chương 18 : vũ hội và lời tỏ tình.
( Đã chỉnh sửa.)
Trong trường học được trang trí lộng lẫy vô cùng . Có lẽ bởi vì năm nay có khách nước ngoài, đồ trang trí cho lễ giáng sinh năm nay càng lộng lẫy hơn so với năm trước . Vách tường được che phủ bởi lớp sương mù bạc lấp lánh ánh sáng , trên cao là bầu trời đêm với những ngôi sao rực rỡ , còn những chùm tầm gửi được kết thành vòng hoa. Tay vịn cầu thang bằng đá cẩm thạch bám đầy băng tuyết . Mười hai cây thông được đặt dọc theo đại sảnh đường , trên cây treo đầy đồ trang trí tinh xảo , quả cây sồi xanh lòe lòe tỏa sáng . Các bộ áo giáp cũng được phù phép qua , chỉ cần có người đi ngang qua , chúng nó sẽ đọc thơ ca ngợi giáng sinh.
" Tại sao tất cả mọi người đều nhìn chúng ta ? " Rose phàn nàn nhưng vẫn đi theo Adeline khi họ bắt đầu đi về phía cầu thang. " bồ đang đi trước, vì vậy tất cả đều nhìn bồ. "
Adeline nói đúng khi Rose sẽ thu hút sự chú ý của mọi người bằng chiếc váy cô đang mặc. Tất cả bọn họ nhìn cô từ trên cầu thang . Draco Malfoy đã đợi bên dưới cầu thang , cậu mặc một bộ lễ phục màu đen , kín đáo chỉ để lộ một chút da thịt dưới cổ trông rất hợp với cậu ấy .
" Nhìn cậu thật giống một quý ông so với tính cách của cậu, Draco." Rose cười khúc khích, thu hút sự chú ý của mọi người đi qua.
" Chị cũng giống một quý cô hoàn hảo, chỉ cần không mở miệng." Draco nhìn cô một hồi rồi đánh giá.
Draco ngạo mạn nói , hơi gấp cánh tay một chút.
Rose mỉm cười, khoác tay Draco bước từng bước , nhìn thấy Adeline đang đứng cùng Harry và Ron Weasley . Cô kéo Draco đến chỗ bọn họ.
" Oh Harry !Trông em thật đẹp trai." Cô đi đến chỗ cậu và mỉm cười trước khi nhìn Ron, " Ron trông em cũng rất tuyệt vời ! " , cậu mặc áo choàng đầy màu sắc rất cũ, và từ cách mặc quần áo trên người Ron.
Ron Weasley làm ầm lên khi trả lời, và Draco Malfoy đưa cho cậu ta một cái nhìn khinh miệt.
"Trông chị thật xinh đẹp!" Harry khen ngợi không để ý đến Draco , Rose cười tươi hơn khi má cậu bé nở đỏ.
Mọi người xung quanh đều bối rối và tò mò. Một lý do là Harry Potter đã chơi thân với người như Roseadela Black - một con nhỏ kiêu ngạo và kỳ lạ, còn lý do khác, Draco Malfoy và Harry Potter đang đứng cạnh nhau và họ không chiến đấu.
" Rose! Mình thấy Winifred ở đằng kia . Gặp lại bồ sau nhé ." Adeline lên tiếng, chuẩn bị sẵn sàng để hẹn hò.
"Được rồi. Mình sẽ gặp bồ bên trong sau đó. " Rose vẫy tay tạm biệt cô trước khi quay lại với các chàng trai để tán ngẫu . Nhưng giáo sư McGonagal đã đến đó nói chuyện với Harry .
"Ồ xin chào giáo sư, trông cô thật đáng yêu!"
Giáo sư McGonnagal không thể không mỉm cười đáp lại, "Cảm ơn trò Black! trông trò hoàn toàn tuyệt vời , nhưng chúng ta không có thời gian để trò chuyện bây giờ, hoặc Potter sẽ bị trễ ." giáo sư vỗ tay và bắt đầu bước đi, Harry đi theo phía sau cô.
Rose tạm biệt Harry và khoác tay Draco bước vào đại sảnh.
Lúc này cô cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh, không phải vì sợ hãi mà là cảm giác khó chịu khi mọi người cứ nhìn chằm chằm và dường như những ánh mắt đó đang đánh giá cô . Cho dù tôi có tự tin đến mức nào, dây thần kinh não bộ luôn có được thứ tốt nhất của cô.
