Chương 4: [TG 1] Hào môn thế gia (4)

Editor: Phan Quỳnh Vàng Anh (Anhphan855)

----------

Tạ Thừa Ngôn đi đến trước mặt thiếu niên rồi dừng lại, gần gũi nhìn nhìn thiếu niên "Không giống người thường", tươi cười ôn hòa, thanh âm hơi hơi đè thấp quanh quẩn ở trống trải bãi đỗ xe, phảng phất như tiếng đàn trong đêm khuya, nhẹ nhàng trêu chọc lòng người, "Xin hỏi cậu là?"

"Anh không quen biết tôi?" Đàm Y hơi hơi há to miệng, ngay sau đó nghĩ đến tuy rằng cậu thường từ báo chí cùng TV nhìn thấy Tạ Thừa Ngôn, nhưng đối với Tạ Thừa Ngôn mà nói, hắn đã bảy năm không có gặp lại cậu, cho nên không nhớ rõ cũng không phải không có khả năng, tuy rằng cậu đã từng......

"Ngại quá a" Tạ Thừa Ngôn lộ ra biểu tình thập phần xin lỗi, giống như hắn thật sự ở vì không có nhớ kỹ tên thiếu niên mà áy náy, thanh âm nói đến càng nhẹ, "Chúng ta đã gặp mặt khi nào? Tôi quên mất, thực xin lỗi."

"Không, không có sao." Đàm Y lặng lẽ nắm chặt bàn tay để bên người, đoạn lý ức khó quên trong đầu làm cậu không thể thản nhiên mà đối mặt với ngưới trước mắt.

"Xin hỏi, có thể nói cho tôi tên của cậu không?" Bất tri bất giác, Tạ Thừa Ngôn đã muốn chạy tới bên người Đàm Y, thanh âm đảm bảo, "Từ bây giờ, tôi nhất định sẽ không quên."

Câu nói thập phần xin lỗi thật lòng muốn an ủi lại không hề gợi lên một chút tác dụng nào, ngược lại làm sắc mặt Đàm Y càng tái nhợt thêm vài phần, cậu cơ hồ muốn xoay người đào tẩu. Nhưng mà...... Hôm nay, cậu nhất định phải lậy được tiền, đó là Tiểu Phong nên có.

Tạ Thừa Ngôn vẫn luôn giữu nguyên hình tượng ôn hòa, hắn có lẽ đã sớm không nhớ rõ cái người lúc nhỏ đã từng đẩy hắn xuống cầu thang, mà nếu nhớ rõ, bảy năm cũng đã qua đi, hắn có lẽ cũng không giống như sẽ để ý như cậu nghĩ đi.

"Đàm Y" sau khi hạ quyết tâm, Đàm Y liền quyết đoán mà nói ra tên của mình, đôi mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Thừa Ngôn, không buông tha một tia biểu tình của hắn, "Bảy năm trước, tôi và đệ đệ Tạ Thần Phong cùng nhau rời đi Tạ gia."

Đôi mắt Tạ Thừa Ngôn  hơi hơi nheo lại.

【 Tích, độ hảo cảm Tạ Thừa Ngôn đạt tới 15, giải khóa phó bản "Ký ức thơ ấu ", thỉnh lựa chọn: Tiếp thu / Không tiếp thu. 】

Còn có nhiệm vụ phó bản? Đàm Y có điểm kinh ngạc. Hệ thống lập tức tận tâm tận lực mà giải thích:

【Cốt truyện phó bản sẽ có lúc độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu đạt tới chỉ tiêu nhất định, theo nguyên tắc "Hết thảy vì cốt truyện phục vụ", sau khi hoàn thành nhiệm vụ phó bản, độ hảo cảm của nhiệm vụ mục tiêu sẽ thay đổi, số điểm thay đổi được quyết định theo cốt truyện phó bản mà ký chủ hoàn thành, cũng có xác suất nhất định đem độ hảo cảm của mục tiêu giảm xuống, thỉnh chủ nhân cẩn thận lựa chọn nga ~】

Đàm Y suy nghĩ một lát, hỏi, "Nếu hiện tại lựa chọn tiếp thu, nơi này sẽ thế nào?"

