86

86.

Sáng hôm sau, chưa tới 7h Phong Phi đã đánh thức Hải Tú dậy. Mấy ngày nay Hải Tú đã quen thói ngủ nướng đến 9h nên hơi khó chịu, mơ màng cầu xin hắn: "Ngủ thêm lát nữa..."

"Đứng lên, trễ nữa không được đâu." Phong Phi rửa mặt thay quần áo xong rồi, hắn ngồi lên giường, xoa xoa trán Hải Tú, "Mệt à?"

Hải Tú cố gắng chớp chớp mắt, giờ mới nhớ tới chuyện hôm nay mẹ Phong Phi về, ngồi dậy cười nói: "Không... Ăn sáng chưa?"

"Vừa mua về rồi." Phong Phi đứng dậy, "Tôi đi làm nóng sữa, cậu đánh răng rửa mặt đi rồi xuống ăn."

Hải Tú không nằm lười nữa, rời giường gấp chăn rửa mặt.

Phong Phi liếc nhìn cậu, đi xuống lầu mà trong lòng có chút hổ thẹn.

Vì mẹ mình sắp về mà bắt Hải Tú phải tránh đi để nhường chỗ cho mẹ. Đối với Phong Phi mà nói, việc này không xứng làm một người đàn ông.

Nhưng quả thật tình hình hôm nay hơi đặc biệt, hắn không thể để Hải Tú ở đây được.

Đồ ăn sáng đã hâm nóng xong rồi mà Hải Tú vẫn còn lo dọn phòng ngủ. Phong Phi liền lên lầu thúc giục: "Được rồi đừng lề mề nữa, mau xuống ăn."

"Ừ ừ, tớ xuống ngay."

Hải Tú rất tự giác nhét hết đồ đạc của mình vào ngăn kéo nhỏ của cậu, bỏ vào tràn thật đầy, còn ngụy trang phía trên bằng cái áo T-shirt của Phong Phi, sau đó đóng kĩ ngăn tủ. Mấy thứ khác như đồng hồ đeo tay hay kính râm các loại, giấu được thì giấu, còn giấu không được thì bỏ hết vào cặp của mình, chuẩn bị một lát ôm về.

Phong Phi nhìn cậu đang xóa sạch giấu vết của mình thì trong lòng khó chịu không thôi, cười lạnh nói: "Bảo bối, cậu đang làm gì vậy? Định không về nữa hả?"

"Không phải." Hải Tú cười cười trấn an hắn: "Mấy ngày nay tớ lo chơi không lo dọn phòng, phòng mình loạn hết lên rồi, tớ tiện tay dọn dẹp một chút thôi mà... Tớ đâu chỉ dọn đồ của tớ đâu, dọn đồ của cậu nữa, xếp lại rồi bỏ vào tủ của cậu hết rồi, có mấy cái áo sơ mi còn chưa ủi, tớ không có thời gian nên chỉ treo lên thôi chứ chưa xếp."

Phong Phi khẽ thở dài một tiếng, kéo Hải Tú vào lòng nhào nặn tiếp.

Hải Tú bị Phong Phi nhào một hồi thì ngạc nhiên, mờ mịt nói: "Đồ ăn sáng được rồi hả? Cậu nấu gì vậy?"

"Tôi đi mua..." Phong Phi bật cười, "Có một tiệm bán đồ Quảng* mới mở đó, mình chưa ăn thử bao giờ, nhớ không? Lần trước cậu nói muốn ăn mà sáng cứ tham ngủ không chịu dậy, lúc nãy tôi đi mua rồi."

*Quảng Đông, Quảng Tây.

Lòng Hải Tú ngọt ngào, cậu gật đầu nói: "Ừ, đi, đi ăn thôi."

Hai đứa ăn sáng xong thì Phong Phi lái xe đưa Hải Tú về nhà.

Hải Tú ngồi vị trí phó lái, nhìn đồng hồ ngáp một cái – vừa mới 8h.

Phong Phi quay sang nhìn cậu, "Mệt thì cứ nhắm mắt ngủ, đến nhà tôi gọi cậu."

"Tớ không mệt." Hải Tú ngồi thẳng người, hỏi hắn: "Lần này ba cậu có về không?"

Phong Phi lắc đầu: "Ba không có thời gian, nói tháng sau ráng chút thời gian rồi về... Mà chưa chắc nữa."

Hải Tú "Ừ" một tiếng, rồi ngồi xuất thần, đột nhiên lại lúng túng: "Không xong rồi! Đồ trên ban công."