Nhưng rồi cô thấy anh. Cedric trông thật bảnh bao trong chiếc áo choàng của anh ấy , tinh xảo và cao lớn, cô cảm thấy như có những con bướm đang gầm rú trong bụng. Bên cạnh Cedric là Cho Chang trông thật lộng lẫy, chiếc váy truyền thống của cô ta bám vào những đường cong của cơ thể và Rose cũng phải cảm thán rằng cô ta rất xinh đẹp.
Nhưng Rose của chúng ta cũng rạng rỡ không thua kém gì cô nàng , chiếc váy màu đỏ rượu đã làm nổi bật lên vẻ đẹp tự nhiên của cô , xinh đẹp đến nỗi thậm chí các chàng trai liên tục hướng ánh mắt từ những bạn nhảy của họ với đến cô.
Cánh cửa Đại sảnh mở ra , khi cả bốn quán quân bước qua cánh cửa dẫn đến tiếng reo hò và chào mừng sắp đặt trước mặt.
Cô gần như nghẹn ngào khi thấy Adeline và Winifred đứng cạnh Alice và Fred Weasley, điều kì lạ chắc chắn là hai người họ đang cầm tay nhau . Trong số tất cả các chàng trai cô nghĩ Alice sẽ ở cùng một ai đó khác, thay vì một Weasley .
Cô nhìn xung quanh nhanh chóng và thấy Victor Krum đã tìm được bạn nhảy là Hermione, Harry đang đứng cùng một cô gái xinh đẹp nhà Gryffindor gốc Ấn Độ , và Fleur Delacour với một chàng trai nhà Revenclam mà cô không nhận ra.
Cô hướng ánh mắt về phía Cedric và Cho Chang , nhận ra rằng Harry cũng đang làm như vậy. " Em thích Cho Chang đúng không Harry? " Cô lặng lẽ nói với Harry khi đi đến góc đối diện nơi Cedric đang mỉm cười với Cho Chang .
"Cô ấy thật tuyệt ." Harry nghe có vẻ mê hoặc nhưng phút nhạc bắt đầu chơi Rose thấy cậu bé trở nên hoảng loạn với câu hỏi của cô ." Sao chị biết điều đó? "
Cô cười nhẹ, " chị chỉ đoán vậy và em đã thú nhận . Được rồi tập trung vào bạn nhảy của em đi buổi khiêu vũ sắp bắt đầu rồi. "
Bốn Quán quân cùng bạn nhảy của họ đã bắt đầu khiêu vũ mở màn cho vũ hội giáng Sinh.
"A, nhìn xem này..." Draco nhìn chăm chú vào sàn nhảy, mỉa mai cười nhạo, "Thật đáng thương cho Cứu thế chủ nha, cậu ta nhìn cứng ngắc như khúc gỗ vậy!"
Rose quay nhìn về hướng sàn nhảy thì trông thấy Harry đang khiêu vũ , cô nàng kia giống như thao túng hoàn toàn bước nhảy của cậu ấy , cậu ấy cứ xoay vòng vòng với vẻ mờ mịt lại có chút chật vật . Tôi nhịn cười tiếp tục nhìn xem những người khác . Fleur mặc một bộ lễ phục bằng sa tanh màu khói , xinh đẹp bức người , bạn nhảy của cô nhìn cô say đắm không rời được ánh mắt .
Và... Cedric đang nhảy cùng Cho Chang, hai người họ có vẻ phối hợp rất tốt . Rose cảm thấy khó chịu nhưng cũng chẳng thể trách anh ấy được, là do cô đã từ chối anh trước. Cô chuyển mắt nhìn hướng khác thấy Draco đang nhìn Krum cùng công chúa hồng phấn bên cạnh anh ta .
" Tại sao tôi cảm thấy cô gái kia trông rất quen mắt nhỉ ? " Draco nói.
" Đương nhiên rồi đó là một trong những đối thủ một mất một còn của cậu và cũng là một người bạn thân nhất của tôi, Hermione Granger !" cô kiêu ngạo nói nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến khiếp sợ của Draco. " Thế nào rất xinh đẹp phải không? Cậu nên thấy hối hận vì trước đây đã khinh thường cô ấy chỉ vì ganh tị với Harry , có thể cậu cũng sẽ thích cô ấy cho xem. "
" Thật buồn cười, tôi sẽ không bao giờ thích một máu bùn. " cậu ta vênh váo.
