Chương 19 - Độc thoại tận thế
Tự ti?
Nghe hệ thống đánh giá Trình Văn Tuyết, Lê Bạch Thành có hơi ngạc nhiên, ngoài việc biết cách ăn mặc của Trình Văn Tuyết có hơi lạ lùng, bình thường cứ cười hihi như hồ ly, nào ngờ người như vậy lại —— tự ti.
Cuối cùng nhìn ở đâu thấy người này tự ti thế?
Lê Bạch Thành lặng lẽ nhìn Trình Văn Tuyết mặc đồ màu ngọt y như kẹo, chuyển mắt nhìn sang Lý Xuân Sinh.
Được rồi, ở đây còn có một người muốn chết nữa, vậy nên ở Trung tâm phòng chống ô nhiễm thật sự không có ai bình thường à?
[Không có thiệt ó.]
Căn phòng Phó Tuyết tìm cho cậu nằm ở tầng 36, tầng lầu rất cao, có lẽ do diện tích ở thành trung tâm có hạn, nên những kiến trúc ở đây thường được xây dựng lên cao, tính ra toà nhà của Trung tâm phòng chống ô nhiễm ở trong thành phố so ra là khá thấp.
Lê Bạch Thành dọn sơ phòng ở, mở màn hình kỹ thuật số lên, nó giống như một chiếc tivi của thế giới cũ, nhưng hiệu ứng tốt hơn nhiều.
"Tin đặc biệt nhanh của Thành phố trung tâm số 2, khu vực ô nhiễm - Toà nhà ma ám của thành phố đã được loại bỏ, nhà báo sau khi xác nhận từ nhiều nguồn tin, Trung tâm phòng chống ô nhiễm cho biết: Toà nhà ma ám đã được bộ an toàn xử lý, nhưng một nguồn ô nhiễm mới đã xuất hiện ở gần khu vực đó, khu vực đó tiếp tục bị phong toả."
"Xin người dân nghiêm túc tuân thủ Điều lệ phòng chống ô nhiễm, bảo vệ an toàn của bản thân, đừng để bị ô nhiễm, đó chính là sự bảo vệ lớn nhất với bạn và gia đình bạn!"
"Trong hàng ngàn quy định, an toàn thứ nhất, không phòng chống ô nhiễm, người thân rơi nước mắt."
Trong tivi, giọng nói êm tai của phát thanh viên vang lên.
Lê Bạch Thành xem tin tức, tiện tay gửi tin nhắn cho Phó Tuyết, hỏi tiền nhà và điện thoại hết bao nhiêu. Có lẽ Phó Tuyết chưa thấy, nên chưa trả lời.
Tầm mắt Lê Bạch Thành rơi xuống thuốc chống ô nhiễm nằm trong một cái lọ thủy tinh, xuyên qua lọ thủy tinh có thể nhìn thấy những hạt nhỏ nằm trong bao con nhộng, trong lọ chỉ có hai viên thuốc, Lê Bạch Thành đột nhiên nhớ đến hệ thống có từng nhắc đến một việc.
Đàm Ninh và Giang Vọng trong đội của họ có một người trộm bán thuốc chống ô nhiễm, cuối cùng mới dẫn đến bi kịch.
Thứ thuốc này, chắc mắc lắm ha?
Lê Bạch Thành vừa nghĩ đến đây, âm thanh máy móc vang lên trong đầu —
[Một viên thuốc chống ô nhiễm có thể bán đến 5000 tệ tại chợ đen, rất nhiều kẻ giàu có sợ chết giành giật để mua, dù sao thuốc chống ô nhiễm không phải ai cũng có, chỉ có nhân viên làm việc tại trung tâm và các nhà dị năng mới có được, mà mỗi tháng chỉ nhận được một lượng thuốc nhất định thôi.]
Thì ra là thế.