【 Hệ thống: Nếu ký chủ kết thúc nhiệm vụ phó bản trước, nơi này sẽ không có biến hóa bất luận là cái gì. 】

【 Đàm Y: Ta lựa chọn tiếp thu. 】

Sau khi Đàm Y lựa chọn, hệ thống phát ra tiếng 'Tích', cậu cảm giác toàn bộ linh hồn phảng phất bị rút ra ra, thân thể càng ngày càng nhẹ mà nổi lên giữa không trung, một cảm giác buồn ngủ dần dần đánh úp, mà "cậu" cùng Tạ Thừa Ngôn còn ở trong bãi đỗ xe, vẫn không nhúc nhích.

【 bắt đầu truyền phó bản...... Phó bản truyền hoàn thành. 】

Thời điểm lại lần nữa tỉnh lại, Đàm Y phát hiện chính mình đang đứng ở một cái hoa viên nhỏ, hai bên là hai hàng hoa tường vi, từng hương hoa thơm ngát xuyên qua con đường nhỏ được lót các viên đá cuội, trong bụi cỏ có con côn trùng đang kêu vang.

"Ca ca, chúng ta đi ăn cơm chiều đi." Một thanh âm mềm mại ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói, đồng thời ngón trỏ của tay phải cũng bị hơi nắm chặt mà lay động một chút.

"Ân." Đàm Y quay đầu, nhìn thấy một bé trai như phấn trác ngọc mài, thân hình lùn lùn, tay chân ngắn ngủn, gương mặt phấn nộn đôn đôn* giống như một cục bông đường, chỉ có cặp mắt kia đen như mực có thể nhìn ra một chút bóng dáng Tạ Thần Phong lúc 17 tuổi.

*nhục đôn là cục thịt, đôn đôn ở đây ý kiểu như mấy bé con có gương mặt ú nu ú nâm á. Ui chèn chưng lắm nha ~.~


Hiện tại Tạ Thần Phong vẫn là nhóc con thích ăn vạ người khác, khắp nơi lộ ra non nớt cùng thiên chân.

Thật đúng là đáng yêu. Đàm Y đáy lòng khẽ nhúc nhích, kéo tay của bé con lại gần.

Hai người chậm rãi vòng qua đường sỏi đá phía nhà chính, Đàm Y cũng chậm rãi tiêu hóa ký ức hệ thống truyền vào trong đầu. Đoạn phó bản này, cậu hiện tại 11 tuổi, mà bên người là nhóc con 9 tuổi, khoảng thời gian bị đuổi ra khỏi nhà còn có ước chừng nửa năm. Nhiệm vụ chủ tuyến thì hệ thống không có nói, phỏng chừng cũng yêu cầu phải kích phát cốt truyện.

Sau khi đi ra khỏi con đường, nhóc con liền buông tay Đàm Y ra, vui vẻ nhảy nhót mà chạy về phía trước, nhưng vào lúc này, một chiếc xe hơi lại bỗng nhiên chạy ra từ chỗ ngoặt, mắt nhìn thẳng mà chạy phăng qua nhóc con.

Nhóc con bị hoảng sợ, thình thịch một cái liền té lăn trên đất, chờ đến khi Đàm Y đuổi tới, đã ủy khuất mà bưng kín mắt cá chân phải của mình, chắc là bị trật chân rồi.

Đàm Y xoa bóp chân của nhóc con khắp nơi đáng thương, quả nhiên hồng hồng mà sưng lên một khối. Nhóc con nhấp môi, đôi mắt đen nhánh hơi hơi ướt, lại không hề rớt nước mắt, chỉ là gian nan mà chống mặt đất đứng lên, tựa hồ còn tưởng chính mình còn có thể đi, lại là vụng về mà lại oai ngã xuống, Đàm Y vội vàng duỗi tay tiếp được, "Ca ca cõng ngươi nha."

"Hong cần!" Nhóc con lập tức quyết đoán mà cự tuyệt, hắn tuy rằng còn nhỏ, cũng đã bắt đầu có ý thức về "Nam tử hán", cho rằng chỉ là trật chân nho nhỏ mà phải cỏng đi là đáng xâu hổ, Đàm Y chỉ có thể buông ra tay.

 Nhưng ý chí "Nam tử hán" cũng không công hiệu chữa khỏi, cắn răng đi hai bước, nhóc con lại té lăn trên đất.

Đàm Y thở dài, đi đến trước mặt bé ngồi xổm xuống, quay đầu đưa lưng mà nói, "Lên đây đi, nha~."

