Chương 13

“Anh làm gì mà để ý xem tôi có hay không thanh mai trúc mã?”

Fujitani Ichika khó hiểu nhìn Matsuda Jinpei, không biết anh ta lại đang tức giận chuyện gì, chẳng lẽ ghét cô đến mức ngay cả thanh mai trúc mã của cô cũng muốn đánh luôn sao?

Matsuda Jinpei: “……”

Matsuda Jinpei nghẹn họng, vẻ mặt ngây thơ của cô, trông như thật sự đang nghi hoặc vì sao anh lại để ý…… Cô nói xem vì sao!

Cô quả nhiên vẫn như vậy, sau khi chia tay, cứ như thể hoàn toàn quên hết những gì đã từng có với nhau. Cái thái độ phảng phất đối đãi người xa lạ này, quả thực còn khó chịu hơn cả việc cô đánh anh.

Matsuda Jinpei không khỏi nhớ lại vẻ mặt của cô khi chia tay với những người đàn ông khác, cũng không có gì khác biệt so với bây giờ, cô vĩnh viễn đều là quay người đi mà không chút lưu luyến.

Trước nay chưa ai thành công níu kéo được cô.

Không có ai trong mắt cô là đặc biệt, bao gồm cả anh.

Chỉ có thái độ của Hagi làm anh không hiểu…… Matsuda Jinpei không rõ trong tình huống này, sao họ vẫn có thể làm bạn tốt.

Matsuda Jinpei dù sao cũng không thể, anh cũng không muốn nhận thua.

Matsuda Jinpei mím chặt môi, buông lỏng tay đang nắm cổ tay Fujitani Ichika, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi xoay người bỏ đi.

Fujitani Ichika ôm mèo, chớp chớp mắt, “Hung dữ quá à, nếu ghét tôi như vậy thì làm gì còn muốn nói chuyện với tôi……”

Raifuku mặt đen dấu chấm hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn ghét ngươi???”

Fujitani Ichika thở dài, “Ngươi không biết đâu, trước đây tôi từng đánh anh ta nhập viện, từ đó về sau mỗi lần anh ta nhìn thấy tôi, ánh mắt liền như muốn giết người vậy. Tôi nghi nếu không phải đánh không lại tôi, chắc đã động tay rồi.”
Raifuku: “……”

Điểm đáng nói nhiều quá, không biết bắt đầu từ đâu……

“Đi thôi, đi Đông Đại.”

Fujitani Ichika vươn vai.
Mèo đương nhiên không thể mang theo cùng, chỉ có thể nói chuyện với Raifuku thì hơi chú ý một chút.

……

Trước cổng Đông Đại.
Fujitani Ichika cau mày nhìn lên không trung, luôn cảm thấy cả người không thoải mái.

Nói đơn giản thì, toàn bộ trường học đều tràn ngập một loại khí trường phim kinh dị.

Đặc biệt là khi cô và Raifuku bước vào bên trong cánh cổng, cái cảm giác kỳ lạ kia càng đậm, Fujitani Ichika cảm thấy cô dường như có thể nghe được bên tai vang lên nhạc nền kinh dị nhấn mạnh bầu không khí.

Raifuku là một con quỷ, dường như hoàn toàn không cảm nhận được, đang vẻ mặt hạnh phúc nói về người bạn gái thanh mai trúc mã của hắn,

“Ta và Hương Dệt từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm đặc biệt tốt. Năm đó ta chính là ở công viên Toropika tỏ tình với Hương Dệt, ta chuẩn bị đợi Hương Dệt tốt nghiệp liền cầu hôn nàng, ta đã chuẩn bị sẵn cả nhẫn rồi……”

Fujitani Ichika thất thần lắng nghe, ánh mắt quét đến tấm bảng dựng ở cổng trường, trên đó viết gì đó về diễn thuyết của cựu sinh viên thành đạt trở về trường.

