Những buổi học

Những tiếng thì thào nổi lên khắp nơi ngay từ lúc Harry đi ra khỏi ký túc xá vào ngày hôm sau. Bọn học trò đứng chen nhau bên ngoài lớp học, kiễng chân nhòm cho được Harry một cái, hoặc quay lại đi ngang qua mặt Harry một lần nữa, nhìn nó chòng chọc. Harry cầu mong sao cho chúng đừng làm vậy nữa, vì nó cần tập trung tư tưởng kiếm cho ra đường tới mấy phòng học. Còn cô thì cũng gần như giống như cậy, bị những đưa trẻ xuất thân từ Muggle luôn liếc nhìn cô mà xì xầm to nhỏ làm cho cô không chịu nổi nên bỏ bữa ăn sáng. Móc thời khoá biểu ra và xem họ này có tiết gì. Ngoài ra cô học theo thời bkhoas biểu của Gryffindor

Nhưng cô lại không biết có ba ánh mắt nhìn cô bước ra thì một vị giáo sư mang danh là xà vương , một y tá của trường mang danh là  vương nữ bệnh thất và một học trò bằng tuổi cô mang danh là cứu thế. Cô bình thản ra khỏi đài sảnh thì lòi ra hai con rắn từ tay áo cô trườn ra nhìn cô xà

[ Tiểu thư, người không sao chứ ? ] Cô  liền nhẹ nhàng lắc đầu rồi xoa thái dương của mình nhìn ra bầu trời cùng với khu rừng cấm.

Cô thở dài bước đi nhẹ nhàng, buổi học đầu tiên là môn biến hình rồi môn lịch sử chiều nghỉ vì để cho học sinh năm nhất tiếp xúc với ngôi trường giống như toà lâu đài.

Bước vào lớp thì cũng chẳng các bóng dáng ai và cũng chẳng có con mèo nào. Bình thản ngồi lên ghế ở dãy bàn gần cuối lớp rồi hai con rắn ra khỏi tay áo của cô và con mèo lông xù ra khỏi mái tóc bạch kim của cô. Con mèo vui vẻ chơi đùa với hai người bạn rắn nhưng tiếc là nó không biết là bị hai con rắn đùa giỡn muốn đấy bé ra khỏi bàn. Cô thì nhìn ba sủng vật của mình, rồi cũng mốc một cuốn sách từ túi ra mà đọc cho đỡ chán.

Cuốn sách có bìa là màu nâu của gỗ , mang những nét hoa văn vẽ ra là những bông hoa xung quanh viên đá ruby. Viên ruby đỏ như đôi mắt con rắn mang tên Riddle và đứa tre kia. Cô im lặng đọc mặc kệ ba con sủng vật kia. Rồi cô nhấm mắt lẩm nhẩm một vài câu thần chú gì đo thì xuất hiện ba tinh linh lửa nam nhìn rất đáng yêu. Mèo Potter chú ý đấu tiên rồi hai con rắn cũng chú ý đến và ngăn con mèo đó nhào vô phá phách.

Cô mở mắt nhìn ba tinh linh lửa đó, tụi nó liền vui vẻ. Mỗi đứa phía vui đùa nghịch mái tóc cô rồi nói gì đó. Đối với những phù thủy thường thì chỉ nghe thấy là những tiếng chuông, trong trẻo vang lên. Còn nếu là phù thủy trong gia tộc thì chỉ nghe được tiếng xì xầm nhưng cũng chẳng kiếm ra chữ nào. Nếu là trong gia tộc tỉnh linh thì nghe được những chữ cần thiết mà thôi. Còn đối với cô thì nghe tụi nó vui vẻ khen ngợi cô, làm nũng với cô làm cô dần dần thấy hơi phiền nhưng cô nghĩ 3 tinh linh đoa vui là được.

