Chương 22: Tả Doanh Doanh vào huyện

Edit: Dim
......................

Khi Tả Doanh Doanh biết Bạch Thu và Hạ Trường Phong đi lên huyện cùng nhau, trong lòng rất tức giận.

Cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại để ý đến vậy, giống như đối phương đã biết trước mà âm thầm cướp mất cơ hội của cô ta, nếu không phải hàng xóm nói thì cô ta sẽ không biết.

Tả Doanh Doanh nói: "Bọn họ thật sự đã lên huyện sao dì?" Giọng nói của cô ta hơi run rẩy, dùng móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay, lúc cảm giác đau đớn bén nhọn truyền đến mới khiến cô ta bình tỉnh lại.

Dì hàng xóm không biết vì sao, nói: "Dì cũng không rõ, một ngày hôm qua vẫn chưa thấy về, mà con quan tâm tụi nó làm gì, tối nay con cùng ra xem phim với mọi người nhé."

Thời gian thu hoạch vụ mùa thu đã xong, tổ sản xuất cho mọi người nghỉ phép, ngày đầu tiên được nghỉ mọi người chọn ở nhà ngủ một giấc thật ngon, đến hôm nay có một vài người trong thôn nói rằng có khảng năng tối nay sẽ chiếm phim thời kháng chiến.

Bây giờ họ đã rảnh rỗi, không phải làm việc vất vả để thu hoạch vụ thu, hiện tại họ rất nhẹ nhõm nói chuyện cùng người khác cũng không thể kiềm chế nỗi vui vẻ lớn giọng hơn, thời đại này làng với làng có sự so sánh canh tranh, làng Đại Ngưu kế bên thôn bọn họ năm trước nữa và năm ngoái đều được tiên tiến*, do năm nay đất không tốt nên vẫn chưa thu hoạch xong.
*hình như là như kiểu danh hiệu lao động tiên tiến ý

Làng Đại Ngưu lần này đã không còn ai dám lên mặt! Ai kêu bọn họ năm nào cũng tự mãn(¹) như vậy làm chi? Khi làng đó đi nộp lương thực đã nhiều lần cố tình chèn ép Hạ Kiến Quốc, khi lệnh xuất quân được ban hành, ai nấy đều bàng hoàng, làng bên kia trong tối ngày sáng kể lể người làng họ mạnh dạn xung phong như thế nào, có bao nhiêu gan dạ. Ý là đang khinh thường vịnh Trần Gia nhát gan, người Đông Bắc tính cánh hào sảng nhưng rất dễ kích động, cho nên khi nghe những lời này từ trưởng thôn đến người trong làng đều rất tức giận! Vì thế, kết quả hiện tại làng Đại Ngu không dám thu, dự định chờ thêm, xem xem lương thực có thể kết hạt thêm nhiều hơn không.

Bởi vì có quan hệ như vậy, mọi người trong thôn vì chuyện này đều rất vui vẻ tràng đầy năng lượng, hôm nay có nhiều các cô, các thím ngồi ở đầu cổng làng cắn hạt dưa trò chuyện say sưa, sợ người của làng Đại Ngưu không nhìn thấy được.

"Con không đi xem phim đâu dì." Tả Doanh Doanh từ chối lời mời của người dì hàng xóm.

Khi về đến nhà, Tả Doanh Doanh tìm năm hào mà mình giấu, bấy nhiêu đây đã là không ít, trong thôn nhiều cô gái trạc tuổi cô ta còn chưa bao giờ được chạm vào tiền.

Tả Doanh Doanh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, thật ra cô ta còn muốn tiết kiệm thêm một thời gian nữa có nhiều hơn rồi sẽ lên huyện bán hàng, nhưng việc Bạch Thu đi lên huyện đã làm cô ta lo lắng, cho nên hôm nay cô ta mới quyết định đi.

