35. Rối rắm

Rối rắm (thượng)

Đi bơi thực là phương pháp thư giãn tốt.

Nhất là khi cả hồ bơi to vậy chỉ có mình mình.

Kiều Dĩ Hàng đầm mình trong nước.

Nước bám trên da thịt, cảm giác lạnh lẽo ban đầu dần trở nên ấm áp. Hắn chìm trong cảm giác ôm ấp của nước. Tâm trạng rối bời cuối cùng cũng chìm xuống.

Ký ức đêm qua chợt lóe lên trong óc.

Cảm giác sợ hãi khi bỏ chạy, từng vẻ mặt rất nhỏ của Trương Tri cũng hiện lên rõ ràng.

Chờ mong cùng mất mát...

"Ha!" Hắn trồi lên.

Bọt nước lấp lánh tản ra bốn phía, mặt hồ nhộn nhạo y như tâm trạng lúc này của hắn.

Hắn lau mặt, ngẩng đầu lên.

Hồ bơi lộ thiên, ánh mặt trời chiếu vàng rực phản chiếu khiến những con sóng nhấp nhô trông như đàn cá chép vàng đang tung tăng bơi lội.

Trận mưa đêm qua to vậy mà giờ chẳng còn dấu vết gì.

Kiều Dĩ Hàng mơ hồ bắt được gì đó nhưng rồi lại để vuột mất. Nhìn sóng nước ngày càng nhỏ, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, trái tim như treo giữa không trung, tìm không được chỗ đặt chân khiến bản thân vô cùng bực dọc.

....

Hắn cắm đầu xuống nước, chân đạp vào thành bể rồi vọt đi như mũi tên trong nước.

***

Dẫn chương trình "Lâm đương gia" là Lâm Đương. Vốn tên tiết mục nghĩa là nhà của Lâm Đương, hy vọng tất cả khách mời có cảm giác thoải mái như ở nhà nhưng sau khi tiết mục lên sóng, rất nhiều người lại nghĩ thành Lâm đương gia. Tiền bối hậu bối gì cũng thấy hắn giống quản gia.

Làm càng lâu, danh tiếng càng lớn, địa vị hắn lên như thuyền theo nước. Dù còn kém những vị cao niên như Tiêu Phúc Bình, Lê Mặc cùng lão đại trong giới MC - Chung Nghiêu nhưng trên hắn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay rồi. Điểm ấy có thể nhìn ra từ việc hắn mời được Trương Phục Mãn - ông chủ làm mưa làm gió trong làng giải trí.

Nổi tiếng thì nổi tiếng, hôm nay hắn vẫn có chút khẩn trương.

Thứ nhất, Trương Phục Mãn tham dự. Có thể mời đến nhân vật như vậy đến tham gia chương trình đương nhiên là may mắn, nhưng lỡ như đắc tội hắn thì chẳng có đại họa nào bằng.

Thứ hai là Lục Vạn Bằng và Kiều Dĩ Hàng đồng thời xuất hiện. Ân oán của bọn họ rõ rành rành như mặt trời ban trưa. Trận đấu giữa hai người, hắn cũng có chút đồng tình với Lục Vạn Bằng. Một tay non nớt mà cũng dám thách thức giới ca sĩ, rõ ràng là thành quân cờ trong tay Trương Phục Mãn, bị những kẻ khác coi như trò vui giữa phố. Nếu không phải hắn dùng thực lực giữ lại một bộ phận người nghe nhạc, Lâm Đương đánh cuộc sau khi thua trận, Trương Phục Mãn nhất định sẽ đá hắn đi như vứt một đôi giày cũ. Đương nhiên, hôm nay Trương Phục Mãn cùng hắn tham gia tiết mục này cũng nói rõ hắn có tiền đồ. Ước nguyện duy nhất bây giờ của Lâm Đương là hy vọng IQ cùng EQ của Lục Vạn Bằng đã được Trương Phục Mãn nâng cao.

"Nghĩ gì vậy?" Trần Phi từ đằng sau vỗ vai hắn.

Lâm Đương hoàn hồn: "Trương Phục Mãn, Kiều Dĩ Hàng đến rồi sao? Ta đến bắt chuyện với họ."

"Ừm. Đã tới rồi, ngươi đi đi." Trần Phi vỗ vỗ vai hắn, trong lòng bùi ngùi "Có thể làm việc cùng người chuyên nghiệp thực tốt a. Không giống cái kia năm đó...." (ám chỉ hồi làm cùng Tằng Bạch bị ẻm hành ấy mà =]] ).

Hồi ức năm đó đã thành vết thương đóng vẩy trong ngực hắn. Dù nói chuyện đã qua như gió thoảng mây trôi nhưng đám gió mây này núp trong vết sẹo của hắn, thi thoảng lại chui ra quanh quẩn trong óc một vòng.

Kiều Dĩ Hàng ngồi trong phòng hóa trang. Trong gương, vành mắt đen đang được tận lực che giấu dưới bánh phấn, đôi mắt có chút sưng cũng được hóa trang thành tinh thần sáng láng. Vô luận từ góc độ nào cũng không phát hiện ra hắn đang uể oải gần chết.

Hai tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Đương thò đầu vào.

Thân thể mệt mỏi gần chết nhưng thói quen nghề nghiệp khiến hắn theo phản xạ đứng lên mỉm cười chào hỏi.

MC và khách mời chào hỏi trước tiết mục đã là thông tục. Thứ nhất có thể hiểu biết lẫn nhau, tiêu trừ khoảng cách. Thứ hai là có chuyện gì cần giấu cũng có thể nói trước, vậy người dẫn mới kiểm soát được tiết tấu chương trình, hỏi mấy đề tài thú vị vào lúc nào.