Khó trách xe cộ ra vào náo nhiệt như vậy, hóa ra là có hoạt động.
“Hôm nay là thứ Ba, ta nhớ rõ thời khóa biểu của Hương Dệt, chúng ta đi……”

Raifuku còn chưa nói xong, cổng trường đột nhiên dừng lại một chiếc siêu xe, phô trương vô cùng lớn, tức khắc thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Nhưng chủ nhân chiếc xe không xuống, mà một tài xế đeo găng tay trắng đầy phong cách bước xuống từ ghế lái.

Đợi tài xế vòng đến ghế sau, cung kính cúi người mở cửa xe, lúc này một chân thon dài duỗi ra, lộ ra chiếc quần tây được may đo tinh xảo và đôi giày da bóng loáng.

Oa nga, quả thực là tổng tài hào môn cấp sách giáo khoa!

Sau đó, vị tổng tài phim thần tượng này lộ ra khuôn mặt ——

Mái tóc ngắn màu xám tím, dưới đôi mắt phượng sắc bén điểm một nốt lệ chí. Vừa xuống xe, ánh mặt trời cũng vô cùng phối hợp điều chỉnh góc độ, phía sau người đàn ông phảng phất xuất hiện vô số hiệu ứng lấp lánh.

Mắt hạnh của Fujitani Ichika lập tức trợn tròn.

Raifuku: “A! Là hắn!”

Người đàn ông đã đi tới, cùng với ánh mắt kinh ngạc thán phục của mọi người, và tiếng Raifuku líu ríu giải thích bên tai: “Nghe nói là một học trưởng rất ưu tú trước đây, có lần tôi thấy trên tạp chí kinh tế tài chính, Hương Dệt đã giới thiệu cho tôi lâu rồi, tên là……”

Fujitani Ichika nhẹ nhàng mở miệng nói: “Atobe Keigo.”

“Đúng đúng đúng, chính là Atobe Keigo!”

Raifuku kinh ngạc hỏi: “Ngươi cũng nghe nói về hắn sao?”

Giống như nghe thấy tên mình, Atobe Keigo vừa đúng lúc này nhìn lại. Ánh mắt chạm nhau, đồng tử Atobe Keigo hơi co lại, bước chân đột nhiên dừng lại.

“Chưa nghe nói.”

Mắt hạnh của Fujitani Ichika cong lên, lộ ra lúm đồng tiền nơi khóe miệng, cười vẫy tay với anh, “Bất quá anh ta là bạn trai cũ của tôi.”
Raifuku: “……???”

Người dẫn đường bên cạnh ân cần hỏi dò: “Atobe tiên sinh, có gì không ổn sao?”

“Không có gì.”

Atobe Keigo lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, một lần nữa cất bước, cứ như vừa rồi cái thoáng dao động chỉ là ảo giác.

Nhìn bóng lưng anh đi xa, Fujitani Ichika buông tay, nghiêng nghiêng đầu, “Hình như bị ghét rồi.”

Raifuku: “……”

…… Nhìn cái ánh mắt vừa rồi là biết, chắc chắn không phải chia tay hòa bình.

Vậy sao ở đâu cũng có bạn trai cũ của cô ta vậy???

Đồng tử Raifuku rung động như động đất, cảm thấy cả con quỷ đều không ổn.

Chỉ là ngẫu nhiên gặp lại bạn trai cũ thôi, Fujitani Ichika cũng không quá để ý, chỉ cảm thán Atobe Keigo hình như lại đẹp trai hơn rồi.

Không phải nói về ngoại hình, chủ yếu là khí chất!

Năm đó cô và anh hẹn hò, Atobe Keigo vẫn còn học ở Đông Đại, chơi tennis siêu giỏi. Cả người tràn đầy vẻ thiếu niên, mấy năm không gặp, trông trầm tĩnh hơn nhiều, thêm chút khí chất thành thục làm người mềm nhũn chân.

Là một kiểu đẹp trai khác : D

Sau khi hẹn hò với hai anh chàng chơi bóng rổ, cô một thời gian đặc biệt thích kiểu người giỏi thể thao, thể lực tốt, đường cong cơ bắp siêu đỉnh!

Ngoài bóng rổ, tennis, sau này cô còn tìm được một người bơi lội đặc biệt giỏi. Là cô gặp khi đi du lịch nước ngoài với Atobe, tóc đỏ, lớn lên siêu đẹp trai, giọng nói đặc biệt hay!