Lê Bạch Thành lắc lọ thuốc trong tay, trong lọ có hai viên là vì cậu vừa là nhân viên ngoài biên chế của trung tâm vừa là nhà dị năng, nhất định phải uống một lượng thuốc chống ô nhiễm nhất định, nên mới phát cho cậu thêm một phần thuốc.
Nhưng thứ này cách nửa tháng uống một lần à?
Lê Bạch Thành đang nghĩ, hệ thống lên tiếng —
[Có thể uống nhưng không cần thiết, cậu chính là người đàn ông đã sinh sống ở Thần Quốc ba năm mà không bị ô nhiễm đó! Tui nguyện gọi cậu là: Người đàn ông không thể bị ô nhiễm! ]
Lê Bạch Thành: ?
Cái gì là người đàn ông không thể bị ô nhiễm, tôi không phải bị cậu ô nhiễm rồi hả?
Lê Bạch Thành vốn nghĩ hệ thống sẽ đắc ý hai câu, nào ngờ hệ thống im lặng luôn.
Không để tâm đến việc hệ thống giả chết, Lê Bạch Thành đặt lọ thuốc xuống, dù sao cậu cũng không dùng tới nên không cần phải lãng phí, sau khi cất đồ đạc xong, Lê Bạch Thành ấn một cái nút thì cửa sổ trong phòng lập tức biến thành thấu kính.
Đứng từ độ cao tầng 37 nhìn xuống, tất cả đều trở nên mờ nhạt, ngoài việc không trung mang phong cách cyberpunk, bên ngoài đầy ánh đèn của xe điện, tất cả đều nhỏ bé, từ trên cao nhìn xuống, không chỉ là người, mà dù là con voi cũng trở thành con kiến mà thôi.
Cao quá.
Hên ghê, cậu không có sợ độ cao.
Con phố thật yên tĩnh dưới màn mưa, Lê Bạch Thành chỉ nhìn một lần rồi lạnh nhạt quay đi.
Thế giới này đẹp vì nó chân thật, cho dù nó rất khắc nghiệt.
Đợi một chốc Phó Tuyết cũng trả lời tin nhắn của cậu, vừa trả lời vừa dặn cậu nhớ vào diễn dàn "Lửa Rừng" đăng ký —
Lê Bạch Thành: [ Diễn đàn Lửa Rừng là cái gì?]
Phó Tuyết: [ Không phải chứ, diễn đàn Lửa Rừng mà cậu cũng không biết? ]
Lê Bạch Thành đang định dùng điện thoại tìm thử diễn đàn Lửa Rừng là gì, Phó Tuyết cũng vừa trả lời: [Đây là diễn đàn giao lưu giữa các nhà dị năng, cái này mà cậu cũng không biết, thật không biết cậu sống sót bằng cách nào nữa. ]
Phó Tuyết: Gửi link cho cậu rồi đó, nhấn vào đăng ký là được, quyền hạn đăng ký đã mở sẵn cho cậu. ]
Lê Bạch Thành trả lời một câu cảm ơn, nhấn mở đường link Phó Tuyết gửi, tải app Lửa Rừng xuống.
Biểu tượng của app là một màu đen tuyền có một đốm lửa đang bập bùng, cứ như đang cháy một cách dữ dội không ngừng.
Sau khi bốn chữ <Đã được xác minh> xuất hiện, Lê Bạch Thành dễ dàng vào trang đăng ký.
Điền xong thông tin, Lê Bạch Thành nhấn vào dòng đăng ký, đợi một giây thì thông báo <Đăng ký thất bại> hiện lên.
<Tên người dùng của bạn đã được đăng ký>
Lê Bạch Thành nhìn thông tin hiển thị, rồi im lặng nhìn dòng chữ "Nhà dị năng hoang dã" mình điền ở trong khung, được rồi, bị dành trước rồi.
Lê Bạch Thành ngẫm nghĩ sau đó thêm chữ một ở đầu câu.