Vậy nên đại đa số người dẫn chương trình tại tùy cơ ứng biến và xem sắc mặt đều thành thần. Dù Kiều Dĩ Hàng đã hóa trang nhưng Lâm Đương liếc mắt liền nhìn ra vẻ mệt mỏi của hắn, cười: "Gần đây nghe nói lịch ngươi rất dày a. Tiết mục này phải quay đến tối, cực nhọc rồi."

Kiều Dĩ Hàng cố nén cơn ngáp lại, cười nói: "Đâu có đâu có. Hồi trước ta đã muốn tham gia chương trình nhưng vẫn chưa có cơ hội."

Hai người hàn huyên hồi lâu, Lâm Đương mới đi vào chuyện chính: "Lúc đó hỏi chuyện ngươi cùng Trương Giai Giai có được không?"

"Đương nhiên có thể." Kiều Dĩ Hàng không chút nghĩ ngợi trả lời. Trên thực tế, hắn cùng Trương Giai Giai cũng chẳng có gì để nói.

"Vậy scandal tình cảm gì cũng được đúng không?" Lâm Đương xác nhận lại.

Ánh mắt Kiều Dĩ Hàng lảng tránh, do dự trong tíc tắc --- từ góc độ của Lâm Đương, hắn là lập tức trả lời: "Đương nhiên."

"Vậy là tốt rồi." Lâm Đương mỉm cười, tựa hồ có ý đồ khác.

***

"Hoan nghênh mọi người tới tham gia.... Lâm Lâm Lâm, đương đương đương, gia gia gia! Lâm đương gia!"

Lâm Đương hưng phấn vỗ tay: "Hôm nay khách đến nhà ta vô cùng lợi hại. Tất cả đều là đại nhân vật trên giang hồ. Trước để ta giới thiệu, bậc đại lão trong những người đẹp trai, cũng là dễ nhìn trong giới ông chủ, Trương Phục Mãn!"

Ngoại hình Trương Phục Mãn không tệ, khả năng thu hút người xem cũng không kém. Hắn thậm chí còn có hội fan, dù không nhiều nhưng cũng đủ làm Mã Thụy tự ti.

"Trương Phục Mãn là bậc lão nhân trong những người đẹp trai mà vị tiếp theo chính là đại soái ca trong những người đẹp trai, Kiều Dĩ Hàng!"

Trường quay bao phủ trong tiếng thét chói tai.

Kiều Dĩ Hàng mỉm cười chào hỏi khán giả tại hiện trường.

"Danh tiếng của Kiều đại soái quả nhiên không thể khinh thường. Vị tiếp theo, có lẽ hắn chưa đủ đẹp trai nhưng hắn rất MAN, có lẽ hắn là người mới nhưng fan đã hơn mười ngàn." Lâm Đương vung tay, "Chúng ta cùng hoan nghênh sứ giả thần ca Lục Vạn Bằng."

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên nhưng không có giọng thét chói tai.

Lâm Đương lần lượt giới thiệu vài vị khách mời còn lại nhưng ai cũng biết, mấy người đó chỉ đến góp chuyện cho vui. Chuyện hay nhất định tập trung vào ba người đầu tiên này.

"Chủ đề hôm nay là yêu và được yêu. Mấy vị đang ngồi đây khẳng định là được yêu rồi nên ta nghĩ mọi người nhất định tò mò yêu của các vị là như thế nào." Lâm Đương nhìn Trương Phục Mãn cười nói, "Trương đại ca mời ngài trước."

Trương Phục Mãn cười nhạt đáp: "Thế giới tình cảm của ta rất buồn tẻ."

Khán giả huýt sáo phản đối.

Trương Phục Mãn cũng hiểu những lời này nghe quá giả tạo, nói tiếp: "Thực sự là buồn tẻ. Ở tuổi ta chắc chẳng nên nói tình yêu mà nên nói khế ước."

"Vậy sao đến giờ ngài còn chưa kết hôn?" Một khách mời nam đột nhiên chen vào.

Người xem cười to.

Trương Phục Mãn cười phản kích: "Vì ngươi xuất hiện quá muộn trong cuộc đời ta."

Khách mời nam 囧: "..."

Khán giả thét chói tai không ngừng.

Trường quay nhất thời một mảnh hỗn loạn.

Lâm Đương giả bộ ngất xỉu: "Trời ạ! Hôm nay ta chủ trì chương trình trò chuyện chứ không phải mai mối nha."

Trương Phục Mãn khoát tay: "Vừa rồi là đùa thôi. Nhiều chuyện không thể cầu được, ta thích tùy ngộ mà an."

Lâm Đương chĩa pháo về phía Kiều Dĩ Hàng: "Còn Đại Kiều? Gần đây tần suất xuất hiện trên báo của ngươi rất cao nha. Ta đây cũng thực hâm mộ."

Dù đã bàn từ trước nhưng gặp công kích mạnh mẽ như vậy, Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ cười cười: "Về mặt này có rất nhiều hiểu lầm."

"Ngươi thực sự khiến người ta muốn đánh." Khách mời nam lúc trước lại tiếp tục xen vào.

Lâm Đương hoảng sợ nhưng rất nhanh tiếp lời: "Đúng thế. Tại sao chúng ta không bị hiểu nhầm mà ngươi lại gặp nhỉ?"

Kiều Dĩ Hàng thở dài. Mặc dù thở dài vì chuyện này rất khiến người ghen tị nhưng diễm phúc kiểu này cần có hạn lượng mới tốt, nhiều quá cũng phức tạp.