Phong Phi nhíu mày: "Sao vậy? Đồ gì?"

"Tớ quên lấy đồ xuống rồi!" Hải Tú cực kì sốt ruột, "Quần áo hai ngày nay tớ đều để giặt! Còn quần lót nữa! Quần áo quần áo... còn để ở ban công đó!"

Phong Phi bật cười: "Cứ tưởng chuyện gì... Không sao đâu."

Hải Tú lo lắng nói: "Lỡ cô nhìn thấy thì sao đây! Cậu... cậu cho tớ xuống đi! Cậu đi đón cô để tớ về nhà lấy đồ vô, quần áo của hai đứa mình size khác nhau rõ ràng, cô nhìn là biết ngay."

Phong Phi cười nói: "Ngồi im, không sao hết, đồ ngốc này!"

Hải Tú nhíu mày: "Sao mà không có việc gì được, lỡ đâu..."

"Biết biết." Phong Phi không muốn cậu lo lắng, bổ sung thêm: "Đợi lát về sắp xếp cho mẹ xong thì tôi nghĩ cách đi lấy đồ... Mẹ đâu có kiểm tra phòng tôi, không thấy được đâu, cậu đừng lo."

Hải Tú kinh ngạc nhìn hắn, mấy giây sau thì đột nhiên nhẹ giọng nói: "Phong Phi, cậu... cậu định nói với cô chuyện của hai đứa mình đúng không?"

Phong Phi sửng sốt, rồi cười khan một tiếng, không trả lời cậu.

Hải Tú rất nhạy cảm – cậu nhận ra ngay.

Bắt ép cậu dậy sớm, nhưng không cho cậu dọn đồ đạc, không để ý đến những dấu vết cực kì gây chú ý trong nhà... Mọi chuyện đều quá khác thường. Hải Tú hiểu Phong Phi rất rõ, nên không khó để biết được ý đồ của hắn.

Đúng lúc đến một cái đèn đỏ, Phong Phi lấy kính râm xuống, bình tĩnh nói: "Đừng ngạc nhiên, cậu cứ về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ giải quyết, được không?"

Hải Tú khẽ gật đầu: "Ngã tư đằng trước quẹo trái, ra thẳng sân bay đi! Tớ đi chung với cậu."

"Đừng quậy phá, quẹo trái cái gì." Đèn chuyển sang xanh, Phong Phi quẹo phải, dịu dàng nói: "Đừng có đòi hỏi với tôi, hôm nay chuyện gì xảy ra còn chưa biết đâu, tôi cũng chưa chắc là tự tôi nói có được không, nói lúc nào, nói thế nào, tôi cũng... hành động theo tình hình thôi, mắc công hỏng việc hết. Mẹ tôi không phải người dễ dụ, cậu mà đi chung là tôi không điều khiển được tình hình đâu"

Viền mắt Hải Tú đỏ lên, phản bác ngay: "Trước đây mình đã nói cùng nhau..."

"Được rồi, chuyện có gì mà phải làm to lên thế, không cần đâu." Phong Phi ngắt lời cậu, rút một tay ra xoa đầu Hải Tú, "Ngay cả ba mẹ vợ tôi cũng dàn xếp ổn thỏa rồi, này là mẹ tôi nữa, tôi tự có cách mà."

Sợ Hải Tú vẫn còn bướng, Phong Phi nói tiếp: "Tôi nói thật với cậu đó! Hôm nay tôi cũng nói anh hai và chị dâu là đừng tới. Chuyện này không thích hợp để nói khi có nhiều người. Như lần nói chuyện với mẹ cậu đó, mình thuận lợi vượt qua như vậy cũng nhờ lúc đó có ít người... Mấy người đang kích động thì tâm trạng rất rối bời, một đám người cứ nói như ong vỡ tổ, cậu một câu tôi một lời, lửa giận ba phần cũng thành mười phần, chưa kể còn dễ cãi nhau nữa, càng phiền hơn."

Ánh mắt Hải Tú lập tức hiện lên vẻ buồn bã và lo lắng.

Phong Phi cười nói: "Tôi đi theo anh hai từ nhỏ, cứ hay cãi vả không đâu như vậy, cũng vì cái miệng thiếu đánh từ nhỏ của tôi mà đã học được không ít kinh nghiệm, cứ nghe tôi đi."

Đang nói chuyện thì Phong Phi đã lái xe vào khu nhà của Hải Tú rồi.

