ĐN DTMA
Phúc Lợi Đêm Thất Tịch
Tác giả : Tiêu Năng Đậu Nhi
Dịch : QT
Editor : Đậu
Bản dịch phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả
Phiên ngoại Hiện đại thiên
Sở Phi Dương mở cửa phòng, tắm nước nóng xong bay vào phòng ngủ buồn bực ngủ. Đợi đến khi...tỉnh lại trong phòng đã trở nên mờ mịt, Sở Phi Dương nhìn điện thoại di động, 19:48. Như dự tính, Quân Thư Ảnh còn chưa trở lại.
Bởi vì tính chất công việc của hai người, cơ hồ không có thời gian đi về cùng nhau. Bình thường tần số vận động của phu phu ít đã làm người ta giận sôi, còn làm cho Sở Phi Dương bất mãn. Chính bởi vì như thế, Sở Phi Dương mới ngày đêm lao tâm lao lực với án kiện hiện tại và sắp tới để hoàn thành hết, hai tháng cơ hồ không nghỉ ngơi rốt cục đổi lấy năm ngày nghỉ —— sắp đến đêm thất tịch. Làm một trượng phu hợp cách, như thế nào cũng phải lãng mạn.
Qua loa giải quyết cơm tối, Sở Phi Dương liền lái xe đến trước trường học của Quân Thư Ảnh.
21:27.
Thời gian không tính là quá muộn, nhưng cũng không còn sớm. Hơn một đường xe, vì Sở Phi Dương khẩn cấp giảm bớt 20 phút.
Cùng bảo vệ cổng Vệ lão đại bắt chuyện, Sở Phi Dương dễ làm tìm được phòng làm việc Quân Thư Ảnh. Cả tầng lầu duy nhất một phòng vẫn sáng đèn. Sở Phi Dương trong bụng cảm thán, người sao cứ như vậy thật tình? Lười một lúc cũng không được sao?
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xuyên qua khe cửa có thể thấy thân ảnh Quân Thư Ảnh chôn trong một đống trong tư liệu, hơn nữa người kia thân áo dài trắng, cả người tản mát ra một cổ hương vị cấm dục. Sở đội trưởng sờ sờ càm, bên khóe miệng chợt câu lên, thật muốn đích thân giúp y cởi ra. . .
Quân Thư Ảnh cực kỳ nghiêm túc ở trong sách vẽ phác thảo gì đó, không nhận thấy được trong phòng làm việc đã thêm một người. Sở Phi Dương từ từ đi vào, vòng qua bàn làm việc đi tới phía sau y, vươn hai cánh tay vòng quanh người Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cảm giác được phía sau đột nhiên xuất hiện nhiệt độ người, nhất thời thân thể cứng đờ. Đợi lúc thấy được là Sở Phi Dương liền thanh tĩnh lại."Sao lại tới đây?"
Sở Phi Dương nhắm mắt lại, ghé sát vào gương mặt Quân Thư Ảnh, ngược lại xuống phía dưới cổ y vùi sâu hít một ngụm. Vốn muốn mượn lần này giảm bớt một chút xao động trong lòng, lại không nghĩ tới mùi hương trên người Quân Thư Ảnh khiến cho thân thể của mình máu càng thêm sôi trào. Sở Phi Dương cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng thanh âm ra khỏi miệng mang theo vài phần khàn khàn: "Nhớ em, còn bao nhiêu mới hết?"
Quân Thư Ảnh bị y làm có chút ngứa, mặt tránh ra một bên muốn cách xa hắn một chút lại lập tức bị hắn dán lên."Được rồi, chỉ còn lại một chút. . . " Quân Thư Ảnh đột nhiên dừng lại, không thể tin nổi quay đầu nhìn xem Sở Phi Dương. Người này thế nhưng đã . . . cứng. . . nhiệt độ nóng rực rõ ràng từ bên hông truyền đến, tựa hồ sắp đem mình bốc cháy theo.
"Chúng ta trở về thôi. . . A! " Quân Thư Ảnh cảm thấy tình thế không ổn, xoay người kéo cánh tay Sở Phi Dương muốn đi về. Lại không nghĩ mới vừa quay người lại liền bị hắn áp lại, đem mình vây tại bàn làm việc.
