22. Quyết định album
Quyết định album (thượng)
Trương Tri trở lại phòng làm việc, chưa kịp đẩy cửa đã nghe cái trợ lý kia hét lớn: "Trương phó... tổng giám!"
Nếu không phải xoay người lại thấy hắn chảy đầy mồ hôi thì hẳn Trương Tri đã cho rằng chữ "phó" kia được nhấn mạnh nhằm trêu tức mình.
"Chuyện gì?"
Trợ lý lau mồ hôi: "Ta... ta vừa lúc nãy... quên không nói.... mười phút sau họp."
Trương Tri lạnh lùng nhìn hắn: "Ta vừa từ phòng họp trở về."
Trợ lý bị vẻ mặt của hắn làm đông cứng, đành cười làm lành: "Chạy tới chạy lui chỉ ba tầng lầu, còn có thang máy mà."
Trương Tri: "Ba tầng cũng là đường."
Trợ lý chợt ngộ ra điều gì: "Chân ngài mỏi sao?"
Trương Tri quay đầu nói với thư ký im lặng ngồi ở bên: "Đưa hắn vào sổ đen, tìm cơ hội chỉnh."
Trợ lý trừng mắt nhìn Trương Tri hờ hững đi vào phòng làm việc, đóng sập cửa lại. Lần đầu tiên hắn biết, ngoài luật ngầm nơi làm việc vẫn còn loại quy tắc công khai như vậy.
Hắn thở dài chầm chậm quay trở lại phòng làm việc của La Thiếu Thần dưới ánh mắt đồng tình của thư ký.
La Thiếu Thần thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn, thản nhiên hỏi: "Thất bại sao?"
Trợ lý tựa vào tường, đan mười ngón tay vào nhau, hai ngón cái ngọ nguậy: "Ta quên không báo cho hắn biết mười phút sau lại họp."
"Ngươi có thể gọi điện."
"Ta chỉ muốn giúp ngươi giám sát hắn thôi." Trên thực tế hắn đã chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ ghi lại nhất cử nhất động của Trương Tri. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn luôn tin tưởng Trương Tri chính là trở ngại trên con đường sự nghiệp của La Thiếu Thần nên phải theo dõi hắn, trước khi hắn lớn mạnh phải tiêu diệt!
La Thiếu Thần nhìn chằm chằm máy tính, không nói câu nào.
Nhưng rồi, khí thế trợ lý lại xẹp xuống: "Lúc ta đuổi theo thông báo, hắn nói liệt ta vào sổ đen, kiếm cơ hội chỉnh ta."
La Thiếu Thần vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Trợ lý thiếu kiên nhẫn: "La Thiếu! Tốt xấu gì ta cũng là tâm phúc của ngài. Hắn nói vậy rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ! Ngài đừng đầu hàng dễ dàng thế chứ."
Cuối cùng La Thiếu Thần cũng mở miệng: "Dù ngươi là gà, ta cũng không phải khỉ."
"... Đấy không phải trọng điểm." Trợ lý đang muốn nói tiếp thì La Thiếu Thần ngẩng đầu nhìn hắn, "Báo cho Kiều Dĩ Hàng chưa?"
Trợ lý cứng đờ tại chỗ.
"Nếu bọn họ đến muộn thì tên ngươi sẽ có mặt trong hai cuốn sổ đen đó." La Thiếu Thần thân thủ nhấc điện thoại.
Trợ lý vọt tới trước bàn, ủy khuất nhìn hắn: "Nhưng về phần Trương Tri..."
"Ta giải quyết." La Thiếu Thần vừa dứt lời, trợ lý đã vọt đi.
La Thiếu Thần gọi cho Trương Tri, đối phương chưa kịp mở miệng hắn đã nói thẳng: "NCC giao toàn quyền quyết định album cho chúng ta. Ba phút sau đến phòng họp để quyết định phương án ra chuyên tập. Kiều Dĩ Hàng cùng các nghệ nhân khác cũng sẽ tới."
Nói xong, dập máy.
Muốn trong ba phút đưa Kiều Dĩ Hàng cùng các nghệ nhân khác đến phòng họp hiển nhiên là bất khả thi chưa nói đến hắn chỉ có số của trợ lý mà dù có liên lạc được với trợ lý cũng chưa chắc nghệ sĩ cũng ở đó.
Tiểu Chu và Kiều Dĩ Hàng là một ví dụ.
Hắn vất vả mới liên lạc được với Tiểu Chu trong WC thì nhận được tin Kiều Dĩ Hàng đến chỗ Trương Tri chưa về.
Dập máy, trợ lý không nhịn được đem mấy tin nhặt nhạnh sáng nay nối lại.
