29. Đối sách
Đối sách (thượng)
Vào phòng Cao Cần, Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu khẽ vỗ tay.
Cao Cần đóng cửa lại, ngồi xuống thản nhiên hỏi: "Được quảng cáo miễn phí vui đến thế cơ à?"
Kiều Dĩ Hàng thành khẩn: "Khó có cơ hội được tự thân đồng cảm với Cao đổng a." Đã quen nói giỡn với Trương Tri lại cộng thêm lâu ngày không gặp Cao Cần nên thuận miệng thốt ra vậy, lúc này mới phát giác không ổn.
Cao Cần nheo mắt như báo trước đại nạn đang chờ hắn.
Tiểu Chu thì nhìn Kiều Dĩ Hàng khâm phục. Có chỗ dựa có khác, gan to hẳn ra.
"Vậy là thật sao?" Cao Cần nhướn mày.
Kiều Dĩ Hàng mờ mịt chớp chớp mắt.
"Chẳng phải ngươi nói là đồng cảm sao?"
Kiều Dĩ Hàng lúc này bị dọa: "Không phải. Dự hôn lễ là thật, scandal là giả."
"Thế sao." Cao Cần sờ sờ cằm, "Xem ra chưa đủ đồng cảm."
Kiều Dĩ Hàng: "..."
Tiểu Chu nhìn hắn đồng tình. Xem ra thời gian có chỗ dựa còn quá ngắn, khí thế chưa hoàn thiện. Cô âm thầm tự nhủ phải cẩn thận trước mặt Cao Cần, chẳng may bị bắt được điểm yếu thì chờ bị lợi dụng đi.
Cao Cần chăm chú nhìn Kiều Dĩ Hàng: "Thực sự là giả?"
Kiều Dĩ Hàng chần chừ, rồi kiên định gật đầu.
Ánh mắt Cao Cần càng thêm khó dò.
Kiều Dĩ Hàng bị hắn nhìn, càng chột dạ.
"Vậy cũng tốt." Cao Cần đan tay, "Có thể bớt đi không ít phiền toái."
Kiều Dĩ Hàng cảm động. Nói vậy ngụ ý dù có là thực, Cao Cần cũng sẽ giúp hắn giải quyết phiền toái? Nhớ tới việc hắn có thể sắp xếp ổn thỏa sau scandal lớn kia, Kiều Dĩ Hàng an tâm.
"Ta đã bàn với lãnh đạo NCC, cho ngươi tham gia một show truyền hình mới."
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt: "Show truyền hình?" Trừ lúc đi tuyên truyền, bình thường hắn có bao giờ tham gia mấy tiết mục như vậy đâu.
"Có cả nam lẫn nữ, thử nghiệm vài trò chơi mạo hiểm."
Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt: "Cả nam lẫn nữ?"
"Thế nên ngực to, ngực phẳng loại nào cũng có."
Kiều Dĩ Hàng 囧 : "..." Đã lâu vậy mà vẫn nhớ rõ sao?
"Trong phạm vi hợp lý." Cao Cần dừng chút rồi chậm rãi nói tiếp, "Có chút tin đồn tình cảm cũng tốt."
"Hả?" Kiều Dĩ Hàng ngây người, nhìn hắn với vẻ khó tin. Những lời này có thể nghe được từ miệng Cao Cần sao?
Tiểu Chu chợt ngộ ra: "Chỉ được tìm nữ thôi đúng không? Để rửa sạch tin đồn bị bao dưỡng."
"Bị bao dưỡng?" Kiều Dĩ Hàng cùng Cao Cần đồng thời quay sang nhìn nàng.
Dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, Tiểu Chu phối hợp mà rụt cổ lại: "Đó là dựa vào những gì tạp chí viết mà, bị bao dưỡng cũng là chuyện sớm muộn thôi."
Kiều Dĩ Hàng tự an ủi: "Ta có thể đổi trợ lý khác được không?"
Cao Cần: "Có thể trả lại, không thể đổi."
Mắt Tiểu Chu đong đầy nước, chỉ chực trào ra.
Kiều Dĩ Hàng chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói: "Coi như có người bóp chân vậy."
...
Dù thế đi nữa cũng bảo vệ được chén cơm nha!
Tiểu Chu quay vào góc, gạt lệ.
***
Ngược với phản ứng lãnh đạm từ Y Mã, Trương gia lập tức ra tay.
Sau khi biết chuyện, Trương Phục Huân gọi cho thư ký: "Làm chuyện này chìm xuống." Năm chữ ngắn gọn đủ để ba tờ báo kia ngậm miệng.
Thực ra chuyện này bọn họ cũng là bất đắc dĩ. Trong hôn lễ của Trương Thức Khiêm, Trương gia chỉ mời hai đài truyền hình cùng mười tờ báo thuộc đủ loại, hơn nữa lại sắp ngồi chung bàn. Ai cũng biết đối phương sẽ viết gì, đến lúc ra báo sao còn có tin độc đáo. Không bịa thêm chút chuyện tuyệt đối chẳng tăng được doanh số.
Bọn họ đâu biết mấy bài báo đó như xát thêm muối vào miệng vết thương của Trương Phục Huân, chẳng khác nào mời hắn trút giận.
Trương Phục Huân gọi điện xong, cảm thấy lúc nãy chưa suy nghĩ thấu đáo, lại gọi cho La Thiếu Thần: "Đừng để cho Trương Tri dính cùng với cái nghệ sĩ kia!"
La Thiếu Thần bị chuốc rượu cả đêm, vất vả mới lết về đến nhà, ngủ chưa được hai phút đã bị điện thoại đánh thức, đầu đau gần chết vậy nên không chút nghĩ ngợi trả lời luôn: "Vâng."
Nhận được lời cam đoan của hắn, Trương Phục Huân an tâm. Năng lực của La Thiếu Thần ra sao hắn hiểu, nếu không La Định Âu việc gì phải bỏ bao tâm huyết đến thế để kéo hắn về công ty.
