Con tin
"Con mẹ nó —— mẹ nó, anh đến làm cái gì!", trong khoảnh khắc nhìn thấy Hắc Hạt Tử, Tô Vạn trở nên hoảng hốt, cậu cố giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi người đang bẻ ngược hai tay mình.
"Náo nhiệt ghê", Hắc Hạt Tử cười nói, hắn đi vào trong phòng đóng cửa lại, nhìn một vòng đánh giá sơ lược, trong phòng có gần ba mươi người, dùng súng lục loại buôn lậu từ Mỹ, thứ này cho dù là ở chợ đen Trung Quốc cũng không phổ biến, vì vậy Hắc Hạt Tử có thể kết luận người tới tìm hắn lai lịch không phải loại vừa.
"Mẹ nó anh đến một mình là muốn chết à" Tô Vạn mắng, những người này không làm khó dễ cậu, đúng hơn là nói còn chưa kịp làm gì cậu, Hắc Hạt Tử đã tới, từ góc độ của Tô Vạn có thể nhìn thấy trên người Hắc Hạt Tử mang theo một khẩu AK, trong túi hắn hẳn là còn cắm hai con dao găm, mấy thứ này ở trước mặt cả một căn phòng súng trường súng lục không đáng nhắc tới, Tô Vạn có chút tuyệt vọng nghĩ tới độ khó cao nhất của lực lượng vũ trang chống khủng bố, cuối cùng cậu lại không ngờ được Hắc Hạt Tử thật sự đơn thương độc mã tới.
"Gan cũng lớn đấy Hắc Hạt Tử, vì đồ đệ ngươi thật sự dám đến một mình, không phải là còn có chiêu trò gì chứ?" Người cầm đầu gọi là Mặt Sẹo, lúc còn trẻ má trái của hắn bị chém hai đao rất sâu khiến khuôn mặt bị biến dạng, cho nên khi cười biểu cảm vô cùng dị thường.
Hắc Hạt Tử cười, giơ hai tay lên: "Chẳng lẽ tôi còn có thể báo cảnh sát sao?"
Trong phòng vang lên rất nhiều tiếng cười, chỉ có Tô Vạn sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, có người ấn đầu hắn một cái: "Vui lên đi tiểu tử, lần này ngươi không cần phải làm ma chết thay."
"Mau đi, đi, không lẽ anh không biết những người này mẹ nó đều là muốn cái mạng của anh sao?" Tô Vạn vội vàng nói, Hắc Hạt Tử nhìn cậu từ xa, không nói gì, trả lời cậu lại là một tiếng súng nặng nề rơi xuống đất.
Hắc Hạt Tử đã ném súng đi.
"Mẹ kiếp, anh —— anh bị ngốc à", đến nước này Tô Vạn dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra Hắc Hạt Tử thật sự muốn thực hiện một giao dịch với đám người này, chính là đổi Tô Vạn lấy hắn, mục đích của đám người này vẫn chưa được xác định, nhưng Tô Vạn cảm thấy bọn họ muốn bắt Hắc Hạt Tử tuyệt đối không phải là để mời ăn tối.
"Trao đổi đi", Hắc Hạt Tử rút ra hai con dao găm ném xuống đất, hắn vừa ném vừa đi về phía Tô Vạn, ngoại trừ AK, ngoại trừ dao găm, trên người hắn còn có quân đao của Thuỵ Sĩ, bật lửa, cái gì cũng bị ném đi, cho đến khi hắn đi tới trước mặt Tô Vạn, hơn ba mươi khẩu súng chĩa vào đầu hắn, Hắc Hạt Tử cũng không còn ném đồ nữa, hắn cười nói: "Quần áo thì không cần đi, thật sự không có gì khác."
"Anh——" Tô Vạn nhìn Hắc Hạt Tử nghẹn lời, mà người sau nhún vai: "Ta như vậy là đủ thành ý rồi, dù sao tiểu quỷ này đối với các người cũng vô dụng, để cho nó đi thôi, ta lưu lại."