Sau khi cô ta chia tay với Tống trí thức, cha mẹ Tả rất sốt ruột, muốn cô ta phải nhanh chóng kết hôn. Cô ta rất tức giận, nếu không phải kết hôn với Hạ Trường Phong thì dù là ai cô ta cũng không thèm gả.

Ở nông thôn mà lấy chồng sinh con sớm thì phí cả cuộc đời. Chuyện nhận nuôi Tiết Hải lúc trước đã khiến cha mẹ cô ta không hài lòng, lúc nhìn cô ả cũng chả cho sắc mặt tốt, thời đại này người làm chủ kinh tế trong nhà mới có địa vị.

Cha mẹ cô ta đều là những kẻ ngu ngốc, nếu cô ta giàu có cha mẹ cô ta khẳng định sẽ ca tụng cô ta, nói không chừng Hạ Trường Phong cũng sẽ nghĩ khác về năng lực của cô ả.

Tả Doanh Doanh lấy trộm 5 tệ của cha cô ta mà không có chút cắn rứt lương tâm nào, trong một lần vô tình cô ta đã phát hiện nó, số tiền này là do cha cô đã tích góp từ rất lâu giấu trong bao thuốc lá, lần này trộm tiền đi, cô ta đem để bao thuốc lá vào tủ của mẹ Tả giả vờ như số tiền này đã bị mẹ Tả tịch thu. Làm cho cha cô ta mất trắng mà không dám kêu ca.

Sau khi làm tất cả những điều này, cô ta không cảm thấy mình có lỗi gì cả, cô ta nghĩ rằng bao nhiêu đây thì có là gì, trong tương lai cô ta kiếm được nhiều tiền rồi sẽ hiếu kính với cha mẹ.

Xong việc cô ả đi tìm chị gái Tả Phân Phân thông báo cho nhỏ biết mình sẽ vào huyện để mua dây buộc tóc đỏ.

Ai ngờ nghe xong Tả Phân Phân nói: "Chị cũng muốn đi." Con gái mới lớn đều thích làm đẹp, nếu có dây buộc tóc mới là có thể nổi bật giữ đám con gái rồi.

Tả Doanh Doanh liếc nhỏ một cái, nói: "Không đi thêm được nữa, tôi đã bàn xong với người khác rồi."

Tả Phân Phân đành phải bỏ cuộc.

Tả Doanh Doanh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thay đổi thái độ nóng nảy vừa rồi, nói: "Hay là chị cứ đưa tiền cho em đi, nếu có gặp thì em sẽ mua giúp chị."

Tả Phân Phân không có tầm nhìn xa như Tả Doanh Doanh, ở nhà cô cũng là loại người chăm chỉ, ít nói, ngày thường cũng không quan tâm tiền bạc. Mấy năm nay mới chỉ tích góp được 5 xu.

Cô muốn đưa ra hai xu, nhưng Tả Doanh Doanh đã giật lấy, nói: "Chị à, đưa em hết đi, bây giờ đang thịnh hành kim cương giả rất đẹp, nếu mua được thì chị sẽ là người nổi nhất rồi."

Tả Phân Phân không muốn tốn nhiều tiền như vậy chỉ để mua kẹp, trong lòng hơi hối hận: "Vậy chị không mua nữa đâu."

Một khi tiền đã vào tay Tả Doanh Doanh, không bao giờ có chuyện cô ta trả lại: "Chị là chị gái của em, cho dù chị không nói gì, em cũng sẽ là người đầu tiên mua cho chị. Được rồi, không nói với chị nữa, khi nào cha mẹ về nhờ chị nói với họ một tiếng tôi ra ngoài có việc ... "Nói xong, cô ta rời đi, đi đến ký túc xá thanh niên trí thức, dụ dỗ một vài nữ thanh niên trí thức cùng đi lên huyện với mình.

