Chương 28


"Anh thấy sao rồi?" Giải Vũ Thần hỏi, tác dụng của thuốc tiêm vào tĩnh mạch rất nhanh, cho nên Hắc Hạt Tử gần như lập tức bắt đầu chảy máu cam, nhưng bản thân hắn dường như cũng không để tâm chuyện này, tùy tiện lau đi rồi đứng lên cử động chân tay, dưới tác dụng của thuốc, mọi thứ trước mắt từng chút một trở về, bao gồm cả khuôn mặt của Giải Vũ Thần và Ngô Tà, Hắc Hạt Tử nhịn không được cười lên: "Nhìn cậu không thảm như tôi nghĩ."

"Ai thảm nhất còn chưa biết", Giải Vũ Thần nói xong kéo cổ tay Hắc Hạt Tử, bắt mạch cho hắn một chút: "Được rồi, từ giờ trở đi thuốc có thể duy trì trong ba bốn giờ, nhưng nhiều nhất không chống đỡ được sáu giờ, trước đó anh nhất định phải đi lên —— bất kể có tìm được tiểu tử kia hay không."

"Nếu không trực tiếp đụng phải người của bọn họ, hai giờ là đủ rồi", Hắc Hạt Tử kiểm tra ba lô nói: "Chỉ hi vọng tiểu tử kia vẫn chưa bị bắt , nếu không còn phải cướp người thì phiền toái hơn nhiều."

"Tình trạng thân thể của anh bây giờ không thích hợp để xung đột trực tiếp với bọn họ," Giải Vũ Thần cau mày nói: "Đừng lấy cứng đối cứng, dù sao bọn họ cũng phải đi lên, đối phó với Ngô Tà, anh tập trung tìm tiểu quỷ kia là được rồi."

"Biết rồi", Hắc Hạt Tử biết bây giờ đã không thể chậm trễ thêm nữa, nói xong liền muốn đi xuống đạo động, không ngờ Ngô Tà giữ hắn lại, miệng mấp máy, tuy rằng không có âm thanh, nhưng Hắc Hạt Tử nhìn ra khẩu hình của người kia: "Đừng hại chết chính mình."

Hắc Hạt Tử nghĩ đến ở trong sa mạc hắn từng nói y như vậy với Ngô Tà, không ngờ lại đến phiên cậu ta trả lại cho mình, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cười vỗ vỗ bả vai Ngô Tà, sau đó liền nhảy xuống, người rất nhanh đã biến mất ở trong cái hố bọn Lại Đầu đào ra.



Bên kia, Tô Vạn giãy dụa một hồi giữa bờ vực hôn mê và tỉnh táo, ngòi nổ vẫn chưa nổ, cậu dựa vào chỉ số thông minh còn sót lại để đưa ra một kết luận, thứ này là mìn hẹn giờ, Lại Đầu và Tam Tử cũng sợ vụ nổ có thể làm ảnh hưởng đến cấu trúc hầm mộ, ở cùng với cậu có thể làm tình thế đảo ngược, cho nên đặt hẹn giờ một khoảng thời gian đủ cho bọn họ đến được nơi an toàn, mà khoảng thời gian này, cũng chính là thời khắc cuối cùng giữa sự sống và cái chết đối với Tô Vạn.

Tô Vạn vẫn chưa muốn chết, bởi vì mất máu quá nhiều, cậu bắt đầu có triệu chứng sốc giảm thể tích, nhưng cậu biết một khi ngất đi thì nhất định sẽ không tỉnh lại nữa, nên chỉ có thể tự cắn lưỡi ép bản thân tỉnh táo, sau đó cố gắng nhẹ nhàng lấy cái ống trên ngực xuống, may mà tay cậu còn có thể nhúc nhích, quá trình này cũng không tính là khó nhưng bây giờ Tô Vạn cũng không biết khi nào thứ này sẽ phát nổ, cho nên bước thứ hai cậu nhất định phải khiến bản thân đứng dậy, cái này rất khó, bởi vì chỉ cần cậu hơi nhúc nhích một chút, cái sừng hươu cắm ở thắt lưng sẽ đổi góc theo chiều sâu của da thịt, vô cùng đau đớn, Tô Vạn thử hai lần, cuối cùng đau đến mặt đầy nước mắt lẫn mồ hôi, lúc này mới miễn cưỡng chống người lên, nhưng lại không có cách nào đứng dậy, chỉ có thể nghiêng người bò.