"Mẹ kiếp, anh đang nói cái gì vậy?", Tô Vạn tức giận nhấc chân định đạp Hắc Hạt Tử, cậu rất ghét như vậy, từ nhỏ đến lớn cậu không bao giờ nợ người khác, công dưỡng thành của ba mẹ cậu cũng sẽ trả, bởi vì đó là nợ có thể tính toán rõ ràng, nhưng nếu Hắc Hạt Tử vì cậu mà bồi mạng, cậu lấy gì để trả đây?
Hắc Hạt Tử bắt lấy chân Tô Vạn, lại nhìn về phía sau Tô Vạn, cười nói: "Giao dịch rất công bằng, thả nó ra."
Hai tay Tô Vạn lúc này mới được thả ra, gục đầu ngã trên người Hắc Hạt Tử, động thủ sờ vào bên hông Hắc Hạt Tử, phát hiện trên người hắn thật sự không có gì cả, không có bất kỳ vũ khí nào, cái gì cũng không có, Tô Vạn nắm lấy vạt áo hắn vội vàng nói: "Bọn họ chính là nhắm vào anh, anh thật sự muốn chết à!?"
"Tiểu quỷ, lúc này liền yên tĩnh một chút", Hắc Hạt Tử nói, sau đó xách Tô Vạn lên, hai bước dài đi tới trước cửa sổ, trong lúc nhất thời trong phòng đồng loạt vang lên tiếng tiếng giương súng, Mặt Sẹo nói: "Bây giờ muốn chạy cũng đã muộn."
"Ta không chạy", Hắc Hạt Tử mỉm cười: "Chỉ là muốn đảm bảo giao dịch của chúng ta được công bằng thôi."
Nói xong hắn nhấc Tô Vạn qua, loại tình huống này trước kia Tô Vạn đã từng nhìn thấy, cậu vội vàng kêu lên: "Hắc Hạt Tử, mẹ nó nếu anh dám ném tôi, tôi sẽ không để yên cho anh!"
"Chỉ là lầu hai thôi, cậu sẽ không chết đâu, nghe lời đi", Hắc Hạt Tử nói xong, sau một khắc Tô Vạn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đầu cậu đập vỡ một tầng kính, thủy tinh cứa vào mặt cậu, Tô Vạn khẩn trương làm tư thế ôm đầu, nửa giây sau ngã nhào xuống bùn, cậu nhanh chóng chùi sạch miệng mũi đầy đất và máu, Tô Vạn không quan tâm gì cả, đứng lên liền chạy, nhưng không có tiếng súng, giữa đường cậu quay đầu nhìn, Hắc Hạt Tử cũng không còn ở cửa sổ lầu hai.
Những người đó không đuổi theo cậu, nhưng Hắc Hạt Tử cũng không đi ra.
Sự tình trở nên nghiêm trọng rồi.
"Đối phương có bao nhiêu người", Giải Vũ Thần đi xuyên qua tầng hầm lớn, bên cạnh hắn là Tô Vạn mặt đầy vết trầy xước đi theo, trong mũi nhét bông, bước chân rất nhanh.
"Hơn ba mươi, cầm đầu bọn họ là người có vết sẹo trên mặt", Tô Vạn nói ngắn gọn, không ngừng nhìn đồng hồ, từ lúc cậu ra khỏi căn phòng kia đã qua gần một giờ.
"Vết sẹo?", Giải Vũ Thần nhíu mày, hắn đã nghĩ đến đối phương có thể là ai, nói: "Người kia không phải trong nghề của chúng ta, tiếng xấu đồn xa —— tiểu quỷ, chúng ta phải nhanh một chút."
Nói xong, hai người bước nhanh xuyên qua một thông đạo dài, tiến vào một gian phòng xi măng, đèn ở đây được kích hoạt bằng âm thanh, bước chân Giải Vũ Thần vừa đến, ánh sáng lạnh của cả phòng đều sáng lên, Tô Vạn có hơi ngẩn ra: "Tất cả đều là của anh?"