Rồi tự nhiên cánh cửa phòng mở ra một con mèo lông xù cô cúi đầu nói

" Chào buổi sáng tốt lành thưa giáo sư. " Con mèo đó liền nhìn cô, người duy nhất trong lớp học rồi cúi chào rồi nhảy lên cái bàn giáo sư. Thế dần dần mấy phút thì có một vì học sinh vào rồi đến bắt đầu tiết học thì cô thở dài láy một tờ giấy hình vuông và tạo ra một con hạt giấy. Rồi thổi vào con hạt thì nó liền bay ra ngoài, còn cô lý giấy và sách ra chép bài. Sau đó liền suy nghĩ về buổi học mấy ngày trước

Vào lúc nữa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh. Cô cũng thấy rất thích thú môn này, nó làm cô tìm thêm một vài thú vui trong đêm sao.

Cũng  mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một phù thủy nhỏ choắt và chán ngắt gọi là giáp sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ lạ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì. Cô thì đã nhận biết thế những loại cây cỏ trong nhà kính rồi nên cũng mỗi lần vào nhà kính thì cô tìm kiếm vài công nghiệm khác của cây có khác.

Lớp học chán nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng, rồi lẫn lộn những Emeric quỉ sứ với Uric ghớm ghiếc. Cô thì biết mấy cái đó bao đời nên bình thản xếp sao cho đỡ buồn mà giáo sư Binns cũng chẳng biết.

Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên của môn này, giáo sư bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông rít lên kích động và té lăn đùng xuống. Máy là cô dùng bùa lơ lửng vào vị giáo sư này đấy nếu là giờ ý như trên.

Còn lớp chống lại nghệ thuật hắc ám thì những bài giảng của giáo sư Quirrell hoá ra lại khá nực cười. Lớp học của ông nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn là ông xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng ông đã gặp ở Rumani mà bây giờ ông vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm. Giáo sư nói với bọn trẻ là cái khăn vành quấn đầu của ông là quà tặng của một ông hoàng châu Phi để tạ ơn ông đã giúp hoàn thân thoát khỏi một con yêu tinh cái. Bọn trẻ nghe mà không tin lắm. Vì một lẽ, khi Seamus sốt sắng hỏi ông đã chiến thắng con yêu tinh cái như thế nào thì ông đỏ mặt và nói lảng qua chuyện thời tiết. Mặc khác, bọn trẻ để ý thấy từ cái khăn vành đội trên đầu ông toả ra một mùi rất tức cười.

Hai đứa sinh đôi nhà Weasley thì khăng khăng cho rằng cái khăn ấy nhồi đầy tỏi, giáo sư Quirrell đội là để tự bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi. Cô thì bị bắt ngồi đầu bàn và nhận bao nhiêu cái liếc hiền hòa muốn bảo vệ cô. Cô thấy hơi phiền nhưng cô chắc chắn khi nào người trên đầu vị giáo sư tỏi có thân xác là cô phải tránh né cục kỳ nhiều, luôn cho mình bùa bảo vệ mà mình tạo ra khi chưa nhập học. Ngoài ra cô còn muốn thay dổi màu tóc của mình nữa kìa.

Quay về hiện tại thì hai con sư tử kia dã vò lớp học nhanh nhất có thể là mất 10 phút. Sau đó Harry ngồi kế bên cô để con hạt lên bàn và mỉm cười nói nhỏ

" Cảm ơn cậu nha, Blases "

Sau đó đến thực thành, cô thì nằm lười biến và xếp sao không quan tâm người kế bên đang cố gắng làm que diêm thành không phải là que diêm. Tác phẩm cô biến ra là một cây trâm đơn giản là phần đầu cây trâm là chùm hoa mai trắng tinh khiết được làm bằng pha lê trong suốt để không vỡ thì cô đang dùng bùa khó vỡ lên nhũng bông hoa đó. Ngoài ra trên chùm là một con bướm trắng theo đấy trên một bông hoa. Cánh con bướm là những nét hoa văn bạc, giáo sư cũng đã ngạc nhiên về tác phẩm của cô khi cô cầm cây trâm đó. Bà rất muốn được có nó nhưng bà thấy đôi mắt buồn bã nhớ hình dáng của ai đó nên đành không xin mà khen ngợi tận tình dù cô không tâm về lời khen ngợi đó mà đi lấy giấy xếp sao.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top