Bất quá bây giờ không phải lúc hồi tưởng quá khứ, ngôi trường này trông rất không ổn.

Fujitani Ichika lại nhìn chằm chằm vào bên trong khuôn viên trường đang tỏa ra khí tràng bất ổn, nhất thời cũng không nói rõ rốt cuộc là không đúng chỗ nào.

Cô nghĩ nghĩ vẫn quyết định giải quyết chuyện của Raifuku trước.
Vì thế Fujitani Ichika dựa theo lời Raifuku, đi về phía phòng học mà bạn gái hắn, Hương Dệt, có tiết.

……

“Thế nào? Tìm được cô ấy chưa?”
Trước cửa một giảng đường bậc thang, Fujitani Ichika hỏi Raifuku.

Raifuku lắc đầu, nhíu mày, “Không có…… Chẳng lẽ họ đổi thời khóa biểu? Hay là Hương Dệt xin nghỉ?”
Dù sao ký ức của Raifuku cũng có chút vấn đề, Fujitani Ichika dứt khoát gọi một nữ sinh chuẩn bị vào cửa lại, hỏi: “Bạn học ơi, xin hỏi bạn có biết Cát Điền Hương Dệt, sinh viên năm 4 khoa quản lý không?”

Kết quả nữ sinh đang bình thường bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, tránh ánh mắt Fujitani Ichika, cúi đầu nói một câu, “Không, không quen.”
Nói xong, cô ta nhanh chóng chạy vào phòng học.

Fujitani Ichika cạn lời: “…… Cái này nhìn thế nào cũng có vấn đề đúng không? Lừa quỷ à.”

“Quỷ cũng không lừa được đâu chứ?”

Raifuku cau mày, vẻ mặt lo lắng, “Sao lại thế này, Hương Dệt sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Fujitani Ichika thở dài, tổng cảm giác sự tình càng ngày càng phức tạp.

Bạn trai rất tốt đã chết, bạn gái vì quá đau khổ mà làm ra chuyện gì quá khích cũng có thể, nhưng phản ứng của bạn học kia không khỏi quá kỳ lạ đi?

Fujitani Ichika dần mất kiên nhẫn, cô lại lần nữa túm một nam sinh đi ngang qua, sau khi thấy sắc mặt hắn đại biến khi nghe thấy cái tên kia, cô liền kéo hắn vào góc, giơ thẻ cảnh sát trước mặt hắn quơ quơ.

“Thấy không? Cảnh sát. Chuyện của Cát Điền Hương Dệt, nói thật cho tôi!” Fujitani Ichika nghiêm mặt.

Thấy là cảnh sát, sắc mặt nam sinh lại thay đổi mấy lần, lúc này mới nhìn quanh, cẩn thận nói: “Không phải tôi không nói, là trường học ra lệnh cấm khẩu, bảo nếu ai mà tung tin đồn nhảm, sẽ bị xử phạt!”

“Tin đồn?”

Fujitani Ichika chớp mắt, hỏi: “Tin đồn gì?”

“Chính là tin đồn trường học có ma đó!”

Nam sinh nuốt nước miếng, trông như rất sợ hãi, “Ngay sau khi Cát Điền Hương Dệt và bạn trai cùng nhau tự sát, trường học liền bắt đầu có ma! Chỉ cần có cặp tình nhân cùng đi vào phòng học 404, không quá mấy ngày, đều sẽ cùng nhau quyên sinh!”

“Mọi người đều nói là hồn ma Cát Điền Hương Dệt quấy phá……”

Nam sinh càng nói càng sợ hãi, “Trước đây cảnh sát cũng đến điều tra rồi, nhưng xác thật là tự sát, thậm chí có cả camera quay lại quá trình tự sát. Sau đó trường học liền ém chuyện này xuống, chỉ nói là có người tốt nghiệp áp lực tìm việc lớn, không cho mọi người nói bậy, nhưng chuyện tà môn như vậy……”
Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo vào tiết tiếp theo, nam sinh nói xong liền vội vàng chạy đi.

“Cùng nhau tự sát……”

Fujitani Ichika ngây người.