La Thiếu Thần vứt điện thoại, tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Về phần cuộc nói chuyện vừa rồi...
Nằm mơ thấy thôi.
***
Trương Tri hiển nhiên không chú ý tới tạp chí vậy nên mãi tới khi Trương Thức Khiêm mang báo tìm tới cửa hắn mới biết có chuyện gì xảy ra. "Ngươi không đi hưởng tuần trăng mật?" Hắn tìm được lon Co-ca trong tủ, ném cho Trương Thức Khiêm.
Trương Thức Khiêm đặt lon nước lên bàn: "Chiều nay mới bay."
"Ra vậy." Trương Tri đảo mắt qua bìa quyển tạp chí.
"Thực ra cha cũng có nói về chuyện của ngươi cùng Kiều Dĩ Hàng." Trương Thức Khiêm đi thẳng vào vấn đề.
Trương Tri nhíu mày.
"Ngươi là em trai ta." Trương Thức Khiêm nói, "Từ cảm tình mà nói, ta cũng không hy vọng ngươi đi vào con đường này vì ở trong nước, nhiều người vẫn kỳ thị chuyện này. Nhưng xét theo lý trí mà nói, ta tôn trọng mọi quyết định của ngươi."
Tâm Trương Tri không hiểu sao mà căng thẳng.
Hắn ở cùng mẹ. Trên đa số mọi chuyện, mẹ hắn dùng phương thức giáo dục thả lỏng mà Trương Phục Huân, dù rất ít gặp, nhưng mỗi lần đều như đại tướng cho gọi tiểu binh, toàn quản thúc và răn dạy. Trong tất cả thân nhân, người duy nhất hiểu và ủng hộ hắn chỉ có mình Trương Thức Khiêm. Dù có vẻ Trương Thức Khiêm cũng chưa hiểu rõ hoàn toàn.
"Trên đường tới đây, ta đã nghĩ kỹ rồi." Ngữ khí Trương Thức Khiêm nghiêm túc lên, "Chị dâu ngươi cũng cùng đi, nàng đang ở dưới lầu."
"Sao không mời chị dâu lên?" Trương Tri vừa nói vừa chuẩn bị xuống đón.
Trương Thức Khiêm khoát tay: "Không cần, nói xong ta đi ngay. Bọn ta còn phải ra sân bay. Thực ra ta đến đây để nói rõ lập trường của ta cùng chị dâu ngươi."
Trương Tri đang muốn giải thích thì đã nghe hắn nói tiếp: "Theo gia quy của nhà ta, thực ra có một kẽ hở lớn ngươi có thể chui. Chỉ cần ngươi thừa kế gia nghiệp, cha cũng không có quyền can thiệp hôn nhân của ngươi."
Trương Tri giật mình. Lần đầu tiên hắn phát hiện gia quy nhà họ Trương lại có sơ hở lớn vậy.
"Thế nên, chuyện cũng không vô vọng như ngươi nghĩ đâu." Trương Thức Khiêm thấy hắn im lặng, tưởng hắn đang phiền não chuyện này, vội an ủi: "Ít nhất lực cản cũng không lớn. Mặt khác, ta với chị dâu ngươi đã quyết rồi, chỉ cần ngươi hạ quyết tâm, chúng ta lập tức sẽ nỗ lực tạo nhân. Sau khi có cháu, cha sẽ bớt gây áp lực lên ngươi."
Lời giải thích nhất thời nghẹn lại trong họng. Trương Tri ngơ ngác nhìn hắn, không nói ra lời. Hắn phát hiện ra, khi mình còn chưa nghĩ, Trương Thức Khiêm đã nghĩ xa đến vậy rồi.
"Nhưng ngươi nhất định phải kế thừa gia nghiệp." Trương Thức Khiêm lại cười nói, "Cũng phải gánh chút trách nhiệm chứ, coi như là giúp ta. Dù sao đường giống nhị thúc cũng không dễ đi."
Trương Tri quay đầu, cố gắng nén nước mắt đang chực trào ra.
Trương Thức Khiêm mở lon Co-ca, uống một ngụm rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Về phần Kiều Dĩ Hàng, cần ngươi cùng hắn nỗ lực. Nghe nói cha mẹ hắn đều ở nước ngoài, khả năng tiếp nhận cũng không thấp. Chỉ cần các ngươi chân thành, nhất định có thể đả động bọn họ."
Vì bỏ qua mất thời cơ tốt nhất, giờ ngược lại chẳng mở miệng được, nhất là khi Trương Thức Khiêm đang tràn đầy hứng thú nói. Trương Tri đành trầm mặc.
"Ta cũng thích Kiều Dĩ Hàng. Vẻ ngoài được, tính cách cũng không quyết liệt như trên tạp chí viết." Trương Thức Khiêm nghiêm túc bình luận, "Sự nghiệp cũng phát triển tốt. Làm em dâu, ta cho 90 điểm. Nếu có thể nấu ăn, tròn 100 điểm luôn."
Trương Tri tưởng tượng tới cảnh Kiều Dĩ Hàng đeo tạp dề, tay nồi tay đũa đi tới đi lui trong bếp, á khẩu.
"Được rồi, đừng cao hứng sớm thế." Trương Thức Khiêm đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn, "Giờ quan trọng nhất là xây dựng sự nghiệp của bản thân. EF là chỗ bắt đầu tốt, hảo hảo lợi dụng. Một ngày nào đó, ngươi sẽ đứng ở vị trí rất cao, cao tới mức không nghe được bất cứ tiếng phản đối nào."
...
Cao đến không nghe đến bất cứ tiếng phản đối nào?
Thật lâu sau khi Trương Thức Khiêm rời đi, Trương Tri không ngừng nhớ lại những lời này.
Tại sao...
... hắn cảm thấy cảnh Trương Thức Khiêm miêu tả... đẹp tới mức khiến người ta mơ ước?