Trương Tri ở trong phòng làm việc làm chuyện ấy.
Có vẻ như chân hắn nhuyễn.
Kiều Dĩ Hàng đến phòng làm việc của Trương Tri còn chưa trở về.
...
Những tin này còn có thể hàm chứa ý nghĩa khác sao?
Trợ lý đờ người ở hành lang cho đến khi máy bán nước tự động gần đấy nhả ra một lon Cô-ca.
Kiều Dĩ Hàng nhặt lấy, quay đầu thì thấy trợ lý vốn hay bám đuôi La Thiếu Thần đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt còn rất kỳ quái: "Ngài khỏe chứ?"
"Câu này nên để ta hỏi mới đúng." Trợ lý thực ra muốn hỏi "Ngươi tự nguyện hay bị ép?"
Tác phong của EF chính là chặt chẽ, nghiêm túc. Nếu có tin cấp trên làm chuyện mờ ám với nghệ nhân thì lãnh đạo kia chết chắc.
--- dù kẻ kia có là người thừa kế tập đoàn đi nữa cũng sẽ có người tạo phản.
"Nếu có gì ủy khuất nhất định phải nói ra. Chắc chắn sẽ có người thay ngươi làm chủ." Câu cuối hắn cũng không chắc chắn. La Thiếu Thần chẳng có vẻ định đối phó với Trương Tri, cũng chưa chắc đã để mặc, thực sự rất khó dò.
Kiều Dĩ Hàng tưởng hắn nói đến lần Trương Tri viết ca từ bậy bạ mới cảm kích cười cười: "Cảm ơn. Ta sẽ có chừng mực, dù sao ta cũng mong album thành công."
Những lời này rót vào tai trợ lý, não tự động sản xuất ra một hình ảnh ---
Trương Tri ngồi trên sô pha, hai tay nhanh chóng cởi thắt lưng.
Kiều Dĩ Hàng đứng trước mặt hắn, hốt hoảng kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?"
"Đừng giả bộ! Ngươi đến phòng làm việc của ta chắc hẳn biết phải làm gì." Hắn nói rồi kéo khóa quần xuống ---
Hắn cư nhiên lại không mặc quần trong.
Kiều Dĩ Hàng sợ đến run người: "Không! Ngươi không thể làm thế!"
"Album." Trương Tri ngạo mạn nói, "Chống lại ta có hậu quả gì ngươi biết rồi đấy."
Kiều Dĩ Hàng khóc như mưa: "Ngươi buông tha ta đi. Cầu ngươi đó."
"Buông tha ngươi? Ha ha ha..." Trương Tri cười lớn, từng bước tiến về phía hắn, "Bị bản thiếu gia nhìn trúng thì chỉ có một con đường thôi. Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn đi! Dù có chạy đến chân trời góc bể cũng đừng mong thoát khỏi tay ta."
Kiều Dĩ Hàng lui đến góc tường, không còn đường trốn, thấy Trương Tri lao tới chỉ có thể hét to: "Đừng----"
....
Trợ lý toát ra một thận mồ hôi lạnh.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn nghi hoặc: "Ngài không sao chứ?"
Trợ lý thở phào, lau mồ hôi, cười gượng: "Không việc gì."
"Vậy ngài cứ tự nhiên." Kiều Dĩ Hàng xoay người, trong lòng buồn bực: "Trước đây đã gặp nhiều lần rồi mà sao giờ mới phát hiện hành vi của hắn cổ quái đến mức này nhỉ?"
Đi tới chỗ rẽ, hắn mở lon Cô-ca mới uống một ngụm thì từ đằng sau chợt vọng tới tiếng kêu thê lương của trợ lý: "Đại Kiều!"
"..." Kiều Dĩ Hàng nâng tay sát nước sặc ra từ mũi.
Trợ lý vội chạy đến, nắm tay hắn kéo đi.
Kiều Dĩ Hàng định giãy ra lại nghe trợ lý kêu: "Mau lên, nếu không chắc bát cơm của ta khó giữ mất."
Một phần vì hiếu kỳ, một phần vì trợ lý giữ rất chắc nên Kiều Dĩ Hàng đành để mặc hắn kéo tới phòng họp.
La Thiếu Thần nhìn đồng hồ: "Muộn hai mươi phút."
Bởi có nhiều người đang ở nên trợ lý dùng ánh mắt cầu xin.
La Thiếu Thần: "Tiền lương tháng này... trừ hai mươi đồng."
Trợ lý: "..." Nếu đây gọi là nghiêm phạt thì dù có bị khấu nhiều hơn cũng không thành vấn đề.
