C30: Leo giường.
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.
--------------------------
Chử Thần nói thật mà.
Long Thiên Tư đối mắt với Chử Cao Lương, hai đứa nhóc này kết hôn vì có con cuối cùng cũng có hy vọng rồi?
Long Thiên Tư còn chưa kịp lên lầu giúp đỡ anh, Nhan Tụ đã đen mặt mở cửa ra ngoài, một tay tóm Chử Thần quay về, Chử Thần bị cậu nắm lấy cổ áo, cố đè khóe môi cong tớn lên xuống, vỗ về cậu: "Cậu đừng tức giận."
"Tôi không có giận nhá!" Giả vờ đấy!
Chử Thần cao giọng nói với ba mẹ: "Em ấy cho con vào phòng rồi!"
Mặt Nhan Tụ hết trắng lại xanh, quay người tức giận ngồi trên ghế sofa, tu ừng ực một bình nước mới nói: "Cậu đến cùng là muốn làm gì thế?"
"Giống như hồi trước."
"Cậu có thể đảm bảo nửa đêm cậu không mộng du không?"
"Đảm bảo."
Nhan Tụ đứng lên, được một lúc lại ngồi xuống, bất lực nói: "Cậu đừng có gọi mẹ, chuyện của chúng ta tự chúng ta giải quyết không được sao?"
Chử Thần đi đến ngồi xuống trước mặt cậu, yên lặng nhìn cậu. Nhan Tụ bị anh nhìn cả người khó chịu, ngồi thẳng người dậy, nói: "Ngày trước cậu đối xử với tôi như thế nào quên hết rồi à? Khi tôi mang thai cậu còn cố ý đạp tôi xuống giường, để tôi một mình trên ngọn núi lạnh lẽo kia, cậu quên hết rồi thì sao cậu nói được? Cậu chỉ mong sao tôi phá thai, bây giờ cậu nói muốn cùng tôi ở bên nhau thì phải ở với cậu, dựa vào cái gì?"
Chử Thần mím môi, ngón tay khe khẽ nắm chặt, lâu sau mới nói: "Xin lỗi....."
"Cậu đừng nói gì mà xin lỗi!" Nhan Tụ nói: "Cậu có cha có mẹ có quyền có thế, tôi bây giờ tất cả mọi thứ đều dựa dẫm vào cậu, cho nên cậu cảm thấy tôi nên cùng cậu sinh thêm một đứa nữa, đây mới là công bằng với cậu đúng không?"
Chử Thần cụp mắt, trong lòng ngột ngạt: "Sơn Yêu...."
Nhan Tụ đột nhiên bình tĩnh lại: "Cũng do tôi sai, cậu nói đúng, dùng phòng gì đó, sinh con gì đó, vốn là nghĩa vụ của tôi, tôi kết hôn với cậu, tiêu tiền của cậu, dùng tài nguyên cậu cho, lại còn giơ kiếm đối đầu với cậu....... Tôi lấy đâu ra mặt mũi to như thế?"
Chử Thần ngước mắt nhìn cậu, nỗi hoảng sợ xoẹt qua trong mắt.
Nhan Tụ lại bắt đầu suy tư. Đúng nhỉ, cậu dựa vào cái gì mà yên tâm hưởng thụ những thứ Chử Thần ban cho mà không trả một xu nào? Sinh con tính là gì, người có thể sinh con nhiều vô kể, Nhan Tụ cậu sinh con cho Chử Thần, còn được Chử Thần thích, thì đúng là mộ tổ bốc khói xanh rồi.*
*Bên bển cho rằng mộ tổ có khói xanh bốc lên là nhà có phúc, may mắn.
Nhan Tụ ngước mắt nhìn anh, nói: "Ngày mai tôi chuyển ra ngoài ở."
Chử Thần bỗng nhiên đứng dậy: "Con...."
"Để lại đây đi." Nhan Tụ cụp mắt, nói: "Lâu như vậy, tôi đã quá ích kỉ rồi."