"Chuyện ngươi và Trương Giai Giai là thật sao?" Khách mời nam tấn công trực diện.

Chưa đợi Kiều Dĩ Hàng trả lời, Lâm Đương đã buồn bực nói: "Ngươi muốn thay ta dẫn chương trình đúng không?"

Khách mời nam: "Ta rất muốn thử a."

"Ngươi là phóng viên săn tin cải trang đúng không?" Khách mời nữ cạnh hắn cuối cùng hết nhịn nổi.

Cả sảnh cười vang.

Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng nghĩ đối sách.

Lâm Đương quả nhiên tha cho khách mời kia: "Vậy ngươi cùng Trương Giai Giai..."

"Bạn bè." Kiều Dĩ Hàng đáp, "Lúc quay "Xông lên nào! Đội mạo hiểm thần tiên", được nhận sự chiếu cố của nàng, ta vô cùng cảm kích."

Trương Phục Mãn đột nhiên xen vào: "Vậy nên có khả năng phát triển?"

Kiều Dĩ Hàng: "Khả năng phát triển là vô hạn. Ngài cùng Đại Vĩ cũng vậy." Đại Vĩ chính là khách mời nam vẫn xen vào từ nãy tới giờ.

Trương Phục Mãn nhìn hắn, không phản bác.

Lâm Đương: "Thực ra điểm khiến người ta hâm mộ Kiều Dĩ Hàng chính là nữ thần như Trương Giai Giai cũng chỉ là một trong những tin đồn tình ái của hắn."

Khán giả xôn xao.

Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn như ám chỉ Lâm Đương nên biết điểm dừng nhưng dường như tất cả tâm trí hắn đã đầu nhập vào vai dẫn chương trình này: "Còn có ngọc nữ thanh xuân Lam Vũ Tình nữa. A, đàn ông khắp đất nước này hâm mộ ngươi đến chết thôi."

Kiều Dĩ Hàng sờ trán cười cười.

"Nam nhân hâm mộ cũng không chỉ ở bản lãnh, Đại Kiều vốn cũng rất đẹp trai nên được nhiều nam giới hâm mộ cũng bình thường. Nhưng hắn lợi hại ở chỗ làm cho phụ nữ cũng hâm mộ."

Nghe Lâm Đương nói, Kiều Dĩ Hàng có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Lâm Đương tiếp: "Trong nhiều scandal tình ái của hắn, ly kỳ nhất hẳn là chuyện hắn cùng tiểu thái tử tập đoàn Trương thị cùng đến dự hôn lễ đại thái tử. Chuyện phía trước ngươi có thể không giải thích nhưng chuyện này nhất định phải nói rõ."

Trống ngực Kiều Dĩ Hàng không kiểm soát nổi mà đập nhanh lên.

Đổi lại hôm qua hay hôm trước, gặp phải vấn đề này, hắn có thể ung dung trả lời, mọi người là bạn bè thôi, tựa như chuyện với Trương Giai Giai lúc nãy, nhưng sau đêm qua, hắn phát hiện trái tim mình bị đảo loạn hoàn toàn, căn bản không có biện pháp lãnh tĩnh trả lời.

Lâm Đương thấy Kiều Dĩ Hàng không lập tức trả lời cũng sửng sốt. Nhiều năm kinh nghiệm cứu tràng giúp hắn rất nhanh phản ứng: "Ngươi không biết chuyện này sao?"

Kiều Dĩ Hàng hoàn hồn, cố ý hít sâu một hơi: "Ta chỉ không ngờ ngươi dám làm trò mà hỏi câu này trước mặt nhị thúc hắn."

"A!" Lâm Đương giả bộ như vừa phát hiện ra, "Trương Tri là cháu Trương Phục Mãn."

Trương Phục Mãn vuốt cằm: "Ừm, thế nên ta cũng rất hứng thú."

Lâm Đương thúc giục: "Mau giải thích đi."

Kiều Dĩ Hàng lúc này đã điều chỉnh tốt tâm tình: "Chúng ta là bạn bè thôi."

"Bạn? Bạn thân lắm sao?" Lâm Đương hỏi lại.

Kiều Dĩ Hàng trịnh trọng gật đầu.

"Được rồi. Giờ chúng ta đã biết. Bạn của Kiều Dĩ Hàng theo ghi nhận có Trương Giai Giai, Lam Vũ Tình, Trương Tri..." Lâm Đương đột nhiên ngừng lại, "Mà giờ, một trong ba người đó đang có mặt tại đây."

Kiều Dĩ Hàng ngẩn ra.

Lâm Đương thừa nước đục thả câu: "Ngươi đoán xem là ai?"

Kiều Dĩ Hàng lắc đầu: "Đoán không ra." Đáy lòng hắn rối loạn "Không phải là... Hẳn sẽ không! Hắn không phải nghệ sĩ nên có khả năng lớn nhất là Lam Vũ Tình. Trương Giai Gia rất ít tham gia mấy chương trình thế này.

Lâm Đương đưa cho hắn bảng cùng bút: "Viết ra, xem chúng ta đoán có chuẩn không." Hắn thấy Kiều Dĩ Hàng chậm chạp không viết, nhượng bộ: "Một chữ, một chữ là được."

"Một chữ?" Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ mở nắp bút. Lúc bút chạm bảng, đột nhiên chuyển hướng...

Lâm Đương chờ hắn viết xong, lập tức úp bảng xuống: "Giờ, để thể hiện lòng chờ mong, xin mọi người vỗ tay nhiệt liệt để đón chào người "bạn" của Kiều Dĩ Hàng!"

