Chương 13: [TG 1] Hào môn thế gia (13)

Editor: Phan Quỳnh Vàng Anh (Anhphan855)

----------

Từ khi xuyên qua đến giờ, đêm nay tự nhiên cậu bị mất ngủ.

Lúc nửa đêm, Tạ Thần Phong đưa cậu từ sô pha ôm đến trên giường, cậu đã tỉnh; buổi sáng rời giường đi học, Tạ Thần Phong lại đưa cậu từ trên giường ôm tới trên sô pha, tuy rằng động tác thực nhẹ, nhưng cậu lại tỉnh, sau đó không ngủ tiếp được nữa.{Rồi làm zị thấy mệt hơn khum}

Đàm Y nghĩ nghĩ lại buồn bực.

【 hệ thống: Chủ nhân, ta có thuốc ngủ. 】

【 Đàm Y:...... Cảm ơn, không cần. 】

Đàm Y nằm ở trên sô pha, nghĩ đến tiến độ công lược. Tạ Thần Phong 85, Tạ Thừa Ngôn 75.

【 hệ thống: Chủ nhân muốn tiếp tục công lược bọn họ như thế nào? 】

Đàm Y không chút để ý mà chơi trò chơi trên điện thoại, "Với Tiểu Phong thì phải từ từ, còn Tạ Thừa Ngôn sẽ tự đưa mình tới cửa thôi."

Hệ thống biến hình thành bé mèo nhỏ, ghé vào trên vai Đàm Y, "Sau đó thì sao a?"

"Sau đó liền cùng hắn 'yêu đương' vui vẻ ." Đàm Y một lòng nghĩ 2 việc, liền làm thực nhanh, "Tạ 'tổng tài' kia thực ra lại có biểu hiện bệnh thiếu tình cảm, cho nên ta một bên cùng hắn yêu đương một bên để hắn nhìn thấy ta đối tốt với Tiểu Phong bằng tất cả mọi thứ."

"??? Nói gì dạ, hong hiểu."

Ha ha," Đàm Y thắng một ván game, tâm tình đúng lúc đang vui, thực kiên nhẫn mà giải thích, " Giống như xem một bộ phim thần tượng, người xem sẽ dễ dàng thích cái 'nam phụ' si tình không oán không hận cũng không cần hồi đáp đối tốt với vai chính, kiểu 'nam phụ' này đúng loại hình Tạ Thừa Ngôn thích, mà 'nam phụ' này lại đúng lúc quay đầu cùng hắn yêu đương, nếu không cùng yêu thì đúng là lãng phí."

"...... À!" Kỳ thật hệ thống cũng không nghe hiểu lắm, nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh lên.

Lúc này, di động vang lên, Đàm Y cầm lên vừa thấy, là Tạ Thừa Ngôn hẹn cậu ra ngoài.

"Tới rồi a." Đàm Y thổi thổi tóc mái trên trán, nhanh chóng thay quần áo ra khỏi cửa.

------

Từ sau chuyện hôm đó, mối quan hệ giữa Tạ Thừa Ngôn với Đàm Y tốt đẹp hơn nhiều, Đàm Y thực cảm kích Tạ Thừa Ngôn, Tạ Thừa Ngôn cũng không che giấu việc mình theo đuổi cậu, chậm rãi dần dần tiếp xúc, Đàm Y cảm thấy hắn cũng không tồi, đơn giản liền không chống cự.

Nhưng bởi vì Tạ Thần Phong vẫn đang học lớp 12, hơn nữa sắp tới còn tham gia một chương trình thi đấu máy tính rất quan trọng, mà hắn rõ ràng đối với việc Đàm Y bên ngoài kết giao bạn 'xấu' rất không thích, cho nên Đàm Y mỗi lần ra khỏi nhà đều chọn khi Tạ Thần Phong đi học.

Tâm tình Tạ Thần Phong gần đây không tồi, bởi vì hắn ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ Đàm Y đã cùng những tên hồ bằng cẩu hữu không đứng đắn đó tách ra. Mỗi lần về nhà, hắn đều có thể nhìn đến Đàm Y ngồi ở sô pha nhà trên ngoan ngoãn chờ hắn trở về.

Có một lần, Tạ Thần Phong giống như lơ đãng hỏi Đàm Y về những tên 'bạn bè' đó, Đàm Y quả nhiên liền nói đã không còn quan hệ gì nữa.

Tạ Thần Phong thực vui mừng, nhìn Đàm Y đối diện đang vùi đầu ăn mì, bỗng nhiên lại hỏi, "Cái kia...... Anh có người mình thích rồi sao?"

