45. Đại kết cục
Đại kết cục (thượng)
Dập máy, Kiều Dĩ Hàng ngây người trên sô pha, nhìn trần nhà.
Rất nhanh, chuông di động lần thứ hai vang lên, giọng ghen tức của Trương Tri truyền tới: "Vừa rồi anh nói chuyện với ai mà lâu vậy?"
Kiều Dĩ Hàng lẳng lặng nghe, chờ đối phương oán hận xong mới buồn bã nói: "Tôi muốn gặp cậu."
Ngay lập tức điện thoại vang lên tiếng chuỗi dài tít tít tít.
Nửa giờ sau, Trương Tri mệt mỏi mở cửa bước vào.
Kiều Dĩ Hàng vẫn duy trì nguyên tư thế cũ.
"Làm sao thế?" Trương Tri ngồi xuống cạnh hắn. Để vào cửa thuận lợi, hắn nhờ Trương Phục Mãn giúp xử lý đám nhà báo dưới nhà.
"Đói bụng rồi." Kiều Dĩ Hàng chăm chú nhìn hắn.
Ôn nhu trong mắt Trương Tri lập tức biến thành phiền muộn: "... Vậy gọi đồ ăn."
"Lười." Kiều Dĩ Hàng thản nhiên đáp.
Trương Tri thở dài, cởi áo khoác đứng lên, xắn tay áo bước về phía phòng bếp: "Tủ lạnh còn gì?"
Nhìn bóng lưng của hắn, gương mặt Kiều Dĩ Hàng chậm rãi lộ ra nụ cười.
Hắn bắt chéo chân: "Tôi muốn ăn canh xương hầm..."
Cửa tủ lạnh bị mở ra, Trương Tri lật đi lật lại hồi lâu, đen mặt đi ra: "Chỉ có mì canh xương Khang sư phụ thôi. Tôi giúp anh ăn mì."
"Ách, vậy còn gì khác không?"
"Có. Tỏi, gừng tươi, hành."
"Còn có?"
"Xì dầu, giấm, muối, đường."
"... Mì kia hay là đừng vớt ra đi?"
Trương Tri nhìn hắn rồi đi ra cầm áo khoác: "Tôi ra siêu thị mua."
"Tôi cũng đi." Kiều Dĩ Hàng đứng dậy.
Trương Tri cau mày: "Gần đây nhiều phòng viên lắm."
Kiều Dĩ Hàng nghĩ chút rồi nói: "Tôi gọi cho lão Đại báo trước đã?"
"Tôi cũng gọi điện cho nhị thúc đã."
***
Giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cuối cùng rơi vào tay người khác.
Kiều Dĩ Hàng cảm nhận được, khi khách mời xướng tên người đoạt giải trên đài, ánh mắt những người khác cùng camera đồng thời quét lại đây nhưng hắn tin dù có dùng kính hiển vi cũng chẳng soi ra chút mảy may không cam lòng nào.
Bởi vì, thực sự không có bất mãn.
Trên con đường đóng phim, hắn mới bắt đầu xuất phát. Đường còn rất dài, ven đường còn có nhiều cảnh đẹp, hắn không có lý do gì vì cảnh hoang vu ban đầu mà buông tha cho hy vọng tương lai.
Hắn đột nhiên cảm thấy, rất nhiều người sau khi hụt giải thưởng thường nói "Ta cảm thấy có thể ngồi ở đây cũng là một loại khẳng định" không phải nói bậy. Mới diễn qua hai bộ phim, được đề danh Kim Hoa hai lần, hắn đã chiếm được khẳng định tương ứng.
Khí định thần nhàn ứng phó hết phóng viên, Kiều Dĩ Hàng ngồi xe Tiểu Chu về nhà.
Ở nhà, Trương Tri đang làm bữa khuya.
Kiều Dĩ Hàng hai tay đút túi, tựa vào cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn bóng lưng hắn.
Trương Tri múc bánh trôi vào trong bát, mỗi tay bưng một chén, đứng trước mặt hắn, dùng vẻ mặt vô cùng chân thành, chậm rãi nói: "Trong lòng tôi, anh là diễn viên xuất sắc nhất."
Kiều Dĩ Hàng bĩu môi, tự tiếu phi tiếu: "Đương nhiên. Nếu không ai nấu bữa đêm cho cậu?"
Trương Tri cũng phát hiện nghĩa khác, vội nói: "Ý tôi là, diễn xuất của anh là tốt nhất."
Kiều Dĩ Hàng đi về phía trước một bước, giang rộng tay, ôm eo hắn, đem môi dán tới.
"Cẩn thận bát." Trương Tri tự động giơ tay ra, tiện cho hắn ghé đầu lại.
Điện thoại phòng khách không hợp thời mà vang lên.
Hai người đồng thời cau mày.
Kiều Dĩ Hàng đi ra ngoài nhận điện thoại, Trương Tri ở lại phòng bếp xử lý nước bị rớt ra ngoài.
Trương Tri nghe thấy Kiều Dĩ Hàng tiếp điện thoại hồi lâu không nói gì, tò mò đi ra. Chỉ thấy Kiều Dĩ Hàng cầm chặt điện thoại, yên lặng nghe, hồi lâu mới nói: "Cảm ơn hai người."
"Ai đấy?" Trương Tri vừa thấy hắn dập máy, không chờ nổi hỏi.
"Cha mẹ tôi."
Trương Tri lập tức khẩn trương: "Bọn họ nói gì?"
"Bọn họ nói." Kiều Dĩ Hàng chậm rãi quay đầu, đờ đẫn nhìn hắn.
Trương Tri chờ mong nhìn Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng chợt cười nói: "Hỏi chúng ta lúc nào rảnh đến Canada thăm bọn họ."
"Chúng ta?" Như không dám tin, Trương Tri hỏi lại.
"Đúng thế." Kiều Dĩ Hàng chỉ chỉ hắn rồi lại chỉ chỉ chính mình, "Chúng ta."