Chỉ còn cách lối vào mộ thất phía sau vài thước, Tô Vạn liều mạng kéo thân thể đi, tuy rằng mỗi lần di chuyển cậu đều cảm thấy muốn đứt rời nửa người sau, nhưng không thể dừng lại, mắt cá chân của cậu bị buộc với dây đeo ba lô, có vẻ là do bọn họ cố tình làm vậy, kéo theo giống như kéo một quả bóng chì, Tô Vạn đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trong cơn đau tự hỏi bản thân mẹ nó là nối sai dây thần kinh nào, sao lại mang theo nhiều thứ như vậy!

Mìn vẫn chưa nổ, trong lòng Tô Vạn dấy lên một tia hy vọng, giữa cậu và cửa mộ thất phía sau chỉ còn không đến hai thước, cậu bây giờ không dám nhìn tình trạng trên thắt lưng mình, chỉ biết phải bò về phía trước, nhưng đúng lúc này, cậu chợt nhớ đến một vấn đề —— Trùng Bàn, Trùng Bàn thì phải làm sao?

Đến thời điểm này Tô Vạn mới hiểu cái gì gọi là lực bất tòng tâm, nơi này đầy Trùng Bàn, nhưng bây giờ cậu một không có thời gian, hai không có thể lực, cuối cùng có lẽ một khối cũng không mang đi nổi, không còn thời gian để cậu do dự. Tô Vạn lắc đầu, trong tầm nhìn nửa tối nửa sáng có một khối Trùng Bàn to gần bằng nửa cái ba lô của cậu, cách cậu không xa, muốn lấy một khối lớn như vậy, đối với Tô Vạn bây giờ mà nói không khác gì thiên phương dạ đàm*, nhưng cậu nghiến răng, duỗi dài cánh tay, vết thương trên thắt lưng liền kéo đến, Tô Vạn suýt chút nữa nôn ra vì cơn đau, nhưng ít nhất đầu ngón tay cũng đã chạm đến, cậu gắt gao giữ chặt lấy mắt đá phía trên, kéo nó qua, bắt đầu đẩy về phía trước.

*chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện không có thật.

Phía sau chân kéo một cái ba lô, phía trước lại phải dùng sức đẩy một khối đá, hơn nữa trên thắt lưng còn cắm một cái sừng hươu, bò hơn một thước này đối với Tô Vạn không khác gì đang chịu cực hình, cuối cùng cậu cũng không còn thấy rõ đường được nữa, nhưng vẫn nhớ khuỷu tay từng tấc từng tấc mài xuống mặt đất để bò về phía trước, lúc này rốt cục mới đưa được nửa người trước vào lối đi trong lăng mộ, đúng lúc này, trong mộ thất phía sau có thứ gì đó nổ tung, mặt đất lắc lư một chút, nhưng không tạo ra sóng xung kích, Tô Vạn chỉ cảm thấy khí lưu đẩy vô số khối đá bay tới hướng cậu, trong đó có một vật thể lớn đập vào sau gáy khiến trước mắt cậu tối sầm, thoáng cái liền ngã xuống đất.



"Quan tài như thế này mà cũng dám mở sao", Hắc Hạt Tử đi đến mộ thất thứ hai thì nhìn thấy quan tài gỗ liễu đã bị mở ra, loại quan tài bằng gỗ này rất hiếm thấy, đồ vật bên trong cũng rất hung dữ, hắn và Câm Điếc trước đã gặp qua, khi đó hai người bọn họ đi một đường giết sạch cướp sạch, cho nên trên cơ bản mặc kệ đụng phải cái gì, chỉ cần có thể cạy ra, hai người bọn họ đều sẽ mở ra xem một cái, sau đó thuận tay sờ soạng người ta từ trên xuống dưới sạch sẽ.