Sở Phi Dương ghé sát vào Quân Thư Ảnh, hơi thở phun ở trên mặt của y."Thư Ảnh, anh nhịn không được. . . " vừa nói một tay nâng gáy Quân Thư Ảnh lên, hôn thật sâu. Cơ hồ có chút thô bạo ở trên môi Quân Thư Ảnh trằn trọc xay nghiền, mang theo khoái cảm làm cho Quân Thư Ảnh vốn đầu óc thanh tĩnh cũng có chút mê muội ngắn ngủi.
"Không được. . . nơi này là. . . ngô. . . " đợi Sở Phi Dương buông ra, Quân Thư Ảnh thở dốc kháng nghị, mới vừa mở miệng lại bị chắn, hấp, duyện. Cho đến khi Quân Thư Ảnh hoàn toàn xụi lơ, Sở Phi Dương mới tiến tới bên tai Quân Thư Ảnh, thấp giọng nói: "Thư Ảnh, chúng ta dường như chưa từng làm ở ngoài. . ."
Mặc dù đã sớm nghi ngờ ý đồ của Sở Phi Dương, chính là bị hắn như vậy trực bạch nói ra, Quân Thư Ảnh vẫn cảm thấy gương mặt một trận nóng. Người này quả nhiên đủ vô sỉ. . . Bất quá, phòng làm việc chính là có giám sát, vạn nhất... Vành tai đột nhiên bị cắn một cái, Quân Thư Ảnh giương mắt nhìn Sở Phi Dương."Bảo bối, sao lại thất thần? " Không đợi Quân Thư Ảnh mở miệng, Sở Phi Dương liền cúi đầu hôn lên cổ Quân Thư Ảnh, khẽ liếm chậm mút. Lời lẽ một đường xuống phía dưới cổ áo sơ mi, há miệng cắn một nút áo. Hơi dùng sức liền đứt, lộ ra một làn da trắng nõn. Sở Phi Dương có chút vội vàng duyện hấp, hai tay ở trên thân Quân Thư Ảnh cũng gia tăng lực đạo.
Quân Thư Ảnh lúc này kiên trì rốt cục sụp đổ, giơ cánh tay lên quàng lên cổ Sở Phi Dương. Cảm nhận được Quân Thư Ảnh biến hóa, Sở Phi Dương không tiếng động cười cười. Một tay nâng phía sau Quân Thư Ảnh, một tay đặt lên phía trước ngực điểm nổi lên, lúc nặng lúc nhẹ an ủi. Cho đến khi một nơi dựng đứng, Sở Phi Dương mới buông hắn ra, trở tay một cái xé mở mấy nút áo còn sót lại. phía trước của Quân Thư Ảnh liền hoàn toàn bại lộ trong không khí, ngọn đèn u ám làm cho tầm mắt Sở Phi Dương có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm. Chính là không khí mông lung này cũng trong lúc vô tình làm sâu sắc hấp dẫn.
Sở Phi Dương thở dồn dập, cố gắng khắc chế xúc động ý nghĩ muốn y lập tức, lưu luyến rút tay khỏi người Quân Thư Ảnh, thật cẩn thận cởi áo khoác trắng của Quân Thư Ảnh ra. Nhưng lưu lại áo sơ mi nhiều nếp nhăn đã bị xé rách. Quân Thư Ảnh nhíu nhíu mày, đây chính là thú vui của Sở Phi Dương —— mỗi lần vào lúc này luôn lưu lại trên người mình một thứ gì đó, sẽ không cởi hết toàn bộ. Bất quá lúc này ở tình cảnh như vậy thật ra cũng đúng lúc giảm bớt nội tâm mấy phần thẹn cảm —— tại nơi nghiêm cẩn túc mục như vậy, Quân Thư Ảnh làm sao cũng không thể hoàn toàn thích ứng.
Sở Phi Dương một đường đi xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở trên bụng Quân Thư Ảnh, đầu lưỡi ở chỗ trũng nhạy cảm đảo qua đảo lại. Trái phải cởi dây lưng Quân Thư Ảnh ra, nhẹ nâng mông Quân Thư Ảnh lên đem quần kéo xuống đầu gối. Cách quần lót đặt lên, dục vọng Quân Thư Ảnh cũng đã ngẩng đầu, bắt đầu mềm nhẹ an ủi. Đợi khi cảm nhận được eo Quân Thư Ảnh bắt đầu run rẩy rất nhỏ, Sở Phi Dương mới kéo quần lót Quân Thư Ảnh xuống, cúi đầu ngậm bộ vị đang hưng phấn, dùng kỹ xảo liếm láp một phen, sau đó dụng lực khẽ hấp, trong nháy mắt dịch nồng đặc nóng hổi tràn đầy khoang miệng.