"Bọn họ sao lại?" Khóe miệng Trương Tri chút nữa ngoác đến tận mang tai. Từ sau khi Kiều Dĩ Hàng gọi điện thẳng thắn với cha mẹ, Trương Tri dù chưa biểu hiện ra nhưng trong lòng vẫn âm thầm lưu tâm, chỉ sợ cha mẹ Kiều Dĩ Hàng cũng bão nổi như Trương Phục Huân, hòng tách bọn họ ra. Dù sao đồng tính không chỉ ở trong nước mà kể cả tại nước ngoài cũng không phải nhà nào cũng chấp nhận được.
Kiều Dĩ Hàng: "Cha mẹ tôi gần đây đọc rất nhiều sách về đồng tính luyến ái, thậm chí còn đặc biệt đến chỗ bác sĩ tâm lý. Cuối cùng bọn họ quyết định tôn trọng lựa chọn của tôi."
"Anh có cha mẹ rất tốt." Trương Tri tựa đầu vào trán hắn, chậm rãi liến môi hắn.
"Đừng." Kiều Dĩ Hàng vừa nói vừa nghĩ hình như lúc nãy có chuyện gì định làm mà vẫn chưa xong nhỉ.
Mãi đến khi tay Trương Tri với vào nội khố, Kiều Dĩ Hàng mới đột nhiên nhớ ra: "Bữa khuya đâu?"
Trương Tri khẽ cắn điểm đột khởi trước ngực hắn, tựa hồ oán giận người nào đó không chuyện tâm.
Kiều Dĩ Hàng rên rỉ: "Tôi.. đói bụng."
Trương Tri ngẩng đầu, nhãn tình tỏa sáng: "Lập tức cho ăn."
"..." Rõ ràng ý hắn không phải thế này!
Hạ phúc truyền đến kích thích mạnh hơn.
Kiều Dĩ Hàng mơ mơ màng màng nghĩ "Bỏ đi, ý này liền ý này".
***
Bất ngờ trong giải Kim Hoa không nhiều lắm nên thất bại của Kiều Dĩ Hàng được giới truyền thông coi như trọng điểm tuyên truyền, chiếm cứ mặt báo ngang bằng tin Phong Á Luân áp đảo Nhan Túc Ngang xưng đế ngang hàng.
Lời của giám khảo nọ cùng bị lộ ra khiến rất nhiều người xem cùng fan của Kiều Dĩ Hàng chửi bới.
Sắp xếp thứ hạng thì đúng là diễn xuất của Kiều Dĩ Hàng so với Phong Á Luân cùng Nhan Túc Ngang còn non nhưng nếu tính ngang ra, Kiều Dĩ Hàng tuyệt đối không thua kém người đạt giải. Vì người diễn cùng xuất sắc mà phủ nhận diễn xuất của người khác, cách làm này hiển nhiên khiến người ta lên án. Sản xuất phim cũng có cao thấp khác nhau, chung quy không thể đem phim đẳng cấp cao cùng phim đằng cấp thấp so cùng một chỗ.
Nhưng mặc kệ người xem cùng fan căm phẫn đến mức nào, giải Kim Hoa đã trao, không thể quay lại.
Kiều Dĩ Hàng rất nhanh vứt chuyện này ra sau đầu bởi vì album Trương Tri chuẩn bị cho hắn rất nhanh ra mắt.
Nói thật, Trương Tri ở phương diện âm nhạc dù có thiên phú nhưng tuyệt đối không phải xuất sắc nhất mà kinh nghiệm thì lại càng thiếu nhưng hắn có một ưu thế, đó là nhiều nhân viên giỏi.
Kinh nghiệm thiếu, không sao, tìm nhân tài là được.
Thiên phú không đủ, không sao, tiếp tục tìm nhân tài.
Có nhân viên chuyên nghiệp, Trương Tri chỉ cần như Định Hải Thần Châm, lúc mấu chốt phát huy tác dụng là được.
Phần quảng cáo lại càng bỏ nhiều công sức.
Cho nên đĩa nhạc vừa lên kệ, danh tiếng đã nổi như cồn, liên tục tám tuần đứng nhất bảng tiêu thụ. Chỉ nhìn nhiêu đó, rất khó tưởng tượng trước còn có người nói thị trường âm nhạc hiện nay ảm đạm.
Sau "Hắc Bạch chi gian", Phong Á Luân tiếp tục bế quan, Nhan Túc Ngang quay về Mỹ phát triển. Kiều Dĩ Hàng nghiễm nhiên trở thành lão đại mới trong lĩnh vực âm nhạc. Dù rằng thực lực của hắn còn chưa đạt được công nhận như hai vị trước nhưng các báo đài lớn đã quen lấy Thiên vương đến gọi hắn. Có lẽ giờ đây hắn chỉ thiếu một hình mẫu kinh điển trong làng giải trí cùng một giải thưởng!
NCC cũng vài lần đưa kịch bản đến chỗ hắn, hy vọng hắn trở về diễn phim truyền hình nhưng Cao Cần biết hắn một lòng tập trung cho điện ảnh, tiếp theo là củng cố sự nghiệp ca hát, tạm thời không có hứng thú với phim truyền hình nên chỉ đưa kịch bản cho hắn rồi tìm thời cơ từ chối.
Phim của Trần Bình Qua rất nhanh bắt đầu quay.
Vì là phim nghệ thuật, không có cảnh gì lớn, tìm một chỗ bối cảnh hợp liền bắt đầu.
Diễn biến bộ phim này rất đơn giản. Một thanh niên đôn hậu thầm mến cô hàng xóm xinh đẹp nhưng cô hàng xóm nọ lại thay bạn trai liên tục, chỉ coi hắn như em trai, có thể kể khổ có thể ôm nhưng không thể nói chuyện yêu đương.
Sau đó, thanh niên đôn hậu nọ đi gặp mặt con gái bạn mẹ mình, tính cách hai người không hợp nhưng do áp lực tuổi tác, vẫn đau khổ nhẫn nại cố gắng bồi đắp tiến tới hôn nhân. Một lần cô hàng xóm xinh đẹp thất tình say rượu, phát sinh quan hệ với thanh niên. Mối quan hệ giữa hai người cứ vậy mập mờ không rõ. Thanh niên nọ bị lương tâm khiển trách, không muốn bắt cá hai tay, quyết định chia tay bạn gái trước nhưng lại phát hiện người hàng xóm nọ có người mới.