"Ở dưới lầu nhà tôi còn có thể là người ta sao?", Giải Vũ Thần cười, tiện tay mở một cửa kính, từ bên trong lấy ra một thanh AN94 ném cho Tô Vạn: "Loại này gọi là mao tử, đã từng dùng qua chưa?"
"Dùng lúc chơi game có tính không?", Tô Vạn khoác súng ra sau lưng, không hề tỏ ra khách khí với Giải Vũ Thần, bắt đầu nhét đủ thứ từ trong tủ kính vào bên hông, cá tính của cậu là luôn sẵn sàng cho mọi thứ, lần này xảy ra chuyện đột ngột, Tô Vạn cảm thấy nhiều người chung quy vẫn tốt hơn, tốt nhất là có thể trang bị đến tận răng.
"Cộng với hai vệ sĩ của tôi, chúng ta chỉ có bốn người", Giải Vũ Thần chuẩn bị băng đạn nói: "Tình huống xấu nhất là lúc chúng ta đến nơi, Hạt Tử không thể giúp được gì, nói cách khác bốn chọi ba mươi, tiểu quỷ, cậu hiểu ý của tôi không?"
"Kỷ lục tốt nhất của tôi khi chơi CS là 1V6", Tô Vạn nói, nhét hai khẩu súng lục vào túi.
"Ngươi có biết là ai muốn mạng ngươi không?" Mặt Sẹo lại châm một điếu thuốc, thảnh thơi nói, điếu thuốc trước của hắn vẫn còn dính ngược vào chân Hắc Hạt Tử.
"Đến nước này, quan tâm cũng không có ý nghĩa gì nữa", Hắc Hạt Tử thở hổn hển, nhổ ra một ngụm máu, tay chân của hắn đều bị trói chặt vào ghế, cười lên làm cho cơ mặt ảnh hưởng đến khóe miệng bầm tím chua xót.
Mặt Sẹo phun ra khói trắng nở nụ cười: "Cũng đúng, đã đến lúc này rồi, cũng không thể để ngươi nghĩ mình bị oan ——— Lưu gia, nhận ra không? Vài tháng trước, ngươi cướp đồ của hắn, hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để ta giết ngươi."
"Lưu gia?", Hắc Hạt Tử sững sờ: "Không phải là Lưu lão tam kia chứ?"
"Đúng vậy, chính là Lưu tam gia", Mặt Sẹo cười nói: "Ba trăm vạn muốn một cái mạng của ngươi, cũng coi như là mức giá cao nhất gần đây."
Hắc Hạt Tử vừa nghe nhất thời vui vẻ, bả vai cười đến run lên: "Đồ tôi cướp từ chỗ hắn cũng không đáng giá đến vậy, hắn ngược lại rất hào phóng, ném ba trăm vạn cho người ta."
"Tên họ Lưu có nói, không thể để cho ngươi chết dễ dàng như vậy, ta cũng là lấy tiền của người ta, giúp người ta làm việc", Mặt Sẹo ở trên bàn bóp tàn thuốc lá, nháy mắt với hai bên Hắc Hạt Tử, hai người lập tức một bên ấn giữ ghế, một bên nắm tay đập vào người, phát ra tiếng trầm đục, Hắc Hạt Tử cắn răng không kêu ra tiếng, Mặt Sẹo thấy thế một cước đập đổ ghế, dao găm trong tay một đao đâm vào mắt Hắc Hạt Tử, lần này đau đớn đến nghẹt thở, hai tay Hắc Hạt Tử ở sau lưng ghế siết chặt, cúi đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn tuy rằng không phát ra tiếng nhưng hàm răng cũng nghiến kẽo kẹt, nửa ngày sau mới từ bên môi lộ ra tiếng thở dốc nặng nề.