Kiều Dĩ Hàng cũng quay đầu lại.

Một bức tranh rực rỡ trên nền chậm rãi tách sang hai bên.

Thân ảnh cao ngạo hiện ra giữa làn khói mờ mịt.

Tiếng thét của khán giả trong nháy mắt vút lên tận mây xanh.

Rối rắm (trung)

Người nọ từ từ bước ra khỏi đám khói.

Kiều Dĩ Hàng ngẩn người, nhãn tình lóe lên vẻ không tin nổi.

Hắn... như thế nào thành ra như thế?

Trương Tri đứng trên đài, tóc cố ý bị tạo hình rối bù, trên dưới môi đều xanh xanh vết râu chưa cạo sạch nhưng từ hình dáng xem đến rõ ràng đã hóa trang. Trên người mặc vest thường phục, cả người hắn vừa toát lên vẻ chán chường lại vừa mạnh mẽ, ưu thế của dòng máu lai được thể hiện toàn bộ.

Tiếng thét chói tai của khán giả chưa dứt, tiếng huýt sáo ngày càng phấn khích hơn.

Lâm Đương hai lần ra dấu mới miễn cưỡng khống chế được cục diện.

"Haizz! Sức hút của người đẹp trai thực quá lớn." Hắn cố ý thở dài, ôm ngực nói, "Nói thật vừa rồi lúc Trương Tri đi ra, tim ta cũng nhảy loạn mấy nhịp."

Đại Vĩ cảm khái: "Thoạt nhìn công năng tim ngài thực không tốt."

Lâm Đương tiếp lời hắn: "Đúng thế, ta cũng hiểu bản thân sống không dễ dàng a. Nhưng thấy được Trương Phục Mãn, Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri ba đời lão trung thanh đẹp trai, ta cảm thấy..."

"Chờ chút, ai là lão soái ca?" Trương Phục Mãn nhìn hắn nhướn mày.

Lâm Đương xấu hổ ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Chúng ta hay là giới thiệu cháu ngài đi. Hoan nghênh cha đỡ đầu mới của làng âm nhạc, liếc mắt cái liền khiến người ta khó quên, mang dòng máu lai, siêu cấp đại soái ca Trương Tri!"

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Kiều Dĩ Hàng vô thức vỗ tay theo nhưng lại tận lực lảng tránh ánh nhìn của Trương Tri. Khách mời ngồi cạnh hắn chủ động nhường chỗ cho Trương Tri.

Trương Tri không chút do dự ngồi xuống.

Lâm Đương tán thưởng: "Chẳng trách các ngươi gây scandal, thật sự là khung cảnh đẹp mắt nha."

Trương Tri theo tiềm thức nhích lại gần Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng xấu hổ cười cười.

Lâm Đương nhấc tấm bảng lúc này lên, hỏi Trương Tri: "Trước lúc ngươi ra đây, chúng ta bảo Đại Kiều đoán xem ai sẽ đi ra. Ngươi biết không, đôi khi đó chính là người hắn mong đợi. Ngươi có muốn biết đó là ai hay không?"

Trương Tri thản nhiên đáp: "Ta biết người hắn mong đợi là tốt rồi."

Lâm Đương ngẩn người rồi lập tức kích động: "A! Ngươi biết là ai sao? Có muốn cũng đến đoán thử không?"

Trương Tri cười, chỉ bảng đáp án: "Công bố kết quả đi."

"Ngươi thật quá giảo hoạt rồi, thực sự chỉ mới hai mươi sao?" Lâm Đương nửa thật nửa giả sẵng giọng, "Được rồi. Chúng ta cùng xem đáp án nào."

"Chờ chút." Kiều Dĩ Hàng đột nhiên vươn tay, làm động tác ngăn lại.

Ánh mắt mọi người nhất tề tập trung vào hắn. Trong đó nhiệt tình nhất chính là Trương Tri, may là màn ảnh bị Kiều Dĩ Hàng chặn lại nên quay không đến vẻ mặt hắn lúc này.

Lâm Đương bật cười: "Hôm nay thế nào mà nhiều người kêu ta đợi thế? Chương trình quá nhanh sao? Rõ ràng biệt danh hồi bé của ta là Mạn Mạn mà. Nhưng Đại Kiều à, giờ muốn sửa đáp án đã muộn rồi. Ở đây có nhiều khán giả cùng khách mời thế này ngươi bảo ta làm sao mà quang minh chính đại gian lận a?"

Kiều Dĩ Hàng buột miệng rồi mới ý thức được mình nói gì, nhất thời không biết nên làm gì.

Lâm Đương tiếp tục: "Nhưng ta cũng rất tò mò lý do người muốn ngăn cản?" Hắn cúi đầu nhìn chữ trên bảng, "Nói thực, ta cảm thấy chữ ngươi viết cũng rất... mập mờ."

Kiều Dĩ Hàng tựa hồ nghĩ tới gì, khoát tay bỏ cuộc: "Công bố đi, công bố đi."

Lâm Đương: "Ta công bố một phần thôi trước đã?"

Đại Vĩ cười: "Trương Giai Giai, Trương Tri, Lam Vĩ Tình. Công bố một phần cũng có thể đoán được toàn bộ rồi còn gì."

"Nhưng chưa chắc đoán được người nha. Đương đương đương..." Lâm Đương xoay ngược bảng lại, mở ra chữ viết bên trên.

Khán giả chợt "A!" một tiếng.