Quân Thư Ảnh bị mãnh liệt mà đến nhanh che mất thần trí, ngửa cổ ra sau há miệng thở dốc, hai tròng mắt còn ân ẩn hơi nước, vô thần nhìn phía trên. Sở Phi Dương đem một ngụm trắng đục nuốt xuống hết, rốt cục cởi dây lưng trói buộc dưới thân mình, đã sớm kềm nén không được cự vật lập tức nhảy ra, mang theo nhiệt độ kinh người. Sở Phi Dương cố đè nén dục vọng hai tháng, trong lúc đưa vào khe mông Quân Thư Ảnh, nhanh chóng rút ra. Cấm dục quá lâu, hắn sợ xúc động của mình sẽ làm Quân Thư Ảnh bị thương, nhất định phải phát tiết trước một lần mới được. Mặc dù không có tiến vào, bất quá ma sát đem đến cảm xúc khác biệt làm Sở Phi Dương điên cuồng. Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh, đầu cuối xuống ghé vào lỗ tai y thở dốc khẽ gọi: "Thư Ảnh. . . Thư Ảnh. . ."
Từ trong khoái cảm ngắn ngủi thất thần tỉnh táo lại, Quân Thư Ảnh cảm giác được chỗ bí ẩn phía sau bị một vật thể nóng rực không ngừng vận động, nhìn Sở Phi Dương gần ngay trước mắt vẻ mặt điên cuồng mê say, vốn vì phát tiết một lần nên dục vọng rớt xuống nhiệt độ lại một lần nữa không cách nào ngăn chặn bốc cháy lên. Hai tay lần nữa đặt lên vai Sở Phi Dương, có ý kẹp chặt hạ thân phối hợp động tác Sở Phi Dương. Thẳng thắn mà nói, Quân Thư Ảnh rất thích bộ dáng bây giờ của Sở Phi Dương, chính xác hơn là bộ dáng Sở Phi Dương mỗi một lần hai người hoan ái. Y thích Sở Phi Dương bởi vì mình mà ra vẻ điên cuồng cùng quyến luyến, mang theo si mê từ trong xương tủy tản mát ra. Dĩ nhiên, loại chuyện này y vĩnh viễn cũng sẽ không hướng tên cuồng vọng tự luyến đáng ghét này nói ra.
Qua hồi lâu, Quân Thư Ảnh cảm thấy một cổ chất lỏng nóng rực phun ra giữa đùi mình, lại không để ý lúng túng, Sở Phi Dương liền ngẩng đầu hôn môi y, mãnh liệt thở dốc.
Sở Phi Dương ngừng động tác ôm Quân Thư Ảnh, đợi hơi thở của mình từ từ bình phục. Một lúc sau, Quân Thư Ảnh đẩy đẩy cánh tay của hắn, "Đi thôi. . ."
Sở Phi Dương cúi đầu cười một tiếng, "Vẫn chưa xong. . . " nói xong không đợi Quân Thư Ảnh phản bác liền vươn một ngón tay ra thăm dò cửa huyệt phía sau Quân Thư Ảnh, bắt đầu nhẹ nhàng mà xoa nắn."Chúng ta còn chưa có thử qua ở bên ngoài. . ."
"Anh. . . hừ ư. . . " trong cơ thể mình điểm mẫn cảm bị Sở Phi Dương rõ như lòng bàn tay, không lâu lắm Quân Thư Ảnh liền bị hắn hành hạ nói không ra lời. Tiếng rên rỉ vỡ vụn mị hoặc đến mức tận cùng, lý trí cũng không còn tồn tại. Chỉ có thể mềm mại mặc hắn ở trong thân thể của mình càn rỡ động tác.