Trương Tri hoang mang nằm trên giường ngẫm nghĩ.
Đối sách (trung)
NCC lúc nào cũng dứt khoát. Giám đốc vừa phê duyệt "Xông lên nào! Đội mạo hiểm thần tiên", các hoạt động tuyên truyền, quay chương trình lập tức được tiến hành song song.
Sáng, Kiều Dĩ Hàng quay xong MV, đang định đi bơi thả lỏng thì xe đã vọt lên đường cao tốc.
Hắn nhìn camera trước mặt, lấy tay che ống kính: "Ta còn chưa thay quần áo."
Tiểu Chu ngồi ở ghế phụ lái quay đầu, giơ lên một ba lô lớn: "Không sao, ta chuẩn bị hết rồi."
"Chuẩn bị cái gì?" Kiều Dĩ Hàng kéo ba lô lại, mở ra xem.
Sữa rửa mặt, sữa tắm, dao cạo râu... Chả nhẽ cắm trại ngoài trời?
"Sao lại là quần lót tứ giác?" Hơn nữa lại màu mè?
Tiểu Chu: "Nghe nói có nhiều khả năng nửa đêm kiểm tra phòng nên quần lót tứ giác che được khá nhiều."
"..." Nửa đêm còn kiểm tra phòng? Tiết mục quái gở gì đây? "Hủy giúp ta chương trình này." Kiều Dĩ Hàng rất nhanh quyết định.
"Không kịp nữa rồi."
"Hả?"
"Xe này là do NCC phái tới."
Tài xế hướng kính chiếu hậu làm một dấu V.
Kiều Dĩ Hàng: "..." Quả nhiên, ngay cả NCC cũng thấy hết độ quái gở của tiết mục này nên mới cử người đi bắt cóc.
Tiểu Chu: "Trầm Thận Nguyên cũng đi."
Vậy là thêm một bạn đồng hành.
Kiều Dĩ Hàng hỏi: "Tiết mục này mời bao nhiều người?"
Người quay phim bên cạnh đáp: "Hai đội, mỗi đội năm người."
"Hai đội?"
"Đội Thần Tiên và đội Mạo Hiểm."
Kiều Dĩ Hàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Mấy ngày?"
"Hai ngày."
"..."
Không sao, hắn có mang theo ví, đến nơi còn có thể lộn về.
Hiển nhiên, đó chỉ là mộng tưởng.
Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ khoác ba lô, cùng Trầm Thận Nguyên và vài nghệ sĩ khác đi trên con đường mòn.
Trầm Thận Nguyên thi thoảng lại quay đầu nhìn con đường quốc lộ đang nhỏ dần sau lưng.
Kiều Dĩ Hàng một đường im lặng.
"Mọi người có cần nghỉ chút không?" Bôm Bốp tiểu tử Tiền Vĩnh Kính hưng phấn vỗ tay.
Bẹp tiểu tử Uông Quang Kỳ ở bên cạnh xen vào: "Là ngươi muốn nghỉ thì có."
Tiền Vĩnh Kính phản bác: "Đây là ta quan tâm mọi người, hiểu chưa? Ngươi không thấy đội ta có nhiều sao lớn vậy sao? Kiều Dĩ Hàng, Trầm Thận Nguyên... Quan trọng nhất là Trương Giai Giai a. Ôi, còn được sống mới tuyệt vời làm sao!"
Nếu là từ người khác, những lời này thực vô nghĩa, nhưng từ mồm khách quen của các bệnh viện - Bát Quái tiểu tử mà nói thì lại khiến mọi người vô cùng thông cảm.
Uông Quang Kỳ cũng xúc động tâm sự: "Có thể cùng đội với Trương Giai Giai, ta có chết cũng nhắm mắt!"
"Xủi xui cái mồm nhà ngươi, ta nhất định phải sống thêm vài năm nữa, phải ngắm thêm mấy năm nữa." Tiền Vĩnh Kính vừa nói vừa ngượng ngùng liếc Trương Giai Giai.
...
Đây chính là nguyên nhân Kiều Dĩ Hàng hoàn toàn bỏ ý định về nhà.
Sao lớn như Trương Giai Giai, Bát quái tiểu tử... Yếu ớt như Trương Giai Giai, Bát Quái tiểu tử mà còn tham gia thì hắn có lý do gì để lùi bước đâu?
Mà không hiểu NCC nghĩ gì mà ngay cả người ít tham gia mấy chương trình trò chơi như Trương Giai Giai cũng mời ra. Phải biết, nàng là sao nữ số một hiện nay cũng là người duy nhất diễn cùng không bị Nhan Túc Ngang lấn át. Về phần Bát Quái tiểu tử, sắp xếp thế này là quá hợp lý.
Trầm Thận Nguyên đột nhiên ghé vào chỗ Kiều Dĩ Hàng, nhỏ giọng nói: "Sư huynh có biết tại sao Trương Giai Giai lại tham gia không?"
Kiều Dĩ Hàng vảnh tai lên: "Ngươi biết?"
"Biết chút ít."
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày.
Hai người đi chậm lại, lui xuống cuối đoàn.
Kiều Dĩ Hàng liếc mắt ra hiệu cho người quay phim. Anh ta lập tức đi lên bám sát đội phía trên.
Trầm Thận Nguyên: "Nghe nói có cháu gái một lãnh đạo của NCC ở đội kia."
Kiều Dĩ Hàng giật mình: "Ai?"
"Không rõ. Đến lúc chiếu thấy ai xuất hiện nhiều nhất là biết ngay." Trầm Thận Nguyên thấp gọng, "Nghe nói lần này là vì lăng-xê cho cô ta."
"Cao đổng biết không?"
"Là hắn nói cho ta mà."
"..." Tức là Cao Cần kéo hắn và Trầm Thận Nguyên tới đây không phải để lo vụ scandal mà là tạo quan hệ với NCC sao?
