Chương 9: Quy tắc ký túc xá (8)
Ngay khi gót chân chạm đến nền gạch rét buốt, lý trí Trình Túc chợt ùa về ngay tấp lự.
Cái con người thích diễn kia sao lại có thể chạy ra ngoài?
Lại đừng nói đến xảy ra xô xát với Quỷ? Với cái thân thủ ấy có thể chịu đựng được đến bây giờ sao?
Hàng loạt câu hỏi chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đua nhau đổ về. Đầu óc lấy lại chút thanh tỉnh. Bên tai vẫn là âm thanh vùng vằng ngoài cửa.
Lần trước xảy ra "trừng phạt" hắn lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì trong khi bản thân hắn ta là một người có giấc ngủ không sâu? Tâm tình lúc lên lúc xuống, nhớ lại bảng quy tắc...
"4. Không mở của cho bất kì ai sau 11 giờ."
Biết rõ quy tắc không ra khỏi phòng sau 11 giờ thì tại sao phải mở cửa cho người khác? Là...ảo giác?
Chính nó, tạo ảo giác để mê hoặc.
Xâu chuỗi lại hàng loạt các điểm đáng ngờ, sự tỉnh táo của Trình Túc càng khẳng định phỏng đoán của anh ta.
Trong lòng còn tồn tại chút chần chừ cuối cùng vẫn bị cái đầu lạnh đánh bại.
Một người quen chưa lâu, cũng...không đáng để đánh cược tính mạng với tỉ lệ quá thấp.
Nếu như chờ đợi hắn sau cánh cửa kia không phải Giản Gia Ngôn mà là Quỷ đang trong tư thế sẵn sàng tấn công? Và có khi, nó vốn dĩ chưa hề rời đi mà đứng một góc lặng lẽ quan sát...?
Càng thuyết phục bản thân cõi lòng càng lạnh xuống. Cố gắng kiểm soát biểu cảm, từ một chân chạm đất và tư thế lưng nằm ngửa, Trình Túc nâng chân đó lên rồi quay người hướng ra ngoài. Đầy đủ, không một động tác thừa.
Cũng không biết hắn đã giữ tư thế đó bao lâu, chỉ biết là trong lòng luôn cồn cào không tĩnh lặng, bất ổn không yên. Không phải vì nữ Quỷ kia, càng không phải là vì nỗi sợ hãi, mà nguyên nhân, chính hắn cũng chắc gì đã tường tận rõ ràng đâu.
Liệu lựa chọn lần này là chính xác?
Thời gian đêm nay trôi qua dường như lâu hơn, dài đằng đẵng. Đến khi bên ngoài đã nghe được âm thanh huyên náo, Trình Túc vẫn không hành xử bất cẩn. Mãi lúc tiếng chuông báo thức vang lên mới bật dậy, bước xuống giường.
Ngoài trời lúc này đã sáng tỏ, ánh sáng hắt vào cả phòng sáng bừng lên.
Không để ý đến quần áo có phần xộc xệch, qua loa vuốt nhúm tóc rối trên đầu rồi bước ra ngoài. Nhìn cả hành lang vẫn bóng loáng, vô thức thở phào một tiếng. Dưới chân thoáng chút ngập ngừng, cuối cùng vẫn bước đến gõ cửa phòng người kia. Đến khi xác nhận lại một lần nữa mới trở về phòng.
Tự nói với bản thân, hắn đây là kiểm tra phán đoán của bản thân. Nhưng Trình Túc lại xem nhẹ một sự thật rằng: Một người như hắn sẽ nghi ngờ phán đoán của bản thân sao?
---
Bên này, Giản Gia Ngôn nhìn theo bóng lưng Trình Túc đến xuất thần.
Đến khi người kia đóng cửa lại cậu mới như người mê vừa tỉnh giấc. Cơn gắt ngủ vừa rồi đã bị quăng ra sau ót tự lúc nào, càng khỏi phải nói đến cơn buồn ngủ cũng đã bay biến chẳng còn đâu.
Khoé môi vô thức mấp mấy như đang thì thầm, nhỏ đến mức không thể nào nghe thấy. Nhưng nếu nhìn khẩu hình miệng, vẫn có thể mơ hồ đoán ra ba chữ:
"Thật là lớn"
...
Bỏ qua bước đệm nhỏ này thì buổi trưa của ngày hôm nay chỉ còn hai người. Là Trình Túc và Giản Gia Ngôn đang xem lại đoạn ghi hình của tối hôm qua.