Lâm Đương hiếu kì: "Mọi người biết đáp án rồi sao? Ta còn chưa biết chữ này ám chỉ Trương Tri hay Trương Giai Giai đây. Nói a, Đại Kiều, chữ này viết rất tháu a, vì đùa vui hay do lúc viết tâm tình rất phức tạp?"

Kiều Dĩ Hàng bắt đầu hối hận đã tham gia chương trình này, nhất là khi có ánh mắt Trương Tri thi thoảng lại liếc tới chỗ này khiến hắn vừa nôn nóng vừa lo lắng, sợ Trương Tri giữa tiết mục lại phát biểu cái gì kinh thiên động địa, ngay cả lời đáp lại Lâm Đương cũng mang chút bất an: "Thực ra ta muốn để các ngươi không nhận ra chữ này."

Lâm Đương nhìn bảng, lại nhìn hắn: "Vậy thì đã viết quá rõ rồi, nhưng chữ này là chỉ Trương Tri hay Trương Giai Giai đây?"

Kiều Dĩ Hàng lấy lại bình tĩnh, tận lực giải thoát bản thân khỏi cảnh bối rối: "Đều là. Chủ yếu vì chữ này có khả năng đúng cao nhất nên..."

Lâm Đương cảm khái: "Trách không được ngươi cùng Trương Tri có scandal. Ngươi cũng rất giảo hoạt a. Không biết Trương Tri nghe vậy có cảm nghĩ gì?"

Trương Tri hỏi ngược lại: "Ngươi hy vọng thế nào?"

Lâm Đương: "Đương nhiên là thích, cao hứng hay ghen ghét gì đó. Tiết mục của ta phủ sóng rất rộng, chẳng cố kỵ gì. Sống đến tuổi này rồi, còn gì chưa thấy đâu, ngươi cứ mạnh dạn phát biểu."

Trương Tri sửa sang trang phục, thuận miệng hỏi: "Thực chứ?"

Lâm Đương khoát tay, ra vẻ "ngươi muốn làm gì cứ làm".

Trương Tri đột nhiên xoay người.

Kiều Dĩ Hàng thấy hắn nhào tới, thầm nghĩ không tốt, đang muốn tránh ra nhưng Trương Tri như đã dự liệu trước hành động của hắn, hai tay nhanh chóng ôm chặt lấy hắn rồi cúi đầu.

Sau lưng tiếng thét chói tai như sóng triều ào tới.

Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn ngày càng tiến sát, trong óc chỉ còn hai chữ, tiêu rồi.

Trương Tri cũng không như hắn tưởng tượng cúi xuống hôn mà gắt gao ôm lấy hắn, phảng phất như muốn nhắn nhủ điều gì nhưng rất nhanh lại buông tay ngồi thẳng tựa như chẳng có chuyện gì phát sinh.

Lâm Đương trợn tròn mắt từ đầu tới cuối, mãi đến khi Trương Tri về lại chỗ mới thất vọng hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"

Hắn nói lên tiếng lòng của rất nhiều người nên khán đài lại nhốn nháo.

Trương Tri tinh nghịch chớp chớp mắt.

Lâm Đương nhìn Kiều Dĩ Hàng mặt hồng như trái quýt chín, cười: "Ngươi đỏ mặt vì hồi hộp hay vì thất vọng vậy?"

Kiều Dĩ Hàng ổn định tâm tình, thở dài đáp: "Mới có cảm giác trải qua kiếp nạn sinh tử. Đỏ mặt chính vì trải qua nguy hiểm."

"Chẳng phải hai ngươi còn đỡ nhau ra khỏi hôn lễ cơ mà? Thế này đã tính gì?" Lâm Đương chớp thời cơ, tung vấn đề.

"Dự tiệc cưới cùng nhau là vì," Kiều Dĩ Hàng dừng chút. Người khác sẽ lầm tưởng hắn đang nhử khán giả, chỉ mình hắn biết là để đè nén cảm giác chột dạ, "Chúng ta là bạn tốt."

Lâm Đương đám bàn: "Trương Giai Giai, Lam Vũ Tình nghe đến câu trả lời của ngươi hẳn sẽ rất buồn bực. Gặp tin đồn với nữ minh tinh lấy bạn bè làm lá chắn, đến nam cũng dùng chiêu này. Ngươi nhiều bạn quá đấy! Quên đi, không hỏi ngươi nữa. Ta đi hỏi Trương Tri." Hắn quay sang Trương Tri, "Nói thoải mái đi."

Ánh mắt Kiều Dĩ Hàng cũng bị hấp dẫn tới.

Trương Tri lúc này khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, giống như người này trưởng thành chỉ trong một đêm mà hắn không tham gia quá trình.

Phảng phất như cảm ứng được ánh mắt hắn, Trương Tri quay đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, dạ dày Kiều Dĩ Hàng co rút. Đáng chết, chương trình này kết thúc chắc hắn phải mua thuốc về uống mất thôi.

"Kiều Dĩ Hàng..." Trương Tri chậm rãi mở miệng.

Trường quay đột nhiên an tĩnh lại.

Kiều Dĩ Hàng cơ hồ nghe được tiếng tim đập của hai người.

"Là người bạn thân thiết nhất của ta." Trương Tri đáp qua loa, rồi nhìn sang phía Lâm Đương, "Cũng là mục tiêu của ta."

"Mục tiêu?" Lâm Đương hỏi tới, "Mục tiêu gì?"

"Mục tiêu phấn đấu." Trương Tri một câu hai nghĩa.

Tai Kiều Dĩ Hàng có chút nóng lên.