Kiều Dĩ Hàng ngồi xuống cạnh Trầm Thận Nguyên, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Bàn về album." Trầm Thận Nguyên cũng thấp giọng trả lời.
Hai người nói thầm nên đầu không khỏi dựa sát vào nhau.
Trương Tri đột nhiên mở miệng: "Họp còn có thể nói thầm sao?"
Kiều Dĩ Hàng mờ mịt nhìn hắn. Cứ tưởng bữa KFC buổi sáng đã xóa sạch hận thù hóa ra là bản thân đã quá ngây thơ rồi. Trương Tri rõ ràng còn mang thù, chỉ là đang chờ cơ hội thôi.
La Thiếu Thần: "Để không quấy rầy người khác, lúc cần nói thầm hãy dùng giấy."
Trương Tri nheo mắt nhìn hắn.
La Thiếu Thần làm như không thấy: "Tên album sẽ trùng với tên phim. NCC hy vọng sẽ bán được 50.000 bản. Ghi âm tổng cộng sáu bài hát, bốn bài nhạc nền của phim. Mấy bài các ngươi chọn ta đã xem qua, chỉ cần phù hợp với chủ đề còn lại không quan trọng."
Lam Vũ Tình không biết về lĩnh vực âm nhạc lắm nên viết giấy đưa cho Kiều Dĩ Hàng.
"50.000 bản là ít hay nhiều?"
Kiều Dĩ Hàng trả lời ngay bên dưới: "Không ít không nhiều."
Hắn mới đưa giấy qua đã thấy Trương Tri lạnh lùng nhìn mình.
Nghĩ đến lời bài hát của mình còn nằm trong tay đối phương, Kiều Dĩ Hàng mỉm cười đầy thiện ý.
Cùng một nụ cười nhưng tâm tình bất đồng sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau.
Điệu cười này rơi vào mắt Trương Tri lại thành ra đắc ý dào dạt khoe khoang ---
Thấy chưa, ta nam nữ thông ăn.
"Hừ!" Trương Tri hừ lạnh.
Quyết định album (trung)
La Thiếu Thần hỏi: "Còn vấn đề gì không?" Tuy hắn hỏi mọi người nhưng mắt lại nhìn Trương Tri.
Trương Tri: "Công ty hẳn phải chú ý hiệu suất, album không thể làm bừa bãi được."
Trợ lý liếc hắn, hiển nhiên không ưa kiểu người ngoại đạo mà cứ cố ra vẻ như Trương Tri.
La Thiếu Thần gật đầu: "Kinh nghiệm của Trương phó tổng giám rất đáng giá tham khảo."
Sắc mặt Trương Tri sầm xuống.
Chỉ cần IQ mức trung, biết lai lịch của hắn đều hiểu những lời này là châm chọc.
Kiều Dĩ Hàng cùng các nghệ sĩ khác ngậm miệng nhìn lãnh đạo EF tranh đấu. Hợp đồng của bọn họ chỉ là ra đĩa, quyền trong công ty thuộc về ai cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
Buổi họp kết thúc, Trương Tri đứng lên, đến chỗ Kiều Dĩ Hàng: "Đến phòng làm việc của ta."
Dù sao cũng là người chế tác của mình, tuy rằng hắn không ôm hy vọng quá lớn.
Cùng đi vào phòng làm việc, Trương Tri bước đến bàn, rút ra một đĩa CD cùng lời bài hát đã viết xong vứt lên mặt bàn: "Đây là bản DEMO ta chọn cùng lời cho hai ca khúc ngươi chọn."
Kiều Dĩ Hàng lo lắng đến phần song ca với Lam Vũ Tình: "Có cần nói qua với La Thiếu không?" Dù sao cũng mới mười chín, đối nhân xử thế còn chưa lão luyện. Tính cách như vậy cho dù có Trương Phục Huân làm chỗ dựa cũng có hại.
"Ngươi là đang quan tâm hay đang giáo huấn ta?" Trương Tri khoanh tay nhìn hắn.
Kiều Dĩ Hàng: "Có từ nào nghĩa trung gian không?"
"Nhiều chuyện." Trương Tri giật ghế ra ngồi xuống.
Kiều Dĩ Hàng tưởng hắn muốn làm việc, chuẩn bị cáo từ thì thấy đối phương thuận miệng hỏi: "Chuyện ngươi với Lam Vũ Tình là thật hay giả thế?"
"Làm bạn là thật, chuyện yêu đương do báo chí bịa ra." Kiều Dĩ Hàng tuy không biết mục đích của câu hỏi nhưng vẫn phối hợp trả lời.