Trầm Thận Nguyên thấy hắn cau mày, lo lắng hỏi: "Sư huynh không sao chứ?"
"Ta đang nghĩ làm thế nào để ít xuất hiện."
"..."
Sau khi tham gia chương trình, Kiều Dĩ Hàng phát hiện mọi suy nghĩ của hắn đều là mộng tưởng.
Hắn hy vọng ít xuất hiện, tận lực làm mình hòa vào đám đông nhưng hết lần này đến lần khác lại bị Bát Quái tiểu tử kéo ra.
Thực là Bát Quái tiểu tử cũng có nỗi khổ riêng. Trương Giai Giai ít tham gia mấy chương trình giải trí thành ra không phối hợp ăn ý với những người khác. Bọn họ là người dẫn chương trình, chẳng thể thời khắc chú ý đến nàng nên đành kéo người có ngoại hình cùng vị thế hơi xứng với nàng là Kiều Dĩ Hàng tới cho nữ thần bớt cô độc.
Nào là qua cầu treo, nào là trèo đèo lội suối, tóm lại, Kiều Dĩ Hàng trở thành sứ giả hộ hoa.
Buổi tối, Trầm Thận Nguyên thở dài: "Sư huynh thực sướng." Đáng thương hắn, vì nam nhiều nữ ít nên đành phải đi cùng một nghệ sĩ hài. Đương nhiên mục đích là gây cười cho chương trình. Chỉ là... sao hắn vừa đẹp trai vừa có năng lực thế này lại phải vào tổ Mạo Hiểm?
"..." Kiều Dĩ Hàng xoa bóp cơ thể đau nhức, chẳng buồn nói chữ nào.
Dù hắn cũng thích Trương Giai Giai nhưng nữ thần hẳn cần phải cung phụng, sớm chiều ở cạnh như vậy áp lực rất lớn. Làm không tốt, hắn sẽ chết chìm trong nước bọt của nam giới cả nước mất.
"Có khi nào trở về hai người sẽ tạo scandal không nhỉ?" Trầm Thận Nguyên đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực nện gối vào đầu hắn.
"Surprise!"
Cửa đột nhiên mở ra, Bát Quái tiểu tử vọt vào cùng camera.
"..." Kiều Dĩ Hàng tỉnh táo buông gối, chỉnh sửa đầu tóc.
Trầm Thận Nguyên vùng ra, thấy camera liền khóc lóc tố khổ: "Sư huynh bắt nạt ta!"
Tiền Vĩnh Kính liếc Kiều Dĩ Hàng: "Chúng ta cắt đứt chuyện gì à?"
Kiều Dĩ Hàng trấn định đáp: "Những gì các ngươi thấy là toàn bộ sự thật, nếu không thấy tức là không có."
"Thực khó hiểu. Đi, chúng ta đến phòng Trương Giai Giai." Tiền Vĩnh Kính kéo hắn ra ngoài.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực: "Sao phải đi cùng?"
"Vì đấy là phòng của Trương Giai Giai nha." Tiền Vĩnh Kính nói với vẻ đương nhiên, "Chúng ta cần ngươi xác định không có hình ảnh gì không nên thấy."
"... Ta?" Kiều Dĩ Hàng chưa kịp đáp lại đã bị đẩy vào phòng Trương Giai Giai.
Vừa lúc nàng đang đắp mặt nạ.
Thấy khuôn mặt đen đen trước mặt, Kiều Dĩ Hàng một bên tự trấn an, một bên xấu hổ nói: "Surprise!"
________________
Tuy quá trình quay tràn ngập mâu thuẫn tâm tình nhưng sau hai ngày, Kiều Dĩ Hàng lại cảm thấy mất mát. Đến cuối, hắn cơ hồ quên mất đây chỉ là một chương trình, tự giác phối hợp tham gia các trò chơi. Thậm chí ngay cả việc hỗ trợ Trương Giai Giai cũng trở nên hết sức tự nhiên.
Ngồi xe công ty về lại thành phố, Kiều Dĩ Hàng nhìn chung cư hai bên đường mà hoài niệm vùng ngoại ô bọn họ đi quay.
"Sư huynh luyến tiếc sao?" Trầm Thận Nguyên thò đầu lên.
Kiều Dĩ Hàng không trả lời.
"Ta thấy ngươi trao đổi số di động với Trương Giai Giai rồi." Trầm Thận Nguyên cười giảo hoạt.
Kiều Dĩ Hàng: "Ngươi muốn?"
"Vì nàng có khả năng thành chị dâu ta, ta muốn!" Hắn đĩnh đạc vươn tay.
Kiều Dĩ Hàng tức giận: "Nàng hơn ta tận tám tuổi."
Trầm Thận Nguyên: "Thế giới này giờ ngay cả giới cũng không vấn đề thì tuổi có là cái gì đâu?"
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt dưỡng thần.
"Sư huynh hôm nay về có vào game không? Thật lâu rồi ngươi không chơi, giờ còn chưa nhận lời mời kết bạn của ta." Trầm Thận Nguyên lầm bầm kháng nghị.
"..." Nói đến game, Kiều Dĩ Hàng chợt nhớ hai ngày nay cũng không thấy điện thoại của Trương Tri. Chẳng nhẽ là vì chuyện tạp chí nên bị Trương Phục Huân cảnh cáo, muốn cắt đứt quan hệ với hắn?
Hắn có chút không thoải mái trong lòng.
Tham gia hôn lễ không phải hắn yêu cầu mà giờ lại như lỗi là tại hắn.
"Nhắc mới nhớ, hình như cũng thật lâu rồi không gặp tỷ phu." Trầm Thận Nguyên cảm khái.
Kiều Dĩ Hàng liếc nhìn tài xế, ra hiệu cho Trầm Thận Nguyên ngậm miệng.
Trầm Thận Nguyên bĩu môi rồi an phận.
Xe của NCC lần lượt đưa hắn và Trầm Thận Nguyên đến cửa nhà.