"Chúng ta vẫn còn một khoảng thời gian", Mặt Sẹo cười nói, chậm rãi di chuyển cán dao.
"Là ở đây?", Giải Vũ Thần nhìn tòa nhà cách đó không xa hỏi, hắn có thể nhìn thấy có hai người đứng ở trước cửa, giống như hắn đã dự đoán, Tô Vạn nếu là được họ thả đi, vậy đối phương khẳng định đoán được cậu ta sẽ trở lại cứu người.
Tô Vạn liếc nhìn cửa sổ lầu hai, trong lòng âm thầm cầu mong Hắc Hạt Tử không xảy ra chuyện gì, đáp: "Máu mũi của tôi còn rải trên mặt đất, không thể sai được, bây giờ làm sao hả ông chủ Giải, chúng ta trực tiếp xông vào?"
"Trước hết giải quyết chó gác cửa đã", Giải Vũ Thần nói, nghiêng đầu nhẹ giọng dặn dò hai vệ sĩ của hắn vài câu, hai người hiểu ý gật đầu, sau đó mỗi người rời đi, Tô Vạn thấy thế khó hiểu, Giải Vũ Thần lại nở nụ cười: "Cậu chơi game nhiều như vậy không biết tay súng bắn tỉa là gì sao?"
Tô Vạn chợt hiểu ra, nhìn về phía biệt thự bên trái, đã thấy một vệ sĩ không biết từ lúc nào đã chờ ở trên nóc nhà, trang bị của Giải Vũ Thần rất chuyên nghiệp, súng bắn tỉa cũng vậy, không đến năm phút, hai người ở cửa đều đồng thời ngã xuống, chuyện xảy ra trong nháy mắt, Tô Vạn thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
"Xem ra bên trong đang có kịch", nín thở một lúc, thấy trong phòng không có phản ứng gì, Giải Vũ Thần mới nói: "Được rồi, lát nữa dẫn những người này đến bên cửa sổ, Hắc Hạt Tử cũng nên dạy qua cậu cho cậu rồi, đây là chơi thật, đừng trở thành xe bị tuột xích."
"Anh có biết phương pháp giáo dục đúng đắn là đưa ra những lời động viên thích hợp vào thời điểm cần thiết không?", Tô Vạn nuốt nước miếng, trước tiên lấy ra khẩu súng lục nhẹ hơn: "Tôi là người đã trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, tố chất tâm lý không phải do Hắc Hạt Tử dạy mà là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi luyện ra."
"Xương cứng thật đấy", Mặt Sẹo rút dao ra cười nói, hai chân của Hắc Hạt Tử máu thịt mơ hồ, lỗ thủng bị đao đâm ra nối liền thành một mảnh, trong quá trình này Hắc Hạt Tử ngoại trừ phát ra tiếng rên rỉ rất thấp ra, nửa tiếng cũng không kêu lên.
"Không ngờ được ngươi đánh giá cao như vậy", Hắc Hạt Tử thấp giọng nói, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, hắn âm thầm cắn đầu lưỡi, cố gắng để đầu óc tỉnh táo, Hắc Hạt Tử biết rõ, thời điểm này một khi ngất xỉu, đối phương nhất định sẽ lập tức lấy mạng hắn, chỉ có chống đỡ không kêu lên, Mặt Sẹo mới có thể tiếp tục tra tấn hắn, hắn mới có thể kéo dài thời gian cho đến khi Tô Vạn mang người đến cứu.
"Muốn kéo dài thời gian sao?", Mặt Sẹo cũng là một người nhạy cảm, hít một hơi rồi đâm con dao lên bàn, người đứng sau ghế lập tức nắm lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Hắc Hạt Tử, buộc hắn phải ngẩng đầu lên. Đến lúc này, kính râm của Hắc Hạt Tử đã sớm vỡ trên mặt đất, máu và mồ hôi dính đầy mặt, nhưng hắn vẫn cười.