Kết cục là thanh niên nọ cùng một cô gái khác từng gặp thoáng qua ở bến xe bus đầu câu chuyện thành đồng nghiệp, hai người sau khi kết hôn chuyển đi nơi khác.
Theo Trương Tri thấy, câu chuyện này thực sự quá nhàm chán.
"Anh xác định nhận phim này?" Trương Tri nhìn Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng: "Trần Bình Qua là đạo diễn nổi danh."
"Nhưng chuyện của hắn thực sự quá nhàm chán. Thích thì phải theo đuổi, suốt ngày thầm mến thì có nghĩa lý gì?" Độc ác nhất còn có đoạn phát sinh quan hệ này! Trương Tri nhìn chằm chằm kịch bản bốc hỏa.
Kiều Dĩ Hàng: "Mỗi người đều có một mối tình giữ kín trong lòng."
"Mỗi người?" Ánh mắt bốc hỏa của Trương Tri chuyển qua mặt hắn.
Kiều Dĩ Hàng nói sang chuyện khác: "Tôi thấy chuyện này cũng được."
"Anh vừa nói tới tình yêu giữ kín trong lòng cái gì kia?" Trương Tri không bị lừa gạt.
Kiều Dĩ Hàng thở dài: "Chẳng nhẽ chúng ta không phải?"
Trương Tri nhướn mày: "Chúng ta đương nhiên không phải!" Hắn nhào qua, hung hăng hôn Kiều Dĩ Hàng, "Chúng ta là quan hệ muốn làm liền làm!"
Kiều Dĩ Hàng lấy lại kịch bản từ trong tay hắn: "Tôi cảm giác nhân vật này không tệ."
Thanh niên đôn hậu, vai diễn này hắn chưa từng thử qua.
Trừ quay MV, vai hắn diễn đều là nhân vật tỏa sáng. Chính vì vậy vừa nhìn tới nhân vật này, hắn quyết định nhận dù hắn cũng biết, câu chuyện này vô cùng nhàm chán. Nhưng là diễn viên, chức trách của hắn chính là biến câu chuyện nhàm chán cực độ thành sống động, vô cùng sống động.
Trương Tri ghé vào người hắn thật lâu mới thấp giọng hỏi: "Diễn viên nữ là ai?"
"Cậu định làm gì?"
"Gửi chuột chết, viết thư đe dọa." Trương Tri hừ lạnh.
....
Cuối cùng nữ diễn viên chính trong "Thầm mến" cũng không nhận được chuột chết cùng thư đe dọa. Nàng bị cách ly hoàn toàn bởi bảo tiêu Tiểu Chu luôn kè kè theo cạnh Kiều Dĩ Hàng.
Ngày ngày ở góc trường quay đều nghe được tiếng Tiểu Chu ân cần trả lời điện thoại: "Yên tâm, yên tâm, tuyệt đối không có. An toàn, an toàn, tuyệt đối an toàn!"
Đại kết cục(trung)
Phim nghệ thuật tiết tấu hết sức thong thả, đôi khi một cảnh kéo dài vài phút. Biểu cảm, thần thái của diễn viên đều bị phóng đại, rất cần kỹ thuật diễn vững.
Từ sau khi đóng bộ này, Kiều Dĩ Hàng ngày càng trầm mặc ít nói, tựa hồ đã hoàn toàn dung nhập vào nhân vật, đại bộ phận thời gian ở nhà đều trôi qua trong trầm mặc.
Trương Tri dù bất mãn nhưng lo lắng đến đặc thù của nghề diễn viên cũng hiểu, cùng lắm thì lúc quá yên tĩnh mình nhiều lời lên là được, dù sao cũng không nhạt nhẽo. Bất quá chuyện này là chuyện này, một vấn đề khác hắn phi thường không thể nhịn được nữa ---
Cảnh giường chiếu.
Phải biết rằng lúc đầu hắn muốn cùng Kiều Dĩ Hàng lăn đến trên giường đổ bao nhiêu công sức cùng tâm tư, dựa vào cái gì mà nữ diễn viên kia chẳng làm gì cũng được ôm hắn?
Ngày chính thức diễn cảnh giường chiếu nọ, Trương Tri lặng im cả quãng đường đưa Kiều Dĩ Hàng đến trường quay.
Kiều Dĩ Hàng nghiêng đầu nhìn hắn vài lần, đợi xe dừng ở cửa trường quay mới chậm rãi nói: "Cậu không thích tôi diễn cảnh này."
Trương Tri gõ gõ tay vào vô lăng.
"Cậu thực sự không thích tôi diễn cảnh đó." Kiều Dĩ Hàng chần chừ rồi thở dài, "Tôi đi đề nghị đạo diễn sửa cảnh vậy."
Trương Tri ngẩn ra: "Thật sao?"
Trên mặt Kiều Dĩ Hàng lộ ra vẻ làm khó nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừm."
Trương Tri nhìn sườn mặt hắn hồi lâu rồi lắc đầu: "Bỏ đi."
Kiều Dĩ Hàng quay đầu nhìn hắn.
Nói là nói vậy, Trương Tri vừa nghĩ đến chút nữa Kiều Dĩ Hàng sẽ nồng nhiệt đi ôm người khác, trong lòng khó chịu không sao nói được: "Đừng quá đầu nhập vào."
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng mỉm cười: "Ừm, tôi là bị động mà."
Trương Tri trừng mắt: "Không cho phép bị sờ soạng nhiều!"
"Được." Kiều Dĩ Hàng mở cửa xe, "Tôi đi đây."
Trương Tri hồ nghi nhìn hắn: "Sao tôi cảm thấy anh rất vui vẻ nhỉ?"
"Ôi, cũng đâu phải cậu diễn, có gì mà vui với chả vẻ?"
Những lời này cuối cùng cũng làm tâm tình rối rắm của Trương Tri thoáng cái giãn ra, hai hàng lông mày nhíu chặt có chút thả lỏng.
Kiều Dĩ Hàng vẻ mặt buồn bực đóng cửa lại, chậm rãi đi vào trường quay, đến khi xác nhận rời khỏi tầm mắt Trương Tri mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Chu từ bên cạnh nhảy ra, kinh ngạc: "Ngươi cư nhiên trốn đến đây được?"
