Chương 1: Biết thì cũng đã muộn.
"Văn Tuyên, sinh nhật vui vẻ”. Diệp Dữ từ trong tay lấy ra hộp quà được gói tinh xảo đưa cho thiếu niên trong sáng và lịch thiệp trước mặt, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt.
Bùi Văn Tuyên lớn lên cùng nhau với hắn, từ lúc mười mấy tuổi hắn đã phát hiện tính hướng của mình khác hẳn với mọi người, liền biết chính mình thích Bùi Văn Tuyên, chỉ tiếc Bùi Văn Tuyên là một thẳng nam, huống hồ bây giờ còn phải kết hôn với bạn gái.
Tuy rằng nói thích ai thì nên tranh thủ dũng cảm đối mặt, nhưng hắn cũng khinh thường với việc đào góc tường, tựa như bây giờ cùng hắn duy trì quan hệ anh em, cũng không tồi.
Bùi Văn Tuyên liền đem lễ vật mở ra, bên trong là một ly trà thanh ngọc (làm từ ngọc màu xanh lá trong suốt) lớn bằng bàn tay, anh có sở thích sưu tầm đồ cổ, nhưng có một bộ trà cụ thanh ngọc, thiếu một cái ly tìm thế nào cũng không tìm được, không nghĩ tới Diệp Dữ lại có thể tìm được.
Bùi Văn Tuyên cong nhẹ khóe môi, cẩn thận đem cái ly gói lại, lấy một ly rượu vang đỏ đưa cho Diệp Dữ, “Cảm ơn.”
Diệp Dữ nhàn nhạt gật gật đầu, uống một ngụm rượu vang đỏ trong tay, rượu ngon, nhưng đáng tiếc hắn quả thật không thích hương vị của rượu vang đỏ, mặc kệ uống ít hay nhiều, đều không thể quen được.
Mà Bùi Văn Tuyên lại không chú ý tới điểm này, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Diệp Dữ, cười nói, “Cậu chắc không cần tôi tiếp đi, tự mình ngồi ở đây ăn chút gì đi, tôi mang Tiểu Hàm đi chào hỏi một cái.”
Diệp Dữ nhìn anh ôm bả vai của vị hôn thê một cách tự nhiên, trong lòng lại có chút khổ, nhưng trên mặt lại tỏ ra không sao cả, cười vẫy vẫy tay, “Đi đi.”
Bùi Văn Tuyên đi khỏi, hắn mới thả ly rượu vang đỏ trên tay xuống, chán chường lấy một miếng nhỏ bánh kem mà ăn.
Làm một đại nam nhân gần 30 tuổi, lại luôn thích ăn những đồ ngọt, vì thế Bùi Văn Tuyên luôn cười hắn.
Diệp Dữ vừa ăn hai miếng bánh kem, liền cảm giác điện thoại trong túi rung lên, nhìn thấy tên Tạ Thời xuất hiện, hắn có chút không kiên nhẫn tắt máy.
Tạ Thời là bạn trai hắn, hoặc nói là tiểu tình nhân thì đúng hơn, một tiểu minh tinh tuyến mười tám, lớn lên cùng Bùi Văn Tuyên có vài phần giống nhau, Diệp Dữ liền rung động, liền đem cậu bao nuôi.
Tạ Thời tính cách dịu hiền, ngoan ngoãn, trong mọi việc lớn nhỏ đều quan tâm hắn một cách chu đáo, nhưng chưa bao giờ quấn lấy hắn nói muốn này muốn nọ, Diệp Dữ đối với điều này rất hài lòng.
Chỉ có hôm nay là tiệc sinh nhật của Bùi Văn Tuyên, hắn tâm tình vốn đã không tốt liền không nghĩ phải để tâm tới Tạ Thời.
Màn hình di động tối sầm xuống, qua nửa phút lại reo lên không ngừng, Tạ Thời rất ít khi như vậy, nếu điện thoại một lần Diệp Dữ không bắt mát sẽ liền không quấy rầy hắn nữa.
Khả năng xác thật có chuyện đi, Diệp Dữ do dự hai giây, vẫn bắt máy, “Chuyện gì?”
“A Dữ, anh hôm nay có thể trở về sớm một chút không?”
Giọng nói của Tạ Thời từ di động truyền ra, như cũ vẫn mềm mại, cảm giác có chút sợ hắn, so với thường ngày nghe có chút yếu ớt, bất quá hắn cũng không để trong lòng.
“Tôi còn bận việc, cậu có chuyện gì, tôi bảo Tiểu Hách qua…”
“Không có, không có”. Hắn còn chưa nói xong, Tạ Thời liền cẩn thận ngắt lời hắn, “Tôi không có việc gì, anh làm việc đi, tôi tự mình làm được.”