"Ngươi đã biết vậy", Hắc Hạt Tử thở hổn hển, cười rộ lên ngay cả kẽ răng đều là máu: "Nếu ngươi đi xuống sẽ bị đồ đệ của ta giết, không sợ sao?"
Một tràng cười vang, Mặt Sẹo rút dao găm dính máu ra đùa nghịch với lưỡi dao, cười nói: "Tiểu tử kia không nên về nhà khóc tìm mẹ sao?"
"Lúc này mẹ tôi thường chơi mạt chược, không rảnh để ý đến tôi", một giọng nói trả lời, Mặt Sẹo ngẩn ra, liền nghe thấy một tiếng nổ, một lực lớn chấn động khiến cổ tay hắn tê dại, dao rớt xuống đất.
"Chậm quá", Hắc Hạt Tử nhắm mắt lại cười nói, Tô Vạn và Giải Vũ Thần đứng ở đó, trang bị đầy đủ, ý thức của hắn trong nháy mắt bắt đầu mơ hồ, tầm mắt lắc lư, chỉ vào khẩu súng của hắn, giống như sóng nước tản ra bốn phía.
"Hắc Hạt Tử!", giọng nói của thiếu niên xa dần, ghế đổ xuống mặt đất, Hắc Hạt Tử nhìn thấy Tô Vạn nhặt lấy súng trước khi nhắm mắt lại.
Một cuộc chiến đẫm máu.
Giải Vũ Thần bắn liên tiếp hai phát vào đầu người còn đang rên rỉ kia, đầu óc văng tung tóe trên âu phục của hắn, Giải Vũ Thần ghét bỏ nhíu mày.
Hai phần ba số người chết do bắn tỉa, mười người còn lại, Giải Vũ Thần giết chết tám người, Tô Vạn bịt mắt giết chết một người, nhưng mà từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, cậu vẫn luôn buồn bực không nói không rằng đánh một cái xác.
Đó là thi thể của Mặt Sẹo, nghĩ lại, Giải Vũ Thần chỉ nhớ sau một loạt tiếng súng vang lên, Tô Vạn từ bên cạnh Hắc Hạt Tử đứng dậy, hướng về phía Mặt Sẹo bắn sạch tất cả đạn trong hai khẩu súng, sau đó không bắn nữa, khi Giải Vũ Thần giải quyết người cuối cùng, hắn nhìn thấy Tô Vạn còn đang quỳ ở đó, dùng súng đập mạnh vào mặt Mặt Sẹo.
"Này, tiểu tử, súng tôi đưa cho cậu không phải dùng để cho cậu đập ——" Giải Vũ Thần đi qua, cũng không phải là đau lòng súng của hắn, mà khi tay hắn vừa chạm vào bả vai Tô Vạn, trong nháy mắt, Tô Vạn nhanh như chớp nhặt súng lục trên mặt đất, đó là một khẩu băng đạn vẫn còn đầy, mở chốt an toàn, Tô Vạn dùng nó chỉa vào đầu Giải Vũ Thần, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy họng súng đang phát run rất nhỏ, đó là bởi vì Tô Vạn đã dùng quá nhiều sức, ngón tay đều đã bị bóp trắng.
Thằng nhóc này, đã vượt qua mức độ đó rồi.
Giải Vũ Thần nhíu mày nhìn Tô Vạn mặt đầy máu, loại trải nghiệm này hắn cũng từng có, giận dữ biến thành sát ý, mà loại ý được nuôi dưỡng trong tâm trí này không thể che giấu, sẽ từ trong lỗ chân lông phát ra, cho dù Tô Vạn chỉ mới mười tám tuổi.
"Hạt Tử vẫn chưa chết", Giải Vũ Thần nhẹ giọng nói, hắn quay đầu lại nhìn, Hắc Hạt Tử thật ra đã tỉnh, đang nhìn về phía bên này, sau khi hai người đơn giản trao đổi ánh mắt, Giải Vũ Thần thay Hắc Hạt Tử ấn họng súng của Tô Vạn xuống.