"Trốn đến đây?" Kiều Dĩ Hàng nhướn mày.
Tiểu Chu: "Ta còn tưởng Trương Tri nhất định sẽ trói gô ngươi lại nhốt trong nhà chứ."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Hắn lớn vậy sẽ không so đo loại chuyện này." Kiều Dĩ Hàng vỗ vỗ vai nàng.
Tiểu Chu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, vừa lúc di động có tin nhắn. Nàng mở ra xem ---
Từ Trương Tri:
Trông coi kỹ lão bà của ta! Nếu phù thủy kia chiếm tiện nghi, ngươi lập tức tiến lên phá trận. Gặp chuyện không may ta phụ trách.
...
Tiểu Chu nghĩ, đúng là hắn không so đo gì rồi!
Phim của Trầm Bình Qua luôn duy mỹ, cho dù có cảnh nóng nhưng cũng chỉ có vài điểm mập mờ khơi gợi, tuyệt đối không xuất hiện bất cứ hình ảnh dung tục nào.
Quay xong cảnh này, "Thầm mến" cũng tiến vào giai đoạn cuối, chỉ có vài cảnh đạo diễn đột xuất nghĩ ra.
Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Kiều Dĩ Hàng vừa rửa mặt đánh răng xong: "Thật ra ta thấy ngươi hợp đóng phim hành động hơn."
"Vì sao?" Kiều Dĩ Hàng nhíu mày. Chẳng nhẽ biểu hiện của hắn không tốt?
Tiểu Chu đáp: "An toàn a."
...
Phim nghệ thuật còn nguy hiểm hơn phim hành động sao?
Kiều Dĩ Hàng lẳng lặng nhìn nàng.
Tiểu Chu bổ sung: "Ta an toàn hơn."
Kiều Dĩ Hàng: "Gần đây ngươi thấy bất an sao?"
"Ngươi không biết rằng trên đời này có loại hiệu ứng gọi là hiệu ứng bươm bướm, thế giới này có loại hình phạt gọi là tru di cửu tộc." Tiểu Chu cảm khái.
Kiều Dĩ Hàng nghi hoặc: "Ngươi gia nhập trong vòng cửu tộc của ta?"
Tiểu Chu nghẹn lời, lập tức đau lòng nhức óc nói: "Vậy mới kêu ngươi không biết a."
"..."
"Thầm mến" quay bốn tháng cuối cùng cũng xong. Kiều Dĩ Hàng còn chưa kịp thở một hơi đã bị kéo vào đoàn phim "Phích lịch nữ hiệp".
Tuy nói Kiều Dĩ Hàng được coi là nam chính nhưng trên thực tế, phần diễn của hắn tổng cộng chỉ có bốn trường cảnh, hơn nữa đều là phụ trợ.
Nội dung phim chủ yếu là chuyện bốn hiệp nữ đeo mặt nạ đi trừ gian diệt ác nhưng Liên Giác Tu lại rót thêm vào phản bội, lừa gạt cùng mập mờ khiến cả bộ phim nhất thời khác lạ hẳn lên.
Trường quay vô cùng xa hoa.
Liên Giác Tu rất ít nâng đỡ người mới. Theo lời hắn thì thà dùng một cái thiên chuy bách luyện da dày như trâu còn hơn dùng một cái non nớt vừa nghe mắng đã rụt đầu rụt cổ.
Kiều Dĩ Hàng diễn chính là người yêu cũ của Chu Mẫn Lỵ, lão Thiên - một kẻ nói dối như Cuội. Hắn vì duy trì sự lạnh lùng của bản thân mà ba năm trước vô tình bỏ rơi Chu Mẫn Lỵ nhưng ba năm sau, khi biết Chu Mẫn Lỵ đắc tội kẻ không nên đắc tội, hắn lại âm thầm trợ giúp nàng, cuối cùng bị sát thủ kẻ kia phái đến giết chết. Chu Mẫn Lỵ từ đầu đến cuối đều không biết hắn quay lại, từng xuất hiện... rồi lại biến mất.
Cao Cần nói không sai, nhân vật này đích xác rất có tính khiêu chiến. Một kẻ dùng nụ cười đến che lấp bóng tối, một kẻ tự cho là u ám thực ra lại vô cùng ôn nhu.
Vì bộ phim này nhiều mỹ nữ nên Trương Tri dứt khoát danh chính ngôn thuận thân chinh đến giám sát.
Kỳ thật hắn và Kiều Dĩ Hàng ở chung một chỗ lại sớm tối đưa đón, quan hệ cũng coi như bán công khai rồi, chỉ là Trương Phục Mãn cùng Cao Cần đã sớm liên hệ tốt nên vẫn chưa lên báo nhưng người trong ngành đa phần đều biết, với sự có mặt của hắn cũng không quá kinh ngạc.
Chu Mẫn Lỵ từ sau khi chia tay bạn trai ngụy trang Phong Á Luân sau, cũng gây khá nhiều scandal nhưng vẫn phí công dã tràng. Vậy nên lần quay phim này, nàng đã sớm xác định mục tiêu.
Kiều Dĩ Hàng dù ít tuổi hơn nàng nhưng hai năm nay tiền đồ sáng lạn, giá trị con người tăng vọt, thật sự có tiềm năng đầu tư. Mà Trương Tri cũng tốt, chủ tương lai của Trương thị, đại gia trẻ độc thân hàng thật giá thật. Hai người kia vô luận bắt được ai, đối với nàng mà nói đều không tệ.
Hết lần này tới lần khác, hai người kia ai cũng không bị nàng bắt được mà lại bắt lấy nhau. Chu Mẫn Lỵ ngầm thử dò xét vài lần đều bị Trương Tri đen mặt đuổi đi. Mắt thấy hai đại soái ca tình chàng ý thiếp trước mặt, mỹ nữ như nàng lại ngồi góc gặm củ cải, Chu Mẫn Lỵ vô cùng bất bình. Chẳng lẽ thế giới này thật là đàn ông đẹp trai thì sánh đôi còn mỹ nữ không người theo đuổi? Hay nói đó là đặc trưng của làng giải trí?