Tính đến nay Tạ Thời cũng đi theo hắn 4-5 năm, chỉ là mỗi lần nói chuyện cảm giác đều là một bộ dáng cẩn thận sợ chọc giận hắn, Diệp Dữ không rõ lý do cảm thấy có chút không vui, cũng không đợi cậu nói xong liền cúp máy.
Nghĩ nghĩ vẫn là gọi cho trợ lý Tiểu Hách của mình đi xem Tạ Thời có chuyện gì, Tạ Thời vốn dĩ là người giữ nỗi buồn trong lòng, không có chuyện gì sẽ không chủ động gọi cho hắn.
Tạ Thời nghe âm thanh tút tút, cười có chút chua xót, nghĩ bụng cố gắng bò dậy xuống lầu mua thuốc.
Cậu hôm nay buổi sáng thức giấc liền cảm thấy đau đầu, cả người không có sức, giống như phát sốt, nhưng cậu không để trong lòng, trùm chăn ngủ một giấc, không nghĩ tới khi tỉnh lại thì càng nghiêm trọng.
Tạ Thời luôn luôn không thích cảm giác bị bệnh, luôn lẻ loi một mình, cảm giác như bị thế giới này vứt bỏ, cho nên cậu ngày thường đều thực chú trọng chăm sóc bản thân mình.
Còn nhớ cách không xa có một tiệm thuốc, Tạ Thời vội vàng lấy ví tiền đi ra cửa, trong đầu choáng váng, thẳng đến trước mắt lóe lên ánh sáng chói mắt, mới phản ứng lại, đáng tiếc đã không kịp né nữa rồi.
………..
Tạ Thời gặp tai nạn xe, Diệp Dữ nghe giọng nói vội vã từ điện thoại của Tiểu Hách, phảng phất như bị đánh một đòn vào đầu, vừa rồi còn tốt mà, sao có thể?
Ước chừng Diệp Dữ sắc mặt thật sự quá mức khó coi, Bùi Văn Tuyên đang cùng người khác hàn huyên cũng chú ý tới, có chút nghi hoặc nhìn qua, “A Dữ, làm sao vậy?”
Diệp Dữ lại không nghe rõ anh nói gì, vội vàng đứng lên, áo khoác va vào ly rượu vang đỏ trên bàn, một mảng lớn vết bẩn màu đỏ cũng không chú ý tới, “Tôi đi trước.”
Nói xong câu, liền bước vội vã ra ngoài.
“A Dữ có thể là có việc gì gấp đi”. Bùi Văn Tuyên cười nói hướng về mọi người giải thích, mọi người cũng cười đem ánh mắt thu hồi đi, trong phòng khách nhanh chóng khôi phục không khí vui vẻ.
Thời điểm Diệp Dữ tới nơi, Tạ Thời đã bị xe cứu thương đưa đi, chỉ để lại một bãi máu màu đỏ sậm nửa khô, cùng với một túi vương vãi thuốc bên cạnh.
Diệp Dữ trong lòng đau xót, không dám nghĩ sâu, vội vàng chạy xe tới hướng của bệnh viện, nghênh đón hắn, lại chỉ là một thi thể lạnh như băng.
Tạ Thời xương sống đều bị nghiền nát, căn bản không có chờ đến xe cứu thương tới, ngay tại hiện trường đã không có dấu vết của sự sống.
Má trái mất một khối ta da thịt, một chút cũng không nhìn ra gương mặt trắng nõn thanh tú vốn có, thoạt nhìn còn có vài phần dữ tợn.
Diệp Dữ run rẩy vươn tay, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, gắt gao ôm chặt lấy cậu, phảng phất như muốn đem cậu hòa vào thân thể chính mình.
“Diệp tổng.” Tiểu Hách ở một bên muốn nói lại thôi, vẫn không dám lên tiếng quấy rầy hắn, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào rất nhỏ của Diệp Dữ.
Anh chưa bao giờ biết, cấp trên của mình lại như vậy, lại có một ngày lộ ra dáng vẻ yếu ớt bất lực như thế. Anh không thể không cảm thấy đồng tình với người đàn ông này, chỉ là, nếu biết trước như vậy, sao lúc trước lại làm thế?
Diệp Dữ cứ như vậy ôm thi thể Tạ Thời, ngồi cả đêm ở hành lang bệnh viện, hoàn toàn làm lơ những ảnh mắt kinh ngạc hay đồng tình của người khác.
Là hắn hại chết Tạ Thời, nếu lúc Tạ Thời gọi điện cho hắn, hắn có thể về nhà sớm một chút hoặc nếu không, ít nhất liền quan tâm cậu nhiều hai câu, có lẽ, sẽ không có kết cục như vậy.