Quan tài gỗ liễu mà Hắc Hạt Tử và Trương Khởi Linh gặp phải là trong cái đấu nhỏ nào đó ở vùng Giang Tô và Chiết Giang. Lúc đó hai người bọn họ đều nhìn ra thứ kia được làm ra từ gỗ ma, nhưng vẫn muốn thử mở ra xem có gì, kết quả liền chọc phải thứ phiền toái, sau khi đi ra đều nằm trong bệnh viện hơn một tuần, nguyên nhân là trên người gãy xương nhiều chỗ không rõ nguyên nhân, ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy chuyện này rất quỷ dị, bởi vì xương cốt của hai người bọn hắn tuy rằng bị gãy, nhưng bề mặt da ngay cả vết bầm tím cũng có, nhìn qua giống như có thứ gì đó ở bên trong bẻ gãy xương cốt.

Đó là một trong những lần hợp tác thất bại hiếm hoi của Hắc Hạt Tử và Trương Khởi Linh nên đến nay hắn vẫn nhớ như in, hiện giờ nhìn thấy quan tài đã mở này liền hiểu được đại khái là đã có người bỏ mạng ở đây, để xác nhận, hắn vớt đồ ở trong bồn nước đen lên, động tác rất cẩn thận, vớt ra một tấm da người, nhìn qua không giống Tô Vạn, hắn cũng yên lòng.

Hắc Hạt Tử không có nhiều thời gian, bây giờ thuốc đang phát huy tác dụng, hắn có thể cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập cũng nhanh hơn, đây là phản ứng nên có ban đầu, sau đó công hiệu suy giảm, chức năng cơ thể sẽ bắt đầu suy thoái, thậm chí còn không bằng trạng thái trước khi tiêm thuốc, Hắc Hạt Tử tính sơ sơ một chút, hắn phải tìm được Tô Vạn trong vòng một tiếng rưỡi nữa, nếu không thân thể này sẽ không thể kiên trì đến lúc dẫn được cậu ta ra ngoài.

Chỉ hy vọng hắn đã không uổng công dạy dỗ tiểu tử kia, Hắc Hạt Tử muốn lấy ra một điếu thuốc, ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào mộ đạo, hắn bỗng nhiên nghe thấy trong bóng tối sâu thẳm truyền đến một tiếng lẩm bẩm, nghe như tiếng chim kêu.



Giây phút Tô Vạn mở mắt ra, trong nháy mắt cậu cho rằng mình đã chết, không hiểu sao cậu lại có một cảm giác hưng phấn khó hiểu, đáng tiếc kéo dài không đến mấy giây, cậu nhận ra mình vẫn đang nằm trong mộ đạo tăm tối này.

Lại Đầu nói không sai, bọn họ dùng kíp nổ quy mô nhỏ, cho nên dù mộ thất Tô Vạn vừa bò ra bị nổ tung hoàn toàn nhưng nó cũng không bị sụp đổ, chỉ có một ít đá lớn nhỏ gặp khí lưu mà vỡ với bắn ra, Tô Vạn nhìn thấy bên cạnh không ít Trùng Bàn bị vỡ đều có nước đổ ra, liền hiểu mật bên trong đã bị thổi bay.

Mẹ nó các người thật tàn nhẫn, Tô Vạn hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó thử động thân thể một chút, không ngoài dự liệu chính là một trận đau nhức, cậu nhìn sừng hươu kia không cắm sâu hơn, trong lòng không khỏi vui mừng vì vừa rồi mình nằm ngửa, nếu mẹ nó nằm sấp ngất đi thì bây giờ cậu đã bị cái sừng hươu này xuyên chết rồi.