Nhìn tấm lưng không hề rộng lớn trước mặt, nhóc con có điểm muốn trèo lên, nhưng lại không thể vượt qua được ý nghĩ trong lòng mình, nhu nhu thanh thanh mà nói, "Nam tử hán không thể để người cõng đi."

Đàm Y thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, nhìn "Tiểu nam tử hán" gương mặt như kẹo bông gòn, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo, "Thế này cùng nam tử hánđâu có kiên quan."

Nhóc con: ?

Đàm Y buông gương mặt nhóc con trên tay, ngược lại sờ sờ đầu nhóc, sau khi phát hiện xúc cảm không tồi lại xoa xoa, "Bởi vì anh là ca ca, cho nên mới phải cõng Tiểu Phong a."

Đàm Y cười đến ôn hòa, "Ca ca cõng đệ đệ có cái gì không đúng, Tiểu Phong không thể thỏa mãn nguyện vọng này của ca ca sao?"

Nhóc con lập tức lắc đầu. Đàm Y vừa lòng mà xoay người sang chỗ khác ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói, "Mau lên đây đi."

Tuy rằng nói ra rất hay, nhưng lúc cõng tiểu tử này lên, Đàm Y mới phát giác phải cố hết sức. Nhóc con tuy rằng con nhỏ, trọng lượng lại không tầm thường, đối với cái thân hình mười hai tuổi gầy yếu này, tựa như một ngọc núi nhỏ đè ở trên người, khi nhóc con vừa trèo lên, cậu liền cảm giác hít thở không thông.

Ai biết nặng thế này đâu! Đàm Y muốn phun ra một ngụm máu, thiếu chút nữa cả người lần bé liền nằm liệt giữa đường, trăm triệu không nghĩ tới chính mình cư nhiên cũng có hôm nay.

Mặc kệ cho dù như đồ 'gà', cũng không thể để bé con bị trật chân phải tự mình đi đường, tuy là...... cái cân nặng của nhóc con này có chút siêu việt, bất qua cậu vẫn cõng được. Đàm Y điều chỉnh tư thế dung ít sức nhất, âm thầm hít sâu một hơi, bắt đầu đi về phía trước.

Nếu như cảm giác được một chút xóc nảy, Tạ Thần Phong cũng sẽ mẫn cảm hỏi ca ca có cõng được hay không, nhưng Đàm Y đều vân đạm khinh phong mà mỉm cười. Tạ Thần Phong trước nay chưa từng được người khác cõng, cái đầu nho nhỏ không nghĩ loanh quanh lòng vòng, vì thế liền yên tâm lại, ngoan ngoãn mà ghé vào lưng Đàm Y.

Sau khi thích ứng được trọng lượng trân lưng, Đàm Y liền bắt đầu trêu đùa nhóc con làm bé cười, Tạ Thần Phong bị dời đi sự chú ý, không bao lâu liền đã quên vết thương trên chân, vui vui vẻ vẻ mà cười rộ lên, đôi mắt trộm mà ngắm nhìn sườn mắt phía trước mình.

Kỳ thật được Đàm Y cõng cũng không phải thực thoải mái, xương cốt phần lưng thậm chí có chút nhức người. Chính là không biết vì cái gì, Tạ Thần Phong lại cảm thấy, hôm nay ca ca so bình thường càng ôn nhu hơn rất nhiều, cũng càng đáng tin cậy rất nhiều.

Vào lúc huynh đệ hai người chầm chậm mà đi, chiếc xe màu đen cọ qua khiến Tạ Thần Phong té ngã bị trật chân, chậm rãi ngừng lại.

Một tiểu thiếu niên diện mạo tuấn mỹ lộ ra sau khi cửa sổ xe hạ xuống, biểu tình lạnh nhạt, đôi mắt lại nhìn sau cửa sổ chiếu ra hai thân ảnh thân mật khăng khít, thẳng đến tài xế bên cạnh nhịn không được kêu hắn một tiếng, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

"Đại thiếu gia, tới rồi."

"Vâng, cảm ơn." Tạ Thừa Ngôn lễ phép mà cười cười với tái xế, đẩy ra cửa xe xuống xe.

-------

editor: helo helo, đừng quen theo dõi và bình chọn truyện cho tui nhe.

Đăng tại wattpad bởi Anhphan855 ( Phan Quỳnh Vàng Anh)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top