Chapter 17: Luna và sự thật xuyên không

20h tại phòng của Miaki

Cô đang ngồi trên bàn học của mình cùng với đống sách kế bên. Hôm nay cô có một bài luận viết về văn hóa Việt Nam, ái chà vậy là trúng mánh vào lĩnh vực của cô rồi. Một người mang hai dòng máu Việt- Nhật như cô, việc này có khó gì. Quan trọng là làm sao có thể truyền đạt một cách hay nhất cho mọi người hiểu thôi vì có sự khác biệt về văn hóa mà.

Cơn gió vào đêm trăng thanh tĩnh thật bình yên và sảng khoái, làm cho tâm trạng lòng người cảm thấy nhẹ nhàng và tịnh tâm hơn. Ánh trăng tỏa sáng một vùng trời, chiếu rọi vào bàn học làm cô nhớ đến Việt Nam quá. Đối với thi sĩ Việt, trăng như là tri âm tri kỉ, là hình ảnh không thể thiếu trong thơ ca xưa và nay. Bỗng cô nhớ về cuộc sống trước kia ở thế gian quá, haizz đến bây giờ cô vẫn chưa tìm hiểu tại sao cô lại tới đây một cách kì lạ như vậy. Nghĩ đến đây, tâm trạng càng lo hơn, cô có thể mãi mãi không về được sao?, bức bối quá cô chán nản cất đồ dùng và sách về kệ, đứng ở cửa sổ chiêm ngưỡng khung cảnh thơ mộng của quê hương ở đất khách quê người. Cô thầm nghĩ, Đỗ Phủ đã từng mong muốn lên trời để chơi cùng với chị Hằng như thế, liệu ngài ấy có may mắn như những gì mà bản thân ông ấy từng viết không ta. Hay có thể ông ấy giống mình nhưng không trọn vẹn chăng

Bầu trời xa xăm như ánh chiều tà chót vót chỉ khác là bầu trời được nhuộm xanh đậm cùng với màu xám trắng được vẽ điểm xuyết lên làn trời những đường cong mềm mại như những bậc thang. Thật bình yên

"Á á"

"Rầm"

Đột nhiên cảnh trời lại có một sinh vật lạ ở phương trời nào bay ra xé tan bức màn yên tĩnh của thiên nhiên rồi đâm thẳng vào mặt cô khiến cô chới với té xuống sàn, cái đầu nổi một cục u to đau đớn. Cái gì vậy trời, chả lẽ.......là ma hay dị vật nào đó hả trời, mọi chuyện kì bí đến hành cô chưa đủ hả. Cô ngồi dậy dụi dụi mắt, không dám tin cái suy nghĩ mình đâu nhưng cũng phải nhìn lại cho rõ. Hả là một chú vẹt sao.

Nhà nào mà để chim cảnh sổ lồng thế này.

Khi con mắt được mở, Miaki hoảng hốt lùi lại trước sự bất ngờ đến ngờ bất của cái số đen đủi của cô đây, con vẹt đó cất tiếng nói

"Xin lỗi nhé, tôi vô ý"

"Hảaaaaaaaaaa, con vẹt biết nói tiếng người"- Cô la toáng lên, may mà trong nhà chỉ có mình cô chứ không là tới công chuyện rồi

Bỗng có một chiếc trâm cài tóc cổ trang được chạm khắc tinh xảo lấp lánh rơi ra từ chiếc túi của chú vẹt. Nó phát ra ánh sáng kì ảo rồi tia sáng ấy chĩa thẳng vào Miaki. Con vẹt phút chốc biến thành một cô gái xinh đẹp mặc váy cúp ngực màu trắng với họa tiết hoa văn đẹp mắt nhưng chiều cao chỉ bằng cánh tay cô. Miaki mắt chữ a mồm chữ o trước khung cảnh kì ảo này, cái gì vậy, mình đang mơ hả, sao ánh sáng, cái đó sao lại chĩa vào mình. Điều này có liên quan tới việc xuyên không không vậy.

"Chào cô, cô có phải là người đi xuyên không gian không?"- Cô gái ấy hỏi

"Ờ....ừm đúng rồi, sao cô lại biết chuyện này.......cô sao.....lại biến ra con vẹt vậy"- Miaki lắp bắp chưa định hình sự thật trước mắt mình, đây không phải mơ nữa rồi

"Xin lỗi vì đã làm cậu sợ rồi, tôi là người canh gác cổng không- thời gian, hình ảnh chú vẹt lúc nãy là pháp thuật ẩn mình của tôi. Cho tôi hỏi, cô xuyên qua đây từ lúc nào vậy"- Cô gái hỏi tiếp

"Hình như tính ra khoảng hơn 2 tháng thì phải. Cô có liên quan gì hả?"