Trải qua mấy lần đả kích, Chu Mẫn Lỵ bắt đầu nghiêm túc lo lắng có nên nhân dịp còn trẻ rời khỏi làng giải trí, để tránh đến tuổi xế bóng còn phòng không.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát, sau khi Trầm Thận Nguyên gia nhập đoàn làm phim, hơn nữa còn nhiệt tình trò chuyện cùng nàng, nàng cảm thấy nhân sinh vẫn còn đẹp chán.
"Thầm mến" trình chiếu, lượng vé bán được cũng không nhiều lắm. Chuyện tình rối rắm giữa một người đàn ông cùng ba người phụ nữ hiển nhiên không được giới trẻ ưa thích mà người nhiều tuổi cũng cảm thấy quá nhàm chán. Công việc bận rộn khiến bọn họ chỉ mong có thể cười dễ dàng mà không phải là giam mình tự hỏi nhân sinh cùng tình yêu.
So với các phim khác một tuần đã bán ra hơn triệu vé, "Thầm mến" hai tháng mới đạt một triệu có thể nói là chưa từng thấy mà đạo diễn phim lại là Trần Bình Qua nổi danh, nam nữ diễn viên đều là ngôi sao có tiếng. Phía tài trợ vội vã giãy chết làm hai đợt quảng cáo không thấy khởi sắc liền cắt viện trợ, giảm bớt tần suất xuất hiện rồi thần không biết quỷ không hay im hơi luôn.
Trần Bình Qua cùng phía tài trợ tranh chấp mấy lần không thấy hiệu quả, tức giận đóng cửa không tiếp khách.
Nhưng không ít bình thẩm điện ảnh coi trọng bộ phim này, coi đây là bản giao hưởng ánh trăng của giới phim ảnh.
Kiều Dĩ Hàng đối lời nhận xét này phê bình kín đáo: "Sao lại là bản nhạc mà không ví như ánh trăng thứ hai?"
Trương Tri cau mày: "Ánh trăng thứ hai? Anh thích hai đối với một à?"
Kiều Dĩ Hàng: "..."
May mà Trương Tri không định dây dưa tiếp ở vấn đề này. "Cái phim "Sét đánh hiệp nữ" đã quay xong chưa? Gần đây không có việc gì chứ?"
"...Là "Phích lịch nữ hiệp" nha."
"Khác nhau sao?" Với hắn nữ hiệp hay hiệp nữ đều cùng một dạng cả.
"Đọc khác nhau."
"Đừng đổi đề tài, anh còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi đó."
Kiều Dĩ Hàng nghĩ chút rồi đáp: "Cậu chẳng nói năm nay định ra hai đĩa nhạc sao." Cũng đã đến nửa cuối năm rồi, muốn kịp giải Thiên Thanh nhất định phải bắt tay làm.
Trương Tri: "Bận thế nào cũng phải rảnh một ngày."
"Một ngày?"
"Sinh nhật tôi sắp đến rồi." Trương Tri nghiến răng. Lễ tình nhân, hai người về nhà gặm mì tôm. Hắn coi như Kiều Dĩ Hàng là người Trung Quốc, nhịn. Lễ Thất tịch Trung Quốc, Kiều Dĩ Hàng nói hắn từ nhỏ lớn lên ở ngoại quốc, không cần so đo, hắn miễn cưỡng đồng ý. Nhưng sinh nhật, mặc kệ lớn lên ở đâu cũng đều phải sinh ra trên đời! Điểm này chung quy là không bị phân biệt đi?
"Muốn tổ chức thế nào đây?" Kiều Dĩ Hàng nghĩ đến một năm cơ hồ đều bận rộn quay phim ra đĩa, không ở nhà an ổn được bao, ngữ khí không khỏi mềm xuống.
Trương Tri "soạt" một tiếng rút ra cuốn vở từ sau lưng: "Kế hoạch một, đi viện hải dương học tham quan lần nữa."
"Chỗ đó đi qua một lần, cả đời không cần trở lại đâu nhỉ?" Kiều Dĩ Hàng thật sự không cảm thấy có gì đáng giá để quay lại chốn cũ.
Trương Tri: "Kế hoạch hai, bao hạ phòng trăng mật, cùng nhau một ngày." Hắn cười đến mập mờ.
Kiều Dĩ Hàng không thèm nể mặt: "Quá tệ hại!"
"Kế hoạch ba, leo núi, đi picnic."
"Có thể ngồi xe được không?"
"...Chúng ta đi leo núi, không phải đi leo xe."
Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri đang bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, thức thời: "Leo núi thì leo núi."
Trương Tri chưa từ bỏ ý định: "Thật sự không thích kế hoạch hai?"
Kiều Dĩ Hàng: "..."
Lo lắng hết một ngày, Trương Tri tuyển một ngọn núi ở gần đó, phong cảnh được nhưng không có điểm gì đặc biệt nên ít du khách vậy nên hai người bọn họ không mang kính mũ cũng không vấn đề.
Kỳ thật leo núi là một hình thức vận động vô cùng buồn tẻ, nếu nói đến niềm vui, đại khái là ngắm chút phong cảnh dọc đường.
Đương nhiên, trọng điểm xem xét của Trương Tri tập trung ở người đi bên cạnh.
Kiều Dĩ Hàng lúc không rảnh vẫn có thói quen vận động nhưng năm nay lịch làm việc quá dày đặc, kết quả của việc lâu ngày không vận động là đến lưng chừng núi đã bắt đầu vô lực.
May là Trương Tri chuẩn bị trước không ít thứ, điêu luyện kéo hắn hướng tới đỉnh.
Hai người mất hơn một tiếng mới lên tới đỉnh núi.
Núi không cao, nhìn không tới biển mây kỳ cảnh, chỉ có thể xem đồng ruộng chung quanh.
Kiều Dĩ Hàng hít hơi thật sâu: "Không khí thật trong lành."
Trương Tri: "Anh thích."
"Đúng thế." Chất lượng không khí thành thị có tốt đến đâu cũng không so được với tự nhiên tinh khiết.