Cô đang điều tra một vụ án, thế mà lại chưa nghe nói gì về chuyện này.
Chắc là người ở sở cảnh sát khác đến điều tra rồi, phát hiện chỉ là tự sát, lại có chứng cứ vô cùng xác thực, liền trực tiếp khép án.

Hơn nữa phía trường học gây áp lực, trên truyền thông cũng không có đưa tin……

Fujitani Ichika ngẩn người một hồi lâu mới hoàn hồn, có chút lo lắng nhìn về phía Raifuku, chần chừ mở miệng: “Cô Hương Dệt cô ấy……”

Raifuku ngơ ngác đứng tại chỗ, rõ ràng đã sớm thành quỷ, Fujitani Ichika lại phảng phất thấy được sắc mặt trắng bệch của hắn.

“Hương Dệt, Hương Dệt…… Cái gì mà cùng nhau tự sát……” Raifuku trông vô cùng hỗn loạn, cả con quỷ đều lúc sáng lúc tối mà nhấp nháy.

Không biết có phải ảo giác của Fujitani Ichika không, tổng cảm giác cái loại khí trường phim kinh dị trong trường học càng thêm nồng đậm.

“Đừng nóng vội.”

Fujitani Ichika nắm tay Raifuku, an ủi nói: “Bình tĩnh một chút, ta sẽ giúp ngươi điều tra rõ……”
“Hương Dệt……”

Nhưng Raifuku hoàn toàn rơi vào hỗn loạn căn bản không nghe lọt lời Fujitani Ichika, không biết lấy đâu ra sức lực, thế mà hất mạnh cô ra, bay ra ngoài.

“?!”

Fujitani Ichika đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hất ra ngơ ngác, sau đó vội vàng đuổi theo.

Cô cuối cùng cũng biết là không đúng chỗ nào rồi!

Một ngôi trường lớn như vậy, thế mà một bóng ma cũng không có!

Tuy nói không phải trường nào cũng có người chết, nhưng cũng không đến mức một con quỷ từ bên ngoài đi vào dạo chơi cũng không có, rõ ràng là có vấn đề!

Fujitani Ichika mơ hồ cảm thấy, chuyện trường học có ma, tuyệt đối có liên quan gì đó đến Cát Điền Hương Dệt……

“Ai da.”

Fujitani Ichika nghĩ chuyện quá nhập tâm, không chú ý va phải một người đàn ông vừa từ nhà vệ sinh ra.

Cô loạng choạng, mắt thấy sắp ngã, cánh tay bị người nhẹ nhàng kéo lại.

“Thực xin lỗi, cảm ơn!”

Fujitani Ichika nói cảm ơn rồi định tiếp tục đuổi theo, lại phát hiện bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô vẫn chưa buông ra. Cô nghi hoặc ngẩng đầu, kinh ngạc trợn tròn mắt hạnh, “Kei-chan là anh sao!”

Atobe Keigo bị cái xưng hô quen thuộc này làm ngẩn người một chút, nhưng anh rất nhanh buông tay ra, lạnh nhạt nói: “Ngại quá, chúng ta không thân, hy vọng cô Fujitani đừng gọi xưng hô này nữa.”

Giọng điệu Atobe Keigo xa cách mà lễ phép, nhưng tỉ mỉ nghe kỹ, lại như lẫn chút trào phúng.

Fujitani Ichika tự nhiên là không nhận ra những rối rắm này, cô gật gật đầu, vô cùng tự nhiên cười với anh, “Ngại quá, tiên sinh Atobe! Tôi còn có việc, đi trước!”

Nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào nơi khóe miệng cô, Atobe Keigo nghẹn lại.

Rõ ràng là chính anh yêu cầu, nhưng nhìn thấy vẻ thờ ơ của cô, anh lại cảm thấy trong lòng bốc hỏa.

Biết mình không nên có cảm xúc không hoa lệ như vậy, nhưng mà……

Atobe Keigo mím chặt môi, cau mày nhìn bóng dáng vội vã của cô, nhớ lại vẻ nôn nóng trong mắt cô vừa rồi, vẫn đi theo lên.

……

Phòng học 404.