" Chú ý ngôn từ Draco ." Rose liếc cậu ta.
Điệu nhảy đầu tiên đã kết thúc , Harry mang theo biểu tình như trút được gánh nặng nhanh chóng rời khỏi trung tâm sàn nhảy .
Âm nhạc cho điệu nhảy thứ hai chậm rãi vang lên . Cô nhìn xung quanh một chút , Ron đang trừng mắt nhìn Krum cùng Hermione , có vẻ hai người không có ý định ngưng khiêu vũ . Giáo sư Dumbledore lôi kéo giáo sư McGonagall vào sàn nhảy , cô thật ra không nghĩ tới giáo sư McGonagall trông nghiêm khắc như vậy nhưng lại khiêu vũ giỏi như thế . Giáo sư Snape đứng giữa nhóm giáo sư , có vẻ chẳng thích thú gì với vũ hội . Cho dù trong không gian tràn ngập thứ ánh sáng êm dịu và lãng mạn thế này , thầy ấy vẫn mặc một thân áo choàng đen .
Draco tiến lên phía trước vài bước , xoay người nhìn thẳng vào Rose . Bọn con trai tuổi này luôn thay đổi ngoại hình rất nhanh . Cô nhớ năm trước cậu còn cao bằng cô , nhưng bây giờ đã cao hơn cô nửa cái đầu . Ánh mắt của cậu sáng long lanh , mang theo ý cười nheo lại , hướng về phía cô làm ra một thủ thế mang ý mời .
" Tôi sẽ không nhảy đâu ... " Rose lắc đầu nói , " tôi nhảy không giỏi lắm... cậu cũng biết từ nhỏ tôi đã không hề thích nhảy mà. "
" Không sao đâu . " Cậu mang theo thái độ chẳng thèm để ý , " Khúc nhạc này rất chậm , cứ giao toàn bộ cho tôi."
Rose nắm lấy tay Draco, cậu đặt một tay lên thắt lưng của cô và nắm lấy tay kia. khi khúc nhạc vang lên cả hai người bắt đầu những bước nhảy đầu tiên, Draco đúng là một quý tộc điển hình , những bước nhảy của cậu vô cùng điêu luyện trong khi Rose thì hơi cứng người, di chuyển không được tự nhiên cho lắm.
Điệu nhạc kết thúc làm Rose thở phào. Draco nói:
" Thả lỏng đi nào. "
" Tôi nhớ hình như đã nói là không muốn khiêu vũ đấy . " Mặt của cô hơi hơi nóng lên .
" Điệu nhảy này chỉ cần theo động tác của tôi là được rồi."
Điệu nhạc tiếp theo vang lên có vẻ sôi động hơn . Draco lại kéo cô tiếp tục nhảy.
Một phút trôi qua.
" Xoay người ! Rose, dáng người thon thả luôn là ưu điểm quyến rũ của các cô gái , mong chị đừng quên điều đó ! "
" Thưa ngài Malfoy! Ý cậu là chê tôi béo đấy à? "
" Nào có."
Draco đem cô ôm nhẹ vào trong ngực , theo giai điệu vang lên mà xoay một vòng , nhẹ nhàng bâng quơ nói : " Đừng choáng váng , dù chị có thế nào thì vẫn rất đẹp"
Cô cảm thấy mặt mình hơi nóng , khá ngạt nhiên vì sao Draco từ một thằng nhóc bị nuông chiều hư đốn , luôn lấy thú vui bằng cách trêu chọc Harry Potter giờ lại trở nên dịu dàng bức người như vậy, lại nghĩ đến những lời Adeline đã nói ' Draco Malfoy có tình cảm không bình thường với bồ .'
" khụ... Được rồi, cậu không nên trêu chọc chị họ mình như vậy, tôi hơi mệt, cậu có thể mời Parkinson nhảy. " cô ho nhẹ. Sau đó rời khỏi sàn khiêu vũ đi đến chỗ Harry.
Cô ngồi xuống bên cạnh Harry , nhìn sang thấy cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào Cho Chang , và cô ta quay đầu nhìn cậu mỉm cười . " Em nên đi yêu cầu cô ấy nhảy cùng. "
" Chị biết em kh-"
" Rose! Bồ trông thật tuyệt vời ngoài kia!" Adeline và Alice đi đến gần Rose , ngắt lời Harry.