"Về nhà tôi tặng anh một lọ xịt phòng."
"...Trong WC có."
"Ở đâu?"
"Ngăn kéo thứ nhất."
Trương Tri nghĩ chút: "Tôi tưởng đấy là thuốc diệt côn trùng, khó trách xịt mãi mà không diệt được."
"Cậu không nhìn nhãn sao?"
Trương Tri nhìn hắn, chậm rãi đáp: "Điều này còn phải hỏi sao?"
"..."
Đại kết cục(hạ)
Hai người lượn một vòng trên đỉnh núi rồi ngồi xuống đình ăn đồ mua trên đường.
Trương Tri cau mày: "Sớm biết thế này đã mang theo bộ bài rồi."
Kiều Dĩ Hàng liếc hắn: "Leo lâu thế chỉ để chơi bài không bị quấy nhiễu thôi hả?"
Trương Tri: "Giờ chán quá."
"Thực ra có rất nhiều chuyện có thể làm tại đỉnh núi."
Mắt Trương Tri sáng rực, muốn cười lại phải khống chế lại: "Chẳng nhẽ anh muốn thực hiện kế hoạch hai?" Trên mạng nói lên đến độ cao hơn sẽ dễ dàng hưng phấn, không biết là thật hay giả. Ngọn lửa nghiên cứu trong lòng hắn lại bốc cháy rồi!
"Cậu một ngày không nhị liền khó chịu à?" Kiều Dĩ Hàng tức giận trừng hắn.
Trương Tri trịnh trọng nói: "Nếu anh đồng ý, nhị tôi cũng chịu."
Kiều Dĩ Hàng cũng trịnh trọng nhìn lại hắn, lắc đầu: "Chết cũng không."
Trương Tri nhụt chí: "Vậy anh nói xem làm gì?"
"Tỷ như, ách, ngâm thơ hay gì gì đó?" Kiều Dĩ Hàng lo lắng không đủ.
"Dâm thi? Phải bao nhiêu dâm?" Trương Tri từ ủ rũ lập tức chuyến sang vẻ gian tà.
"..." Kiều Dĩ Hàng cúi đầu ăn tiếp.
Hai người yên lặng ăn hết bao lớn bao nhỏ rồi gom rác rưởi xuống núi.
Xuống núi dù không mệt như lên núi nhưng sức lực của hai người đã dùng hết bảy tám phần lúc đi lên nên ngược lại cảm thấy xương sống, thắt lưng, chân đau, vô cùng khổ cực.
Trương Tri vừa đi vừa oán giận: "Nếu chọn 2 thì không mệt như vậy."
Kiều Dĩ Hàng liếc hắn: "Chắc chắn là không mệt thế này chứ?"
Trương Tri: "Nếu là 2, mệt cũng cam lòng a!"
"Vậy sao còn đưa ra ba lựa chọn làm gì?" Kiều Dĩ Hàng tò mò.
"Anh hãy nghĩ tôi rất dân chủ đi." Trương Tri dừng chút, đột nhiên thấy thống hận bản thân, "Cũng có thể tôi thực sự quá ngu ngốc!"
Leo núi trở về, hai người mệt tới mức không có tâm tình gì tiếp tục đề tài nhị hay không, vội vã tắm rửa, lắn ra giường xem TV.
TV đang chiếu phim "Bạc đầu giai lão".
Nhìn diễn viên trên TV tóc bạc phơ phơ, Trương Tri đột nhiên nói: "Chúng ta đến lúc đó cũng như thế."
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn, lại nhìn chút nhân vật trên màn hình: "Không thế đâu, cậu trông sẽ đẹp hơn nhiều."
Trương Tri nghiêm túc đáp: "Anh cũng thế."
...
Im lặng mười phút đồng hồ, hai người đồng thời cảm thán: "Mấy diễn viên này trông thực xấu!"
***
Album thứ hai năm nay của Kiều Dĩ Hàng lên quầy. Vì album này hắn thứ sức với dòng nhạc R&B mới nên lượng tiêu thụ cũng không được tốt như đĩa trước, chỉ có thể coi là được. Rất nhiều fan ca nhạc không chấp nhận được việc thay đổi hình tượng lần này, còn hơn hình ảnh nhảy nhót tưng tưng, mồm hát liến thoắng, bọn họ đương nhiên thích hình tượng thâm tình ôn nhu của Kiều Dĩ Hàng hơn.
Trải qua vụ đả kích "Thầm mến", Kiều Dĩ Hàng lần này không phản ứng gì. Thực ra việc thử sức với R&B thất bại hắn đã được nhiều người trong nghề cảnh báo trước. Lấy độ được hâm mộ cùng sức kêu gọi của hắn chỉ cần tiếp tục đi theo con đường cũ, dù không phát triển cũng tuyệt không thụt lùi.
Nhưng Kiều Dĩ Hàng vẫn cố chấp theo ý mình.
Là ca sĩ, năm này qua năm khác đều hát thể loại trữ tình chẳng khác nào trói buộc bản thân, dần dần lâu ngày, rất có thể ngay cả loại nhạc trữ tình ấy hắn cũng đánh mất - vì bản thân đã trơ ra. Vậy nên hắn không ngừng nếm thử, không ngừng đổi mới, muốn cho bản thân có nhiều động lực và sức sống hơn nữa.
Thế nên album này cuối cùng cũng được ra đời dưới sự ủng hộ của Trương Tri.
Hai đĩa nhạc, hai phong cách dù không được lòng fan nhưng tuyệt đối lấy lòng ban giám khảo giải Thiên Thanh.
Bọn họ rất hiếm khi trao giải nam ca sĩ tốt nhất cùng nam ca sĩ được hoan nghênh nhất cho cùng một người. Dù sau đó có truyền thông châm chích là do năm nay Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân không tham dự, danh sách đề cử thiếu cạnh tranh nhưng từ góc độ người đó mà nói, giới truyền thông cũng gián tiếp thừa nhận trong làng ca hát hôm nay, trừ Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân ra, đã không có người ngăn trở Kiều Dĩ Hàng đoạt giải.
Nhưng khí thế của Kiều Dĩ Hàng hiển nhiên không dừng ở đó.