Phong Phi đỗ xe, cởi dây an toàn ra, nghiêng người sang hôn Hải Tú một cái, dịu dàng cười nói: "Cứ chờ tin tốt của anh trai, cậu yêu tâm, có gì tôi gọi cho cậu ngay, được chưa?"

Phong Phi đã nói tới vậy rồi, Hải Tú cũng không bướng bỉnh nữa. Cậu lo lắng gật đầu: "Nhớ gọi cho tớ đó."

"Chắc chắn."

Phong Phi nhìn cậu xuống xe lên nhà rồi mới quay xe ra sân bay.

Phong Phi đi sớm nên trên đường cũng không kẹt xe, đến nơi thì đợi một tiếng nữa Lữ Hạo Lị mới về tới.

Ngồi chờ mẹ mình một tiếng, thế nhưng đầu óc hắn rất thanh tỉnh, trong đầu không ngừng tính toán các khả năng có thể xảy ra, hay là kết quả xấu nhất, hoặc là tỷ lệ thành công của mình là bao nhiêu. Hắn tính toán rất kĩ, bỏ hết những nguy cơ có thể tạo nên kết quả xấu đi.

Lúc nhìn thấy Lữ Hạo Lị, Phong Phi cười tự giễu mình một cái, đây là chuyện làm hắn đau đầu nhất kể từ sau khi thi xong đại học tới giờ.

Từ xa, Lữ Hạo Lị nhìn thấy Phong Phi thì cười tươi rói, nhanh chóng chạy lại ôm tay con trai, cười nói: "Con tới đây lúc nào?"

"8h đã tới rồi." Phong Phi chớp chớp mắt, cố gắng làm như đang che đi sự mệt mỏi, cầm lấy va- li của mẹ mình, "Con sợ kẹt xe nên tới sớm."

Lữ Hạo Lị cảm động đến không nói nên lời: "Thằng nhỏ ngốc này! Vậy sao chạy qua kia đây? Có mệt không? Để mẹ lái xe cho!"

"Cứ chạy qua kia thôi." Phong Phi xoa xoa mi tâm, miễn cưỡng nở nụ cười: "Con không sao thật... mẹ muốn đi đâu? Chúng ta về nhà hay đi chỗ đó trước."

Lữ Hạo Lị đau lòng nhìn con trai nhỏ, cô nhìn đồng hồ rồi nói: "Không vội, chờ anh hai con nữa, anh hai đâu?"

Phong Phi sửng sốt một chút, làm như vừa mới tỉnh mộng vậy, cười nói: "Vội quá nên con quên, tối qua ảnh nói với con là đi suốt đêm nên hôm nay sợ không dậy nổi. Không cần đợi ảnh đâu, mẹ muốn đi chỗ nào, mình đi."

Lữ Hạo Lị nghe xong, cũng không thương cảm cho thằng con trai lớn mà chỉ thấy càng đau lòng đứa con trai nhỏ của mình hơn. Cô không nhịn được trách cứ: "Anh hai con thoải mái quá nhỉ, vợ mình bầu bì ở nhà kìa còn đi chơi như vậy, bắt con phải dậy sớm đi đón mẹ."

"Con với anh ai tới lại không được?" Phong Phi khoác vai cô, cười nói: "Chắc ảnh cũng biết người mẹ muốn gặp nhất bây giờ là con, ai tới cũng được đúng không?"

Lữ Hạo Lị bị Phong Phi chọc cho cười vang, đi theo hắn ra ngoài.

Cô thấy được vẻ mệt mỏi không thể giấu giếm trên mặt hắn, liền mượn cớ muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn vội về nhà. Hai người liền đi đến một phòng trà gần sân bay ngồi trò chuyện với nhau."

"Lúc con có điểm, ba với mẹ vẫn đang họp." Lữ Hạo Lị lắc đầu cảm thán, "Tự nhiên trợ lý của ba con đi vào nói là ba có điện thoại riêng, mẹ bắt máy thay ba, rồi nói với trợ lý vào bảo ba con tạm ngưng họp. Mới đầu ba còn không nghe, cuối cùng mẹ phải vào nói với ba là hôm nay con trai ông có điểm thi đại học đấy..."

Lữ Hạo Lị nói mà khóe mắt ươn ướt: "Ba với mẹ... đều quên hôm đó con có điểm."

Việc không thể chăm sóc cho con trai nhỏ đầy đủ như người ta luôn là nỗi nhức nhối trong lòng Lữ Hạo Lị.