"Giúp hắn băng bó một chút", Giải Vũ Thần cầm lấy súng của Tô Vạn, đẩy vai người thiếu niên: "Nếu không chân anh ta sẽ phế thật đấy."
Mười phút sau người của Giải Vũ Thần đưa Hắc Hạt Tử đến bệnh viện, bản thân hắn thì ở lại biệt thự phụ trách dọn dẹp hậu quả, theo như lời của Giải Vũ Thần, trong phòng toàn óc và máu, dù sao cũng có người tới thu thập, nên phải làm cho hiện trường khá hơn một chút.
Xe chạy rất nhanh trên đường, để Hắc Hạt Tử có thể duỗi hai chân, ghế dựa phía sau bị tháo ra, Tô Vạn ôm đầu gối ngồi bên cạnh Hắc Hạt Tử, trầm mặc không nói gì, cậu có thể nghe thấy Hắc Hạt Tử đang suy yếu thở dốc.
"Có muốn tiêm một mũi để giảm đau không?" Tô Vạn hỏi.
"Đau đớn đều là tác dụng tâm lý", Hắc Hạt Tử khàn giọng nói: "Nếu bây giờ ngồi bên cạnh tôi là một người đẹp ngực to eo nhỏ, có khi tôi còn có thể hát nhạc dân ca cho cô ấy."
Tô Vạn nhíu mày không nói lời nào, trên mặt cậu còn dính vết máu chưa rửa sạch, sắc mặt cũng không tốt hơn so với Hắc Hạt Tử.
"Sợ?", bỗng nhiên Hắc Hạt Tử hỏi, Tô Vạn có hơi sững sờ, nghiêng đầu thì thấy Hắc Hạt Tử cũng đang nhìn cậu.
"Ai sợ? Thi đại học còn không dọa được tôi", Tô Vạn né tránh ánh mắt của Hắc Hạt Tử, tầm mắt của cậu đảo qua những vết thương nhìn thôi cũng đủ giật mình, trong phút chốc, Tô Vạn lại cảm thấy hai hàm răng của mình lại sát vào nhau.
"Khốn kiếp", Tô Vạn chửi rủa, đánh mạnh vào chân mình một cái, sau đó cúi đầu, từ kẽ răng vắt ra mấy chữ: "Đám súc sinh này."
"Cậu đã làm thịt hắn rồi", Hắc Hạt Tử nhìn tiểu đồ đệ của mình, cười nói, đau đớn tuy rằng khiến hắn yếu ớt, nhưng vẫn còn chưa đến cực hạn của hắn, hắn xoa đầu Tô Vạn, cảm thấy tiểu quỷ này hơi run lên.
"Cậu không chạy cũng đã xứng đáng với tôi rồi", Hắc Hạt Tử nhẹ giọng nói, ấn đầu Tô Vạn lên ngực mình: "Cậu còn quá nhỏ, loại chuyện này trải qua một lần là đủ rồi."
"Lỡ như chết thật thì phải làm sao?", Tô Vạn thấp giọng hỏi, giọng nói kéo theo âm mũi dày đặc.
"Không chết được", Hắc Hạt Tử cười, hắn ngửa đầu dựa vào toa xe, lúc này mới thật sự buông lỏng, thuốc giảm đau của Giải Vũ Thần có tác dụng gây mê, tiếng sụt sịt của thiếu niên dường như xa dần.
"Sẽ không có lần sau", Hắc Hạt Tử nghe Tô Vạn nhẹ giọng nói, hắn mơ hồ trả lời rồi ngủ thiếp đi, nhưng hắn không nhìn thấy trong tay Tô Vạn đang cầm một khẩu Beretta mới tinh, đó là khẩu Giải Vũ Thần "quên" hỏi cậu trả lại.
—— "Sẽ không có lần sau."
Thanh âm của thiếu niên mười tám tuổi trầm tĩnh mà kiên định.
[END]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top