"Phích lịch nữ hiệp " kịp lúc trình chiếu ngay trước hạn cuối xét duyệt giải Kim Hoa. Do đa số là nữ diễn viên, dàn sao cũng không mạnh bằng "Hắc bạch chi gian" nên quảng cáo cho cuốn phim hiển nhiên giảm nhiệt hơn, phía tài trợ cũng ra tiền không nhiều. Nhưng phim của Liên Giác Tu dù bị chiết giảm cũng tuyệt đối cao hơn người khác.
Phim đã ra rạp, người đến xem vẫn lũ lượt kéo đến. Tất cả nhận vật trong phim cũng thành ra nhân vật được hoan nghênh nhất, so với "Thầm mến" chỉ có người trong nghề cùng vài người xem tung hê, có thể nói là một trời một vực.
Trong đó được yêu thích nhất dĩ nhiên là lão Thiên của Kiều Dĩ Hàng, câu hắn nói khi đối diện với nòng súng trước cái chết: "Để ta chết ở góc khuất chút, đừng dọa đến người quét rác ngày mai." Thành câu thoại kinh điển nhất hiện thời.
Vẻ mặt tinh nghịch khi hắn trêu Chu Mẫn Lỵ cũng bị vô số fan để làm chữ ký cùng banner, đi đâu cũng thấy.
Kiều Dĩ Hàng đắc ý nhìn bình luận trên diễn đàn "Biển rộng trời cao" về hắn.
Trong đó có ID "Chuyên gia kháng đả kích" bình luận một đoạn dài gọi là "Tĩnh như thỏ chạy, động tựa xử nữ". Đánh giá vai lão Thiên của hắn dù im lặng ngồi cũng luôn thấy hắn không ngừng tính kế nhưng khi hắn quyết tâm hành động, ánh mắt lại vô cùng kiên nghị lạnh lùng.
Kiều Dĩ Hàng đối lời bình này vô cùng hài lòng, đặc biệt gửi phản hồi ở phía sau -
Tiểu Chu 123: O(∩_∩)O~ ngươi viết thực hay quá, đem cảm giác của ta cũng nói hết ra!
Một lúc sau, Tiểu Chu gửi tin nhắn tới ----
Ngươi đăng ký ID ở diễn đàn "Biển rộng trời cao" đúng không?
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người, rất nhanh trả lời ---
Sao vậy?
Tiểu Chu trả lời nhanh hơn.
Cái Tiểu Chu 123 kia là ngươi sao?"
Kiều Dĩ Hàng nhất thời có cảm giác bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu ---
Sao ngươi biết?
Lần này một lúc sau Tiểu Chu mới trả lời ----
Ta là Chuyên gia kháng đả kích đây. Cao đổng bảo ta gửi.
Kiều Dĩ Hàng tắt máy.
Vì vậy, Chuyên gia kháng đả kích cùng Tiểu Chu 123 như phù dung sớm nở tối tàn, thoáng hiện khiến người ta kinh hồng rồi vĩnh viễn biến mất nơi chân trời góc bể.
Giống như kế hoạch lên sẵn, trình tự năm nay cũng giống năm ngoái: giải Thiên Thanh, phim Liên Giác Tu, giải Kim Hoa.
Vẫn ngồi tại tối đề cử như cũ, tâm tình Kiều Dĩ Hàng vô cùng khẩn trương. Năm nay hắn được đề cử ở hai hạng mục lớn "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất" cho "Thầm mến" và "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất" trong phim "Phích lịch hiệp nữ".
Hắn từng hỏi Cao Cần, năm nay có kịch bản trước không.
Câu trả lời của Cao Cần là: "Gần đây quản chặt, miệng bọn họ bị niêm phong rồi."
"..."
Không có đáp án tốt hơn không có sắp xếp trước.
Kiều Dĩ Hàng ngồi dưới đài, nhìn khách mời cùng người đạt giải cười đùa hi hi ha ha, vẻ mặt cứng ngắc như đang đắp mặt nạ.
Từng giải từng giải trao đi, giải Kim Hoa dần đến cao triều.
"Tiếp theo là giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, xin mời Tằng Bạch cùng Thi Đại Minh lên công bố giải."
Nhạc vang lên.
Tằng Bạch và Thi Đại Minh một trước một sau từ sau rèm đi ra.
Dưới đài rất nhiều người có chút hoảng hốt, cảnh tượng này buộc họ nhớ lại tiết mục từng oanh động một thời - "Go!Go!Su..Super-star". Dù nhiều người không thích chương trình này nhưng cũng không cản trở lòng hoài niệm của bọn họ.
Thi Đại Minh bước tới chỗ míc, cảm khái nhìn Tằng Bạch: "Ta không nghĩ ngươi sẽ đến làm khách mời. Hôm nay không cần trông cửa hàng sao?"
Tằng Bạch đáp: "Vẫn mở, thế nên hôm nay ta phải đổi ca cho Kẹo Mút rồi."
"Kẹo Mút là ai?" Thi Đại Minh biết rõ hắn nói đến nhân viên ở tiệm nhưng vẫn cố ý hỏi.
Tằng Bạch vẫn thành thật hồi đáp: "Đường Tề, ở tiểu khu Tân Nguyên. Nếu ngươi muốn làm quen ta có thể giới thiệu. A, nhưng phải hỏi xem hắn có đồng ý không mới được."
"...Nhiều năm vậy mà ngươi chẳng thay đổi chút nào a."
"Có thay đổi chứ. Đại thần nói ta có tiểu nạm bụng rồi."
"Thực thẳng thắn a." Cứ như vậy đường hoàng vạch trần quan hệ của hai người. Thi Đại Minh lau trán, đã lâu không toát mồ hôi lạnh a.
Tằng Bạch nghĩ chút lại nói: "Hắn nói, đi kể ra ngoài thì được nhưng không được cho xem."
"Ách, còn nhớ chúng ta đến đây làm gì không?" Thi Đại Minh tự phát cứu tràng.
Tằng Bạch đồng tình nhìn hắn: "Nhớ kỹ chứ. Để ta đến, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bình an rời đi."
"..."
Trên màn hình lớn xuất hiện danh sách đề cử.