Để đề phòng Lại Đầu và Tam Tử quay lại, Tô Vạn không dám ở lại nơi này, bởi vì cái sừng trên thắt lưng này, cậu không thể với tới dây đeo ba lô dưới chân, cho nên kéo đồ đạc di chuyển vô cùng khó khăn, cân nhắc một lúc, Tô Vạn quyết định thử rút thứ này ra, trong lòng cầu nguyện sừng hươu không cắm vào nội tạng nào của cậu, sau đó cứ như vậy duy trì tư thế nằm sấp, nâng bụng lên, đầu lại vùi xuống đất, cắn vào cánh tay trái để ngăn không cho mình kêu, tay phải run rẩy cầm lấy cái sừng hươu kia.

Mẹ kiếp, chết thì chết, mười tám năm sau lại là một hảo hán! Tô Vạn nghĩ hai mắt nhắm lại, sau đó tay phải mạnh mẽ dùng lực kéo sừng hươu ra. Cũng may thứ này cắm cũng không sâu lắm, cho nên quá trình này cũng chỉ khoảng nửa giây, nhưng cũng đủ kích thích, Tô Vạn một thoáng trước mắt tối đen đồng thời cánh tay trái cũng bị cắn ra máu, tiếng gào thét trong cổ họng truyền đến thịt trên cách tay, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc mà không cho la, suýt nữa làm Tô Vạn nghẹn chết.

Sừng hươu vừa rút ra, Tô Vạn rốt cục có thể nằm xuống, cậu thở hổn hển thật lâu trên mặt đất, trên mặt đầy mồ hôi và nước mắt, cuối cùng cậu run rẩy chống người lên, cúi đầu xuống phát hiện trên thắt lưng mình có một cái lỗ rộng khoảng ba ngón tay đang chảy máu ra ngoài, mất máu mang đến cơn choáng váng đặc biệt rõ ràng, Tô Vạn cố chống người lấy băng gạc từ trong túi ra, trước tiên tự buộc chặt lung tung vài vòng, nhìn máu chậm rãi không chảy xuống nữa mới an tâm được một chút.

Không có thời gian để xử lý vết thương ở đây —— Tô Vạn biết rõ cậu cần phải tìm một nơi an toàn hơn, bây giờ cậu bị thương nặng như vậy, vất vả lắm mới nhặt được một mạng về, lại lấy được Trùng Bàn, không thể để người ta một đao giết chết, cho nên cậu hao phí chút sức lực khoác ba lô lên vai, sau đó lại duy trì loại tư thế kỳ quái bò về phía trước, vừa bò vừa đẩy khối Trùng Bàn, nhìn qua giống như một con cá đang bay trên mặt đất.

Để tránh vết máu để lại một đường dấu vết, Tô Vạn dừng lại giữa chừng thắt thêm cho mình hai tầng băng mỏng, sau đó tiếp tục bò hơn hai mươi phút mới tiến vào mộ thất tiếp theo, lúc này Tô Vạn đau đến tê dại, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác có thể thao túng riêng biệt nửa trên và nửa dưới của cậu, để xác nhận, cậu bóp người anh em của mình, cảm giác vẫn là tương đối thân thiết, chứng tỏ nửa người dưới vẫn chưa bị đứt.

Trong mộ thất, Tô Vạn rốt cục cũng có thể băng bó vết thương đàng hoàng một chút, lớp băng cũ đã thấm đẫm máu, để giảm bớt tỷ lệ nhiễm trùng, Tô Vạn chỉ có thể làm tráng sĩ một lần nữa, cắn đồ rồi phun nước khử trùng lên vết thương, sau đó lấy gạc phủ lên, cuối cùng dùng băng gạc quấn lại, vấn đề là kỹ thuật của Tô Vạn không tốt như vậy, vừa luống cuống vừa lộn xộn, còn có mấy lần bởi vì quá chặt, tay run lên, suýt chút nữa kêu thảm thiết.

Tô Vạn thật ra cũng biết miệng vết thương của cậu vẫn chưa được xử lý dứt điểm, còn có chút mảnh vụn sừng hươu ở sâu bên trong, Tô Vạn cái gì cũng mang theo, chỉ mẹ nó không mang theo cái nhíp, tuy rằng ở loại góc độ này cũng không có cách nào tự gắp cho mình, vì vậy cũng chỉ có thể trông cậy vào sau khi đi ra ngoài có thể tìm một bệnh viện tốt, xử lý chuyện này.

