ĐN DTMA
Phiên ngoại ghen tuông của Vân Thâm Tiểu Phóng
Tác giả : Một Con Gián Nhỏ
Thể loại : đồng nghiệp văn Dương Thư Mị Ảnh, Vân Thâm x Cao Phóng
Dịch : QT & Google
Editor : Đậu Đậu
Bản dịch phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả
Nói đến mấy ngày trước đây Tín chưởng môn xuống núi xử lý một số sự vụ trong phái, giải quyết xong liền vội vã nhanh chóng trở về, đến Thanh Phong kiếm phái chân núi, ở trà quán ven đường dừng chân làm chén trà, vừa vặn nghỉ ngơi. Người tập võ thính lực so với bình thường người đều nhạy hơn, đối với một tia gió thổi ngọn cỏ bên cạnh cũng có thể dễ dàng cảm giác, cho nên Tín Vân Thâm đã nghe mấy âm thanh hô to nhỏ trò chuyện với nhau .
"Đại ca, chúng ta bắt các nàng rồi bây giờ làm gì?"
"Này tiểu cô nương kia da mịn thịt mềm*, không bằng ta ca trước vui đùa một chút, sao lại đem bán giá tốt?"
* da mịn thịt mềm : một cách nói khác của trói gà không chặt
"Ngu xuẩn, đã bị phá thân còn giá tốt cái gì."
Tín Vân Thâm tay cầm chén trà dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua hướng âm thanh kia, bên kia có ba người tướng mạo nam nhân ngồi, lớn tuổi nhất chính là cái người có một vết sẹo, từ lông mày bên trái dọc xuống chóp mũi, lộ ra khuôn mặt rất là hung ác, hai người khác ngồi ở bên cạnh tựa hồ là thủ hạ, đối với tên này một mực cung kính, trên mặt đều treo mấy giọng cười bỉ ổi lấy lòng, làm cho người ta không khỏi sinh chán ghét. Dưới chân của bọn hắn bày một cái bao da rộng phùng phình, miệng túi buộc thật chặt, trên thân túi có mấy lỗ nhỏ, đáng tiếc nhìn không ra thứ trong túi. Tín Vân Thâm trong lòng có tính toán, bất động thanh sắc tiếp tục uống trà, cho đến khi ba người kia đem bao da đặt ở trên lưng ngựa riêng rồi mới lên ngựa rời đi, hắn để ngân lượng xuống cầm lấy kiếm theo đuôi mấy người kia đi.
Tín Vân Thâm từ lời nói bọn họ nghe ra đại khái biết, chắc là ba người này bắt con gái nhà lành làm chuyện xằng làm bậy, chẳng qua là điều này cũng là suy đoán của mình, nghĩ kế trước tiên đem cô nương kia cứu ra rồi giải quyết ba ác nhân này.
Ba người kia đi một đoạn đường xem ra đã mệt mỏi, vừa lúc phía trước có một ngôi miếu đổ nát, ba người dừng lại đem ngựa buộc ở cây cột trước mặt, sau đó đem bao bố mang vào trong miếu đổ nát. Sắc trời dần tối, ba người để cho tiện qua đêm, liền thương lượng đi ra ngoài thu thập chút củi, lưu lại cái tên lớn tuổi nhất trông chừng cái kia. Tín Vân Thâm ở ngoài miếu bí mật quan sát động tĩnh mấy người này, thấy hai người kia rời đi, nghĩ tới đúng là thời cơ hạ thủ tốt, liền nhanh chóng vào bên trong miếu, dùng chiêu thức sắc nhọn xông thẳng vào người nọ trong miếu, tên kia cũng là người luyện võ, có vài cái công phu, bất quá ở trước mặt Tín Vân Thâm cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi, vài chiêu đã bị Tín Vân Thâm đánh ngất đi.