" Ồ cảm ơn các cô gái của tôi ." Cô đỏ mặt, không thể giữ nụ cười trên khuôn mặt, "Nhưng Alice ! Một Weasley sao? Bồ đã chọn một Weasley!"
" Đó cũng là những gì mình muốn nói!" Adeline kêu lên trước khi Alice có thể trả lời.
" Merlin, hai người thậm chí đã quen nhau như thế nào?" Rose hỏi, " cậu ta có buộc dây giày của bồ lại với nhau không ?"
" Mình cá là cậu ta đã chơi khăm Rose vì cô ấy là huynh trưởng và luôn trừ điểm của Gryffindor , nhưng Alice có lẽ bồ đã bị mất trí..."
" Im đi! Trời ơi, ít nhất hãy hỏi mình từng câu một ! " Alice ngắt lời che miệng Adeline lại . " Mình chỉ lừa cậu ta bằng chính mánh khóe của cậu ta. "
Cô thấy Fred Weasley đang đi đến đây, "Chúng ta sẽ nói về điều này sau! Bồ sẽ Không thoát khỏi mình đâu Alice Hadens !"
" Ôi trời ơi ! đừng chờ đợi điều gì cả. "
Cô quay sang Harry, cậu đang nói chuyện với Ron , "Harry chị cho rằng em nên nói chuyện với mọi người."
" Có lẽ không cần đâu. "
Cô nhận ra bạn nhảy của cậu đã đi cùng người khác, có lẽ cậu ấy đang ngại ngùng vì các quán quân đều phải dẫn theo bạn nhảy để chào tạm biệt.
" Chị sẽ đi cùng em " Rose kéo Harry đứng dậy, cậu gần như vấp ngã. Đợi khi Harry đứng vững , cô khoác tay cậu và tiến đến cửa đại sảnh vẫy tay chào tạm biệt với bạn bè trước khi đến đám đông hòa nhập với mọi người.
Rose đã hướng dẫn cậu cách giao tiếp với bọn họ , và cô nhận ra rằng Harry rất khó xử trong các tình huống xã giao.
Điểm đến cuối cùng của cả hai là Cedric Diggory và Cho Chang , đứng cạnh Fleur và bạn nhảy của cô. Dường như tất cả các nhà vô địch đều ở trong một khu vực, tuy nhiên việc ở gần Cedric cũng khiến tâm trí của Rose bối rối chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Trên đường đi, Harry và cô đã nói chuyện nhỏ với các cặp đôi , các nhóm học sinh , bọn họ khen ngợi vẻ bề ngoài của cô và chúc mừng Harry.
"Có vẻ như tất cả mọi người đều thích em ngay lúc này. " Rose thì thầm vào tai Harry trong khi đến chỗ ba nhà vô địch . Harry chỉ cười nhẹ trước khi gật đầu đáp lại.
" Harry ! Bồ trông thật tuyệt !" Hermione đi đến gần chúng tôi . Cô nàng trông thật tuyệt vời trong chiếc váy hồng xù, và trông trưởng thành hơn nhiều tuổi. " cả chị nữa Rose , trông chị thật xinh đẹp ! Giống như một nữ thần vậy! "
" Em cũng rất tuyệt vời hệt một nàng công chúa. " Cô mỉm cười với Hermione. Cô ấy rất vui vẻ, không còn nghi ngờ gì nữa vì cô ấy đang là bạn nhảy với Viktor Khum . Rose thấy Cedric đi về phía bộ ba, mỉm cười khi anh chạm mắt với cô .
" Chào anh Diggory, rất vui khi gặp anh tối nay , trông anh rất hợp với bộ áo choàng . " Cô nói giọng trang trọng khi anh đưa cho cô một cái nhìn khó hiểu, " à, tôi chỉ đến đây giúp Harry. "
Cô trả lời cộc lốc và Cedric lắc đầu với cô.
Khoảnh khắc anh ngừng cười và nhìn cô , đôi mắt anh thay đổi theo cách mà cô không thể giải thích. Như thể ai đó đã lấy đi đôi mắt nâu sâu thẳm của anh ta, và thay thế bằng một màu tối hơn.