"Đúng vậy, đây là lí do tôi tìm đến cô. Vậy từ khi cậu đến đây cậu có dính líu nhiều việc gì nghiêm trọng không?"- Cô gái bắt đầu tiến gần tới cô hơn

"À không có gì nhiều"- Miaki đáp

"Vậy thì ổn......hừm, có vẻ cậu rất muốn tìm hiểu ngọn ngành của việc này đúng không? Tôi đã cảm nhận được khi tôi đến đây."- Cô gái đến bên cô hơn

"Tất nhiên rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể tìm ra. Cô.......sao cô biết chỗ tôi"- Miaki nghi hoặc về vị thần nhỏ bé này

Vị thần chậm rãi kể sự tình- "À thực ra tôi vốn là một người canh gác cổng không gian và thời gian ở Dải Ngân Hà nhưng một lần tôi sơ suất nên đã không đóng cánh cổng kĩ càng nên để ra lổ hổng ở vị trí gần Trái Đất. Nhưng tôi không nghĩ là sẽ có người bước vào cánh cổng này vì nó trong suốt chỉ có tôi mới nhìn thấy. Chiếc trâm này là thứ có thể phát hiện có người đi qua bất cứ cánh cổng nào bằng cách phát sáng. Và nó đã chiếu vào cô, người đã vô tình đi qua cánh cổng đó. Nó đã dẫn tôi đến vị trí của cô"

"Vậy à, thảo nào lúc đó tôi thấy vũng nước nó không phản chiếu bóng người"- Miaki nói tiếp

"Nó ẩn mình à. Trời căng à nha. Vậy là để tìm lại nó sẽ rất khó khăn đây"

Nói rồi, vị thần ấy đưa cho cô chiếc trâm cài đang phát sáng đó và nói-" Chiếc trâm này sẽ giúp cậu tìm nó với điều kiện cậu phải hoàn thành một nhiệm vụ: Cậu phải giúp đỡ các nhân vật trong truyện và những người thường xuyên mà cậu tiếp xúc vượt qua khó khăn khi họ cần. Mỗi lần như vậy cậu có thể thu thập thông tin về những viên đá ở trên chiếc trâm này. Nó được trang trí với 6 viên đá khác nhau tượng trưng cho 6 điều: đạo đức, mạnh mẽ, niềm tin, tài năng, đẹp đẽ và uy quyền . Nếu cậu thu thập được hết 6 viên đá này, cánh cổng sẽ mở ra và cậu có thể trở về. Và cậu nên nhớ, trong nhiệm vụ này, kẻ thù lớn nhất của cô là chính bản thân mình, cô phải rèn luyện bản thân mình nhiều đấy. Tôi từ giờ sẽ là người bảo hộ cho cô trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ này, nếu có gì bất trắc thì cứ gọi tôi, tôi sẽ giúp đỡ cô"

Miaki hú hồn với những gì vừa xảy ra với mình, lần này là thật rồi.

"Vậy sao? Cho tôi hỏi cô có tên không vậy?"- Miaki hỏi

"À tôi không có tên"- Vị thần hạ giọng trầm xuống

"Oh, vậy hả. Vậy phải đặt cho cô một cái tên mới..........ừm, để xem...........tối nay là trăng tròn và sáng nhất. Vậy thì..............Luna, Luna cô thấy sao"- Miaki thấy vậy liền cảm thấy muổi lòng, chả giống như các vị thần trong truyện đều có biệt danh hay tên gọi riêng biệt. Lần đầu tiên cô mới thấy có một vị thần vô danh ở cái chốn Vũ trụ rộng lớn này

"Luna- vị thần mặt trăng à.....được đấy, tôi thích cái tên này"- Luna vui vẻ đáp

"Mà này xưng hô cô-tôi có vẻ xa rời quá. Hay là ta cứ xưng hô tớ-cậu đi cho nó thân thiện chứ Luna bất tử mà đúng không"- Miaki nở một nụ cười với Luna

"Sao đoán hay thế, coi trên phim hả"- Luna cười

"Haha, tại vì coi phim nhiều quá nên đoán mò đấy, ai ngờ đúng thật"

"Haha"- Cả hai cười lớn

"Trong tất cả những người từng xuyên không, tớ chưa thấy ai dễ mở lời như cậu đấy"- Luna thở dài nhìn về cửa sổ phía trước