Về nhà, Kiều Dĩ Hàng đầu tiên là tắm rửa rồi lần lượt dùng qua tất cả đồ điện hiện đại trong nhà. Dân thành thị dù có hướng tới cuộc sống nông thôn nhưng cũng chẳng thể vứt bỏ tính ỷ lại với đồ hiện đại. Ở đó, hắn nhớ nhất chính là quạt máy, tủ lạnh, điều hòa, TV...
Xem TV một lát rồi hắn duỗi ma trảo về hướng máy tính.
Bật máy, vào game, hình ảnh trước mắt khiến hắn thoáng cái vứt cuộc sống hai ngày vừa rồi ra tận Thái Bình Dương.
Hăn vừa login liền nhận được một lời mời kết bạn.
Mở ra xem thì là một người tên Đại Dương.
Tiểu Chu: ?
Đại Dương: (⊙o⊙) Cuối cùng sư huynh cũng login rồi!
Tiểu Chu: Trầm Thận Nguyên.
Đại Dương: -_-||| Sao lại gọi cả họ lẫn tên ra thế?
Tiểu Chu: Chẳng phải ngươi gọi là Đại Hà sao?
Đại Dương: Đại Hà, Đại Giang, Đại Hải đều có người đăng ký rồi. /(ㄒoㄒ)/~~
Tiểu Chu: cái ID này...
Đại Dương: (*^__^*) sao?
Tiểu Chu: làm người ta nghĩ đến tiền a. Một đồng đại dương gì đó.
Đại Dương: -_-|||
Đại Dương: Ta cấp 36 rồi. Lần này vào Huy Hoàng Môn. Môn phái này thực trâu a! Chẳng khác nào hack a. Chính là nhiệm vụ môn phái có điểm囧.
Tiểu Chu: đốt tiền hả?
Đại Dương: không sao, thiếu ta vay ngươi.
Tiểu Chu: ...
Đại Dương: nhắc mới nhớ, gần đây tỷ phu cũng không lên.
Tiểu Chu: chắc là bận việc.
Cảm giác kỳ quái lại dấy lên trong lòng Kiều Dĩ Hàng.
Đại Dương: tỷ, nếu một người tịch mịch quá lúc nào cũng có thể CALL ta. Khao khát kết hôn của ta rất mãnh liệt.
Tiểu Chu: đây là lý do ngươi đổi sang nhân vật nam sao?
Đại Dương: a! Bị phát hiện mất rồi. ~~~~(>_<)~~~~ Ta rất muốn kết hôn nhưng không muốn lập gia đình nha!
Đại Dương: tỷ, ta giao 50 kim, chúng ta đi kết hôn đi? (⊙o⊙)
Tiểu Chu: ...
------------------------
Suất suất suất cùng Thủy Tiên hòa thượng phiên ngoại(2)
Suất suất suất login.
Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ cuối cùng ngươi cũng tới.
Suất suất suất: ...
Suất suất suất: lâu vậy không gặp sao cấp ngươi vẫn như cũ?
Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ Chiến Hồn và ngươi không tới, chẳng ai cho ta cọ kinh nghiệm cả.
Suất suất suất: -_-||| ngươi không thể tự mình phấn đấu sao?
Thủy Tiên hòa thượng: nếu không phải phấn đấu không ngừng cọ kinh nghiệm, làm sao ta có ngày hôm nay a?
Suất suất suất: ...
Suất suất suất: đến đây.
Thủy Tiên hòa thượng: đi đâu?
Suất suất suất: làm phụ bản, cho ngươi cọ.
Thủy Tiên hòa thượng: thực ra ta đói bụng, đang muốn ăn mì ở hàng trước cửa.
Suất suất suất: ta tổ đội với người khác.
Thủy Tiên hòa thượng: chờ chút!
Thủy Tiên hòa thượng: để thể hiện nỗ lực phấn đấu không ngừng của ta, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Suất suất suất: ngươi đi chết đi.
Thủy Tiên hòa thượng: ta nói giỡn thôi, cho ta cọ kinh nghiệm đi mà? ~~o(>_<)o ~~
Suất suất suất: ...
Suất suất suất: còn không đến mau.
Đối sách (hạ)
Từ khi thành Tiểu Chu, hắn toàn đi cọ kinh nghiệm, khó có cơ hội gặp được người cấp thấp hơn mình nên lập tức kéo Trầm Thận Nguyên đi đánh quái.
Ba phút sau ---
[đội ngũ]
Đại Dương: tỷ, sao ta vẫn phải đánh quái trong khi ngươi thì nhàn nhã?
Tiểu Chu: ta gia huyết cho ngươi đó thôi.
Đại Dương: ...
Đại Dương: nhưng ta không thiếu máu.
Tiểu Chu: vậy nên ta mới nhàn.
Đại Dương: o(╯□╰)o sao ta vẫn thấy kỳ kỳ a?
Tiểu Chu: ╮(╯_╰)╭ ai bảo lực công kích của ngươi cao vậy?
Đại Dương: chẳng phải vẫn kém ngươi sao?
Tiểu Chu: có một chút, ta đang hái thuốc, ngươi tiếp tục đi.
Đại Dương: ...
Đại Dương: khi nào tỷ phu tới?
Tiểu Chu: ngươi hy vọng hắn đến hay không hy vọng hắn đến?
Đại Dương: nếu ngươi muốn ly hôn, nhận lời ta thì không hy vọng. Ngược lại thì...
Đại Dương: rất hy vọng!!!!
Tiểu Chu: -_-|||
Đại Dương: ta cần sức chiến đấu dũng mãnh của tỷ phu nha! ~~~~(>_<)~~~~
Tiểu Chu: để ta xem hòa thượng có nhà không.
Đại Dương: o(╯□╰)o ngàn vạn lần đừng cho hắn biết ta là ai!
[trò chuyện riêng]
Tiểu Chu: có nhà không?