Lâm Đương tự giải thích: "Mục tiêu phấn đấu sự nghiệp sao?" Hắn dùng chút, "Thực ra làm mục tiêu thì chẳng phải nhị thúc ngươi hợp hơn sao?" Kiều Dĩ Hàng là nghệ sĩ mà Trương Tri thì làm việc hành chính, "Ta nghe nói ngươi đã là tổng giám chế tác của EF rồi, sau này hẳn sẽ phát triển theo hướng thành người sản xuất đi?"

Trương Tri: "Mục tiêu có tính chất giai đoạn."

Lâm Đương chợt ngộ: "À, ngươi lấy Kiều Dĩ Hàng là mục tiêu phấn đấu ban đầu sao?" Những lời này nghe hơi có ý hạ thấp Kiều Dĩ Hàng, hắn vội bổ cứu, "Nhưng Kiều Dĩ Hàng cũng sẽ không đứng một chỗ chờ ngươi đâu, hắn sẽ tiến về phía trước đó."

Trương Tri cười mang theo thâm ý: "Vậy nên ta cần nỗ lực theo đuổi mới được."

Lúc này, suy nghĩ của Kiều Dĩ Hàng vẫn đang dừng tại câu "có tính chất giai đoạn". Ý Trương Tri tức là hắn chỉ là mục tiêu đầu tiên thôi đúng không? Nếu đạt được thì sẽ phấn đấu giành mục tiêu tiếp theo đúng không? Suy rộng ra tức là Trương Tri chỉ định chơi cùng hắn một lúc?! Thế mà còn dám nói gì mà - sẽ an ủi ngươi lúc gặp khó khăn, sẽ bảo vệ ngươi khi bị người bắt nạt, sẽ chiếu cố ngươi khi bị thương, không để ngươi cô độc, không để ngươi buồn bã, vĩnh viễn làm bạn cạnh ngươi, chống đỡ sau ngươi, mang ngươi đi đánh quái thăng cấp.

Phát giác bản thân nhớ kỹ từng lời Trương Tri tỏ tình, Kiều Dĩ Hàng càng tức đến suýt mất kiềm chế. Hai tay nắm chặt lại buông ra mấy lần mới khống chế bản thân không biểu lộ cơn giận ra mặt.

Chương trình tiếp tục quay.

Trần Phi ra hiệu cho Lâm Đương chuyện Kiều Dĩ Hàng quá dài rồi, quay sang các khách mời khác thôi.

Lâm Đương chậm rãi chuyển đề tài lên người Lục Vạn Bằng.

Tốt xấu gì hắn cũng là một trong các diễn viên chính hôm nay, lúc trước thực sự bị quẳng một bên quá dài rồi.

Lục Vạn Bằng nhảy từ công ty con lên công ty tổng Duy Kiệt nói rõ hắn sắp thành con át chủ bài mới, chẳng khác nào đã đạp qua vạch xuất phát rồi. Khả năng lăng-xê của Duy Kiệt thì khỏi phải nói, Nhan Túc Ngang chính là ví dụ tốt nhất.

Mà Lục Vạn Bằng trải qua huấn luyện của công ty rõ ràng đã khôn ngoan hơn nhiều, thi thoảng còn có thể tán thưởng Kiều Dĩ Hàng.

Tâm tư Kiều Dĩ Hàng phân nửa ở trên người Trương Tri, đối với mấy lời tâng bốc này cũng chỉ vô thức đáp lại. Chương trình cứ như thế kết thúc trong không khí vui vẻ thoải mái.

Sau chương trình, Kiều Dĩ Hàng không đợi Trương Tri phản ứng đã máy móc bước ra khỏi trường quay. Đến khi ra khỏi cửa năm sáu thước, hắn mới đột nhiên dừng lại.

Hẳn là hỏi Trương Tri xem câu kia ý gì mới phải? Không lý nào hắn coi đối phương là bạn tốt mà bản thân lại bị coi như... con mồi được?

Kiều Dĩ Hàng tức giận định quay đầu, lại cảm giác hành động của mình quá đột ngột, sẵn bên người có máy bán nước tự động nên liền móc chút tiền lẻ, khóe mắt không ngừng quan sát động tĩnh cửa trường quay.

Qua một hồi Trương Tri mới bước ra, đi cùng hắn còn có Trương Phục Mãn. Hai người vừa nói vừa cười, bộ dạng trò chuyện khoái trá.

Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng móc ra được tiền xu, thả vào máy bán nước.

Đông một tiếng, đồ uống lăn ra.

Kiều Dĩ Hàng vừa cúi xuống nhặt vừa chú ý tới Trương Tri.

Lướt qua sau hắn rồi...

Đi xa.

...

Kiều Dĩ Hàng đông cứng ---

Rối rắm (hạ)

Tiểu Chu đã lấy xe đợi sẵn trong tầng ngầm, Kiều Dĩ Hàng xuống lầu. May mà trên đường không có ai nếu không nhất định sẽ bò lăn ra cười vì dáng đi máy móc của hắn.

Tầng hầm đài truyền hình quy hoạch rất khá.

Xe của khách đến đài, xe của nhân viên, xe của đài đều có khu riêng biệt.

Kiều Dĩ Hàng đi tới khu đỗ xe cho khách.

Tầng hầm quanh năm không có ánh mặt trời, một dãy đèn tỏa ánh sáng trắng xanh, trống trải mà lạnh lẽo. Chẳng trách nhiều phim thích chọn nơi này làm hiện trường giết người.

Tiểu Chu thấy Kiều Dĩ Hàng tới, vội vã khởi động xe. Ai ngờ hắn cứ như thế lướt qua xe nàng, nhắm hướng một chiếc Audi màu lam đi tới.

