Chương 7: Ánh Sáng và Bóng Tối


Hogwarts không chỉ là một ngôi trường - đó là một thế giới thu nhỏ với những bí mật ẩn giấu trong từng góc tường, từng lối đi âm u. Với Hanni, mọi thứ đều mới mẻ và kỳ diệu. Nhưng với Tom, đây là nơi cậu nhận ra mình có thể nắm giữ quyền lực mà cậu luôn khao khát.

---

Ngày đầu tiên ở Hogwarts tràn đầy sự háo hức. Hanni chăm chú lắng nghe trong từng tiết học, từ Biến hình, Bùa chú đến Độc dược. Đôi mắt cô sáng rực mỗi khi giáo sư chỉ dẫn, và tay cô không ngừng ghi chép những điều quan trọng.

Tom, ngược lại, không cần cố gắng quá nhiều. Cậu lặng lẽ ngồi ở cuối lớp, nhưng mọi câu hỏi từ giáo sư đều được cậu trả lời một cách chính xác đến đáng sợ.

Trong tiết Biến hình, giáo sư McGonagall yêu cầu biến một chiếc diêm thành kim băng. Hanni loay hoay với cây đũa phép, cố gắng nhớ từng bước trong sách giáo khoa.

"Đừng lắc đũa mạnh như thế," Tom nói nhỏ từ bên cạnh, giọng đều đều.

Hanni ngước lên, nhíu mày. "Tôi đang cố gắng!"

Tom nhún vai, nhưng đôi mắt đen của cậu ánh lên vẻ kiên nhẫn hiếm thấy. "Hãy tập trung. Nghĩ về kết quả. Và quan trọng nhất... tin rằng cậu có thể làm được."

Hanni thử lại, lần này chậm rãi hơn, và chiếc diêm bắt đầu biến đổi. Khi nó trở thành một chiếc kim băng sáng lấp lánh, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Thấy chưa?" Tom mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt cậu vẫn luôn dò xét, như thể đánh giá từng hành động của cô.

---

Phòng sinh hoạt chung của Slytherin tuy sang trọng, nhưng bầu không khí lại luôn mang vẻ căng thẳng ngấm ngầm. Hanni không thể hòa nhập với những đứa trẻ nhà Slytherin khác. Chúng luôn kiêu ngạo, coi thường những người không mang dòng máu thuần khiết, và Hanni cảm nhận rõ sự lạnh lùng của chúng mỗi khi cô bước vào phòng.

"Con bé này chắc chắn là máu thuần," một cô gái tóc đen tên Caroline thì thầm với nhóm bạn. "Nhìn mái tóc vàng đó đi. Nhưng tại sao lại bị bỏ rơi? Chắc gia đình nó cũng chẳng ra gì."

Hanni nghe thấy tất cả, nhưng cô chỉ cúi đầu, tay nắm chặt.

Tom nhận ra sự lặng lẽ bất thường của Hanni trong bữa tối hôm đó. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, giọng thấp: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì," Hanni nói dối, ánh mắt trốn tránh.

Tom không ép cô, nhưng đôi mắt cậu ánh lên vẻ nguy hiểm. Cậu không thích bất kỳ ai làm phiền Hanni.

---

Một buổi tối, khi Hanni bước vào phòng sinh hoạt chung, cô thấy Caroline và nhóm bạn đang cười đùa, ánh mắt khinh thường hướng về phía cô.

"Này, cô bé máu thuần bị bỏ rơi," Caroline cất giọng châm chọc. "Cảm giác thế nào khi không ai muốn mình?"

Hanni cắn chặt môi, nhưng không nói gì.

"Đúng là đáng thương," một đứa khác cười lớn.

"Cậu nên im đi."

Cả phòng im bặt khi Tom đứng lên, ánh mắt sắc như dao cạo hướng về phía Caroline. Giọng cậu thấp nhưng đầy uy hiếp: "Nếu cậu không muốn hối hận, thì im đi."

Caroline bật cười, nhưng tiếng cười của cô ta nhanh chóng tắt khi Tom tiến gần hơn, đôi mắt đen của cậu lạnh lùng đến mức khiến mọi người rùng mình.

"Tôi không nói lại lần hai," Tom nhấn mạnh, và không ai dám thách thức cậu.

Khi cả phòng trở nên im lặng, Tom quay lại, nắm lấy tay Hanni. "Đi thôi."

Hanni không nói gì, nhưng sự ấm áp từ bàn tay cậu khiến cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

---

Dù đã quen thuộc với nhịp sống ở Hogwarts, nhưng Hanni không thể không nhận thấy sự thay đổi ở Tom. Cậu không chỉ học giỏi hơn bất kỳ ai, mà còn dành nhiều thời gian tìm hiểu về những điều cấm kỵ.

Một buổi tối, khi Hanni đang ngồi đọc sách trong thư viện, Tom xuất hiện, mang theo một cuốn sách cũ kỹ với bìa da đã sờn.

"Cái gì vậy?" cô hỏi, ngẩng đầu lên.

"Chỉ là một cuốn sách về lịch sử Slytherin," Tom đáp, nhưng Hanni có cảm giác cậu đang giấu diếm điều gì đó.

"Cậu đọc nhiều quá rồi, Tom. Cậu không mệt sao?"

Tom mỉm cười nhạt. "Biết càng nhiều, tôi càng mạnh. Và tôi không bao giờ mệt khi nói đến sức mạnh."

Hanni cau mày. "Nhưng cậu có cần phải cố gắng đến mức này không? Hogwarts đâu phải chỉ có quyền lực và tham vọng."

Tom nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen như đang tìm kiếm điều gì đó. "Cậu không hiểu đâu, Hanni. Tôi đã sống cả đời không có gì. Tôi sẽ không để ai giành lấy thứ thuộc về tôi."

Hanni cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng cô không nói gì thêm.

---

Hanni nhận ra mình không thể thay đổi cách suy nghĩ của Tom, nhưng cô không thể bỏ mặc cậu. Cô biết, bên dưới lớp vỏ lạnh lùng và tham vọng ấy là một cậu bé cô đơn, luôn khao khát được thừa nhận.

"Cậu không cần phải làm tất cả một mình," cô nói một tối nọ, khi cả hai ngồi bên bờ hồ đen.

Tom không đáp, nhưng cậu lặng lẽ đặt tay lên tay cô. Một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa hai người.

Hanni tin rằng, dù con đường của Tom có đen tối đến đâu, cô vẫn sẽ là ánh sáng nhỏ bé giúp cậu tìm lại chính mình. Nhưng cô không biết rằng, chính sự hiện diện của cô sẽ thay đổi mọi thứ - không chỉ với Tom, mà còn với cả thế giới phù thủy.

Bóng tối và ánh sáng, cả hai đều đang chuẩn bị cho một cuộc chạm trán không thể tránh khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top