Đăng ký thành công, Lê Bạch Thành từng nghĩ nội dung trong diễn đàn sẽ rất rộng lớn, nào ngờ khi vào trong thì thấy nó cũng bình thường và gần gũi.
Làm cậu có ảo giác nghi ngờ bản thân vào nhầm một diễn đàn bình thường nào đó chứ không phải diễn đàn dành cho nhà dị năng.
Trong diễn đàn có than phiền vì công việc giải quyết vật ô nhiễm quá khó khăn, cũng có người than phiền vì không tìm được người yêu.
Lạ lùng thật đấy.
Nhìn thêm một lần.
Lúc Lê Bạch Thành định thoát ra, phát hiện vừa có thêm một bài post mới.
<Chết tiệt, có người mới! Người mới mau vào điểm danh!>
Lê Bạch Thành bất ngờ, đang nói với cậu đấy à? Nhưng sao lại biết có người mới?
[Chính xác là đang nói cậu đó, có lẽ cậu cũng chú ý đến con số ở trên đầu diễn đàn.]
Nghe âm thanh máy móc của hệ thống, Lê Bạch Thành nhìn sang, trên đầu diễn đàn quả thật có một dãy số —— 22862.
Lê Bạch Thành không hiểu hỏi: "Thì sao chứ?"
[Con số nhà dị năng còn sống sót. Thuận miệng nói một câu, cậu có thể xem lại số tài khoản đăng ký của mình, con số đó chứng minh cho việc trước cậu đã có bao nhiêu nhà dị năng.]
Lê Bạch Thành chuyển giao diện, nhìn số tài khoản của bản thân—— 366987
Mặc dù biết khoảng cách giữa hai con số này có nghĩa là gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi hệ thống một câu — "Vậy họ đâu?"
[Chết rồi.]
Âm thanh lạnh băng của máy móc vang vọng trong đầu, Lê Bạch Thành lặng lẽ nhìn hai con số đó, trong lòng thầm tính sự khác biệt giữa chúng.
Lê Bạch Thành không nói gì, nhìn đi nơi khác, nhấn vào bài post kêu người mới vào điểm danh.
Người hai mặt: Mẹ kiếp, tình huống gần đây như nào vậy, hôm qua vừa có hai người mới, hôm nay lại có thêm một người? Người mới còn không mau ra đây nói chuyện?
Lê Bạch Thành khựng lại, hôm qua có thêm hai người mới? Lẽ nào là Giang Vọng và Đàm Ninh?
Một nhà dị năng hoang dã: Ừm, xin chào.
Người hai mặt: Cái tên này nghe cũng ra gì đấy, người anh em trước đó là nhà dị năng bên ngoài à, bây giờ được nhà nước thu nạp vào biên chế chăng?
Một nhà dị năng hoang dã: Đúng rồi.
Lê Bạch Thành nghĩ nghĩ, trả lời một câu, sau đó rời khỏi bài post.
Diễn đàn được chia thành bốn khu, phân biệt là: <Khu tám nhảm> <Khu trao đổi kỹ thuật> <Khu tích hợp dữ liệu> <Lửa rừng>
Trong khu trao đổi kỹ thuật chủ yếu là những bài post trao đổi về một số phương pháp chống ô nhiễm cùng kinh nghiệm của những nhà dị năng khi xử lý nguồn ô nhiễm.
Khu tích hợp dữ liệu chủ yếu là thông tin liên quan về sắp xếp dữ liệu của nhà nước.
Còn Lửa Rừng, Lê Bạch Thành chưa có quyền hạn vào trong, quyền hạn yêu cầu phải nằm trong top 100 mới có tư cách tham gia.
Lướt hết diễn đàn, Lê Bạch Thành đang định thoát, thì trang đầu đột nhiên có thêm một bài [Hot], lúc cậu đang lướt thì nó chưa có, bây giờ lượt comment đã lên đến 99+.