Trương Tri ngả người ra sau đánh giá hắn.
Kiều Dĩ Hàng bị nhìn cảm thấy không tự nhiên.
Lúc chơi game, có phải đối phương cũng nhìn Tiểu Chu thế này không?
Nhìn hồi lâu, Trương Tri đột nhiên thốt ra: "Sao ngươi còn chưa đi?"
"..." Kiều Dĩ Hàng tức giận đáp, "Vì ta còn chưa được Trương đại thiếu gia cho phép."
Trương Tri phất tay: "Lui xuống đi."
"Biến!"
Ra khỏi cửa, Kiều Dĩ Hàng mới phát hiện mình vừa cùng Trương Tri đùa giỡn như bạn lâu năm vậy.
"Sự việc còn muốn lệch đường tới khi nào chứ?" Hắn nhìn CD cùng lời bài hát trong tay, đi về phía thang máy.
Trương Tri gác chân lên bàn, hai tay ôm gáy, im lặng nhìn trần. Nỗi buồn bực vì mấy lời châm chọc lúc nãy của La Thiếu Thần như bị quét sạch, trong đầu tua đi tua lại đoạn đối thoại với Kiều Dĩ Hàng.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Hắn dùng gót chân nhấn vào nút nghe.
Điện thoại thông.
"Phó tổng giám, Trương chủ tịch gọi đến." Giọng thư ký có chút sợ hãi.
Tâm tình đang tốt nhất thời bị mây đen dày đặc che khuất: "Nối máy."
Có lẽ do quá khẩn trương, điện thoại không ngừng truyền đến tiếng ấn phim, một lúc sau mới nối máy với Trương Phục Huân.
"Nghe La Thiếu nói ngươi ở EF làm việc không tệ." Ngữ khí của Trương Phục Huân hết sức nghiêm túc.
Trương Tri thờ ơ đáp: "Nghe mấy tạp chí nói ngươi có một tình nhân ở Mỹ."
"Làm càn!"
Mới nói hai câu, mùi thuốc súng đã lan tràn đến cả hai đầu.
Trương Phục Huân thay đổi trọng tâm câu chuyện: "Tháng sau anh ngươi kết hôn, nhớ kỹ chưa?"
"Rồi." Lòng đố kỵ với Trương Thức Khiêm chưa bao giờ mờ nhạt bớt theo thời gian nhưng hắn đích xác cũng có lúc cảm động trước lòng tốt của Trương Thức Khiêm. Đối người anh này, cảm tình của hắn rất phức tạp.
"Có bạn gái chưa?" Trương Phục Huân trắng trợn thăm dò.
Trương Tri thấy phản cảm: "Không có."
"Ừm." Trương Phục Huân hài lòng, "Gần đây con gái vài người bạn của ta về nước, cũng xấp xỉ tuổi ngươi. Đến tiệc cưới, ngươi có thể làm quen." Hắn hiểu rõ tính tình Trương Tri. Nếu không nói trước khẳng định lúc đó hỏng việc.
Trương Tri cười nhạt.
Hắn mới mười chín tuổi mà đã khẩn cấp treo biển tiêu thụ rồi sao?
"Ta không có bạn gái đâu có nghĩa không có bạn trai." Hắn ra đòn hiểm.
Trương Phục Huân thiếu chút nữa nghẹn thở, mất một lúc mới lên tiếng: "Từ nhỏ ta tìm thầy dạy ngươi tiếng Trung cùng lịch sử, văn hóa Trung Hoa chính là để ngươi trở thành người Trung Quốc đích thực! Đừng có dính mấy thứ tệ nạn của nước Mỹ!"
"Ta chỉ là có bạn trai cũng đâu phải hít thuốc phiện mà ngươi khẩn trương?"
Trương Phục Huân im lặng hồi lâu nhưng Trương Tri cảm giác được sự phẫn nộ từ đầu kia truyền tới.
"Cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên từ đầu bên kia.
Trương Phục Huân trầm giọng: "Giờ ta có việc, cuối tuần chờ ngươi về nhà nói tiếp."
"Ba!" Điện thoại lạnh lùng dập xuống.
Trương Tri buông chân, nhấn nút tắt rồi trầm tư hồi lâu mới bấm số một người.
Đối phương rất nhanh nhấc máy, tươi cười: "Ngươi đi làm rồi cơ mà. Nhàn lắm sao còn gọi điện trong giờ thế này?"
"Đúng thế." Trương Tri trả lời rất ngắn gọn.
"Có chuyện gì?" Đối phương đương nhiên hiểu rõ tác phong không có chuyện thì đừng hòng gọi của hắn.