Cha mẹ của Tạ Thời ở thành phố khác, còn không biết tin Tạ Thời xảy ra chuyện, Diệp Dữ gọi cho cha mẹ cậu, xử lý hậu sự, máy móc an ủi cha mẹ cậu, suốt ba ngày, không ngủ không nghỉ, như là một cái xác không hồn.
Cha mẹ Tạ Thơi không biết chuyên của hắn cùng Tạ Thời, chỉ coi hắn như bạn thân Tạ Thời, dù đau buồn nhưng vẫn rưng rưng cảm tạ sự tận tâm hết lòng giúp đỡ của hắn, chỉ có Diệp Dữ biết, chính mình không nhận nổi một tiếng cảm tạ này từ cha mẹ Tạ Thời. hắn là tội nhân, là người hại chết Tạ Thời.
Diệp Dữ canh giữ Tạ Thời vài ngày, cha mẹ cậu đều bất ngờ, Bùi Văn Tuyên cũng tới khuyên an ủi hắn nửa ngày trời, chỉ là hiện tại hắn cái gì cũng nghe không vào.
Vài tháng sau khi Tạ Thời được an táng, hắn mới dần dần bắt đầu khôi phục các hoạt động bình thường làm việc, nghỉ ngơi, ăn cơm, công tác, giống như mọi thứ đã trở lại giống như trước đây.
Chỉ có mình hắn biết, hết thảy đều không giống.
Về đến nhà, không còn có người vì hắn lưu lại ánh đèn trắng đêm, nấu cho hắn chén canh nóng hổi, hay là sẽ cho hắn một nụ hôn ấm áp.
Trong căn nhà này đều tràn ngập ký ức về Tạ Thời. Lúc trước không cảm nhận được, khi người đi rồi mới biết không thể thiếu.
Hiện tại ngẫm lại, Tạ Thời cùng hắn bên nhau gần 5 năm, hắn kỳ thật đã sớm động tâm với Tạ Thời.
Ngay từ đầu lưu lại ở bên người vì cậu có vài điểm lớn lên giống Bùi Văn Tuyên, chỉ là sau đó, khi nhìn lại lúc cùng ở với Tạ Thời, hắn có thể nhớ tới Bùi Văn Tuyên chưa quá một lần.
Đáng tiếc, hắn nhận ra quá muộn, Tạ Thời đã không còn nữa, hết thảy đều đã quá muộn. Mất đi mới biết hối hận, nhưng điều đó có tác dụng gì đâu?
Diệp Dữ dường như bị ám ảnh bởi căn nhà này, nơi mà hắn cùng Tạ Thời từng sống cùng nhau. Mỗi khi nhìn nhà trống rỗng, trong lòng lại trống vắng. Hắn tình nguyện ở lại môi trường lạnh lẽo của công ty, nhìn những văn kiện lạnh ngắt.
Ngay từ đầu cha mẹ hắn còn thúc giục tìm bạn đời, sau thấy bộ dạng này, cũng không còn khuyên nữa, chỉ bất đắc dĩ thở dài.
Thời gian Diệp Dữ ở công ty càng ngày nhiều, có thời điểm còn trực tiếp ngủ ở công ty, giống như một con robot làm liên tục không ngừng nghỉ, thân thể cũng càng sa sút, không đến 50 tuổi liền ngã bệnh.
Diệp Dữ nằm trên giường bệnh, trong tay cầm một đồ vật, là con chó nhỏ béo ú, là Tạ Thời thu thập lông của con chó ở nhà sau đó làm ra, đưa cho hắn, đáng tiếc trước đó ghét bỏ thứ ấu trĩ này nên chưa từng dùng qua.
Con chó ấy là do Tạ Thời nhặt về, bị Tạ Thời ép thành bộ dạng trắng trẻo mập mạp, đáng tiếc nó giống như đau buồn, Tạ Thời đi rồi, liền cũng không muốn ăn, mỗi ngày canh ở cửa, chờ đợi chủ nhân trở về, không bao lâu liền nhanh chóng suy yếu.
Hiện tại nó cũng chẳng còn, chỉ còn lại con chó nhỏ làm từ lông nó này.
Là hắn đem việc Tạ Thời chăm sóc, đối tốt với hắn là điều đương nhiên, Tạ Thời quá an tĩnh, ngoan ngoãn, tạo cho hắn một loại ảo giác Tạ Thời sẽ vĩnh viễn yên lặng ở phía sau chờ đợi.
Kỳ thật nếu không có trận tai nạn giao thông này, có lẽ hắn vẫn không biết thứ tình cảm này, thật là, quá ngốc.
Diệp Dữ nắm con chó nhỏ, từ từ khép lại đôi mắt.
********
Đây là tác phẩm đầu mình edit nên câu văn chưa được hoàn chỉnh liền mạch, mọi người có gì thì góp ý mình với nhé <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top