" Trông em thật hoàn hảo hơn những gì hoàn hảo ! " Cedric nói một cách khó thở, anh thực sự thì thầm và cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một cái gì đó đã khác trong đêm nay, một cái gì đó khuấy động.
Cedric cảm thấy cổ họng mình thắt lại. Chính lúc này, ngay bây giờ. Anh đã mong chờ Rose sẽ trông như thế nào trong tối nay, nhưng cô ấy còn xinh đẹp bức người hơn những gì anh tưởng tượng. Kể từ khi phải mời Cho Chang làm bạn nhảy đến vũ hội
Hai người nhìn vào mắt đối phương , không gian giữa hai người dường như trôi chậm lại khi cả hai tiến đến gần nhau và niềm đam mê dày đặc giữa họ theo từng nhịp đập. Âm thanh của bài hát tiếp theo bắt đầu phá vỡ khỏi giai điệu , Cedric đã nhớ lại lời của anh ấy từ mấy ngày trước .
" Tôi có được vinh hạnh mời em nhảy một điệu không ?" Cedric đưa tay ra trước mặt Rose, anh hỏi rất nhẹ nhàng.
" Rất vinh hạnh. " Cô mỉm cười nhìn anh và nắm lấy tay anh .
Cedric dẫn cả hai đến nơi mà một vài cặp đôi khác đã bắt đầu nhảy múa, anh từ từ đặt tay lên eo cô .
" Tôi phải thừa nhận mình thực sự nhảy không giỏi. " Rose nói.
" Đừng lo lắng. " Anh nói, hơi xiết chặt eo cô gái .
Cô nắm chặt tay anh, cảm nhận hơi ấm từ những ngón tay . Cô đặt tay lên vai anh, và bắt đầu nhảy theo từng nhịp điệu chậm rãi .
Roseadela Black và Cedric Diggory là hai thái cực đối lập, nếu đủ gần, họ sẽ bám lấy nhau như nam châm. Và những người xung quanh hoàn toàn không biết gì về phản ứng hóa học giữa hai người - khi họ nhìn say đắm vào đôi mắt nhau . Lập trường của họ không bao giờ chùn bước, họ ăn khớp với nhau như những mảnh ghép đã từng bị mất, nhưng giờ đã được tìm thấy và kết nối với nhau. Điệu nhảy của họ thật duyên dáng, nhưng chậm. Cả hai đều lo sợ rằng một khi bài hát kết thúc , điều kỳ diệu xảy ra trong khoảnh khắc sẽ biến mất .
Khi bài nhạc kết thúc và thay vào đó là một giai điệu có nhịp độ nhanh hơn bắt đầu phát , cả hai nhận ra và dừng lại đứng tại chỗ.
" Chúng ta sẽ tiếp tục chứ? " Cedric đỏ mặt và mỉm cười.
" Tốt, tất nhiên. "
Hai người từ từ di chuyển , sau đó hoàn toàn bùng cháy. Hầu hết các học sinh không quan tâm đến việc họ nhảy như thế nào . Hàng trăm chiếc áo choàng di chuyển ngay tại chỗ cho thấy những điệu nhảy đặc trưng của họ.
Rose đã va phải ai đó vì rẽ nhầm . Bình thường cô sẽ không thích khiêu vũ và âm nhạc hay những chỗ đông người , nhưng đêm nay thì khác, nó chỉ có sự thích thú trong khoảng khắc này .
Cedric đảm bảo Rose sẽ không rời khỏi tầm mắt của anh . Anh nhìn thấy cô ấy hụt hơi khi những nốt nhạc cuối cùng vang vọng trong đại sảnh đường, anh dừng lại nắm lấy tay cô trong tay mình , tìm đường thoát khỏi đám đông.
Cuối cùng khi thoát khỏi đám đông, Rose cảm thấy mình có thể thở lại .
" Tôi hơi khát một chút. "
" Chúng ta sẽ đi lấy đồ uống . " Cedric nói với cô và đưa cả hai đến phía bàn đầy Butterbeers .
Trong lúc đi ngang qua nhiều học sinh cô nhận thấy ánh nhìn của họ đều nhìn cả hai .
Cedric liên tục nhận được những cái vỗ nhẹ và những lời chúc ' làm tốt lắm' . Anh dành cho hầu hết các học sinh một nụ cười thân thiện hoặc vẫy tay chào họ .
Ngay khi cả hai tới bàn, anh lấy hai chai Butterbeers , mở một chai trước, đưa nó cho cô .