"Ngươi muốn quà gì cho đám cưới?" Trương Tri đi thẳng vào vấn đề.
Đối phương trầm mặc một lúc lập tức cười lớn hơn: "Ha! Ta chờ mấy lời này đến mức đầu sắp bạc rồi nè. Tiền của ta đổ hết vào triển lãm mất rồi. Tuy ba chi tiền cho đám cưới nhưng không bao tuần trăng mật lữ hành. Thế nên giờ ta cần nhất chính là vốn lưu động."
"Bao nhiêu?" Trương Tri rất hào sảng.
"Một trăm vạn." Trương Thức Khiêm cũng rất thoải mái.
"Ngươi đi vay nặng lãi là được. Chờ chủ nợ tìm tới hắn sẽ trả hộ ngươi."
Trương Thúc Khiêm cười to: "Chủ ý này không tồi, đến đường cùng ta sẽ dùng."
Trọng tâm câu chuyện kéo dài được một lúc, giờ đã không còn gì để nói nhưng khó có dịp Trương Tri chủ động gọi nên hiển nhiên Trương Thức Khiêm chưa muốn dập máy: "Đã quen với công ty chưa?"
"Rồi."
"Quan hệ với đồng nghiệp tốt chứ?"
"Sẽ không bị khó xử như hắn."
"Ha ha, là vậy sao." Trương Thức Khiêm lập tức nghĩ ra chuyện tiếp theo, hỏi luôn, "Có bạn gái chưa?"
Có bóng ma của Trương Phục Huân, Trương Tri rất phản cảm vấn đề này: "Ngươi muốn giới thiệu cho ta?"
"Lấy điều kiện của ngươi sao ta có thể giới thiệu được. Ta chỉ muốn hỏi ngươi có biết quy củ của Trương gia không?"
"Cái gì?"
"Trương gia có luật bất thành văn, chọn tình yêu hay sự nghiệp. Nếu chọn tình yêu thì nhất định phải kế thừa gia nghiệp, chọn sự nghiệp thì phải kết hôn với đối tượng gia đình chỉ định. Đương nhiên, chọn cả hai rất tốt." Trương Thức Khiêm nói nghe có vẻ dễ dàng nhưng vẫn không giấu nổi nỗi lòng.
"Vợ chưa cưới của ngươi là do hắn chọn?"
"Đúng. Điều kiện rất tốt."
Trương Tri thấy căng thẳng: "Nếu cả hai đều không chọn thì sao?"
"Vậy phải học tập nhị thúc. Trước len lén chuẩn bị vốn, sau đó triệt để thoát ly gia tộc." Trương Thức Khiêm dừng một chút, "Nhưng quan hệ của nhị thúc với ba vẫn rất tốt. Ba tuy nói nhị thúc không phải người Trương gia nhưng vẫn ngầm giúp đỡ không ít."
Trương Tri tin tưởng, loại quan hệ này không thể có giữa hắn và Trương Phục Huân. Có thể việc Trương Phục Mãn ly khai khiến Trương Phục Huân hài lòng, dù sao chia gia sản làm hai phần thì sẽ ít hơn nhiều.
"Ngươi có thể nghĩ từ bây giờ."
Trương Tri thản nhiên: "Hắn vừa gọi điện nói chuẩn bị giới thiệu vài thiên kim tiểu thư cho ta."
Trương Thức Khiêm ngẩn người.
Thấy ba cho Trương Tri vào EF làm còn tưởng chuẩn bị để hắn kế thừa gia nghiệp nhưng sao còn giới thiệu người cho hắn... Trương Thức Khiêm chợt ngộ ra. Trương Tri là con riêng, thân phận này về sau sẽ đem lại nhiều bất lợi trên thương trường thế nên Trương Phục Huân muốn tìm một nhạc phụ làm chỗ dựa cho hắn.
"Chẳng bằng thế này." Trương Thức Khiêm biết hắn không muốn, "Ngươi làm phù rể cho ta, như thế ba cũng vô phép làm gì trong tiệc cưới."
"Không cần." Trương Tri lập tức cự tuyệt, "Ta có biện pháp."
Tuy thất lạc trong lòng nhưng Trương Thức Khiêm vẫn tươi cười như cũ: "Được, vậy đến lúc đó có gì thì ứng biến vậy."
Hai người nói tào lao thêm vài câu rồi dập máy.
Cuộc trò chuyện tuy ngắn nhưng rõ ràng đã thu hẹp khoảng cách không ít.
Trương Thức Khiêm cảm thấy mỹ mãn, gọi điện cho bạn: "Xem ra phù rể không phải ngươi không được."