Tín Vân Thâm giải khai bao bố, quả nhiên là một cô nương, lay cô nương kia mấy cái cũng không có tỉnh, có thể là bị điểm huyệt ngủ, Tín Vân Thâm thử giải huyệt, cô nương kia vừa tỉnh lại, thấy Tín Vân Thâm vẻ mặt liền hoảng sợ, hô to "Tránh ra " giãy dụa bổ nhào đánh nhau. Tín Vân Thâm bất đắc dĩ, nói: "Cô nương chớ hoảng sợ, ta là tới cứu cô nương. " cô nương kia tựa như nhận ra người trước mắt tuấn tú cùng những kẻ ác nhân bất đồng, cho nên dừng giãy dụa, chẳng qua là thân thể nhỏ yếu như cũ phát run, tầm mắt rơi đến chổ gã ác nhân ngã xuống đất, cảm kích nói: "Đa tạ công tử cứu giúp. " Tín Vân Thâm phất phất tay: "Còn có hai người sắp trở về, cô nương ngươi trước ngồi ở một bên, xem ta hảo hảo đối đãi mà dạy dỗ bọn họ một phen rồi đem cô nương đi. " cô nương kia vừa nghe còn có hai người tới, thân thể theo phản xạ run lên, nhưng công tử trước mắt thân thủ cao, một thân nghiêm nghị khí thế, không khỏi cảm thấy an tâm, liền ngồi ở một bên ngó chừng cửa, chú ý đến động tĩnh.
Tín Vân Thâm cũng không phải khẩn trương, hai tiểu lâu la hắn lại không để vào mắt, lúc này trong lòng hắn đang suy nghĩ: không thể nhanh chút để gặp Tiểu Phóng và Ninh Viễn, cũng tại ba kẻ xấu này, không thể hảo hảo dạy dỗ ngươi ta liền uổng phí là chưởng môn Thanh Phong kiếm phái. Đang nghĩ đến chuyện không đâu, đã nghe tiếng bước chân ngoài cửa ngoài truyền tới cùng thanh âm hai người kia nói chuyện với nhau, Tín Vân Thâm thu hồi suy nghĩ hai tay khoanh trước ngực nhìn hai người kia vào cửa. Hai người kia vừa vào cửa thấy Tín Vân Thâm và lão đại nằm trên mặt đất, sắc mặt đại biến, ngoài mạnh trong yếu hướng Tín Vân Thâm quát: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai. " Tín Vân Thâm cười từ từ đến gần bọn họ, hai người kia bị bức không ngừng lui về sau, sau đó Tín Vân Thâm từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Thanh Phong kiếm phái Tín Vân Thâm. " hai người kia nhất thời làm sợ đến mặt xanh trắng, ngăn không được run run, một người trong đó tốt hơn hỏi: "Tin đại hiệp vì sao phải làm khó huynh đệ chúng ta?"
"Lời này ta hỏi các ngươi mới đúng, tự nhiên bắt con gái nhà lành, các ngươi ý muốn như thế nào?"
Hai người vừa nghe, biết lần này là gặp hạn, cũng bất chấp cái gì mặt mũi tôn nghiêm, trực tiếp quỳ xuống, một bên dập đầu một bên cầu khẩn: "Tiểu nhân là bị ma quỷ ám, Tín đại hiệp thứ tội a. " Tín Vân Thâm sờ sờ càm, Tín đại hiệp, xưng hô thế này không tệ, nhưng ngay sau đó lấy ra hai viên thuốc, ngón trỏ bắn ra, chia ra đánh vào trong miệng hai người, hai người theo bản năng đem viên thuốc kia nuốt xuống. Đợi kịp phản ứng, cho là mình ăn độc dược, lòng đầy sợ hãi, hướng Tín Vân Thâm cầu xin tha thứ, Tín Vân Thâm bị hai người này gào thét rất phiền chán, nói: "Thuốc này chính là mười ngày đoạn trường*, nếu ta trong vòng mười ngày không cho các ngươi giải dược, các ngươi đừng mơ tưởng sống qua ngày thứ mười, hiện nay ta cho các ngươi hai con đường, thứ nhất, các ngươi mang theo đại ca các ngươi đi quan phủ tự thú, trong vòng mười ngày ta nhất định sẽ phái người đưa giải dược cho các ngươi, thứ hai, các ngươi liền tự sanh tự diệt đi đi. " hai người kia không chút nghĩ ngợi liền khiêng đại ca của bọn họ hướng quan phủ đi.
*đoạn trường : đau ruột, xét ruột
Tín Vân Thâm thấy cuối cùng đem chuyện giải quyết hết, nới lỏng nới lỏng bả vai, thấy cô nương núp ở góc, nội tâm thở dài, sao mình lại đem chuyện này quên đi. Cho nên, đi lên trước, cúi người xuống, hỏi: "Không biết gia chủ cô nương ở phương nào, ta đưa cô nương về nhà. " cô nương kia sợ hãi nói: "Ta cũng không biết đường về nhà. " Tín Vân Thâm hơi nghĩ một chút, nói: "Không bằng, cô nương trước cùng ta đi Thanh Phong kiếm phái, đợi đến khi tìm được nhà của ngươi chúng ta đưa ngươi trở về? " cô nương kia khe khẽ gật đầu, cho nên hai người liền lên đường trở về Thanh Phong kiếm phái.
Dọc đường Tín Vân Thâm cuối cùng biết chuyện đã xảy ra, cô nương này họ Lâm tên Tú, ở nhà hàng xóm trong thôn trang nhỏ, ngày hôm trước cùng mấy tỷ muội ra cửa chơi đùa, ai ngờ đụng phải mấy kẻ xấu, bọn họ cô nương làm sao địch nổi những nam nhân cao lớn thô kệch, trốn khắp nơi, nàng bất hạnh bị bắt. May mà ba người này chẳng qua là đem nàng điểm huyệt không có làm chuyện gì bất chính, cô nương này cũng chỉ bị kinh sợ chút ít, từ từ bình tĩnh lại. Tín Vân Thâm nhìn cô nương này ôn nhu yếu ớt, lần này kinh hãi lại không khóc, thật ra vẫn còn có chút dũng khí.
Lúc bọn họ trở lại Thanh Phong kiếm phái đã là ban đêm, Tín Vân Thâm đến cửa ghìm chặt dây cương, đầu tiên là xuống ngựa, sau đó đem Lâm Tú đỡ xuống ngựa, Thanh Phong kiếm phái đệ tử thấy Tín Vân Thâm ở cửa vội vàng chào đón nắm kiếm trong tay hướng Tín Vân Thâm ôm quyền: "Chưởng môn. " Tín Vân Thâm gật đầu, phân phó: "Ngươi dẫn cô nương này đến một sương phòng yên tĩnh. " đệ tử trả lời: "Vâng." liền hướng Lâm Tú nói một tiếng: "Cô nương, mời. " Lâm Tú liếc nhìn Tín Vân Thâm, nói rõ: "Đa tạ công tử " liền đi theo người đệ tử kia đi đến sương phòng .
Tín Vân Thâm nhất thời cảm thấy một thân thoải mái, dặn dò đệ tử ở cửa đem ngựa dắt về chuồng liền vội vàng nhanh chóng đi đến viện bên trong, khóe miệng ngăn không được giương lên.
Mới vừa đi đến trước đại sảnh, nương theo ánh sáng yếu ớt liền thấy có một đứa nhỏ đang nâng má ngồi ở trước cửa, đứa nhỏ kia như nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu vẻ mặt vui mừng hướng Tín Vân Thâm chạy tới, trong miệng vui vẻ gào thét: "Cha, cha ~ " Tín Vân Thâm nhìn Tiểu bàn đôn khả ái Ninh Viễn, nghe tiếng gọi hắn mềm nhũn, tâm nhanh hóa thành một vũng nước, hắn cười cúi người xuống tiếp được Ninh Viễn nhảy vào người mình, ở trên mặt dùng sức hôn mấy cái, sau đó dùng mũi cọ mũi Ninh Viễn, Ninh Viễn cười khanh khách, làm nũng nói: "Cha, con rất nhớ người." [...Trời ơi, dễ thương chết ta TT_TT, lăn lộn, mấy bé bánh bao là dễ thương thất]
"Ta cũng rất nhớ Ninh Viễn a ~ đã nhiều ngày cha đi vắng, Ninh Viễn có chọc phụ thân tức giận hay không?" Tín Vân Thâm vừa nói vừa ôm Ninh Viễn hướng phòng trong đi.
"Không có, Ninh Viễn nhiều ngày này thực nghe lời." Ninh Viễn hai tay ôm lấy cổ Tín Vân Thâm, cái đầu nhỏ ở trên mặt Tín Vân Thâm cọ qua cọ lại, dùng âm thanh nhu nhu mềm mềm trả lời.
"Ninh Viễn thực ngoan." Tín Vân Thâm cười nhẹ nhàng vuốt mũi Ninh Viễn mũi.
"Phụ thân nói lâu rồi mới về, cho nên nấu canh cho cha uống. Ninh Viễn ở tại cửa chờ cha về nhà."
"Chúng ta đây cùng đi phòng bếp tìm phụ thân được không?"
"Hảo ^^ "
Cửa phòng bếp mở rộng, Tín Vân Thâm vừa tới cửa liền chứng kiến Cao Phóng đang ở trong phòng bếp bận rộn. Trên bếp lò hâm canh gà đô đô rung động, mùi phiêu tán ra, làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Cao Phóng cầm lấy thìa tinh tế nếm một ngụm, sau đó nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ còn cần thêm gia vị gì, khói bốc lên thành sương mù, nương theo chuyển động Ling Đang* của Cao Phóng, Tín Vân Thâm chỉ cảm thấy người trước mắt phảng phất như tiên, rồi lại có chút tình phàm trần, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận y, ôm y, hôn môi y. Đang nghĩ ngợi cảm thấy Tiểu bàn đôn trong lòng nhúc nhích, Tín Vân Thâm liền thả nó xuống, sau đó nhìn nhi tử một bên ngọt ngào hô "Phụ thân" vừa đi về phía Tiểu Phóng.
*Linh Đang : cái lắc chân mà Phóng Phóng hay đeo í
Cao Phóng vừa nghe tiếng gọi quen thuộc của nhi đồng, cười quay đầu lại, đã thấy trước cửa một người chính trực đứng thẳng, dưới ánh sáng hôn ám thấy không rõ thần sắc người nọ, chính là dựa vào hơi thở quen thuộc trên người đối phương, Cao Phóng biết, người nọ đang cười nhìn mình. Cao Phóng tim đập không khỏi có chút nhanh hơn, lập tức cười thầm chính mình, đều là lão phu lão phu bao nhiêu năm, lại vì chứng kiến hắn mà tim đập rộn lên. Bất quá cũng chẳng thể trách mình, mấy năm nay Vân Thâm chưởng quản Thanh Phong kiếm phái, thân là chưởng môn khí phách dần dần lộ ra, làm việc càng ngày càng có phong phạm, tuy rằng ở trước mặt mình hắn vẫn là cái nhi đồng sẽ đối với mình làm nũng, nhưng là mặt mày khí thế sắc bén cũng không nhận sai, một người như vậy, sao có thể làm cho tâm mình không gãy. Cao Phóng ôm lấy Ninh Viễn chạy tới trước mặt, sau đó đi đến Tín Vân Thâm, trong thanh âm không thể che hết vui mừng: "Đã về rồi."
Tín Vân Thâm hai tay ôm hai bảo bối của mình, tựa đầu tựa vào trên vai Cao Phóng, tham lam ngửi hương vị quen thuộc trên người đối phương, làm nũng nói : "Nhiều ngày bận rộn ta muốn hỏng, Tiểu Phóng cần phải hảo hảo an ủi ta."
Cao Phóng theo trong lời nói của Tín Vân Thâm nghe ra mỏi mệt, cảm thấy mềm nhũn, sờ sờ Vân Thâm: "Ta nấu canh gà, như vậy cũng tốt, ngươi trước tiên mang Ninh Viễn ngồi xuống, chúng ta lập tức ăn cơm."
Vì thế một lớn một nhỏ ngồi ở một bên nhìn Cao Phóng chuẩn bị đồ ăn, chỉ chốc lát sau liền lên đầy một bàn, Tín Vân Thâm vừa ăn vừa nói chuyện tình lúc xuống núi, đương nhiên cũng nói chuyện Lâm Tú.
"Ta chuẩn bị để đệ tử dưới chân núi điều tra thêm, phụ cận có nữ tử bị bắt đi hay không hoặc là có người báo quan, có tin tức, ta sẽ đem nàng đưa trở về." Tín Vân Thâm nói xong nhấp một hớp canh chặc lưỡi.
"Cũng được, ngươi tiếp tục phái người theo dưới núi mang vài món quần áo nữ tử đến đây đi."
"Vẫn là Tiểu Phóng cẩn thận, hắc hắc."
Cơm nước xong, Tín Vân Thâm xuất ra đồ chơi nhỏ mua dưới núi cho Ninh Viễn, Ninh Viễn vừa thấy yêu thích không buông tay, một người đi chơi. Tín Vân Thâm một đường phong trần tắm rửa thoải mái, Cao Phóng nhớ tới Lâm tú, liền dặn người đi trước tìm một bộ quần áo, chính mình lại chuẩn bị đồ ăn hướng sương phòng đi đến.
Chuyện kể rằng bên này, Lâm Tú một người ở trong sương phòng, nghĩ đến mình rời xa người nhà, tại đây Thanh Phong kiếm phái lớn như vậy cũng chỉ nhận biết Tín công tử, hơn nữa lúc trước bị bắt sợ hãi, cũng nhịn không được nhỏ giọng khóc. Cao Phóng mới vừa tới cửa, liền nghe được trong phòng mơ hồ có tiếng nức nở, không khỏi nâng trán, nhẹ nhàng gõ cửa, kêu: "Lâm cô nương?" Lâm Tú vừa nghe, vội vàng lau lệ, tiến lên mở cửa, chứng kiến Cao Phóng lúc sau, không khỏi sửng sốt, người trước mắt này, thân mặc y phục màu trắng dài, khuôn mặt tuấn tú, nhưng diện mạo cũng có chút giống dị tộc, nàng lấy lại tinh thần, thấy trong tay Cao Phóng cầm đồ vật này nọ, vội vàng để Cao Phóng tiến vào. Cao Phóng chỉ làm như không phát hiện khóe mắt Lâm Tú phiếm hồng, cười hỏi: "Ta là người quản sự, để cô nương sợ hãi, ăn trước vài thứ."
"Đa tạ công tử." Lâm Tú nhẹ nhàng mà cảm ơn.
"Nơi này còn có một bộ quần áo, cô nương trước đem mặc, ngày mai ta tiếp tục cho người chuẩn bị."
"Như vậy đã tốt lắm, phiền toái."
Cao Phóng thấy cô nương kia đang chật vật đứng bất an, liền cũng không ở lại nhiều, nói: "Ta còn có việc phải làm, đi trước, cô nương có việc có thể nói người hầu chuyển lời cho ta."
Lâm Tú cắn cắn môi, ấp úng nói: "Tín đại hiệp..." Tựa hồ lại không biết nên nói cái gì.
Cao Phóng thấy cô nương kia bộ dạng hai má phiếm hồng, cũng đại khái minh bạch, cười như cũ: "Hắn đã nhiều ngày phải xử lý công việc trong giáo chỉ sợ không thể tới nhìn cô nương." Trong lòng lại căm giận: hảo cho ngươi là Tín Vân Thâm, xuất môn một chuyến lại rước hoa đào về. [Truyền nhân của Sở Dê Béo =))) ]
Cô nương kia thấy tâm tư bị nhìn thấu, rất là xấu hổ. Tuy rằng cô nương này thích Tín Vân Thâm, sự thật này làm Cao Phóng có chút khó chịu, nhưng y cũng không đành lòng làm khó xử cô nương này, nói xong liền đi.
Có câu nói rất đúng, ăn no mặc ấm sẽ sinh dục vọng, huống chi hai người từ biệt mấy ngày, Tín Vân Thâm chính là đối với Cao Phóng tơ tưởng. Hắn tắm rửa xong liền ngồi ở trong phòng chờ Cao Phóng trở lại. Ai ngờ Cao Phóng vừa vào cửa muốn cười không cười nhìn hắn, đem hắn xem da đầu run lên, cẩn thận gọi: "Tiểu Phóng?"
Cao Phóng thấy kia người dùng ánh mắt ướt sũng nhìn mình, trong lòng buồn bực không hiểu sao liền tiêu tán. Kỳ thật sớm nên nghĩ đến, hài tử trước kia đã cao lớn thành thục, đủ để cho người ta kính ngưỡng, làm cho người ta ái mộ, tựa như một viên minh châu, dần dần chiếu sáng muôn dạng, may mắn chính là, mình có được khỏa ngọc minh châu sáng này, chỉ có ở trước mặt mình, hắn mới có thể giống tiểu hài tử làm nũng, hắn mới có thể bỏ đi những trách nhiệm kia mặc kệ cảm xúc. Cao Phóng nghĩ làm gì để chứng minh người này, là của mình.
Tín Vân Thâm đang kỳ quái, Tiểu Phóng vì sao nhìn mình chằm chằm như vậy, đột nhiên thấy Tiểu Phóng bổ nhào qua hôn mình, thoáng vội vàng tại trên môi mình cọ sát mà cắn cắn, mỹ nhân đầu hoài tống báo há có thể buông tha? Tín Vân Thâm bất chấp truy cứu nguyên nhân Cao Phóng nhiệt tình như vậy, hôn trả lại lập tức nắm giữ quyền chủ đạo. Cao Phóng thân bị hôn như nhũn ra, hai tay gắt gao ôm cổ Tín Vân Thâm, dần dần Tín Vân Thâm không thể thoả mãn với cái hôn môi như vậy, hắn vươn lưỡi ra để trên răng đối phương, Cao Phóng thuận theo nhường lưỡi Tín Vân Thâm trượt vào miệng, y cảm thấy lưỡi đối phương đang quét trong khoang miệng của mình, nội bích, cùng chính mình quấn lấy, nước bọt hòa dung, loại khắng khít thân mật này làm cho song phương cảm thấy vô thượng thỏa mãn, phát ra tiếng thở, vừa hôn xong, hai người đều thở hồng hộc, Cao Phóng hai gò má ửng đỏ, trong ánh mắt trong suốt dao động, đem Vân Thâm hận không thể bật người ăn y, bất quá Tín Vân Thâm trước nghĩ đến một sự kiện: "Tiểu Phóng, ta đã lâu không thấy ngươi mặc phục sức Miêu Cương, hôm nay mặc cho ta xem được không."
Cao Phóng bị Tín Vân Thâm hôn sâu ý thức mơ màng, theo bản năng đáp: "Ta làm gì còn có quần áo như vậy."
Nói xong cũng không biết Tín Vân Thâm từ nơi nào lấy ra tay nải, mở ra nhìn, là phục sức Miêu Cương, cùng cái của mình trước kia mặc vô cùng giống. Cao Phóng không khỏi nâng trán, người này xuống núi một chuyến như thế nào lại đem mấy thứ này trở về.
Tín Vân Thâm cũng rất vui vẻ, cầm quần áo mặt dày lên tiếng: "Đây là ta ở dưới chân núi trong một cửa hàng ngẫu nhiên nhìn qua, Tiểu Phóng ngươi hiện tại mặc cấp vi phu nhìn xem đi." Nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn Cao Phóng, trong mắt ham muốn còn chưa lui. Cao Phóng vừa thấy bộ dạng Tín Vân Thâm, làm sao không hiểu tâm tư của hắn, bất quá là muốn trực tiếp cởi áo mình ra mà thôi. Nhìn thấy người nọ hết thảy chờ mong cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, liền đưa tay gõ đầu Tín Vân Thâm, cả giận nói: "Trong đầu toàn thứ không đứng đắn gì đó." Nói xong liền cầm lấy quần áo thản nhiên đi vào sau tấm bình phong.
Tín Vân Thâm nghe sau tấm bình phong một trận sột soạt thay quần áo không khỏi có chút tâm thần nhộn nhạo, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy một cái linh khí bức người nhất thiên hạ nương theo tiếng rung Linh Đang dễ nghe từ sau tấm bình phong đi ra. Chỉ thấy người nọ mặc ống tay áo ngoài, áo ngoài chỉ tới rốn, mặt trên có thêu hoa văn độc đáo của Miêu Cương, làm nổi bật làn da sáng động lòng người. Mà ống quần thì tại mắt cá chân là hết, phía trên dán chặt thân, nửa mình dưới thì rộng thùng thình, càng điểm thêm phần eo nhỏ gầy, Cao Phóng đem một đầu đen tuyền tóc dài buộc thẳng thả ở sau ót, trên chân buộc một chuỗi Linh Đang, mỗi bước đi liền phát ra tiếng chuông thanh thúy, dưới ánh nến mờ nhạt liêu nhân, Cao Phóng nương đến đầu giường cười với Tín Vân Thâm đang ngây ngốc nhẹ nhàng ngoéo ... tay một cái, chịu không nổi yêu mị.
Tín Vân Thâm lập tức bổ nhào qua, đối mặt với Cao Phóng chính là một trận loạn cắn, trong lòng hô to "Tiểu Phóng quả là yêu tinh", Cao Phóng dịu dàng nhận cái hôn môi so với cái trước càng cuồng nhiệt hơn, chủ động chìa lưỡi cùng Tín Vân Thâm triền hôn. Tín Vân Thâm đem tay vói vào áo ngoài Cao Phóng, vuốt ve thịt trước ngực Cao Phóng, sau đó chuẩn xác tìm được hai điểm đỏ hồng kia, khẽ nhẹ nhàng xoa nắn, hai vật nhỏ kia rất nhanh mà bắt đầu biến ngạnh đứng lên, Cao Phóng trước ngực bị làm cho tê dại nhịn không được, không khỏi rên rỉ ra tiếng, thanh âm kia lập tức đánh một kích vào nửa thân dưới của Tín Vân Thâm, vật kia càng trướng thêm, để giữa hai chân Cao Phóng. Cao Phóng cảm giác được cái vật kia ở trên người mình, cùng cái của mình cọ tới cọ lui, tuy nói đã hoan ái rất nhiều lần, nhưng vẫn không khỏi có chút thẹn đỏ mặt, lúc này Tín Vân Thâm tiến đến bên tai Cao Phóng, hướng trong tai Cao Phóng thổi khí , liền làm cho Cao Phóng cả người mềm xuống, nói: "Tiểu Phóng giúp ta làm làm." Cao Phóng nghe thanh âm làm nũng của người nọ, nội tâm như nhũn ra, tay chậm rãi vói vào tiết khố người nọ, đụng đến cái kia đã muốn ngạnh đến nóng lên, cao thấp di chuyển. Cái vật kia ở trong tay không ngừng trướng lớn, ngạnh nóng lên, hơi thở Tín Vân Thâm không ngừng tăng thêm, bắt đầu cởi quần áo của Cao Phóng và mình ra, tay hướng đến địa phương ** bí mật tìm kiếm, mới vừa chạm vào địa phương kia căng thẳng, tựa hồ cảm nhận được có vật lạ xâm chiếm, Tín Vân Thâm lấy tay chậm rãi vỗ về chơi đùa Cao Phóng **, thẳng đến ** nhũn ra mới đưa ngón tay chậm rãi tiến vào.
** là chỗ ấy ấy : tác giả để vậy mình để nguyên ko có sửa ng~ =))) sao tg ko ghi ra luôn rồi nhỉ =))
Cao Phóng nhịn xuống ngón tay đang xâm chiếm thân thể, thở phì phò đầu nghiêng qua một bên, trở thành miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho Tín Vân Thâm nhào nặn. Tín Vân Thâm xem Cao Phóng bộ dạng thuận theo dục hỏa càng tăng vọt, ngón tay đẩy nhanh tốc độ ở trong huyệt thăm dò, đợi cảm thấy không sai biệt lắm, liền đỡ cái dục vọng sớm sưng không chịu nổi chậm rãi tham tiến bên trong **, Cao Phóng bị nhiệt độ nóng kia đánh một kích vào người, phía trước tiết ra một ít bạch dịch, Tín Vân Thâm một bên hướng phía trong thẳng tiến, một bên hôn Cao Phóng, cuối cùng vào hết thở phù một tiếng, Tín Vân Thâm chịu đựng dục vọng hỏi: "Có sao không Tiểu Phóng?" Cao Phóng mở mắt ra, thấy người kia chịu đựng dục vọng trưng cầu ý kiến mình, trong lòng ngập cảm xúc không thể nói, đan xen một chỗ, không thể che dấu. Cao Phóng đột nhiên điểm lực, trở thành tư thế y thượng Tín Vân Thâm. Bởi vì tư thế biến hóa vật kia càng tiến vào sâu hơn, kích thích Cao Phóng rên rỉ ra tiếng, thanh âm kia, mềm mại đáng yêu đến cực điểm, Tín Vân Thâm nhìn đối phương bộ dáng xinh đẹp giạng chân trên người mình, phân thân càng trướng lớn thêm, Cao Phóng chỉ cảm thấy phân thân của Tín Vân Thâm tại ** mình lớn thêm vài phần, mặt trên gân xanh tựa hồ còn tại thình thịch nhảy lên. Cao Phóng đưa tay chống tại hai bên, cố gắng động thắt lưng chậm rãi phun ra nuốt vào phân thân Tín Vân Thâm, ngay từ đầu ** có chút căng ra, chính là hai người đều hiểu thân thể của đối phương rõ như lòng bàn tay, Tín Vân Thâm càng không ngừng hướng điểm mẫn cảm của Cao Phóng mà làm, không lâu sau ** Cao Phóng liền cảm thấy khoái cảm quen thuộc, tiếng rên rỉ cũng đứt quãng.
"Ân. . . A. . . Vân thâm. . . Chậm... Chậm một chút... A. . ." Nói xong liền cảm thấy phân thân đối phương hung hăng điểm lên địa phương kia, nhất thời toàn thân run rẩy, phân thân không ngừng phun ra bạch dịch.
Tín Vân Thâm dùng sức động phần eo, nhìn thấy người trên thân mình hàm chứa thứ của mình liền cao thấp mãnh liệt động, trong đầu giống như sung huyết thầm nghĩ hung hăng đem người trước mắt xuyên qua, người này, là thuộc về mình, vĩnh viễn là của mình.
Cao Phóng dần dần cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, dưới mấy lần bị chọc đến điểm mẫn cảm sau nhịn không được bắn tinh, tiếp theo là mềm nhũn ngã xuống trên người Tín Vân Thâm, cái vật kia ở trong ** vẫn đang bừng bừng sức sống, chậm một chút liền tiến lên, Cao Phóng thật sự không dậy nổi thân, liền ghé vào trên người Tín Vân Thâm mặc hắn làm, Tín Vân Thâm một bên động thắt lưng một bên hôn hít Cao Phóng, nước bọt hai người theo khóe miệng chảy xuống, làm thêm một phen kích thích, cố tình làm cho người ta càng thêm nóng. Đỉnh mạnh vài cái lúc sau Cao Phóng cảm thấy cái kia trong cơ thể run run, tiếp theo là có một luồng nhiệt lưu bắn vào bụng, trực tiếp khiến y cũng bắn tinh, vật kia sau một hồi liền tiếp tục phấn chấn phất cờ, một lần nữa ở ** nội bích không ngừng thăm dò, trong mông lung Cao Phóng chỉ nghe tiếng Tín Vân Thâm ở bên tai mình không ngừng thì thào: "Tiểu Phóng, Tiểu Phóng, Tiểu Phóng..."
Ngày hôm đó, tiếng rên rỉ và tiếng Linh Đang mãi cho đến nửa đêm mới ngừng, ngày hôm sau Cao Phóng nhìn thấy trên giường quần áo bị dính đầy bạch trọc còn có Tín Vân Thâm bên cạnh vẻ mặt thoả mãn cười nhìn mình, không khỏi đỏ mặt, sau đó nói: "Ngươi nhanh đem cô nương kia đi."
Tín Vân Thâm nhìn Cao Phóng bộ dạng khó chịu, trong đầu đột nhiên đoán: "Tiểu Phóng, ngươi đây là. . . ăn giấm chua?"
"Đúng, ta chính là ghen, sau này ngươi nếu tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt đem hoa về, xem ta như thế nào thu thập ngươi." Cao Phóng giơ giơ nắm tay lên.
"Nếu lúc sau còn như vậy, Tiểu Phóng ngươi liền ở trên giường hảo hảo mà thu thập ta." Tín Vân Thâm chặn nắm tay Cao Phóng, triển khai hai tay của y, vuốt ve.
Cao Phóng thấy người nọ càng ngày càng không có da mặt, không để ý tới hắn, đi rửa mặt, lưu lại Tín Vân Thâm một người cười ngây ngô.
Không tới mấy ngày, Lâm Tú liền bị đưa đi, Cao Phóng nhìn chiếc xe ngựa chạy đi, ở bên cạnh Tín Vân Thâm nói: "Đệ tử của ngươi hiệu suất làm việc rất cao." Tín Vân Thâm hì hì nói: "Đương nhiên, Tiểu Phóng có lệnh, vi phu nào dám không tận tâm tận lực."
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top