Sau một hồi giày vò, Tô Vạn mới có thể miễn cưỡng đứng lên, cậu băng bó quá nhiều, trên thắt lưng dày lên một vòng, cho nên cũng chỉ có thể ưỡn bụng đi lại, cậu nghĩ dù sao cũng phải mang Trùng Bàn ra ngoài nên đành phải lấy một số thứ trong túi ra, nhường chỗ cho Trùng Bàn, cuối cùng kiểm tra trọng lượng một chút để đảm bảo nó vẫn nằm trong phạm vi chịu lực của cậu.

"Một khối lớn như vậy, chắc cũng đủ cho Hắc Hạt Tử —— chiên, xào, rán, ăn suốt nửa đời sau", Tô Vạn nghiến răng lẩm bẩm, sau đó lảo đảo vác ba lô vịn tường đi vài bước, trong nháy mắt cậu cảm thấy thắt lưng mình sắp bị tảng đá này đè gãy, nhưng vén quần áo lên nhìn lại không thấy chảy máu, Tô Vạn nghĩ thầm đau một chút cũng không sao, dù sao đau cũng thành quen, còn có thể gia tăng một chút khả năng chịu đòn.

Bởi vì bị thương, khả năng vận động của Tô Vạn giảm đi rất nhiều, cơ hồ là đi hai bước dừng một bước, mà cậu cũng biết rõ phương hướng mình đang đi là ngược lại, bây giờ cậu đang đi vào chỗ sâu nhất của cái đấu này, rõ ràng nơi đó sẽ không có lối ra, nhưng Lại Đầu và Tam Tử ở phía kia, cậu bây giờ cũng không thể chạm mặt với bọn họ cho nên chỉ có thể hướng chỗ sâu mà tránh, có lẽ đợi đến khi bọn họ đi rồi, cậu sẽ có cơ hội quay trở ra.

Đây là suy nghĩ lạc quan nhất trong đầu Tô Vạn lúc này, đến bước này, trước có sói sau có hổ, chính mình còn bị trọng thương, cho dù là Tô Vạn cũng sẽ bắt đầu nghĩ đến một số chuyện không nên nghĩ tới, cậu thường xuyên phải dừng lại xua đuổi loại suy nghĩ này trong đầu, nhưng tuyệt vọng là một loại cảm xúc rất kỳ quái, mỗi lần nhói đau, mỗi một bước đi, nó sẽ tiếp tục lớn lên.

Không được, cuối cùng Tô Vạn dừng lại lắc đầu, cậu biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ dọa chết chính mình, cho nên trên đôi môi khô khốc, cậu nhỏ giọng bắt đầu đọc cổ văn để thi đại học, bắt đầu từ Đào Hoa Nguyên Ký, đến Ái Liên Thuyết, lại đến Xuất Sư Biểu, nói sai thì đọc đi đọc lại, đọc xong thì lại quay về bài đầu tiên, tóm lại chính là miệng không thể ngừng, trong đầu cố suy nghĩ đến những chuyện không liên quan đến tình cảnh hiện giờ, đúng vậy, cậu còn đang ôn tập, cậu còn phải thi đại học, cho nên cậu nhất định sẽ đi ra ngoài.

"Phải có niềm tin vào bản thân", Tô Vạn dần dần tìm được niềm tin trong việc đọc thuộc lòng những câu thơ cổ, sau đó tay cậu sờ đến cuối mộ đạo, nơi này không có ngã rẽ nên Tô Vạn tự nhiên cho rằng cậu đã đi vào một gian mộ thất kỳ quái khác, lại không ngờ đèn pin vừa chiếu đến, trước mặt là một đại sảnh rộng mở, chính giữa lại đặt chín cỗ quan tài, vòng quanh thành vòng tròn, vây quanh một thứ đen nhánh ở giữa, Tô Vạn vốn tưởng rằng đó chỉ là một tác phẩm điêu khắc, nhưng cậu dùng đèn pin soi kỹ hơn, liền cảm thấy không đúng —— thứ này, không phải trông rất giống một người sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top