“Hương Dệt! Hương Dệt! Cô ở đây sao? Cô ở đâu……”

Tiếng Raifuku nôn nóng kêu to vọng ra từ bên trong cánh cửa.
Fujitani Ichika nhìn cánh cửa phòng học, phát hiện cửa đã bị niêm phong, còn khóa ngoài.

“…… Ngươi tới đây làm gì?”
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, vẫn dễ nghe như trước, Fujitani Ichika cảm thán một câu, quay đầu lại, “Tiên sinh Atobe, sao anh cũng đi theo vậy?”

“Là bạn học cũ, thấy có người khả nghi lảng vảng trong trường, đến xem xét một chút thôi.”

Atobe Keigo tránh ánh mắt cô, không nhìn cô, chỉ đặt ánh mắt lên cánh cửa phòng học đã khóa, “Kết quả liền thấy có người dường như muốn tự tiện xông vào phòng học đã bị niêm phong……”

Anh còn chưa dứt lời, đã thấy Fujitani Ichika nhẹ nhàng đẩy một cái.

Cạch, loảng xoảng —— chiếc khóa to khóa chặt cửa phòng học theo tiếng gãy lìa, nặng nề rơi xuống đất.
Fujitani Ichika nghiêng đầu: “Hình như không khóa đâu.”

Atobe Keigo: “……”

Đây là không khóa sao???

“Cô thật đúng là……”

Atobe Keigo giơ tay xoa nốt lệ chí, nói được nửa câu lại dừng lại.

Cô thật đúng là không hề thay đổi.
Cái sức mạnh quái dị này vẫn kinh người như trước.

Năm đó dạy cô chơi tennis, cô nói lấy cảm hứng từ tay không đánh bóng, chỉ cần bóng không bay lên trời là vô địch —— sau đó cô đánh mọi quả bóng trực tiếp xuống đất.
Chiêu đó xác thật vô địch…… Chỉ là hơi tốn sân.

Bao nhiêu năm trôi qua, phong cách làm việc của cô vẫn kinh người như vậy.

Nhưng nói ra những lời này, cứ như thể anh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô vậy, sao có thể……

Đúng lúc này, từ phía sau phòng học của Fujitani Ichika bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lớn, ngay sau đó hành lang vốn sáng sủa như tối sầm lại, nháy mắt tối đen, đến mặt đất dường như cũng rung chuyển nhẹ.

Dùng phim kinh dị để hình dung thì, cái này lên sân khấu ít nhất cũng là một trùm nhỏ.

“Hương Dệt là em sao ——”

Tiếng Raifuku vẫn còn vọng lại, Fujitani Ichika thở dài, muốn kéo Atobe Keigo, “Anh đi nhanh đi, chỗ này……”

Cô còn chưa dứt lời, người đã bị anh kéo ra phía sau.

Atobe Keigo gần như theo bản năng bảo vệ cô, vẻ mặt kiên định nhìn xung quanh, “Sao lại thế này…… động đất?”

Fujitani Ichika mở to hai mắt, có chút ngơ ngác.

Bỗng nhiên cảm thấy Atobe Keigo đang che chắn trước người, cái tấm lưng cơ bắp căng ra này có chút gợi cảm.

……

……

Bạn trai số 6: Atobe Keigo (đã chia tay)

Yêu nhất giọng nói của anh ấy!

Khi nói chuyện sát bên tai, căn bản không chịu nổi (che mặt)

Chỉ là sao mỗi lần anh ấy xem tôi chơi tennis đều vẻ mặt cạn lời vậy? Chẳng phải chỉ là có thể đánh tennis xuống đất thôi sao, có gì mà lạ!

Nghe anh ấy nói có người chơi tennis đến mất trí nhớ! Còn có thể triệt tiêu ngũ giác!

So với cái đó, tôi chỉ là sức lớn hơn người thường một chút thôi mà (nghi hoặc)

—《Hồ sơ tuyệt mật X của Ichika》
==============================
BẢN EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD DƯỚI TÊN VANNIEE 12

NẾU THẤY TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG NGOÀI WATTPAD THÌ ĐỀU LÀ TRANG ĂN CẮP

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top