"Pim!"

Nàng bấm còi.

Kiều Dĩ Hàng đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn nàng.

Tiểu Chu hạ kính cửa sổ xuống, nghi hoặc hỏi: "Ngươi định đi đâu thế?"

Kiều Dĩ Hàng tựa hồ ngẩn ngơ một lúc mới đáp: "Tìm ngươi a."

"Tìm ta?" Tiểu Chu buồn bực, "Nhưng phía đó chỉ có mỗi một con xe Audi a."

Kiều Dĩ Hàng quay đầu lên xe, ra tay trước: "Vì chỗ ngươi đỗ xe không bắt mắt."

...

Dù không bắt mắt cũng tốt hơn con xe khuất sau cột kia đi.

Không biết có phải cảm ứng được ý nghĩ của Tiểu Chu mà chiếc xe kia đột nhiên di chuyển.

Rồi giống như trong mấy phim đua xe, đánh một vòng lớn quẹo qua khúc ngoặt rồi phóng vút qua trước mặt bọn họ.

"Ờ," Tiểu Chu chớp chớp mắt, nhìn sang Kiều Dĩ Hàng xác nhận lại, "Người vừa rồi... là Trương Tri thì phải?" Vì chưa nghe đến việc Trương Tri cũng đến tham gia chương trình nên giọng điệu nàng không chắc chắn. Hơn nữa hình tượng Trương Tri vừa rồi cùng ấn tượng trước đây về Trương Tri chênh lệch rất lớn. Nếu không phải đã quen xem các nghệ sĩ hóa trang thì chắc nàng cũng không liên tưởng đến hai người là một.

Kiều Dĩ Hàng vẻ mặt âm trầm, lạnh nhạt đáp: "Không biết."

Tiểu Chu nhạy cảm liếc nhìn hắn rồi thử dò xét: "Về thẳng nhà hay tìm một chỗ ăn cơm."

Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt lại: "Đi ăn."

"Ăn cái gì?" Tiểu Chu không ngại hỏi thăm.

"Gì cũng được." Kiều Dĩ Hàng không còn hăng hái tiếp tục giả bộ.

Tiểu Chu cao hứng tuyên bố: "Ta muốn ăn thật cay thật nóng."

"..." Kiều Dĩ Hàng đành mở miệng, "Đi ăn lẩu."

Tiểu Chu lẩm bẩm: "Người nói ăn gì cũng được thực ra đã chọn được món rồi. Chỉ là kẻ khẩu thị tâm phi thôi!"

Kiều Dĩ Hàng chỉnh ghế ngồi ngả ra sau, giả như không nghe thấy.

Trí nhớ Tiểu Chu không kém, thần trí rõ ràng nhưng sau khi ra khỏi hầm ngầm, nàng cảm thấy nhãn lực cùng trí nhớ của mình có vấn đề. Nếu không sao lại luôn thấy con xe Audi của Trương Tri lượn qua lượn lại trước mắt đây?

Sau khi quan sát kỹ Kiều Dĩ Hàng có vẻ như đang ngủ say, nàng quyết định cứ yên lặng quan sát tiếp, tìm quán lẩu trước đã.

Thời gian quay chương trình khá dài, đường phố lúc này đã lên đèn.

Tiểu Chu tìm tới một quán lẩu quen, đang định dừng xe thì chiếc Audi nọ đột nhiên phóng vọt tới, chắn trước mũi xe khiến nàng sợ hãi phanh gấp.

Dù đã phanh lại, tốc độ cũng rất chậm nhưng xe vẫn theo quán tính vọt về trước một chút.

Kiều Dĩ Hàng ngồi dậy, nhìn biển hiệu tiệm: "Đến rồi sao?"

Tiểu Chu đang định giải thích tình huống hỗn loạn trước mắt thì Trương Tri đã xuống xe, đi tới ra sức gõ vào cửa xe nàng.

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, vô thức muốn mở mở cửa nhưng khi cầm đến tay nắm lại do dự không quyết.

Tiểu Chu đoán: "Ngươi nợ hắn tiền hả?" Cảnh này thường xuyên xuất hiện trong ti vi khi đòi nợ nha.

...

Đúng thế. Hắn có nợ Trương Tri gì đâu mà phải sợ?

Kiều Dĩ Hàng tự thuyết phục bản thân rồi quyết đoán mở cửa, đang định mạnh mồm hỏi Trương Tri muốn làm gì. Ai ngờ chưa kịp mở miệng đã bị Trương Tri kéo xuống xe.

Tiểu Chu hét lên một tiếng.

Tình huống này chẳng nhẽ định đánh một trận sao?

Kiều Dĩ Hàng bất ngờ bị kéo, không kịp phòng ngự nhưng rồi rất nhanh dùng tay kia bám lấy cửa xe, cả giận nói: "Cậu định làm gì?"

Trương Tri tựa hồ cũng phát hiện bản thân quá mức chuyên quyền, buông lỏng lực đạo, dịu giọng: "Về nhà."

Kiều Dĩ Hàng bị hai chữ này đánh gục, ngữ khí cũng mềm mỏng: "Cậu về trước đi."

"Còn anh?" Trương Tri tưởng hắn muốn tránh mặt mình, tay lại dụng lực.

Kiều Dĩ Hàng dùng tay còn lại cố sức bài khai gọng kìm của Trương Tri ra, gằn giọng: "Tôi đói, muốn ăn cơm."

Trương Tri cúi đầu nhìn vào xe, nói với Tiểu Chu: "Cảm ơn, cô có thể về."

"..." Tiểu Chu ghé người vào cửa sổ, nhăn nhó: "Ta cũng đói."

