Con đường phía trước



Hắc Hạt Tử biết Tô Vạn không vui.


Hắn sắp phải đi đến nơi mà cậu không thể làm gì được. Việc này thật ra Tô Vạn sớm đã biết, cũng đã nghiêm túc chuẩn bị tâm lý tám trăm lần, nhưng thật sự đến thời điểm này, vẫn là không vui. Không phải Tô Vạn chưa từng thử, nhưng mọi thứ vượt xa tầm kiểm soát của cậu, dũng khí của cậu khiến cậu muốn thử ngăn cản hoặc can dự, lý trí của cậu lại khiến cậu hiểu được, chuyện này không có cách nào khác, không có cách nào khác.

Trong lòng cậu luôn có một loại dự cảm không tốt, ngay cả những ham muốn hoang đường lúc này cũng không thể chôn vùi dự cảm này. Cậu không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, nỗi bất an truyền qua làn sóng thủy triều tình dục, từng chút từng chút hiện lên, rực rỡ lại sắc nhọn chọc vào tim cậu, từng chút từng chút, không thể nào phớt lờ.

Trong sự bất an này, cậu làm tình với Hắc Hạt Tử. Cũng không biết đã bắn bao nhiêu lần, hai người mồ hôi nhễ nhại vẫn dính chặt vào nhau lăn qua lăn lại, Tô Vạn mở rộng hai đùi để Hắc Hạt Tử nắm chân cậu kịch liệt làm cậu, khoái cảm liên tục không bị gián đoạn, xông tới khắp nơi khiến cậu nóng lên. Phía trước cậu cương cứng như muốn đòi mạng, chọc vào bụng dưới của Hắc Hạt Tử, lúc mở lúc đóng phun ra tí tách dịch nhờn.

Mở cơ thể và hoàn toàn đầu hàng bản thân cho đối phương như thế này, đây thật ra là một tư thế không an toàn, con người đối với tư thế này có bản năng kháng cự. Nhưng dục vọng tràn ngập, nỗi bất an như lấy độc trị độc, cảm giác thất bại ở chỗ này, dương vật của cậu bị Hắc Hạt Tử nắm lấy, ướt đẫm co giật, cổ họng chảy ra một chuỗi tiếng rên rỉ, không thể nghĩ tới được chuyện gì khác, trong đầu chỉ có sự bằng lòng.

Hắc Hạt Tử ôm Tô Vạn vào lòng vừa gấp vừa sâu mà va chạm, Tô Vạn bị hắn thúc đến cả người lộn xộn, run đến nỗi không ôm được vai hắn. Người thanh niên từ trên xuống dưới nóng bừng, vừa nóng vừa chặt, không biết bị đụng đến chỗ nhạy cảm nào, đột nhiên thắt chặt Hắc Hạt Tử đến mức suýt ngạt thở. Hắc Hạt Tử suýt chút nữa mất kiểm soát, hắn vẫn chưa bắn, nhưng trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy lần này so với mọi khi còn sảng khoái hơn, thật giống như mới chết đi một chút. Hắn buộc phải dừng lại, cúi đầu hôn lông mi run rẩy của Tô Vạn, chậc chậc một tiếng nói: "Nhìn này."

Tô Vạn như bị choáng ngợp vẫn chưa thể hoàn hồn, nghe thấy câu này, hỏi theo phản xạ: "Cái gì?"

Hắc Hạt Tử cười ra âm khí, cũng không trả lời, lại bắt đầu đẩy sâu vào trong, Tô Vạn không kịp phản ứng, bật ra một tiếng "A", sảng khoái đến nỗi nước mắt gần như trào ra. Hắc Hạt Tử không chịu nổi âm thanh này của Tô Vạn, cái gì cũng bất chấp, tìm đầu lưỡi cậu hôn một hồi, vừa liếm hàm răng của cậu vừa di chuyển càng mãnh liệt. Tô Vạn từ trong ra ngoài vừa xót vừa tê, nước mắt liền trào ra —— ​​​​không liên quan gì đến chuyện khác, đó hoàn toàn là nước mắt sinh lý.