Thủy Tiên hòa thượng: o(╯□╰)o a? Người thật hả? Không phải ảo giác chứ?
Tiểu Chu: -_-||| Ta có chỗ nào giống ảo ảnh chứ?
Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ ta còn tưởng các ngươi vứt bỏ ta rồi!
Tiểu Chu: các ngươi?
Thủy Tiên hòa thượng: Chiến Hồn, ngươi, Suất suất suất, Cự Linh Thần.
Thủy Tiên hòa thượng: còn cả Đại Hồ!
Thủy Tiên hòa thượng: trừ Suất suất suất thi thoảng còn thấy mặt, các ngươi bao lâu rồi không có tới! ~~o(>_<)o ~~
Mặc dù cách màn hình, Kiều Dĩ Hàng như cảm thấy được ánh mắt u oán của Thủy Tiên hòa thượng xuyên thấu tới.
Tiểu Chu:...
Tiểu Chu: bận a.
Thủy Tiên hòa thượng: có cớ khác mới mẻ hơn không?
Thủy Tiên hòa thượng: lần nào mấy ông chồng ra ngoài lăng nhăng đều lấy cớ đó về nói với vợ a.
Tiểu Chu: ...Để ta nghĩ đã.
Tiểu Chu: ta sợ ngươi bận.
Thủy Tiên hòa thượng: đây là lý do khất nợ muôn thuở của con nợ nha.
Tiểu Chu: -_-||| sao ngươi hiểu rõ vậy?
Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ bậy giờ ngươi hiểu ta cô đơn đến mức nào chưa?
Tiểu Chu: ngươi đang làm gì?
Thủy Tiên hòa thượng: chạy thương.
Tiểu Chu: tổ đội đánh quái không?
Thủy Tiên hòa thượng: có em gái độc thân không?
Tiểu Chu: chỉ có độc thân đẹp trai.
Thủy Tiên hòa thượng: (⊙o⊙ ) ngươi ly hôn với Chiến Hồn rồi?
Tiểu Chu: từ đâu mà nói vậy?
Thủy Tiên hòa thượng: chẳng phải nói độc thân đẹp trai sao?
Thủy Tiên hòa thượng: không phải Chiến Hồn? ( ⊙ o ⊙ )
Tiểu Chu: tới rồi biết.
Thủy Tiên hòa thượng: cấp tọa độ!
Không biết có phải ảo giác hay không, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy khuôn mặt giấu sau màn hình chuyển từ u oán sang hưng phấn?
Lúc Thủy Tiên hòa thượng đến, Đại Dương trở về thành bổ lam.
[phụ cận]
Thủy Tiên hòa thượng: (⊙o⊙ ) chỉ có mình ngươi?
Thủy Tiên hòa thượng: O(∩_∩)O~ có phải muốn cùng ta trao đổi tình cảm lại sợ bị vạch trần nên lấy cớ không?
Tiểu Chu: ...Bớt sàm ngôn, đánh quái đi!
Thủy Tiên hòa thượng: quái chưa tới cấp 40, đánh làm gì? Chẳng nhẽ ngươi muốn kết bái với ta nên cần tăng độ hữu hảo?
Kiều Dĩ Hàng không nói nhiều, kéo hắn vào đội.
[đội ngũ]
Thủy Tiên hòa thượng: a! Quả nhiên là nam! +_+
Thủy Tiên hòa thượng: mới hơn 30 cấp? Đồng nghiệp?
Tiểu Chu: Umh.
Đại Dương: xin chào.
Thủy Tiên hòa thượng: Tiểu Chu trong hiện thực có bạn trai chưa?
Đại Dương: chưa có. Hoan nghênh theo đuổi.
Tiểu Chu: -_-|||
Thủy Tiên hòa thượng: O(∩_∩)O~ cho ta số di động đi! Lần trước gặp mặt chưa xin a.
Đại Dương: (⊙o⊙ ) gặp mặt?
Tiểu Chu: khụ khụ khụ.
Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ nghe nói Chiến Hồn có.
Đại Dương: (⊙o⊙ ) tỷ phu?
Tiểu Chu: Đại Hồ, đừng trêu chọc hòa thượng nữa.
Thủy Tiên hòa thượng: -_-||| Đại Hồ?
Thủy Tiên hòa thượng: Đại Dương = Đại Hồ?
Đại Dương: -_-||| tỷ...
Tiểu Chu: (*^__^*) bớt nói nhảm, cố gắng cùng nhau thăng cấp nào.
Đại Dương: ...
Thủy Tiên hòa thượng đột nhiên ngã sấp xuống đất.
[đội ngũ]
Thủy Tiên hòa thượng: trừ phi biến Đại Dương thành lại Đại Hồ, nếu không ta không dậy nổi đâu!
Tiểu Chu: ...
Đại Dương: cũng không còn sớm nữa.
Tiểu Chu: Đúng vậy. Đi ngủ thôi.
Đại Dương: tỷ, ngủ ngon.
Tiểu Chu: ngủ ngon.
Thủy Tiên hòa thượng: ...
Thủy Tiên hòa thượng: đừng đối xử với ta như vậy!
Đáng tiếc, khi hắn hò hét câu này thì Kiều Dĩ Hàng cùng Trầm Thận Nguyên đã nhấn nút log out nên chỉ có thể thấy khuôn mặt bi thương của Thủy Tiên hòa thượng mờ dần khỏi tầm mắt.
...
Kiều Dĩ Hàng nghiêng đầu nhìn di động trên bàn.
Hai ngày nay Trương Tri cũng không vào game. Chẳng nhẽ thực bị Trương Phục Huân giam lỏng?
Lòng hắn chợt thấy nặng nề.
"Xông lên nào! Đội mạo hiểm thần tiên" hiển nhiên rất thành công. Trailer vừa ra đã thành chủ đề hot hàng đầu.