Bên kia, Trương Tri nghĩ kế xem làm thế nào để Trương Phục Huân mất mặt tại tiệc cưới.
Nếu hắn muốn giới thiệu tiểu thư thì mình phải tìm bạn nam tới!
Nghĩ đến đây hắn rút di động ra, tìm số, nhấn nút gọi. Ngay khi đối phương nhấc máy, hắn liền nói: "Ta quyết định cho ngươi vinh hạnh được mời ta đi uống cà phê!"
...
Kiều Dĩ Hàng nhìn khuôn mặt giao cảnh cùng động tác vẫy vẫy quen thuộc, chán nản sờ trán.
Quyết định album (hạ)
Giao cảnh chưa tới trước mặt, Kiều Dĩ Hàng đã tự động tấp xe vào lề đường, chuẩn bị tốt giấy phép lái xe và giấy tờ sở hữu đưa ra.
Giao cảnh không liếc qua, lập tức ghi giấy phạt.
Kiều Dĩ Hàng囧 : "Lẽ nào anh nhớ kỹ?"
Giao cảnh gật đầu: "Dù sao cũng hay cần tới."
Kiều Dĩ Hàng cười làm lành: "Nếu là người quen liệu có thể chỉ phạt tiền, không trừ điểm?" Còn trừ nữa thì chắc hắn phải mua cái xe đạp mà đi mất.
"Không thể." Giao cảnh đáp, "Chờ trừ hết điểm thì cả tôi và cậu đều được giải thoát."
"Hình như vì các anh có chỉ tiêu đúng không?" Hắn nhớ có lần xem tin thấy nói ở vài nơi, giao cảnh mỗi tháng đều phải đạt chỉ tiêu, nếu không sẽ trừ tiền thưởng, viết kiểm điểm gì đó.
"Dù có chỉ tiêu cũng đâu cần lo, ngồi chồm hỗm trước cổng Y Mã là được." Hắn đưa giấy phạt cho Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng thở dài nhận lấy: "Nói thật, bực nhất chính là,vì sao giấy phạt của tôi đều từ anh mà ra."
Giao cảnh đáp: "... Vì đây là địa hạt do tôi quản lý."
"Tôi muốn dọn nhà." Kiều Dĩ Hàng đấm vô lăng, làm còi xe kêu.
"Trong thành phố cấm bấm còi." Giao cảnh loạt xoạt đưa tờ nữa cho hắn, "Hai cái cùng lúc, rất tiện."
"..." Kiều Dĩ Hàng rất muốn... phát tiết thêm nhưng hậu quả sẽ là... thêm một tiếng còi xe nữa.
Trước khi đi, giao cảnh còn chăm chú nhắc nhở: "Tuân thủ luật giao thông là nghĩa vụ và trách nhiệm của từng công dân. Mong lần sau thấy cậu không phải ở chỗ này."
Kiều Dĩ Hàng xoa trán: "Kể từ khi tốt nghiệp phổ thông, rất ít nghe những lời xúc động thế rồi."
Hắn tìm một con đường rộng vắng xe mà đỗ lại, gọi cho Trương Tri.
-------
Trương Tri rất tức giận việc đối phương chưa trả lời đã dập máy.
Trong game lúc mời uống cà phê thì rất vui vẻ thế mà đến lúc được mời lại giả ngu tắt máy!
Vậy nên lúc Kiều Dĩ Hàng gọi lại, Trương Tri cố ý để điện thoại kêu hồi lâu, đến khi hắn định nhấc thì ----
Chuông ngừng.
"..."
Trương Tri đông cứng giữa không trung, đang do dự có nên gọi lại không thì chuông vang lên lần thứ hai.
Lần này hắn không nghĩ ngợi gì, tiếp điện thoại.
"Vừa lái xe vừa nghe điện thoại, bị phạt."
Câu đầu tiên của Kiều Dĩ Hàng chặn đứng mọi lời nói oán hận của Trương Tri.
"Ai bảo ngươi đi xe ô tô." Hắn nói thầm.
Kiều Dĩ Hàng đen mặt: "Không có cách nào khác, thành phố cấm lái máy kéo."
"... Lúc nào mời ta đi uống?" Trương Tri vẫn còn nhớ chuyện này.
"Ngày mai được không?" Hắn vừa vất vả đi qua khu vực quản lý của cái giao cảnh kia, giờ không nghĩ trở lại.
Trương Tri dù hơi thất vọng nhưng vẫn bình thản nói: "Nhớ đem nhiều tiền."
"Ta thích dùng thẻ tín dụng."
"Ta sợ ngươi hết tiền thôi."