Tuy nhiên, thanh niên trẻ tuổi trong chuyện rơi nước mắt vẫn là da mặt mỏng, lúc tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc cũng không khiến họ khóc được bao nhiêu, đương nhiên không muốn lên giường thì chỗ nào cũng ra nước. Nhưng Hắc Hạt Tử lại thích nhìn bộ dạng này của cậu, đuổi theo tay trước ngực cậu, bắt lấy hai cổ tay không cho cậu che, thay vào đó dùng môi hôn lên đôi mắt ướt át của cậu. Tô Vạn biết rõ mình không thể làm gì khác, căn bản cũng không có phản kháng. Cậu vốn dĩ vì việc Hắc Hạt Tử muốn đi liều mạng mà khó chịu, đang cảm thấy có chút tủi thân, hiện tại Hắc Hạt Tử lại làm cậu như thể không có ngày mai, nỗi tủi thân thật sự không thể kìm nén được nữa, cậu mặc kệ tất cả, cam chịu thở ra một trận nghẹn ngào.

Hắc Hạt Tử nghe thấy cậu như vậy, trong lòng cũng đột nhiên trùng xuống. Hắn biết Tô Vạn không vui, nhưng lại không thể làm gì được, nhiều năm như vậy hắn có rất ít chuyện không chắc chắn, lần trước không dám chắc, suýt nữa phải bàn giao chuyện hậu sự dưới lòng đất, lúc sắp chết lại được ông trời cho gặp vị khắc tinh này, tình cờ đánh bậy đánh bạ mà sống sót trở về. Lần này không chắc chắn, tuy rằng còn chưa đến lúc sắp chết, nhưng so với chết còn khó khăn hơn. Bởi vì đối với Hắc Hạt Tử, sự giao hợp giữa linh hồn và xác thịt này còn sâu sắc hơn cả tình dục thuần túy. Vì thế hắn buông cổ tay Tô Vạn ra, cúi xuống hôn cậu, những nụ hôn này vừa nhẹ lại vừa dày, triền miên vào trong miệng Tô Vạn. Tô Vạn vẫn còn trẻ, bị hắn hôn liền quên hết tất cả mọi chuyện, chống người đong đưa eo đi tìm hắn, lẩm bẩm nói nhỏ như gọi sư phụ.

Hắc Hạt Tử bị cậu cọ đến hít sâu một hơi, cười rộ lên, dựa trán mình lên trán Tô Vạn, nghĩ thầm cậu quả đúng là khắc tinh của hắn, không có cách nào khác ngoại trừ nhận thua. Hắn biết rõ đứa nhỏ sợ hắn chết, cố tình muốn dỗ dành đứa nhỏ, bóp eo cậu vừa chậm vừa sâu thúc hai cái, rồi thì thầm vào tai cậu: "Nhìn xem —— ở trên người cậu, tôi cũng không chết." Hắn vào sâu hơn, Tô Vạn khó khăn ngửa ra sau, Hắc Hạt Tử tiếp tục dỗ dành cậu: "Đi đâu cũng không chết được."

Tô Vạn lập tức nhận ra hắn đang dùng khẩu dâm. Trong lòng cậu vốn đang tràn đầy lo lắng, cuối cùng lại bị Hắc Hạt Tử trêu chọc như vậy. Cậu vừa tức vừa lo, vẫn còn chút lý trí chưa bị mất, cậu giãy dụa trong cảm xúc tuyệt vọng không chịu thừa nhận thua cuộc: "Tôi còn có thể để anh chết đi sống lại đây! Nơi đó nguy hiểm như vậy, anh chết rồi có thể sống lại sao!"

Hắc Hạt Tử nghe thấy câu trả lời này, không khỏi sững sờ một lúc, hồi tưởng lại cười đến suýt chút nữa trượt ra ngoài. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó chịu kỳ lạ, thật sự cảm thấy tiếp theo khó mà nói ra những lời cam đoan. Cho tới bây giờ, Hắc Hạt Tử vẫn có thể chấp nhận cái chết. Nhưng hắn biết Tô Vạn đã thay đổi một phần nào đó trong hắn vĩnh viễn, hắn vẫn có thể chấp nhận cái chết, nhưng việc chấp nhận này không còn có thể bình yên như trước nữa.

Hắn nhẫn nhịn rất nhiều, cuối cùng chỉ hôn hít Tô Vạn đến thở không thông, mơ hồ nói: "Cái gì cũng không muốn chết."