Đàm Y suy nghĩ một lát, trung thực mà nói, "Anh không có bạn gái."

Tạ Thần Phong vừa lòng, chợt lại nghĩ đến, không có bạn gái, vậy bạn trai thì sao? Hắn còn muốn hỏi lại, Đàm Y đã phủng mặt đi rửa chén.

Cũng đúng, người bình thường đều sẽ cho rằng câu hỏi đó là hỏi về quan hệ nam nữ mà. Tạ Thần Phong nghĩ như vậy, cũng yên lòng, nửa tháng sau liền đi tham gia cuộc thì hacker máy tính đại tái kiến trong vòng một tháng.

Hắn vừa đi, Đàm Y cùng Tạ Thừa Ngôn không che che giấu giấu gì nữa, quan hệ hai người dần tiến bộ vượt bậc.

Vào một buổi cuối tuần nào đó Tạ Thần Phong không ở nhà, một mình Đàm Y đi mua đồ ăn, trên đường lại 'ngẫu nhiên gặp được' Tạ tổng, vì thế một người mua đồ ăn liền biến thành bữa ngao du của hai người trong chợ rau.

Có khách tới nhà, Đàm Y quyết định hôm nay liền chơi xa xỉ một chút, cậu lôi kéo Tạ tổng tài quần áo ngăn nắp, xuyên qua không khí tanh tanh của chợ, đi vào một cửa hàng ca gần đó, sau đó bảo Tạ tổng tài ở đây đợi chút.

Tạ Thừa Ngôn cho rằng Đàm Y sợ làm dơ quần áo hắn, thực trái lương tâm mà tươi cười nói, "Không sao, anh không sợ dơ."

Nhưng mà hắn suy nghĩ nhiều, Đàm Y thực ghét bỏ mà rút tay bản thân ra, làm bộ cùng hắn không quen biết, "Anh ăn mặc đẹp như vậy, rõ ràng đang nói với mọi người 'mau đến chém tôi', nên anh chỉ cần ở bên cạnh em nhìn là được rồi.

Tạ Thừa Ngôn:......

Đàm Y vựng tinh thần, đi nhanh vượt đến quán, mắt sáng như đuốc quét qua các bồn cá lớn, đột nhiên chỉ hướng một con cá, "Lão bản, vớt con cá kia cho tôi xem."

Mạt lão bản đang vui tươi hớn hở bỗng nhiên trở nên có chút bất an, nơm nớp lo sợ vớt lên, thân cá thẳng tắp mà trợn trắng mắt.

Đàm Y thở dài, "Này là cá chết, mấy con cá kia chắc chắn cũng nữa sống nữa chết, mua cá của ông, tôi cũng muốn mệt chết."

Lão bản lập tức phản bác, "Chỉ có chết một con, cậu trai trẻ đừng nói bậy, những thủy sản khác còn tươi!"

Đàm Y nheo đôi mắt lại, lão bản cũng ưỡn thẳng sống lưng thô của mình trừng lại, Đàm Y lại đưa tay chỉ, "Vậy con kia ——"

"Ay Ay Ay!" Lão bản nắm lấy tay Đàm Y, hắc hắc mà cười, "Kỳ thật cá sống cùng cá chết, giá trị dinh dưỡng cũng cao giống nhau."

Đàm Y xoay người muốn đi, lão bản lập tức biến sắc, giữ chặt cậu, như bị cắt vào thịt mà nói, "Ta tính cho ngươi thiệt rẻ!"

"Tính ngươi 20 tệ một cân*."

*1 kg bên Trung = 0,5968 kg việt nam

"Không cần dung cân để tính cho tôi, tôi thất học," Đàm Y nhìn lão bản nghe cậu nói cậu thất học liền đắc chí, khinh thường cười, vươn ra ngón tay đầu nói, "20 tệ một con cá, liền con kia."

......

Đàm Y tiếp nhận túi cá được lão bản rưng rưng đưa qua, ngoài mặt thập phần lãnh khốc, nội tâm thập phần vui vẻ.

"Ca ca thật là lợi hại!" Bên cạnh một bé trai bạch bạch bạch vỗ tay, bị bà mẹ vẻ mặt xấu hổ ngăn lại.

Đàm Y xoay người liền cười cong mắt, lộ ra một cái răng nanh. Cậu đi đến trước mặt Tạ Thừa Ngôn, lại nhìn Tạ Thừa Ngôn cũng đang cười, nụ cười này này tuyệt đối là ở giễu cợt cậu!

