất hành lý của mình và ôm con mèo Juliet ngồi ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.

– Juliet à mày đúng là lười biếng, mới có vài tháng hè đã mập lên trông thấy rồi!

Juliet chỉ kêu vài tiếng "meo meo" rồi lại ngủ. Chẳng bao lâu, có một người khác vào toa của tôi. Đó là một bạn nữ, tóc bạch kim dài chấm eo, đôi mắt có màu xanh biển. Khuôn mặt bạn ấy trông có vẻ rất thờ ơ, bạn ấy nhìn rồi hỏi tôi.

– Tôi có thể ngồi ở toa này không? Không có người chứ?

– Được chứ, cậu vào đi!

Chỉ chờ có thế, cậu ấy liền kéo hành lý vào và ngồi đối diện tôi. Không nói lấy lời nào, cậu ấy lấy một cuốn sách ra đọc. Tôi quan sát, đó là quyển "The song of mermaid", giống với quyển tôi mua lúc trước.

– Bạn cũng đọc cuốn tiểu thuyết đó hả?

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, và nhẹ nhàng đáp.

– Ừ.

Vậy thôi đó hả?

– Cậu tên gì?

Lần này là cậu ta hỏi tôi. Được rồi, thật may mắn là cậu ấy không "ừ" rồi khiến toa rơi vào sự im lặng ngượng ngùng.

– Mình tên là Libra Ilunaelue. Còn cậu?

– Danika Wright.

– Bạn định vào nhà nào ở Hogwarts?

– Tôi không biết. Mũ phân loại sẽ quyết định chuyện này.

Được rồi, lúc này thì toa mới rơi vào sự im lặng ngượng ngùng.

– Libra!

Tôi quay ngắt về phía cửa, nơi phát ra giọng nói. Đó là Vanessa, nhưng mà từ từ đã nào…tôi nhớ cậu ấy tóc nâu sẫm kia mà? Sao bây giờ là màu đỏ cam rồi? Chỉ có đôi mắt màu hổ phách kia là y như cũ.

– Vanessa?

– Ừ đúng rồi, là mình nè!

– Tóc bạn…

– Là phép thuật đổi màu tóc mình nhờ anh họ dùng đó!

Vanessa nói trong khi cất hành lý và đi vào ngồi cạnh bên Danika.

– Chào bạn! Mình tên là Vanessa Papilions.

– Danika Wright, rất vui được gặp.

Vanessa và tôi hào hứng nói chuyện trong suốt chặn đường còn lại, về đủ thứ chuyện. Hogwarts, các nhà, mấy môn học, đôi khi Danika sẽ nói một hai câu rồi sau đó lại tiếp tục đọc sách. Vanessa mua khá nhiều kẹo, có kẹo ếch chocolate và kẹo đủ vị Bertie Botts. Tôi xem từng vị của nó: có vị dâu, bơ, chocolate và cả những vị quái dị như ráy tai, dịch nôn,...hỏi thật nhé, ai có đủ can đảm để thử mấy vị đó thế?

– Tụi mình là học sinh cùng năm với đứa trẻ sống sót Harry Potter á! Không biết bạn ấy trông như thế nào ha?

Harry Potter - đứa trẻ sống sót. Tôi từng được dì kể cho nghe về cậu ấy khá nhiều. Nghe bảo là cái tên Chúa tể hắc ám Voldemort đã đến nhà và cố giết cậu ấy, nhưng không thành công, ngược lại còn bị giết chết. Thế là cậu ấy nổi lên từ đó, dì tôi còn kể về James Potter và Lily Evans - bố mẹ của Harry. Chủ yếu là mấy câu chuyện hồi còn đi học (dì tôi là học sinh cùng năm với họ). Tôi thắc mắc dì có quen họ không nhưng dì bảo không thân lắm. Dì kể Lily Evans là một cô gái rất xinh và tốt bụng, còn James thì thuộc cái nhóm Tứ đạo tặc nổi tiếng phá phách nhất trường.

– Tý nữa đến trường là biết ngay ấy mà! Harry Potter nổi tiếng lắm, thể nào cũng gây xôn xao cho mà xem.

Danika đã bỏ cuốn sách trên tay xuống.

– Thay đồ nào mấy bạn, sắp đến trường Hogwarts rồi.

Chúng tôi nhanh chóng thay đồng phục, một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu: “Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau.”

Chúng tôi bước ra hành lang tàu, nơi mà các học sinh năm nhất cũng đang chen chúc nhau. Một lát sau, tàu dừng lại. Tôi cùng hai người bạn mới quen đi xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Tôi khẽ rùng mình trước cái lạnh của trời đêm. Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, và tôi nghe một giọng nói:

– Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không?

Gương mặt lông lá của một lão to con hớn hở trên biển đầu người, ông ấy vừa nhắc tới Harry sao?

– Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta.

Mò mẫm, loạng choạng, bọn tôi đi theo lão to con xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối tăm, cả đám học sinh và chúng tôi đều im thin thít. Tôi nghe thấy trong đám đông có tiếng đứa nào đấy thút thít một hai lần.

Lão to con ngoái đầu ra sau, nói:

– Chút xíu nữa là cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.

Một tiếng “Ô” rất to đồng thanh vang lên.
Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao. Lão to con chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:

– Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!

Tôi, Vanessa và Danika cùng lên một chiếc thuyền gần đó, đi cùng chúng tôi có một thằng nhóc tóc đen nhánh. Một tiếng kêu to vang lên lần nữa:

– Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì… tiến lên!

Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng tôi chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rộng thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dưới chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất.

– Này, chào cậu! Cậu tên gì đấy! Mình tên là Vanessa!

Vanessa bắt chuyện với cậu nhóc tóc đen đi cùng chúng tôi.

– Mình tên là Harry Potter.

– Harry Potter? Cậu bé sống sót? Mèn ơi! Mình mong được gặp cậu lắm luôn đó!

Harry cười cười, cậu ấy đang ngồi kế tôi. Tôi cũng quay sang tự giới thiệu.

– Còn mình tên là Libra Ilunaelue! Rất vui khi được gặp cậu!

– Mình cũng vậy.

Harry và tôi bắt tay với nhau. Danika ngồi đối diện chỉ nhìn Harry rồi gật đầu và nói tên mình. Harry thấy vậy cũng gật đầu chào lại.

– Harry, mấy năm nay bạn sống ở giới Muggle hả?

– Ừm, đúng rồi, mình sống cùng dì và dượng.

– Ôi, mình cũng sống cùng dì ở giới Muggle nè! Sau này nếu có dịp rảnh mình đến chỗ cậu chơi nhé! Mà chắc cậu chưa nghe đến giới phù thủy bao giờ hả? Trông cậu ngơ ngác quá!

– Chưa, dì và dượng Dursley chưa từng kể cho mình nghe gì về giới phù thủy cả. Họ rất ghét phù thủy.

– Tệ thế!

Thuyền đã cập bến, chúng tôi và những học sinh năm nhất khác lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Harry chào bọn tôi rồi nhập bọn với một bạn học khác có mái tóc màu đỏ cam. Còn lão to con đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không. Lão kêu lên:

– À, ra mày! Có phải con cóc của cháu đây không?

Một thằng nhóc mừng rỡ giơ tay lên:

– Trevor!

Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, ngắm theo ánh đèn của lão to con mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng tòa lâu đài. Tôi và những học sinh khác hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.

– Mọi người đông đủ cả rồi hả? Cả con cóc của cháu vẫn còn đó chứ?

Nói xong, lão to con giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top