Kiều Dĩ Hàng che miệng. Dù thứ hắn nghĩ đến không giống Tằng Bach nhưng giờ phút này, hắn cũng đồng tình với Thi Đại Minh.
Đoạn phim kết thúc, hình ảnh dừng tại nhân vật lão Thiên do Kiều Dĩ Hàng thủ vai. Hắn thờ ơ nhìn về phía trước như thể hết thảy mọi thứ trên thế giới này đều giống nhau, vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
"Đạt giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất là..." Thi Đại Minh đọc câu mở đầu, đưa thẻ cho Tằng Bạch.
Tằng Bạch sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười thật tươi: "Kiều Dĩ Hàng!"
Giây phút đó.
Kiều Dĩ Hàng nghe được trái tim mình nặng nề rớt xuống, nở ra vô số hưng phấn cùng hạnh phúc.
Hắn bình tĩnh đứng lên, ôm người ngồi hai bên rồi không nhanh không chậm từng bước đi lên đài.
Khi giẫm lên bậc thang đầu tiên, Kiều Dĩ Hàng len lén thầm nói: "Cuối cùng cũng đến!"
Giờ khắc này hắn chờ không tính là lâu, hơn nhiều người trong làng giải trí, lăn lộn ở trường quay mấy chục năm, hắn vẫn còn rất trẻ. Nhưng khi cầm tới cúp thưởng, tằng Bạch cùng Thi Đại Minh nói câu "Chúc mừng", hắn mới biết, mặc kệ thời gian chờ đợi dài hay ngắn, hưng phấn trong khoảnh khắc này là giống nhau, không sụt giảm đi đâu!
"Cảm ơn mọi người, cảm ơn những người yêu ta và những người ta yêu. Cảm ơn... không xong rồi, hình như ta đã đem danh sách người cần cảm ơn chuẩn bị trước thu gọn thành một câu rồi..." Kiều Dĩ Hàng cầm giải thưởng chương, hơi ngượng ngừng cười, "Thực cao hứng cuối cùng ta cũng có thể đứng ở đây để nói với tất cả những người ủng hộ ta, ta không cô phụ sự ủng hộ của mọi người, hy vọng mọi người có thể cùng ta đi tiếp, cho đến cuối cùng. Cảm ơn." Hắn vừa nói vừa lôi chiếc nhẫn vẫn đeo ở cổ ra nhẹ nhàng hôn xuống.
Nhưng lần này không ai nghi hoặc.
Trên thực tế, từ giải Thiên Thanh năm ngoái đã bắt đầu, hôn nhẫn đã thành động tác bình thường khi Kiều Dĩ Hàng lên nhận giải.
Sau nam diễn viên phụ là tới nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Kiều Dĩ Hàng ngồi trên khán đài, hai mắt nhìn thẳng màn hình, lẳng lặng mà điều chỉnh cảm xúc. Có thể nói Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất đói hắn mà nói đã là niềm vui ngoài ý muốn nên khi Phong Á Luân lên đài, xướng lên chín chữ Nam diễn viên chính xuất sắc nhất Kiều Dĩ Hàng, hắn mờ mịt mất năm giây.
Đến khi Trần Bình Qua lấy tay huých hắn, hắn mới như tỉnh lại từ trong mộng, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc đi lên sân khấu.
Phong Á Luân đem biểu tượng chương đưa cho hắn, dùng sức ôm hắn, "Chúc mừng."
Kiều Dĩ Hàng cũng ôm lại, rồi cầm biểu tượng chương đi tới chỗ míc.
Có lẽ lã đã từng lên một lần, lần này hắn cũng không cảm thấy hưng phấn như trước mà có cảm giác hư không. Hắn ngước lên, vô thức tìm kiếm người quen trên khán đài, mãi đến khi đụng phải một đôi mắt quen thuộc, cảm giác mới dần dần chân thật trở lại.
"Cảm ơn." Hắn chăm chú nhìn đôi mắt kia.
Cặp mắt nọ chậm rãi cong lên, tựa hồ nghe hiểu lời cảm ơn này.
"Cảm ơn sự công nhận của ban giám khảo dành cho ta, cho ta niềm tin để có thể đi được xa hơn. Cảm ơn những người bạn vẫn quan tâm tới ta từ trước tới nay, ta tin tưởng, chúng ta vẫn có thể tiếp tục bước tiếp, cho đến vĩnh viễn."
Kiều Dĩ Hàng lôi nhẫn ra, một lần nữa hôn xuống, rồi ngẩng đầu xa xa nhìn người kia cười đến sáng lạn.
Ta trước kia chỉ vì quang vinh mà cố gắng.
Ta hôm nay, muốn đứng ở chỗ này, giữa đám người tìm được ngươi, một lần lại một lần dùng ngôn ngữ của riêng chúng ta mà nói ----
Ta yêu ngươi.
Ý bảo chắc chắn cái nhà sẽ tan hoang. Lang Hoàn Phúc Địa ở đây nghĩa là thiên đường của sói và chồn còn Lang Hoàn Phúc Địa trong Thiên Long Bát Bộ - nơi chứa hầu hết các bí tịch võ công trên giang hồ mà Đoàn Dự lạc vào lại có nghĩa là kho chứa sách của Thiên Đế. Đọc đồng âm nhưng Hán tự khác nhau.
truyện bộ quần áo mới của hoàng đế ấy, chắc bạn nào cũng đã từng đọc.
ngón tay điệu đà xếp thành hình hoa lan.
ý là có ăn mà không phải làm gì hay nói cách khác là được Đại Kiều bao dưỡng : ))
nhị ở đây có ý là kế hoạch 2 của Trương Tri đó, cũng có nghĩa là ngu ngơ. Kiều Dĩ Hàng vừa có ý nói Trương Tri sao cả ngày cứ nhắc tới cái kế hoạch 2 vừa có ý trêu Trương Tri cả ngày không ngốc nghếch ko chịu đc à với hy vọng bạn ý quên cái kế hoạch 2 đi. Trương Tri thì chỉ cần thực hiện được kế hoạch 2, mang tiếng ngốc cũng không sao.
---HOÀN CHÍNH VĂN---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top