Tả Doanh Doanh trò chuyện với họ, nói sẽ làm người dẫn đường đưa bọn họ đi huyện, nữ thanh niên trí thức có ấn tượng khá tốt về cô ta, mấy cô gái dễ dàng đi nhờ một chiếc máy kéo ở đầu thôn, đi vào huyện. Thời đại này mọi người đều chất phác, tiện đường nên cũng không cần tiền của họ, dọc đường đi lên huyện rất vui vẻ.

Tả Doanh Doanh nghĩ hiện tại đã có sáu tệ, vẫn chưa nghĩ ra làm cách nào để kiếm tiền, cô ta lại là một cô gái nhỏ bé không có chổ dựa, đi vào huyện chỉ sợ sẽ không dễ kiếm sống, nhưng ngay lập tức trong đầu cô ta xuất hiện một cái tên - Hắc Lão Dương, ở đời trước cô ta bán đồ cho hắn kiếm được rất nhiều tiền.

Người dân trong huyện chỉ ăn một vài món nhất định. Lòng gà, vịt nội tạng linh tinh đều là đồ thừa trong lò mổ không có bao nhiêu tiền, cô ta biết cách chế biến sẽ làm ra được món ăn ngon và cô ta chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền nếu cô ta bán sỉ nó cho Hắc Lão Dương.

Kiếp trước cô ta đã giành được sự chú ý của Hắc Lão Dương dựa vào việc này của mình, lần này cô ta định liên hệ trước, đối phương đồng ý thì có thể mua hàng, bây giờ thật sự khác với hồi xưa, tiền vốn hiện tại cô ta có quá ít không thể mạo hiểm được.

Lúc này, người bên cạnh chạm nhẹ vào cô ta khiến cô ta giật mình.

"Này, cậu sao vậy?"

Nữ thanh niên nữ trí thức bên cạnh tên là Trần Lộ nói: "Cậu vừa rồi đang suy nghĩ gì thế, tớ gọi cậu cả nửa ngày mà không nghe gì cả."

"Còn gì nữa, có phải đang nhớ đến Tống trí thức hay không?" Văn Nhất Thiên, một nữ thanh niên hoạt bát nói.

Tả Doanh Doanh xấu hổ cúi đầu, cô ta chỉ cần giả vờ như vậy không cần nói gì cả những người khác sẽ chủ động giúp cô ta truyền tin, hiệu quả hơn lời nói của cô ta.

Khi mọi người nhìn thấy vẻ mặt của cô, đều sững sờ, nói: "Cậu còn thích anh ta sao?" Các cô gái trên xe đều là thanh niên trí thức mới cùng nhóm với Bạch Thu. Tất cả mọi người đều biết chuyện cô ta chia tay với Tống trí thức, mọi chuyện lúc đó đã nói hết.

Mà ngày hôm nay tiếp xúc, mọi người cảm thấy được cô ta vẫn rất đơn thuần lương thiện, trong lúc nay đây cảm thấy tức giận thay cô ta.

"Có chuyện này, ..." Đều là những cô gái trẻ, không biết nên nói như thế nào đây.

Tim Tả Doanh Doanh lệch một nhịp: "Có chuyện gì sao?"

"Tống trí thức đang yêu đương với Điền Nga trong làng cậu." Trần Lộ nói.

Tả Doanh Doanh bị tin tức nặng nề này đánh một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần, lồng ngực lên xuống, thật sự rất tức giận, Tống trí thức làm sao dám tìm người khác...
(Nết ngộ he_(:3」「)_)

Lần trước ở trong rừng, đối phương rõ ràng nói đợi cô ta ba năm.

Ôi, đúng là miệng lưỡi của đàn ông, toàn lừa dối.
__
(¹)Đắc sắt(得瑟): là một từ địa phương của khu vực phía Bắc Trung Quốc, hiện tại được xem như một từ ngữ mạng, dùng để miêu tả một người có tính cách rất kiêu ngạo, đắc ý, bình thường mang nghĩa xấu, hoặc có ý chế nhạo. Trong ngôn ngữ địa phương có nghĩa là khoe khoang, khoác lác.
-------------
(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top