"Chỗ rẽ đằng kia có quán mì." Trương Tri hảo tâm chỉ cho nàng rồi lôi Kiều Dĩ Hàng vào quán lẩu.

Kiều Dĩ Hàng nhìn chính mình lại rơi vào vuốt sói, im lặng.

Tiểu Chu thở dài, chuẩn bị nhận mệnh nhưng lại phát hiện xe của Trương Tri vẫn chắn trước xe nàng...

"Dù có cho ăn hay không, tốt xấu cũng phải đưa xe ra chỗ khác chứ!"

Đợi Trương Tri đem xe vào bãi đỗ, Kiều Dĩ Hàng đã thoải mái vớt thức ăn trong nồi ra.

Trương Tri thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện, đem thịt dê thịt bò đặt trước mặt mình, nấm và rau đưa tới phía đổi diện.

Kiều Dĩ Hàng nhíu mày.

Trương Tri giải thích: "Chẳng phải anh muốn giảm cân sao?"

Kiều Dĩ Hàng có chút kinh ngạc. Chuyện này hắn đã nói nhiều lần nhưng chưa lần nào Trương Tri để ý, thường xuyên gắp đồ cho hắn ăn, không ngờ lần này lại nghe lọt.

"Dinh dưỡng cũng cần cân đối." Trương Tri thả mấy quả trứng chim cút vào, "Ăn trứng chim cút sẽ không béo."

Kiều Dĩ Hàng đột nhiên thấy ngại ngùng.

Hình như người trước mặt không những thay đổi vẻ ngoài, nội tâm cũng trở nên xa lạ.

Trương Tri im lặng, chuyên tâm gắp rau cho Kiều Dĩ Hàng.

"Đủ rồi." Kiều Dĩ Hàng không chịu nổi khoát tay.

Trương Tri lúc này mới bắt đầu nhìn thịt dê trước mặt, gắp bỏ vào nồi rồi thờ ơ hỏi: "Chuyện lần trước nói anh nghĩ thế nào?"

Kiều Dĩ Hàng ngừng tay, đồ ăn nghẹn trong cổ họng. May mà hắn đang ăn đậu, rất nhanh nuốt được xuống dạ dày.

Trương Tri ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ chân thành cùng chờ mong quen thuộc.

Kiều Dĩ Hàng cảm thấy mình mất trắng một ngày rối rắm. Thời gian giờ như đảo lưu trở lại lúc ở trong phòng làm việc. Khác là giờ trước mặt bọn họ là nồi lẩu chứ không phải bánh ngọt. Hắn vội ho một tiếng, lảng tránh: "Bánh ngọt thế nào rồi?"

"Ăn sắp hết rồi."

Kiều Dĩ Hàng sửng sốt. Hắn không phải người bủn xỉn, mua bánh cũng tương đối to, ít nhất ăn trong một bữa không hết.

Như nhìn ra nỗi nghi hoặc của hắn, Trương Tri giải thích: "Ăn khuya tối qua, sáng nay, còn cả bữa trưa nữa."

"Ngon vậy sao?" Kiều Dĩ Hàng rất kinh ngạc. Vì vội vàng, hắn chỉ ghé đại vào một cửa hàng nhỏ, không ngờ có thể mua được đồ tốt.

Đại khái nhớ tới vị bánh ngọt, Trương Tri cừng đờ ba giây rồi lập tức đáp: "Đó là do anh mua."

Kiều Dĩ Hàng thở dài.

Nếu không có lời tỏ tình đột ngột của Trương Tri, có lẽ buổi sinh nhật này hoàn hảo.

Trương Tri đột ngột hỏi: "Anh muốn ăn à?"

"Hả?"

Kiều Dĩ Hàng chưa kịp phản ứng thì Trương Tri đã đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.

Trong quá trình đợi, Kiều Dĩ Hàng đã suy nghĩ kỹ.

Nói gì thì nói, sau khi phát sinh chuyện này, hai người còn có thể ngồi ăn cơm cùng nhau đã coi như chuyện hiếm có. Hơn nữa trải nghiệm một ngày nay cho thấy hắn không muốn mất đi tình bạn này. Bất luận nguyên nhân gì, tóm lại, có được một người bạn chân tình đã không phải chuyện dễ.

Vậy nên hắn quyết định tận lực duy trì quan hệ hiện giờ của hai người, quên tất cả khó chịu trước đây. Chỉ cần Trương Tri không vượt quá giới hạn, hắn có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh.

Dù... khả năng này không lớn.

Hắn nhớ tới vấn đề Trương Tri vừa nói, tâm trạng trầm xuống. Quan hệ giữa hắn và Trương Tri thực sự loạn, không phân nổi cũng không xem rõ. Trọng yếu nhất là sâu trong nội tâm hắn cũng không muốn hiểu rõ --- theo bản năng mà sợ hãi.

Trương Tri rất nhanh trở về, trên tay còn cầm một hộp đồ ăn.

Kiều Dĩ Hàng thấy hắn trịnh trọng mở ra, tò mò nhìn.

"Đây, anh ăn đi." Trương Tri mở hộp ra, đưa cho Kiều Dĩ Hàng, "Phần vui vẻ đến muộn."

Kiều Dĩ Hàng nhìn miếng bánh trong hộp, giật mình: "Còn chưa ăn hết sao?"

"Tôi vốn giữ lại để ăn đêm." Trương Tri đặt hộp xuống trước mặt Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng nhận lấy, gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng rồi bình tĩnh nói: "Thức ăn còn nhiều lắm, đừng lãng phí."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy