Chương 3: Con thỏ ngốc

"Tôi đi nấu cơm cho ngài." Tạ Thời thật sự có chút không quen, mặt đỏ bừng cố tránh ra khỏi ngực hắn, nhận được cái gật đầu của Diệp Dữ, con thỏ lập tức quay đầu chạy mất.

Diệp Dữ ngồi trên giường cười ngây ngô trong chốc lát, ôm cái gối Tạ Thời vừa nằm lúc nãy, hít lấy mùi hương của Tạ Thời còn lưu lại trên gối, một mùi dễ chịu, thanh mát. Diệp Dữ như lão biến thái hít thêm hai ba cái mới thỏa mãn.

Lão biến thái Diệp Dữ buông gối ra, mới chầm chậm đi xuống lầu xem Tạ Thời nấu cơm.

Tạ Thời mặc một cái tạp dề màu trắng thêu hình con thỏ lông xù, ước chừng là cậu thuận tay mua ở siêu thị.

Tạ Thời dùng ngón tay trắng nõn cầm nồi và sạn đảo qua đảo lại. Sườn mặt phản chiếu một chút ánh nắng, Diệp Dữ cảm động muốn rơi lệ. Hình ảnh bình thường này, trong những năm qua hắn đều mơ thấy, nhưng khi tỉnh dậy chỉ còn mình hắn lẻ loi.

Tạ Thời đang lật trứng rán trong nồi, đột nhiên bị người ở sau ôm chặt lấy, sắc mặt ửng đỏ, "Tôi còn đang nấu cơm."

Diệp Dữ đem đầu gác lên trên vai cậu, một chút cũng không nhúc nhích, "Không có gì, tôi không làm phiền em, em cứ làm đi."

Tạ Thời đành phải cùng Diệp Dữ đang ôm chặt mình khó khăn tiếp tục nấu, có chút nghi hoặc sao hôm nay Diệp Dữ đột nhiên dính người như vậy, bất quá cậu cũng không thấy chán ghét.

Diệp Dữ nhìn hai cái đùi thon dài của Tạ Thời dưới tạp dề, suy nghĩ thâm sâu, cảm thấy lần sau nhất định mua cái tạp dề con thỏ có viền hoa để cho cậu mặc, phía dưới gì cũng không mặc, liền ngay tại phòng bếp....

Diệp Dữ nghĩ nghĩ, thiếu chút nữa lại muốn phản ứng, vội vàng kiềm chế hết thảy những ý niệm cầm thú trong đầu đi, vẻ mặt đạo mạo, cố giữ bình tĩnh ăn một miếng mì do Tạ Thời làm "Ừm, được rồi, ngon lắm."

Tạ Thời nhanh chóng đem mì vớt ra, mỗi người một chén, phía trên cho thêm một quả trứng rán.

Diệp Dữ ăn một cách hăng say, không để lại chút nào kể cả nước súp, ăn xong lau miệng khen "Ăn rất ngon."

Trù nghệ của Tạ Thời cũng không gọi là đỉnh, chỉ là hắn hoài niệm nhiều năm không ăn được hương vị này.

Tạ Thời đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó ngốc nhìn chén mì sợi còn thừa hơn phân nửa của mình đẩy đến bên hắn "Ngài vẫn còn chưa ăn no sao?"

Cảm thấy Diệp Dữ dường như có chút cứng đờ mặt, cuống quýt đem chén mì trở về, thiếu chút nữa quên mất, Diệp Dữ chưa bao giờ thích cùng người khác ăn chung. Trước đó cậu không biết, dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho hắn, hắn đều không ăn.

Diệp Dữ nhìn thấy hành động của cậu, sao có thể không đoán được cậu nghĩ cái gì chứ, có chút bất đắc dĩ nhéo nhéo má của con thỏ trước mặt, liền cắn một miếng trứng rán trên tay cậu "Mau ăn, mì muốn lạnh hết rồi."

Tạ Thời lúc này liền đỏ mặt cúi đầu ăn hết, không quên thông báo cho hắn, "Tôi chút nữa còn phải đi đến đoàn phim."

Tuy rằng là tiểu minh tinh tuyến mười tám, là diễn viên tốt xấu gì cũng phải đi diễn, tuy cơ hội lộ mặt không nhiều thu nhập cũng thấp, cũng may là thời gian cá nhân rất nhiều. Hơn nữa, paparazzi thường không quan tâm đến đời sống riêng tư của các diễn viên tuyến mười tám.

Tạ Thời tương đối hài lòng với điều này, cậu trước nay không đặt nặng sự nghiệp.

Diệp Dữ gật gật đầu, "Chút nữa tôi đưa em đến đó."

Tạ Thời từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, có chút kinh ngạc bảo "Không cần, tôi tự mình đi là được, với lại cũng không tiện đường."

Diệp Dữ cười nhéo mặt cậu một cái "Mau ăn đi."

Tạ Thời tính lái xe, nhưng trải qua sự kiện tai nạn đời trước, Diệp Dữ trăm triệu lần không yên tâm để cậu một mình lái xe ra ngoài, dù lúc đó Tạ Thời cũng không có lái xe.

Nhưng Diệp Dữ vẫn cảm thấy, chỉ có chính mình đi cùng hắn mới an tâm.

Tạ Thời luôn luôn sẽ không phản bác hắn, đành ngoan ngoãn ngồi trên xe bị hắn đưa đến phim trường, sau đó Diệp Dữ mới quay đầu chạy về hướng công ty mình.

Một người cuồng công việc như Diệp Dữ hôm nay phá lệ đến muộn hai tiếng, khiến mọi người trong công ty vô cùng tò mò, chỉ là hắn chính là ông chủ, ai mà dám khấu trừ tiền lương của hắn chứ.

Diệp Dữ ngồi vào ghế, việc đầu tiên là bảo Tiểu Hách gọi Kha Lãng tới, Kha Lãng tuy còn trẻ nhưng chính là người đại diện kim bài của công ty hắn.

Diệp Dữ nhớ rõ, lúc này Tạ Thời và công ty quản lý Tần Vũ cũng sắp kết thúc hợp đồng. Hắn muốn sớm đem Tạ Thời đưa đến công ty mình để đảm bảo.

Đời trước không biết hắn nghĩ thế nào, thế nhưng lại để bảo bối nhà mình ngây ngốc tại công ty người khác.

Hắn nhớ rõ, ông chủ của Tần Vũ là gay a, nếu coi trọng Tạ Thời nhà hắn thì làm sao bây giờ. Lo lắng tình huống đó, hắn quyết định hôm nay phải cho Kha Lãng đi đến Tần Vũ để thỏa thuận hợp đồng mới được.

........

Tạ Thời từ phim trường trở về, liếc mắt liền thấy thiếu niên dung mạo xuất sắc ngồi trên sô pha nhà mình, dùng ánh mắt như đánh giá hàng hóa quét nhìn cậu từ trên xuống dưới một vòng "Cậu chính là Tạ Thời?"

Tạ Thời có chút xấu hổ gật đầu, theo bản năng nhìn về hướng Diệp Dữ, đáng tiếc hắn đang vùi đầu kiểm tra, không biết đó là văn kiện gì.

Sắc mặt Tạ Thời chuyển qua trắng bệch.

Cũng khó trách cậu hiểu lầm, từ khi cậu tiến vào căn nhà này đã nửa năm, Diệp Dữ chưa bao giờ mang bạn đến,mà Kha Lãng lại xinh đẹp đến thế này, thái độ lại ác liệt như thế, thật sự dễ khiến người khác hiểu lầm.

Diện mạo không tồi, cũng không tính là xuất sắc, thoạt nhìn có chút ngốc, phỏng chừng rất khó hồng, đây là ấn tượng đầu tiên của Kha Lãng đối với Tạ Thời.

Ai biểu ông chủ đã lên tiếng chứ, dù sao cũng không phải là tiền của hắn, Kha Lãng vươn tay "Tôi là Kha Lãng. Về sau tôi chính là người đại diện của cậu."

Tạ Thời ngốc ngốc vươn tay, bắt lấy tay anh, còn chưa phản ứng kịp "Người đại diện?"

Diệp-ông chủ rốt cuộc cũng từ tập văn kiện ngẩng đầu lên, đem chính cái hợp đồng tự mình nghĩ ra từng câu từng chữ đưa cho Tạ Thời "Đúng vậy, em về sau chính là người của Diệp thị."

Tạ Thời nhìn lướt qua cái hợp đồng trong tay, vẫn không kịp phản ứng "Hợp đồng giữa tôi và Tần Vũ vẫn chưa kết thúc mà?"

Diệp Dữ thuận tay ôm lấy vai cậu "Không sao, tôi đã cùng họ thảo luận xong hết rồi."

Chỉ là một tiểu nghệ sĩ không quá hồng, hợp đồng cũng gần kết thúc, Tần Vũ bên kia liền dứt khoát thuận theo Diệp Dữ.

Tạ Thời nhìn thoáng qua Kha Lãng, có chút không tự nhiên trong lòng Diệp Dữ nhúc nhích, ý bảo hắn buông ra tay ra.

Cậu vẫn là không quen trước mặt người khác cùng Diệp Dữ thân mật, bất quá cho dù cậu quen, thì Diệp Dữ trước giờ cũng không cùng cậu như thế, trước mặt người khác đều tỏ ra xa cách, hay thậm chí cái khoác vai với bạn bè cũng sẽ không có.

Diệp Dữ nhìn thấy bộ dạng của cậu liền muốn trêu đùa thêm, hắn cố ý đem cậu ôm ôm trong ngực, lấy bút đưa tới "Mau ký đi."

Tạ Thời mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn ký tên mình ngay cuối hợp đồng, nguyên bản hợp đồng dày cộm cũng không lật xem.

Kha Lãng thật sự chả buồn muốn xem tiếp trò mèo của Diệp Dữ, đơn giản dặn dò Tạ Thời vài câu liền đứng dậy rời đi.