Ngẫm lại việc Phong Phi đến sớm như vậy để chờ mình, mà cô với cả ông chồng vẫn không bù đắp được gì cho nó thì trong lòng cực kì hổ thẹn. Cô miễn cưỡng cười một cái, thấp giọng nói: "Mấy năm nay, ba mẹ đối với con.."

"Mẹ với ba chăm sóc con rất tốt." Phong Phi mỉm cười, "Con nói thật, mẹ với ba bận bịu như vậy, con thông cảm mà, con không để ý gì đâu."

Lữ Hạo Lị cầm khăn giấy lau lau khóe mắt, thấp giọng nói: "Một năm nay con phải cực khổ thế nào, ba mẹ còn..."

"Nhưng bây giờ con đã ổn rồi mà, thành tích cũng không tệ." Phong Phi cười rất thoải mái, "Năm nay không hẳn là con không khổ, nhưng... tự con biết thôi, còn mẹ chỉ cần biết con không chỉ múa rìu qua mắt thợ để làm dáng với ba mẹ, con không phải một thằng thất học, vô công rỗi nghề là được."

Thân làm con trai của Lữ Hạo Lị, Phong Phi biết chính xác chỗ đau của cô – trong kinh doanh luôn phải chính xác và tàn độc. Hắn nhàn nhạt bổ sung thêm: "Con là con trai của Phong Thế Trác... Con sẽ không làm ông ấy mất mặt."

Viền mắt Lữ Hạo Lị đỏ lên.

Làm Phong Phi cũng đau lòng không thôi, hắn ngồi bên cạnh cô, cười nói: "Gì đây? Mẹ thật là... Con thi xong rồi, mẹ hài lòng như vậy còn khóc cái gì?"

Lữ Hạo Lị cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu vài cái, một lúc lâu sau vẫn không nói chuyện.

Phong Phi nhìn ra ngoài của sổ, suy nghĩ đến xuất thần.

Lữ Hạo Lị ghét nhất là khóc trước mặt người khác, cô bình tĩnh lại rồi yêu thương cười nói: "Được rồi... Không nói chuyện này nữa. Nào, nói đi con muốn gì, có phải gần đây có chuyện gì không hài lòng không?"

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lắc đầu nói: "Không có gì."

"Ngay cả mẹ mà cũng không chịu nói thật?" Lữ Hạo Lị lắc đầu, "Vừa mới thấy mặt con là mẹ nhìn ra rồi, gần đây con ngủ không ngon. Chắc chắn con có tâm sự... rốt cuộc là thế nào?"

Vì để mình trông tiều tụy một chút mà tối qua hắn đã thức đến tận 2h sáng, 5h thì dậy đi mua đồ ăn sáng, sắc mặt trông tốt mới là lạ.

Phong Phi trầm mặc một lúc, tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng thì lắc đầu, uể oải cười: "Không có gì thật, mẹ muốn đi chỗ nào? Hay con chở mẹ đến thăm chị dâu nhé."

"Mẹ không đi đâu cả." Lữ Hạo Lị ân cần nhìn hắn, "Mẹ về đây là vì con mà, đi tới chỗ khác làm gì? Con trai ngoan... nói đi, con muốn cái gì? Con muốn thế nào mẹ làm cho."

Phong Phi lại trầm mặc một lúc, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ suy sụp, "Con, người yêu của con... mẹ cậu ấy không thích con, chắc hai đứa phải chia tay quá."

Lữ Hạo Lị giận lên, gần như muốn đập bàn: "Do con nhóc kia hả! Mẹ đã không nói gì nó thì thôi chứ, bọn họ còn làm khó con à?! Con nói mẹ biết làm sao để liên lạc với bên đó để mẹ nói chuyện! Chuyện của bọn nhỏ, bọn nó nguyện ý là được, người lớn xen vào cái gì!"

Phong Phi cúi đầu, một lát sau thì làm bộ mặc cảm tự ti nói: "Thôi con nói thẳng với mẹ luôn, chuyện đã đến nước này, kết quả có xấu nhất cũng vậy, con không sợ gì nữa rồi..."

Phong Phi nhìn chằm chằm cô, nói: "Trước giờ là con gạt mẹ, không có con nhóc nào hết. Từ đầu đến giờ con chỉ thích Hải Tú, chỉ mình Hải Tú thôi."

Gương mặt Lữ Hạo Lị lập tức cứng ngắc.