" Dành cho quý cô xinh đẹp của tôi. " anh nói với cô theo cách của một quý ông hài hước. Cô nhếch miệng, nhận lấy đồ uống.
Sau đó, anh mở chai của mình , uống hết một phần tư.
Hài lòng với đồ uống của mình , hương vị khá tốt, khiêu vũ quá nhiều đã làm cô khát khô cả cổ.
" Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát được chứ? Ý tôi là hít thở không khí trong lành một chút . " Cedric đột nhiên hỏi Rose .
Cedric để ý cánh cửa rộng mở, thỉnh thoảng lại có những học sinh ra vào đại sảnh đường. Anh thật sự muốn có được khoảnh thời gian yên lặng một mình với Rose, ít nhất thì trong đêm nay.
Rose khẽ gật đầu , giữ chai Butterbeers của mình trong tay.
Cả hai vượt qua rất nhiều học sinh trước khi ngồi vào một chiếc ghế dài trống . Không biết băng ghế có lạnh hay váy của Rose có mỏng không, Cedric cởi áo choàng, đặt nó lên băng ghế cho cô ngồi.
" Những băng ghế có thể lạnh , anh chỉ muốn em ngồi thoải mái hơn. "
" Cảm ơn , Cedric. " cô mỉm cười.
Cedric cũng mỉm cười vì cuối cùng cô ấy đã gọi tên anh một cách thân thiết . Anh ngồi xuống bên cạnh , gần như tự hào, anh thực sự đã làm rất tốt.
" Trông em thật tuyệt. " anh nói cùng nụ cười đặc trưng của mình . Hướng về phía Rose, nụ cười càng thêm chân thật.
" Anh cũng vậy, nhưng tôi nghĩ mình đã nói điều đó rồi ." cô nói đùa.
" Tôi biết, cảm ơn em. " Cedric thì thầm, " nhưng tôi nghiêm túc, và tôi sẽ không muốn nói điều này theo bất kì cách nào khác. " anh ngượng ngùng nói.
Cô nhìn xuống sàn đá, như ở đó thứ gì thú vị lắm, miệng vẫn nở nụ cười mà cô cho là tự nhiên , nhưng tai lại đỏ bừng và cô biết nó không phải vì lạnh.
Một lúc sau, Cedric bắt đầu phá vỡ sự im lặng, " tôi không mong đợi có thể nhận được câu trả lời thẳng thắn của em hay bất cứ điều gì , nhưng tôi muốn nói chuyện này . Tôi thích em .Không chỉ là bạn bè... " Sau đó anh tiếp tục, " tôi sẽ không làm bất cứ điều gì nếu em không muốn . Tất nhiên, giống như , tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra vào thời điểm như thế này . Tôi chỉ, tôi hi vọng . Ừm, thật khó . Em có thể hẹn hò với tôi không? " anh hỏi cô một cách đầy hi vọng.
Màn tỏ tình này còn khó hơn cả chiến thắng giải đấu Tam Pháp Thuật . Cedric đang cố hết sức để thú nhận , anh thực sự đã có rất nhiều dũng cảm để nói điều này. Mối quan hệ của họ đã được cải thiện hết sức tốt đẹp so với vài năm trước, và bây giờ nó có thể chấm dứt một khi cô ấy không đồng ý . Rose thực sự đã im lặng rất lâu và anh biết anh có thể sẽ phá vỡ mọi thứ của hiện tại.
" Hoặc có thể là thân thiết hơn nếu như hẹn hò là quá nhiều . Tôi chỉ thực sự muốn gặp em nhiều hơn. " Cedric đỏ mặt trước khi cúi đầu xuống đất.
Rose không thể hiểu được cảm xúc của mình lúc này, vui sướng và sợ hãi, thực sự bối rối. Alice và Adeline nói đúng, cô thích Cedric, rất vui vì anh ấy nói thích mình, nhưng cô cũng rất sợ, sợ cảm giác bị bỏ rơi lần nữa. Khi nhận thấy thấy mình đã im lặng quá lâu, Cedric đang chờ đợi câu trả lời của cô .
" Xin lỗi, nhưng tôi muốn từ từ, được không? Chỉ là, tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ . "
" Được, đừng lo lắng, chúng ta sẽ từ từ, anh hứa, bất cứ khi nào em có câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top