"... Ngươi xác định là đi uống cà phê chứ không phải đến mua quán?"
"Uống xong cà phê ta còn muốn ăn cái khác."
"... Đi khách sạn sao?"
"..."
Hai người tào lao câu có câu không, bất tri bất giác nói đến tối.
Kiều Dĩ Hàng chuyển điện thoại sang tay kia, thuận tiện xoa xoa cái tai đang bị nóng quá mức: "Nói chuyện với ngươi rất vui nhưng..." Ngồi lâu ở trong xe chẳng thoải mái chút nào, nhất là còn cột dây an toàn.
Trương Tri không chờ hắn nói hết: "Tối vào game."
"Ta là Kiều Dĩ Hàng."
"Làm sao?"
"Những lời này ngươi hẳn phải nói với Tiểu Chu mới phải." Là một người trưởng thành, Kiều Dĩ Hàng nghĩ hắn phải để Trương Tri biết đem một người chia làm hai phần khác nhau rất ấu trĩ.
Nhưng hiển nhiên ý định đó không đến được chỗ Trương Tri.
"Ta muốn ngươi chuyển lời cho nàng."
"..."
"Tít tít tít..."
Điện thoại truyền đến tiếng dập máy.
Tốc độ tắt máy của hai người tương đương nhau.
Kiều Dĩ Hàng ở một mình nên ăn uống rất đơn giản, nấu mì, rang cơm hoặc gọi đồ ăn. Nói chung là tiện gì thì làm nấy nhưng nếu đến giờ cơm mà vẫn chưa về thì tiện ăn khuya luôn.
Mua một phần cơm về đến nhà thì đã bảy giờ.
Hắn vọt đi tắm, thay quần áo ngủ rồi mở máy, định bụng vừa ăn cơm vừa chơi game thì nhận được điện thoại từ Cao Cần ---
Nội dung rất ngắn gọn ---
Giảm béo giảm béo giảm béo!
Mua mười cân thịt thì dễ chứ xẻo bớt trên người mười cân thì rất khó, nếu không sao có nhiều người lo lắng vấn đề thể trọng đến vậy chứ. Thẳng thắn mà nói, cân nặng của Kiều Dĩ Hàng rất tiêu chuẩn, không gầy không mập nhưng loại thể trọng này mới khó giảm cân, ngoài vận động thích hợp còn phải khống chế thực đơn.
Tỷ như, cái bánh pizza trước mặt.
Kiều Dĩ Hàng cầm dĩa, do dự, nhìn điện thoại rồi lại liếc pizza.
Chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải bị khống chế mà là phải tự tiết chế. Loại chuyện này có bao nhiêu tàn nhẫn chứ, như để một miếng thịt thơm ngào ngạt trước mặt một con chó bị bỏ đói hai ngày nhưng lại không cho ăn ấy.
Quyết định cuối cùng, để ăn mừng ngày mai bắt đầu giảm béo, hắn phải tiêu diệt cái pizza trước mặt!
Vào game.
[trò chuyện riêng]
Thủy Tiên hòa thượng: ta ly hôn rồi.
Tiểu Chu: ... Lúc nào kết hôn vậy?
Thủy Tiên hòa thượng: (⊙ o ⊙) Ngươi muốn nói đến lần nào?
Tiểu Chu: chia thì liền chia thôi. Kiên định cùng Suất suất suất cả đời đi.
Thủy Tiên hòa thượng: nhưng Cự Linh Thần sắp kết hôn.
Tiểu Chu: ( ⊙ o ⊙) hả? Lẽ nào Đại Hồ đồng ý?
Thủy Tiên hòa thượng: không phải Đại Hồ. Là vợ cũ của ta. /(ㄒoㄒ)/~~
Tiểu Chu: ...
Kiều Dĩ Hàng muốn nói vài câu bất bình nhưng hắn không hiểu lắm về Cự Linh Thần, nếu nói ra thì có vẻ như đang ly gián nên chỉ buông vài câu an ủi.
Thủy Tiên hòa thượng: nếu ngươi đồng tình với ta hãy khuyên Đại Hồ gả cho ta đi.
Thủy Tiên hòa thượng: như vậy mới an ủi tâm hồn bị thương của ta.
Tiểu Chu: o(╯□╰)o ngươi biết rõ hắn là nam mà?
Thủy Tiên hòa thượng: chỉ cần hắn không vứt bỏ ta, ta cũng không ghét hắn.
Tiểu Chu: ...
[trò chuyện riêng]
Chiến Hồn Vô Cực: chút nữa đi dự hôn lễ của Cự Linh Thần.
Tiểu Chu: nghe nói tân nương quen biết Thủy Tiên hòa thượng?