<Thành phố trung tâm số 2, nguồn ô nhiễm hệ linh hồn - Toà nhà ma ám biến mất, xung quanh hình thành một khu vực ô nhiễm mới - Tàu điện ngầm Thành phố trung tâm số 2>
Lê Bạch Thành xem sơ qua, toàn là thông tin cũ của tàu điện ngầm, nội dung chủ yếu là về Toà nhà ma ám.
Lê Bạch Thành mất một chốc mới đọc hết dữ liệu về Toà nhà ma ám.
Mã số ô nhiễm: Toà nhà ma ám.
Cấp bậc ô nhiễm: C
Loại hình ô nhiễm: Hệ linh hồn.
Logic ô nhiễm cụ thể biểu hiện: Tất cả những người đi vào Toà nhà ma ám sẽ biến thành linh hồn. Hồn ma đúng như nghĩa đen, ngoài trừ AI Mortal, không ai có thể nhận ra mình đã đi vào Toà nhà ma ám, bọn họ sống như một hồn ma, cô độc trôi nổi khắp thế giới, cho đến chết.
Logic ô nhiễm cụ thể: Không xác định.
Kiến nghị xử lý ô nhiễm: Cách ly.
Trong đó còn có mấy tấm ảnh, trước đây nó là một Tòa nhà văn phòng, trông rộng rãi và sáng sủa, rất khác biệt với tên gọi của nó.
Lê Bạch Thành dùng tốc độ nhanh nhất đọc hết thông tin, lúc tìm kiếm thêm bỗng nhìn thấy một bài post trông rất quen, chính là bài của nhà dị năng trước đó đã tag cậu.
Người hai mặt: Chậc, Thành phố trung tâm số 2 cũng thật xui xẻo, trong một thành phố mà có tận hai nguồn ô nhiễm hệ linh hồn, một cái là Toà nhà ma ám, một cái khác là Người bệnh, ai nhìn vô mà không nói một câu "Đờ mờ" chứ! Những nguồn ô nhiễm không thể giải quyết bằng vũ lực thật đáng lo ngại!
Bốn mùa hoa nở: @Người hai mặt, ông với vũ lực có một cắc nào liên quan không? Lần trước là tên ngốc nào đòi ôm đùi nguồn ô nhiễm, nhất định phải làm đàn em của nguồn ô nhiễm, kết quả bị nguồn ô nhiễm tán cho xém chết?
Người hai mặt: Không phải tui, tui không có, đừng nói bậy!
Hiển nhiên Người hai mặt và Bốn mùa hoa nở có quen biết nhau, Lê Bạch Thành mặc kệ họ, vì để đảm bảo bản thân không vào nhầm topic, khi Lê Bạch Thành tìm kiếm đã nhập những từ liên quan vào, rất nhanh tìm được bài post tương tự.
Cùng lúc đó, hệ thống lên tiếng —
[Người bệnh, vật ô nhiễm cấp C, danh sách ô nhiễm C-444: Người bệnh. Có lẽ cậu cũng biết bệnh trầm cảm, những người xung quanh cậu không một ai biết cậu đang bị bệnh, bọn họ chỉ cho rằng cậu nghĩ nhiều, cho đến khi bọn họ cũng bị bệnh giống cậu, cho đến khi tất cả mọi người trầm cảm tự sát.
Ghi chú: Thật ra tôi cũng không muốn buồn bã như vậy, nhưng chẳng một ai đến cứu tôi.
Người bệnh đáng thương mỗi ngày sẽ gõ một cánh cửa, tìm kiếm sự giúp đỡ của người bên trong nhà, nếu không cứu nó, sẽ bị ô nhiễm thành quái vật trầm cảm.
Suỵt — cậu nghe kìa, nó đến rồi. ]
Lê Bạch Thành đang định mắng hệ thống đừng có điên, một giây sau đó ——
Cửa vang tiếng.
Lê Bạch Thành chậm rãi hiện ra một dấu '?'.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top