Trang web của NCC cũng nhận được nhiều phản hồi, trong đó nhắc nhiều nhất tới Bát Quái tiểu tử, Trương Giai Giai và Kiều Dĩ Hàng. Bát Quái tiểu tử được quan tâm vì thể trạng của bọn họ, nhất là trong trailer cho thấy bao nhiêu cảnh trèo đèo lội suối khó khăn khiến nhiều fan toát mồ hôi hột. Nhiều người phải gọi đến công ty, xác nhận bọn họ đến nay vẫn bình an vô sự mới thở phảo nhẹ nhõm. Về phần Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Giai Giai thì không thể trách được. Ai bảo trailer ai xem cũng thấy rõ rành rành không khí lãng mạn giữa hai người vậy.
Trailer tung ra chưa tới một ngày, trên diễn đàn "Trời cao biển rộng" đã có topic riêng cho chương trình. Về phần fanfic, MV, bài phân tích về Trương Giai Giai cùng Kiều Dĩ Hàng, qua một đêm đã tăng tới 61. Trong đó không thiếu những thứ kinh khủng.
Tỷ như fanfic "Tình yêu thầm lặng".
Chuyện đẩy về ba năm trước khi Kiều Dĩ Hàng mới debut, cũng là lúc gặp tiếng sét ái tình với Trương Giai Giai. Từ đó tình cảm dần phát triển nhưng lo đến tiền đồ của Kiều Dĩ Hàng mà hai người vẫn ẩn nhẫn. Đến khi Kiều Dĩ Hàng thành thiên vương âm nhạc, đoạn tình cảm này mới dần lộ ra.
Xem hết bài này, ý nghĩ duy nhất của Kiều Dĩ Hàng là.. hắn chưa bao giờ thích nước hoa, hắn cũng không phải loại chưa đụng đến người ta đã nghĩ đem đối phương lên giường.
--- Nửa thân dưới của hắn không xúc động đến vậy nha.
MV đa số đều là tập hợp ảnh chụp.
Có nhiều cái ngay cả Kiều Dĩ Hàng cũng chẳng nhớ sao mình lại đứng cùng Trương Giai Giai. Mãi đến khi đọc được phản hồi khen ngợi tài PS của chủ post, hắn mới hiểu mình bị dán vào. Nhưng thần kỳ nhất là có một tấm chụp chung nhiều người, hắn và Trương Giai Giai đứng ở hai đầu, kết quả là tất cả mọi người ở giữa đều bị che khuất bởi một cái bánh ngọt hình trái tim vĩ đại. Nếu hắn nhớ không lầm, trong số đó có Mã Thụy.
...
Trầm Thận Nguyên gửi tin nhắn chúc mừng:
Sư huynh à, cuối cùng ngươi cũng thoát khỏi tin đồn đồng tính rồi :-D
Kiều Dĩ Hàng nhắn lại:
Đó là vì cảnh tra phòng của ta với ngươi không có trong trailer.
Trầm Thận Nguyên:
Chúng ta trộm tiết lộ ra ngoài đi?
Kiều Dĩ Hàng:
Ngủ ngon.
Trầm Thận Nguyên:
:-(
Ngay sau đó là điện thoại an ủi của Cao Cần.
"Lần này làm gọn đấy."
Khó có được câu mở đầu khen ngợi, Kiều Dĩ Hàng nghe mà choáng váng: "Ha ha, đâu nào đâu nào... Cao đổng đang nới tới chuyện gì?"
"Tin đồn với Trương Giai Giai."
"Đó là ngoài ý muốn."
"Ừm. Thực ra Trương Giai Giai cũng rất được."
Kiều Dĩ Hàng囧: "Ta thực sự không có bất cứ ý nghĩ gì." Chẳng biết có phải ảo giác không mà Kiều Dĩ Hàng cảm thấy Cao Cần khẽ thở dài.
"Vậy thì đừng thân mật quá."
"Trở về liền không liên lạc nữa rồi."
"Ừm."
"Thế cháu gái lãnh đạo là ai?" Tính tò mò của Kiều Dĩ Hàng bộc phát.
"Chu Thần."
"Ách." Kiều Dĩ Hàng ngẩn ngơ, "Sao không nói sớm?"
"Nói sớm sợ hai ngươi không tự nhiên." Cao Cần dừng chút rồi tiếp, "Là ngươi hay Trầm Thận Nguyên?" Nghe khẩu khí của hắn thì rõ ràng là đã đắc tội với Chu Thần.
"Trầm Thận Nguyên đẩy nàng xuống khe núi. Hình như Chu Thần rất tức giận."
"Ta sẽ nghĩ cách đưa hắn sang Duy Kiệt."
"..." Kiều Dĩ Hàng âm thầm nhắc nhở bản thân, sau này vô luận nam nữ, nhất định phải lịch sự, luôn lịch sự, lịch sự hơn nữa. Dù đối phương tát má trái ngươi, cũng phải hỏi rõ ràng xem có hậu thuẫn hay không rồi mới quyết định bước tiếp theo!
Sau đó là vài nghệ nhân cùng nhân viên hậu cần có quan hệ tốt gửi tin nhắn tới, hoặc là hỏi thăm hay đùa giỡn vài câu. Nhưng đến trước khi hắn ngủ vẫn không nhận được tin nhắn của Trương Tri cùng điện thoại.
Tính ra, bọn họ đã không liên lạc gần một tháng.
Kiều Dĩ Hàng nằm trên giường vuốt ve di động, suy nghĩ xem có nên gọi không.
Suy nghĩ chung quy vẫn là suy nghĩ...
Hắn ngủ thiếp đi.
Lịch trình hôm sau đã được thông báo từ hai ngày trước. MV "Trái tim tan vỡ" có mấy cảnh quay chưa tốt nên đạo diễn gọi đến quay lại. Album sắp ra lò nên cũng bận rộn hơn mà Cao Cần cũng mới đặc biệt nhắc hắn "Hắc bạch chi gian" sắp quay nên khâu chuẩn bị kịch bản là không thể thiếu.