"Mẹ cứ mắng con đi!... Con không cần biết." Phong Phi mất hết can đảm, cười nom khốn khổ cực kì: "Một năm nay, nhất là sau khi ba với mẹ đi... Con vẫn không thể thích người khác được, trong lòng con chỉ có hình bóng cậu ấy. Hôm nay con nói thẳng với mẹ, không sợ trời không sợ đất mà nói với mẹ, rằng trong lòng con..."

Viền mắt Phong Phi đỏ lên: "Trong lòng con, mấy ngày nay đều đau như có ai cầm dao khoét vậy."

"Con cũng muốn được như ba mẹ, như anh hai và chị dâu, giống... như những người khác. Con biết, người bình thường sẽ không yêu người cùng giới, nhưng chuyện này lại trúng ngay con! Con còn biết làm sao nữa đây?!" Phong Phi lau khóe mắt, gượng cười: "Chỉ một người, con chỉ yêu và chấp nhận cậu ấy."

"Nhưng con biết con không xứng với Hải Tú. Cậu ấy sợ con bị áp lực, mẹ biết không? Cậu ấy là một thủ khoa... Nhưng lại nói với con là sẽ học trường nào mà con chọn, cậu ấy nói cậu ấy học giỏi nên trường nào cũng học được hết."

"Là con kéo cậu ấy vào vũng lầy này, con đã cảm thấy rất tội lỗi rồi, mẹ nói con làm sao có thể để cậu ấy tự giày xéo bản thân được đây? Con không biết mình bị cái quái gì nữa, cả ngày chỉ biết lao đầu vào học như một thằng ngu. Mẹ biết không, con nghĩ mình không làm được, bao nhiêu lần con muốn bỏ cuộc, nhưng vì cậu ấy..."

Giọng nói hắn đột nhiên nghẹn ngào.

Hắn nói: "Vì cậu ấy... một ngày 24h luôn dõi theo con, lãng phí bao nhiêu thời gian vì con. Các giáo viên, cả bạn bè của cậu ấy nữa đều thấy khó chịu, nói cậu ấy tránh xa con ra."

"Nhưng cậu ấy không nghe, cậu ấy như một đứa ngốc vậy. Không cần biết vũng lầy này sâu cỡ nào, nguy hiểm cỡ nào, cứ thế mà đâm đầu xuống."

"Cậu ấy nói... nói muốn học chung một trường đại học với con. Cậu ấy nói con ráng chịu khó một chút, chờ lên đại học rồi thì ngày nào cũng được ở bên nhau. Con tin tưởng lắm, con không dám không nghe lời cậu ấy... Con sợ con làm phí hết công sức cậu ấy bỏ ra. Nhưng bây giờ..."

Vốn là đang diễn kịch nhưng hắn lại xúc dộng thật. Phong Phi siết chặt hai nắm tay, cố gắng kiềm lại nỗi xúc động trong lòng.

Hắn không muốn thất thố như vậy.

Nhưng nói với mẹ mình về Hải Tú, nói đến một năm hai đứa đã trải qua như thế nào, Phong Phi không có cách nào bình tĩnh được.

Bây giờ hắn cũng không rõ là mình đang diễn trò hay là đang hồi tưởng lại nữa.

Hải Tú – hai chữ này từ lâu đã đảo lộn thời thanh xuân của hắn, trở thành mục tiêu cho hắn phấn đấu, phấn đấu để vượt qua tất cả.

Thanh xuân của hắn – chỉ có một màu trắng tinh khiết duy nhất là khoảng thời gian này.

Trước đó không có màu, sau này cũng không có.

Thanh xuân của hắn – không liên quan đến việc yêu sớm, không liên quan đến thi đại học, cũng không liên quan đến ái tình.

Thanh xuân của hắn – chỉ gói gọn trong hai chữ Hải Tú.

Phong Phi thấp giọng cười: "Nếu không có cậu ấy, con không muốn nhớ lại bất kì chuyện gì thời đi học nữa, dù chỉ một lần."

Bởi vì tất cả những kí ức liên quan đến thời trung học... đều là cậu ấy.

Phong Phi nhắm mắt lại: "Xin lỗi mẹ..."

Lữ Hạo Lị quay đầu đi, yên lặng chảy nước mắt.

Một lúc sau, Lữ Hạo Lị mới hít thở sâu, kiềm lại nước mắt trong lòng, thấp giọng nói: "Không nghe mẹ vừa nói gì à? Đưa số điện thoại của mẹ nó đây, mẹ muốn nói chuyện với người ta... Chuyện của con nhỏ, người lớn lộn xộn cái gì."

Nước mắt đột nhiên dâng trào xuất hiện trong mắt hắn, rồi từ từ chảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top