Đàm Y có điểm ngượng ngùng, cũng có điểm thẹn quá thành giận, nhưng mình keo kiệt là sự thật, hắn cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhịn.

Nhưng sau một hồi đi trên đường, ý cười trong mặt Tạ Thừa Ngôn vần không hề tan đi, Đàm Y liền có chút không vui, nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn nhịn không được, rầu rĩ mà nói, "Thực xin lỗi, em nghèo quen rồi, cho nên ăn được mấy đồng tiền cũng cảm thấy rất vui vẻ."

Đàm Y rầu rĩ không vui mà cắm tay vào túi, giả bộ một bộ không thèm để ý, nhưng gương mặt tràn lên thần sắc đỏ ửng vì ngượng ngùng, miệng không tự giác mà hơi chu chu, ở trong mắt Tạ Thừa Ngôn, bộ dáng này đáng yêu nói không nên lời.

Từ năm 12 tuổi, Đàm Y cũng đã bắt đầu phải học nuôi một người, cậu buộc chính mình phải trưởng thành, đi học hỏi những thứ đáng ra lứa tuổi đó là hoàn toàn không nên tiếp xúc, dùng bả vai nhỏ gầy như vậy cứ yên lặng mà chồng đỡ quãng thời gian dài, hoàn cảnh đó có bao nhiêu khó khăn và gian khổ là không ai kể được. Nhưng mà, cậu lại kiên trì được, lại còn kiên trì làm rất tốt. Tuy rằng...... Đó là vì một người khác.

Trong lòng Tạ Thừa Ngôn từng khối gì đó nặng nề rơi xuống, rong ngực tràn đầy đau lòng cùng yêu thương làm hắn chỉ nghĩ muốn ôm lấy thiếu niên đơn bạc ấy. Nhưng, trong những cảm xúc mềm mại đau lòng cùng trìu mến, lại có thứ cảm xúc tên là ghen ghét không kiểm soát được mà lặng yên sinh trưởng, cậu là vì một người khác không ngừng mà trưởng thành, ở trong lòng cậu, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không có ai tồn tại quan trọng hơn người kia.

Vì Tạ Thần Phong, cậu có thể buông bỏ hết tôn nghiêm, cho dù biết rõ nhục nhã, mỗi tháng đều vẫn sẽ trở lại Tạ gia, chỉ vì lấy được một chút phí sinh hoạt; vì Tạ Thần Phong, cậu có thể từ bỏ việc học, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu làm công không biết ngày đêm; vì Tạ Thần Phong, cho dù hiện tại cậu đã đáp ứng cùng hắn ở bên nhau, cũng sẽ bởi vì Tạ Thần Phong không thích mà không dám quang minh chính đại hẹn hò cùng hắn.

Hết thảy tất cả, đều là vì một người tên Tạ Thần Phong! Ngọn lửa ghen ghét càng thiêu càng lớn, đốt cháy cả ngực hắn đều nóng bỏng đau.

-------

Buổi tối, Tạ Thừa Ngôn bỗng đặc biệt thô bạo, tựa như một con dã thú cởi ra lớp ngụy trang, hung ác mà ngão cắn con mồi yếu ớt, hắn cơ hồ đã đem cậu nuốt xuống không còn một mảnh, lại vẫn như không thấy đủ, mỗi một tế bào trên người đều kêu gào rằng muốn càng nhiều hơn nữa.

Gió đêm cuốn lên bức màn màu lam, không ngừng quay cuồng ở cửa sổ. Lúc này, di động Đàm Y vang lên, là một tin nhắn, âm thanh nhắc nhở lại rất đặc biệt, là cậu vì Tạ Thần Phong mà thiết kế một nhạc chuông đặc biệt.

Đàm Y vội vàng đẩy người trên thân mình ra, quay đầu cầm di động lên, Tạ Thừa Ngôn dựa vào mép giường, cúi đầu hừ cười một tiếng, cũng thò đầu qua nhìn.

Nội dung tin nhắn rất ngắn, chỉ có hai chữ: "Nhớ anh."

"A, nhớ anh," Tạ Thừa Ngôn trầm thấp cười, cắn vành tai Đàm Y, "Cậu ta nói nhớ em nha, Tiểu Y."

------

Editor: 1h chiều đạp xe đạp đi hơn 1 km để học bồi dưỡng Lý, phụ huynh nhà người ta muốn con đi học không được, phụ huynh nhà này không cho con đi học. ( Học bồi dưỡng không tồn tiền nha, học để đi tỉnh thi)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top