Đã xem trước đó một lần, quả nhiên Trình Túc đoán không sai. Nữ Quỷ kia chưa từng rời khỏi căn phòng đó. Khoảnh khắc một chân hắn vừa chạm xuống cũng là lúc ả ta đến ngay cạnh giường, hoàn toàn nằm trong phạm vi máy ghi hình.
Xem đến đoạn Trình Túc "một chân đá quỷ" Giản Gia Ngôn không kiềm được bật ngón cái:
-Thầy Trình, quá đỉnh luôn!
Nếu cậu biết có thể dùng chiêu này thì tối hôm đó cậu đã đạp cho cô ta mấy phát rồi...À mà khoan đã, cậu không có gan làm. *rơi lệ*
Còn phần ảo ảnh mà nó gây ra tất nhiên không có thực, nên trong video cũng chẳng có âm thanh gì. Chỉ thấy nữ Quỷ biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện một lần nữa.
Về phần dung mạo của người kia, ngoài vẻ tái mét xanh xao cùng mái tóc bết bát thì vẫn nhận ra đường nét khuôn mặt rõ ràng. Giản Gia Ngôn có phần ngập ngừng:
-Này...sao lại, sao lại có phần giống cô ký túc thế này?
Sở dĩ dùng từ "có phần" là do tuy dung mạo có nhiều điểm giống nhau nhưng mỗi người có nét đặc trưng ở những điểm nhất định. Nổi bật trong đó là đôi mắt. Người ta thường nói, "đôi mắt là cửa sổ tâm hồn", quả thực không ngoa. Mắt nữ Quỷ trong video là điển hình của mắt to tròn, thoạt nhìn rất linh động nhưng cũng vì vậy càng tăng thêm phần quái dị. Của cô ký túc cũng như vậy nhưng là kiểu đuôi mắt hướng xuống dưới, không khó để nhận ra đây là dạng người nặng tình cảm. Nói chi đến tuổi tác cách biệt quá lớn, nữ Quỷ là học sinh.
-Đến phòng lưu trữ ở trung tâm trước?
Giản Gia Ngôn không có ý kiến mà gật đầu đồng ý. Căn phòng cuối dãy mà hôm qua tìm thấy bị khoá rất chặt, mà muốn tìm thông tin ở đó chắc chắn mất rất nhiều thời gian.
Theo lời giáo viên quản lí phòng lưu trữ hiện tại thì phòng kia đã được bỏ hoang khá lâu, mà hồ sơ các loại từ khi trường thành lập đều được giữ ở đó. Phòng hiện tại chỉ bao gồm một vài thông tin của mấy năm trở lại đây. Cũng không biết lí do vì sao lại đổi địa điểm, chỉ biết từ khi cô về trường mọi thứ đều đã được sắp xếp như vậy rồi.
...
Dọc đường đi, không biết có phải ảnh hưởng của tối qua hay không mà Trình Túc nhạy cảm hơn mọi khi. Đè lại cỗ cảm xúc kì lạ nơi lồng ngực, có chút do dự mà quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt của người kia phóng đến:
-Sao thế?
-Đang nhìn dáng mắt của anh.
Đối diện với đôi mắt hàm chứa ý cười, Trình Túc phản ứng bị chậm nửa nhịp. Tiếp đến, Giản Gia Ngôn cười đến có phần giảo hoạt như hồ ly, bồi thêm một câu:
-Hiếm lắm mới thấy có một người mắt xếch mà đẹp như anh. Chậc, anh như vày học sinh của anh "khốn đốn" lắm đúng không? Mỹ nam yêu nghiệt?
Nói đến câu cuối khoé miệng cũng không nhịn được mà cong lên càng cao, cười đến thập phần càn rỡ. Mà người được Giản Gia Ngôn cho rằng bị ghẹo đến câm nín kia thực chất là đang thất thần nhìn vào đôi mắt ngập ý cười của cậu.
Nơi lồng ngực có thứ gì cháy đến rạo rực,
Không đẹp bằng em.
Dáng mắt đào hoa nhưng đuôi mắt đậm hướng lên trên, tạo cho người ta cảm giác như đang cười.
Vừa ngây thơ, mà lại vừa quyến rũ
__w-a-t-t-p-a-d_____________________
Cái suy nghĩ gần cuối tại đang hỏny nên cho "em". Chương sau xưng hô vẫn sẽ như cũ=))))
Bắt đầu chương sau mới vào phần chính nè, hẹn cả nhà vào tối ngày mai!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top