Sau một câu này, sự sắc bén đặc biệt của thanh niên trẻ trên người Tô Vạn bỗng dịu xuống, Hắc Hạt Tử lại gấp chân cậu lên đâm vào trong, tiến vào quá sâu, Tô Vạn tức tối hét không nên lời. Thật ra trước đó cậu cũng đã bắn mấy lần, nhưng lần này khoái cảm tâm lý khiến cậu cao trào như hỏng, cuối cùng cứng đến kỳ cục lại bắn không ra cái gì, Hắc Hạt Tử đưa tay xuống giúp cậu, từng chút từng chút nắn cho cậu ra chất lỏng gần như trong suốt. Tô Vạn rụt vào trong ngực Hắc Hạt Tử co giật vài phút, khàn giọng kêu một tiếng sư phụ.

Ruột bởi vì cao trào nên không ngừng co rút, Hắc Hạt Tử ở bên trong bị hút nặng nề thở dốc một tiếng, nghe thấy Tô Vạn gọi sư phụ, khàn khàn hôn lên sống mũi cậu: "Kêu lại đi."

Tô Vạn biết Hắc Hạt Tử lúc này thích nghe cậu gọi như vậy, hai tay bám lấy hắn, cong người đến bên tai Hắc Hạt Tử gọi sư phụ. Hơi thở của Tô Vạn phả vào tai Hắc Hạt Tử vẫn còn nóng bỏng, Hắc Hạt Tử bây giờ cảm thấy chết cũng đáng, ngay cả cơ bắp xương cốt cũng kêu gào, rốt cục dùng sức nghiền vào chỗ sâu nhất, xuất tinh như nghẹt thở trong thân thể Tô Vạn.

Tô Vạn thích nhìn dáng vẻ cao trào của Hắc Hạt Tử, ​​chống một tay vào đầu giường, lông mày nhướng lên, quai hàm siết chặt, mồ hôi chảy ròng ròng như nước mắt. Đường cong toàn thân căng đến vai gáy siết chặt, tay kia nâng eo Tô Vạn nhưng không dám dùng lực vì sợ cậu đau, vừa xa cách vừa nhầy nhụa, vừa kiềm chế lại vừa phóng túng.

Hai người lăn qua lăn lại lộn xộn, chỗ nối liền còn chưa tách ra, Hắc Hạt Tử đã giống như hết sức nằm ngửa ra, trong ngực vẫn ôm chặt một tiểu quỷ. Tô Vạn quấn lấy người hắn, chân tay chồng lên nhau, cử động vài cái. Hắc Hạt Tử liền cười, nghiêng mặt hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của Tô Vạn: "Ngoan ngoãn đợi tôi."

Trước ngực Hắc Hạt Tử có một vết thương, là bị thứ gì đó cắt ở dưới sa mạc, miệng vết thương khá sâu, khi đó Tô Vạn cũng ở đó. Vết thương này sau khi lành lại lưu lại một vết sẹo không rõ ràng, thoạt nhìn khó có thể nhận ra, nhưng từ trên da lồi ra, chạm vào liền sẽ có cảm giác. Vết sẹo này giống như một dấu ấn bí mật, ngoại trừ hai người họ, chỉ sợ ai cũng không biết. Tô Vạn có trực giác đặc biệt về Hắc Hạt Tử, luôn có thể dễ dàng tìm được vết sẹo này. Sau khi làm tình, Tô Vạn rất thích chạm vào vết sẹo này của hắn, giống như một con thú nhỏ đang bí mật tuyên bố chủ quyền.

Tô Vạn đang gãi vết sẹo này của hắn, bỗng nhiên nghe thấy một câu như vậy, liền biết Hắc Hạt Tử có ý gì, không chỉ là để cho cậu không có những hành động bừa bãi, mà còn là lời dặn dò cậu. Cậu dừng tay, lặng lẽ vùi mặt vào cổ Hắc Hạt Tử. Hai người đều không nói lời nào, lẳng lặng thở dốc một hồi, người thanh niên hình như không nỡ, lại giống như rốt cục cũng buông bỏ được, trả lời hắn với một giọng rất thấp: "Ừm."

Bọn họ đều có một câu không thể nói ra, nhưng vào giờ khắc này, cũng không cần phải nói.

Hắc Hạt Tử cảm giác được cổ mình bị thứ gì đó làm nóng —— hắn biết đó không phải là mồ hôi.



---------------

Tác giả: mellifluous


Nguồn: wland 783337

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top