Mới vừa phát tiết qua dục vọng rất nhanh lại trở nên đứng thẳng, cái trán Sở Phi Dương thấm ướt một tầng mồ hôi, tiếp tục kiên nhẫn làm công việc khai thác. Hôn Quân Thư Ảnh, đôi môi không ngừng cọ sát lẫn nhau, dời đi sự chú ý của y, còn có của mình. Cho đến khi nơi tiếp nhận thứ của mình trở nên mềm mại, Sở Phi Dương mới nâng mông Quân Thư Ảnh lên đem dục vọng của mình đưa tới cửa huyệt đang không ngừng đóng mở, cẩn thận đi vào bên trong đẩy đưa. Thắt lưng Quân Thư Ảnh bị Sở Phi Dương dùng hai tay ôm lấy, miệng cũng bị ngăn kín. Hay cổ tay cũng bị dục vọng của Sở Phi Dương và khoái cảm hành hạ không còn khí lực, chỉ có thể miễn cưỡng đặt trên bả vai của hắn. Bỗng nhiên một trận đầu váng mắt hoa, đợi phục hồi tinh thần lại thì mình đã nằm ở trên bàn làm việc, chẳng qua là phía dưới lại không cảm thấy lạnh. Nghiêng đầu nhìn lại mới phát hiện là áo khoác trắng của mình. Người này thật là. . . Còn chưa kịp suy nghĩ cả người liền bị Sở Phi Dương mãnh liệt đung đưa. Động tác của Sở Phi Dương thật sự không thể nói là ôn nhu, mặc dù Quân Thư Ảnh cảm giác được hắn đã hết sức kiềm chế.
"Phi Dương. . . anh. . . nhẹ chút. . ."
Sở Phi Dương bên dốc sức động tác bên đáp lại nói: "Ngoan, trước nhịn một lát. . . sẽ không đả thương đến em. . . " động tác phía dưới lại càng mãnh liệt hơn, thậm chí là có chút thô bạo.
Quân Thư Ảnh người nằm ở trên bàn làm việc, từ eo trở xuống lại treo trong không khí. Chỉ dựa vào hai tay Sở Phi Dương nâng hông y cùng bộ vị hai người tương liên làm chống đở, cái tư thế này làm cho Quân Thư Ảnh cảm thấy có chút khó chịu.
Y kéo đầu Sở Phi Dương qua, gục ở bên tai của hắn nói nhỏ: "Phi Dương. . . khó chịu. . .ư. . ."
Sở Phi Dương nhìn tình huống Quân Thư Ảnh một chút, hai tay ôm phía sau của Quân Thư Ảnh nâng người y dậy, hai người trực tiếp thay đổi tư thế cho nhau. Sở Phi Dương ngồi ở trên bàn làm việc, đem hai chân Quân Thư Ảnh hoàn lên trên eo của mình đặt ở phía sau mặt bàn. Hiện tại Quân Thư Ảnh chính là đang dang chân ngồi trên người Sở Phi Dương, cự vật nóng hổi trong cơ thể mượn động tác này tiến vào một độ sâu đáng sợ. Mãnh liệt kích thích làm cho Quân Thư Ảnh không thể ức chế kêu ra tiếng, thân thể cũng không ngăn được run rẩy. Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh thật chặt, eo không ngừng nhún. Quân Thư Ảnh hai chân quấn quanh hông Sở Phi Dương, thân thể theo động tác của y trên dưới phập phồng. Trong phòng làm việc nghiêm trang đầy dẫy tiếng rên rỉ dâm mỹ cùng đứt quãng. Cực hạn mập mờ. . .
Đợi đến hết thảy trở về bình tĩnh, Quân Thư Ảnh đã mệt đến ngủ như chết. Nơi này không có gì dùng để tẩy rửa, Sở Phi Dương chỉ có thể dùng áo sơ mi của Quân Thư Ảnh lau sạch sẽ chất lỏng trắng đục chảy ra trong cơ thể y, rồi mới dọn dẹp sau. Đợi hết thảy đều dọn dẹp xong, Sở Phi Dương chỉnh lại bề ngoài một chút, rạng sáng 4 giờ. Chỉ còn cách làm phiền Vệ lão đại. . .
Quân Thư Ảnh giảng dạy say mê mệt nhọc với công việc như thế, chỉ sợ sẽ tự mình sinh bệnh. Sở Phi Dương quan tâm mà nghĩ, mấy ngày sau này cũng chỉ có thể phiền toái mình một chút, chiếu cố y chu toàn.
Đêm thất tịch quả nhiên là một ngày tốt lành ~
– Hết –
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top