Lịch trình dày đặc khiến Kiều Dĩ Hàng rất nhanh vứt chuyện của Trương Tri ra sau đầu.
Hắn xuống gara lấy xe. Mới đi vài bước đã thấy một chiếc xe lao ra từ chỗ rẽ, phanh kít lại trước mặt hắn.
Kiều Dĩ Hàng bất thần hoảng hốt.
Nếu nói phim dựa trên đời thực thì rất nhanh sẽ có vài tên đô con lao ra, vây lấy hắn rồi đánh một trận hoặc bắt hắn lên xe.
Ngay lúc hắn đang nghĩ có nên quay đầu bỏ chạy hay không thì cửa kính xe hạ xuống, lộ ra Trương Tri ngồi trong.
"Còn không lên xe?" Hắn búng tay.
Kiều Dĩ Hàng ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ còn chưa thoát khỏi cảnh phim xã hội đen lúc nãy.
Trương Tri nhịn hết nổi, xuống xe rồi vòng sang mở cửa cho hắn: "Thế này là được chứ gì?"
Kiều Dĩ Hàng: "Sao cậu lại lái xe?"
"Vì tôi mới lấy bằng."
Ý nghĩ của Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng đuổi kịp tới nơi: "Hóa ra mấy ngày nay cậu mất tích là để thi lấy bằng sao?"
"Mất tích?" Trương Tri cau mày, "Anh có gửi tin nhắn hay gọi điện cho tôi à?"
Kiều Dĩ Hàng nghẹn lời.
Đúng thế, liên lạc không được mới gọi là mất tích, không liên lạc hẳn gọi là... không liên lạc.
"Mới một tuần mà đã có bằng lái rồi sao?" Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn hoài nghi. Nếu hắn nhớ không lầm thì phải qua ít nhất ba kỳ thi: lý thuyết, lái xe qua bãi cọc, lái xe trên đường, tối thiểu phải khoảng hai tháng. "Không phải là mua bằng giả đấy chứ?"
Trương Tri tức giận: "Kỳ vọng của anh quá cao rồi đó."
"Nhưng mới có một tuần."
"Tôi về nước lâu rồi." Trương Tri dứt khoát lôi bằng ra cho hắn, "Cần kiểm tra không?"
Kiều Dĩ Hàng nhận lấy, rất nghiêm túc kiểm tra, đến khi xác nhận là bằng thật mới đưa trả lại.
"Lên xe được chưa?" Trương Tri nhìn hắn, ánh mắt phảng phất như nhắn nhủ kiên nhẫn cũng chỉ có hạn thôi.
Kiều Dĩ Hàng bị động leo lên xe, sững sờ mất mấy phút, mãi đến khi xe ra khỏi gara mới tỉnh ra, hỏi thăm: "Cậu muốn đưa tôi đi đâu?"
"Không phải anh cần quay lại MV sao?" Trương Tri bận rộn nhìn đường và quan sát kính chiếu hậu.
"Ách, nhưng tôi cũng có xe."
"Đúng, tôi ngồi rồi."
"Thế nên?"
"Không nghĩ để một người tùy thời có thể đau dạ dày lái xe được, như vậy rất không an toàn."
"..Tôi đâu có thường xuyên đau dạ dày."
"Tỷ lệ trúng thưởng của tôi cũng thực cao."
"Hơn nữa," Kiều Dĩ Hàng đột nhiên quay sang, "Nếu cậu có xe thì đâu cần ngồi xe tôi? Nếu không như vậy thì sao có thể gặp lúc tôi vừa đau dạ dày vừa lái xe? Nếu như vậy thì cần gì phải tới đón tôi?"
"Chết tiệt..." Xe đột ngột phanh lại.
Hai người cùng nghiêng về phía trước.
"Sao thế?" Kiều Dĩ Hàng khẩn trương nhìn bốn phía.
Trương Tri nhìn giao cảnh đang tới gần, vô lực đáp: "Vượt đèn đỏ."
Kiều Dĩ Hàng: "..." Hắn im lặng không phải vì Trương Tri vượt đèn đỏ mà vì vị giao cảnh kia trông rất quen mắt... Hay là giờ làm giao cảnh trông cũng phải giống nhau?
"Chuẩn bị sẵn bằng lái cũng giấy tờ sở hữu xe." Kiều Dĩ Hàng cướp trước lời thoại của giao cảnh.
Cửa sổ hạ xuống, Trương Tri trình bằng lái cùng giấy tờ liên quan ra.
Giao cảnh nhìn bằng: "Mới lấy?"
Trương Tri đáp: "Hôm qua vừa thi đỗ."
Giao cảnh đột nhiên cúi xuống, nhìn Kiều Dĩ Hàng bên cạnh: "Ngươi làm cho Y Mã hả?"
Kiều Dĩ Hàng rất muốn giấu mặt đi. Cứ thế này thì sớm muộn Y Mã sẽ nổi tiếng trong giới cảnh sát mất.
Trương Tri nghi hoặc nhìn về phía Kiều Dĩ Hàng, ánh mắt như muốn hỏi... có phải Y Mã rất VIP, hóa đơn phạt có thể bớt tiền không?
Kiều Dĩ Hàng thay hắn trả lời: "Không phải."
Giao cảnh gật đầu, đưa giấy phạt cho Trương Tri: "Lần này không trừ điểm, nhớ nộp tiền phạt."
Trương Tri kinh ngạc: "Cảm ơn."
Kiều Dĩ Hàng có chút bất mãn hỏi: "Sao lại thế?"
Giao cảnh đáp: "Trừ hết điểm của hắn chẳng phải lại đến lượt ngươi lái sao?"
Kiều Dĩ Hàng: "..."
Trương Tri mang theo giấy phạt, vui vẻ lên đường.
Hắn giờ mới biết, hóa ra chở Kiều Dĩ Hàng còn có ưu đãi này... Không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top