"Vậy là trước kia cũng có người từng như thế????"- Miaki thắc mắc

"Đúng vậy, nhưng trường hợp này ngàn năm mới có một. Lần này do tớ sơ suất thôi chứ bình thường tớ không để xảy ra như thế đâu. Mà công nhận con người hiện đại cởi mở ghê không như những người trước kia, mà cũng phải cũng mấy ngàn năm chứ ít đâu, chắc tớ quen với việc bất tử nên thế.............À quên tớ chưa hỏi, cậu tên gì?"- Luna nói

"Tớ tên Hoshino Miaki, thực ra đây là tên của tớ tự đặt khi xuyên qua đây, còn tên thật là Phạm Ánh Nguyệt. Tớ là con lai Việt- Nhật. Cứ gọi tớ là Miaki "- Miaki vui vẻ trả lời

"Miaki..... một cái tên thật đẹp"

Chiếc trâm lại phát sáng nhiều hơn chĩa thẳng vào Miaki, Luna thấy vậy liền kinh ngạc, vì sao nó lại có phản ứng như thế. Cô nhìn Miaki mà lòng như tìm một ánh sáng mới vậy

"Luna, cái đó sao nó cứ chiếu vào mình thế"

"Đây là.......thì ra là cậu"- Luna thấy chiếc trâm cài cứ chĩa thẳng vào Miaki, cô chỉ mỉm cười rồi nói

"Là tớ????, ủa nó có liên quan gì à"- Miaki chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà não phải nhanh hơn thời gian xảy ra sự việc làm rối bời cảm xúc

"Thực ra những người từng xuyên không cũng sẽ có nhiệm vụ giống cậu vậy để có thể trở về, nhưng đây là lần đầu tiên chiếc trâm này nhận người xuyên không làm chủ nhân của nó. Và cậu chính là người mà nó tìm"- Luna vui mừng nói tiếp

"Ể, tớ nhớ tớ có làm gì cao siêu đâu ngoài đú đởn với ham ăn. À học các môn xã hội đều ok thì ngoài ra cái gì tớ cũng vụng về cả"- Miaki ngạc nhiên trước câu nói của Luna

Tác giả: Chị ơi, chị đang lộ thói xấu của mình kìa =))

"Tớ thực sự không rõ về chuyện này, vì trước kia chưa bao giờ xảy ra. Sau này chắc sẽ có manh mối để tìm ra"- Luna trầm ngâm nói

"Vậy sao? Vậy từ giờ trở đi tớ phải hoàn thành nhiệm vụ này mới được trở về à"

"Đúng vậy, trước tiên là thế đi. Tớ sẽ tìm hiểu kĩ hơn về nó với các vị thần khác. Cậu phải nhớ giữ bí mật và cứ làm nhiệm vụ bình thường đi nhé. Nếu để lộ là nguy hiểm lắm nhất là tớ vì thế giới cậu đang ở chỉ là một cuốn truyện. Chiếc trâm này cậu phải luôn cất giữ cẩn thận và nếu muốn đảm bảo hơn thì cậu có thể mang 24/24, miễn sao đừng để ai để ý là được."- Luna cẩn thận nhắc nhở

"Tớ hiểu rồi, vậy tớ làm sao để gọi cậu khi cần đây"- Miaki xém tí là quên cái câu cần hỏi

"Tớ sẽ ẩn mình với chiếc trâm này, lúc này cậu đã là người sở hữu nó rồi thì chỉ có cậu mới sử dụng được nó. Chỉ cần vuốt nhẹ nó là tớ xuất hiện"- Luna đưa chiếc trâm cho Miaki, nó tự động mở ra chào đón chủ nhân mới

Chiếc trâm sáng rực và tiến lại gần Miaki. Tay cô nhẹ nhàng đón lấy nó. Từ đây về sau, cô là người sở hữu sức mạnh xuyên không

Hai người nhìn nhau như thể họ đã từng gặp mặt nhau. Tưởng lạ mà quen, giờ đây thì họ đã trở thành bạn đồng hành. Từ bao giờ, họ đã thân thiết với nhau từ lúc nào không hay. Đây là duyên sao.

"King kong"

Có vẻ như bác tiến sĩ và Haibara đã về rồi. Hai người chưa kịp nói gì nữa, Luna tự động ẩn mình vào chiếc trâm cài, Miaki vội vàng cất nó trong cặp rồi chạy xuống nhà

"Cháu ra ngay đây ạ"

Một trang mới nữa được mở ra- một bước ngoặt đáng nhớ của cuộc đời. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo với cô gái khi nhận nhiệm vụ để đời này?. Mời các bạn chờ ở chương sau nhé

-To be continue-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top