Diệp Dữ mí mắt cũng không nâng lên, phất phất tay "Đi đi."

Kha Lãng đi rồi, Diệp Dữ mới kéo Tạ Thời qua, để cậu ngồi lên đùi mình, nhéo nhéo má "Hợp đồng đều không xem, không sợ tôi đem em đi bán sao?"

Tạ Thời đỏ mặt "Ngài sẽ không." Chính là dù có bán thật, cậu cũng cam tâm tình nguyện bị bán.

Diệp Dữ cười một trận, cũng không khác bán đi là bao, bán thành cậu vợ trẻ của Diệp gia bọn họ.

Tạ Thời ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, Diệp Dữ cười rộ lên cũng thật đẹp, nếu hắn ngày thường cũng cười như vậy thì tốt quá rồi, Tạ Thời thật sự muốn thân cận với hắn, không biết liệu hắn có vui hay không.

Tạ Thời vẫn còn đang do dự, Diệp Dữ đã kéo cằm cậu, hôn xuống một cái.

Vết đỏ từ mặt lan xuống cổ, có chút vui vẻ lại ngượng ngùng đem mặt chôn vào vai hắn.

Diệp Dữ ôm lấy cậu, vuốt ve theo chiều sống lưng "Hôm nay quay như thế nào?"

"Khá tốt." Tạ Thời bị hắn sờ có chút ngứa, nhưng không tránh đi vì thoải mái.

Hôm nay cậu đi thử đó chính là một nhân vật xem như quần chúng đi, vì phân cảnh cũng không tới mười phút. Nói là diễn, cũng chỉ như đi ngang qua sân khấu thôi.

Diệp Dữ tùy tiện lấy tập kịch bản của cậu, cảm thấy đoàn phim thật không biết nhìn, đứa nhỏ Tạ Thời nhà hắn, ít nhất cũng phải là phiên 1 phiên 2. "Lần sau Kha Lãng sẽ giúp em, em muốn diễn cái gì, nhân vật nào cứ nói với hắn."

Tạ Thời nhẹ nhàng lắc đầu, chuyện này cậu thực ra không quá để ý, huống hồ cũng hiểu được kỹ năng diễn xuất của mình, diễn những vai không quá lộ mặt, còn vai chính lại có chút miễn cưỡng.

Do dự một lát, không nhịn nổi liền hỏi "Ngài, ngài cùng Kha tiên sinh rất thân sao?"

"Ừm" Diệp Dữ thuận miệng trả lời, nhéo nhéo ngón tay Tạ Thời ngắm nhìn một lúc mới phát giác, cười nói "Em ghen tị?"

Tạ Thời lắc đầu, rồi lại gật, Diệp Dữ ôm một cái "Rốt cuộc là ghen hay không ghen đây?"

Tạ Thời không nói, Diệp Dữ biết cậu vẫn còn sợ mình, đây không thể ép buộc, hiện tại dù nói nhiều đến đâu, Tạ Thời vẫn có thể chưa tin tưởng hắn. Thời gian còn dài, cậu sẽ từ từ hiểu rõ tâm tư của hắn thôi.

Biết như vậy, Diệp Dữ vẫn cố tình trêu chọc "Mẹ của Kha Lãng và mẹ tôi là bạn tốt, hắn từ nhỏ liền đã tới nhà tôi cọ cơm, thường xuyên qua lại liền thân."

"Hắn tính tình không tốt lắm, em đôi khi nhường hắn một chút là được.". Nhìn Tạ Thời có chút mất mát, Diệp Dữ lại duỗi tay nhéo má cậu một phen "Dù sao, cũng coi như là anh dâu tương lai của em rồi."

"Anh, anh dâu?" Tạ Thời trợn tròn mắt, bộ dạng này của cậu thật hiếm thấy, khiến hắn không chịu được hôn lên má vài cái. "Đúng vậy, hắn từ nhỏ đã thích anh trai tôi, cố tình theo đuổi nhiều năm như vậy mà vẫn chưa đưa được người về tay."

Nhưng mà hắn biết, cuối cùng vẫn là anh trai hắn và Kha Lãng ở bên nhau, cũng không biết hắn theo đuổi thế nào đem anh trai hắn- người lãnh đạm, theo đuổi tới tay.

Tạ Thời cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lại bị chính mình ghen tuông lung tung mà ngượng ngùng, đem mặt chôn vào ngực Diệp Dữ cọ cọ.

Diệp Dữ sờ tóc cậu, đem cậu từ trong lòng ngực đẩy ra "Đi, mang em lên lầu nhìn xem."

Nếu để cậu cọ tới cọ lui, hắn không thể đảm bảo sẽ khống chế được chính mình, chỉ là do mấy ngày nay hắn không thể lăn lộn cùng Tạ Thời được.

Tạ Thời thắc mắc trên lầu có cái gì mà xem chứ, đều đi qua nhiều lần rồi mà, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau Diệp Dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đam