Hắn nói rất ngắn gọn.
Chiến Hồn Vô Cực: là chị họ của Cự Linh Thần, không thân thuộc lắm.
Tiểu Chu: (⊙o⊙) trong phạm vi ba đời hay ngoài?
Chiến Hồn Vô Cực: -_-||| chưa điều tra qua.
Tiểu Chu: ...
Tiểu Chu: hòa thượng vừa nói hắn rất đau lòng.
Chiến Hồn Vô Cực: ngươi kêu hắn chút nữa tới Đài Luận Võ.
Tiểu Chu: (⊙o⊙) vào lúc này sao?
Chiến Hồn Vô Cực: nếu không phải hắn cưới xong rồi bỏ mặc nàng không làm nhiệm vụ phu thê thì cũng chẳng đến mức ly hôn.
Tiểu Chu: hả?
Trong suy nghĩ của Kiều Dĩ Hàng, Thủy Tiên hòa thượng hẳn là kiểu cưới vợ xong sẽ coi vợ như bảo bối mà cung phụng, tuyệt đối tuân theo tam tòng tứ đức, nhất định thấy sắc quên bạn không ai bì kịp mới phải chứ. Sao lại có thể bỏ mặc?
Chiến Hồn Vô Cực: bọn họ còn mờ mịt, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều.
Tiểu Chu: ...Ừm.
Hôn lễ của Cự Linh Thân diễn ra lúc tám giờ tối.
Dù lúc Tiểu Chu kết hôn với Chiến Hồn Vô Cực đã xem qua một lần nhưng khi đó là đương sự, giờ là người đứng xem. Cảm giác của hắn là: quá buồn chán.
Chắc do tâm tình không yên nên mới thấy thời gian trôi nhanh, một thoáng sau ván đã đóng thuyền.
[trò chuyện riêng]
Chiến Hồn Vô Cực: đi thôi.
Tiểu Chu: bọn họ còn chưa động phòng.
Chiến Hồn Vô Cực: hỏi rồi, trong vòng ba đời. Cự Linh Thần sẽ đi làm nhiệm vụ phu thế chứ không động phòng.
Tiểu Chu: o(╯□╰)o
Chiến Hồn Vô Cực: sắp có hoạt động đánh đèn lồng nhặt hồng bao, muộn sẽ không còn đâu.
Tiểu Chu: triệu hoán tọa kỵ!
Hồng bao thì ai chả thích, chẳng phân biệt trong hay ngoài game.
Tới trạm dừng thì đã thấy đủ loại trang bị chợt ẩn chợt hiện trước mắt.
[trò chuyện riêng]
Chiến Hồn Vô Cực: đánh đèn lồng xong sẽ có hồng bao rơi ra, nhớ nhặt nhanh, cẩn thận đấy.
Tiểu Chu: được.
Tiểu Chu: ngươi tự đánh tự nhặt, ta canh chừng.
Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||
Nói vậy chứ đến lúc vào trận, Kiều Dĩ Hàng chắc chắn ra tay.
Hồng bao xuất hiện trong chớp mắt rồi lại biến mất, còn khó bắt hơn quả nhân sâm trong Tây Du Ký.
Kiều Dĩ Hàng đạt tới cảnh giới nhãn-thủ-tâm hợp nhất cũng chỉ cướp được ba cái.
Trương Tri cướp được bao nhiêu hắn không biết, dù sao tốc độ biến mất của hồng bao quanh chỗ hắn nhanh hơn các chỗ khác nhiều.
Trương Tri gửi một giao dịch đến.
Kiều Dĩ Hàng nhận xong mới phát hiện đấy là một viên Linh Tê Bách Chuyển Đan.
[trò chuyện riêng]
Chiến Hồn Vô Cực: kích dùng đi.
Kiều Dĩ Hàng làm theo.
Trên đầu Tiểu Chu hiện lên một dòng chữ màu tím "Nương tử của Chiến Hồn Vô Cực".
Kiều Dĩ Hàng: "..."
[trò chuyện riêng]
Tiểu Chu: o(╯□╰)o làm thế nào để nó biến mất?
Chiến Hồn Vô Cực: không làm được, cưỡng chế dùng.
Tiểu Chu: -_-|||
Chiến Hồn Vô Cực: hạn dùng là mười ngày. Trong mười ngày này kinh nghiệm là nhiệm vụ phu thê và độ thân mật sẽ tăng gấp đôi.
Tiểu Chu: ta thích âm thầm tiến hành chất lượng.
Chiến Hồn Vô Cực: coi như ta cần gấp là được.
Tiểu Chu: ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top