Nhan Tụ gần như đã ngủ rồi, nhưng Chử Thần cứ trằn trọc mãi, đến sáng sớm mới mơ màng ngủ mất, khi thức dậy trời đã sáng, anh xoay người, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là bé con, cái khác.... mất rồi.
Nhan Tụ xách vali đi bắt taxi, sau khi quyết định tạm thời để con lại, đầu óc cậu chợt tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bất cứ tình cảm nào cũng là thứ làm lỡ việc, lần đầu tiên cậu phát hiện, bản thân đã vô tình làm điều sai trái như vậy.
Cậu lợi dụng thân phận của Chử Thần, lưu luyến tình thân của ba mẹ Chử, bất đắc dĩ phải giao con cho người khác. Thực ra Chử gia đối xử với cậu đã hết sức hết lòng, giống như Chử Thần nói vậy, cậu ăn uống dùng toàn bộ đều là Chử gia cho, Chử Thần còn giúp cậu lấy lại hợp đồng từ tay Nhiêu Chính Kỳ, nhưng cậu lại nghĩ, mượn Chử gia làm bước đệm, đến một ngày sự nghiệp thành công thì đưa con đi.
Quá buồn cười, Nhan Tụ khinh bỉ bản thân mình như thế này.
Cát-xê của "Đăng khoa chi lộ" vẫn chưa phát xuống, trong tay Nhan Tụ còn thừa lại mấy vạn tệ. Cậu cầm điện thoại xách túi liên hệ đã sẵn sàng nhận nhà, bữa sáng ăn trên đường đi, sau khi tìm được chỗ gửi hành lý đã đi xem thử một chút, cảm thấy mọi thứ còn tốt, bèn xách hành lý chuyển vào.
Cậu đi siêu thị mua một số đồ dùng, đang xem xét mua giấy dán tường ở trên mạng để dọn dẹp căn hộ nhỏ tồi tàn này một chút thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu ngây ra hai giây.
Cậu vừa mới chuyển ra chưa đầy một ngày, theo lý mà nói thì sẽ không có người hỏi thăm, không lẽ là chủ nhà?
Nhan Tụ đứng dậy mở cửa, đối diện với một đôi mắt đen láy, khóe miệng ngay lập tức giật giật: "Cậu, cậu....."
Cậu cậu nửa buổi, cũng không cậu ra được nguyên nhân vì sao, Chử Thần đứng ở bên ngoài im lặng nhìn cậu, phía sau kéo theo một cái vali to khủng bố, biểu cảm trên mặt đúng kiểu cưới gà theo gà cưới chó theo chó.
Nhan Tụ hít một hơi, bình tĩnh nói: "Cậu làm gì thế?"
"Đến ở cùng cậu."
"...." Lòng thanh thản không vướng bận gì của Nhan Tụ bị nổ bay tứ phía: "Cậu bị điên đấy à?"
"Chắc là vậy đấy." Chử Thần không cãi nhau với cậu: "Tôi muốn đi vào."
"Tôi không cho cậu vào!"
Chử Thần dùng một tay cầm vali chặn ở cửa, nhẹ giọng nói: "Mẹ tôi nói chúng ta bây giờ đã kết hôn rồi, phải có nạn cùng hưởng, vì thế cậu chuyển ra ngoài ở, tôi cũng bị đuổi ra rồi."
"...." Đây đích thị là chuyện mà Long Thiên Tư có thể làm.
Cậu không còn lời nào để nói: "Cậu không biết vì sao tôi chuyển ra ngoài à?"
"Bởi vì tôi có quá nhiều tiền."
"......." Cái tên thiểu năng nhà cậu! Nhan Tụ tức không thở nổi: "Đếch phải vì cái này đâu nhé!"
"Suy cho cùng, cậu là thấy không thể đường đường chính chính tiêu tiền của tôi, không phải sao?"
Cẩn thận nghĩ một chút, hình như cũng là.... Nhan Tụ liền tức giận: "Tôi sẽ không sinh con với cậu đâu!"
"Đợi tôi tỏ tình với cậu, thì cậu lại sinh con với tôi."
"Cậu bây giờ....."
"Tôi chưa tỏ tình." Chử Thần nghiêm túc nói: "Tôi chỉ xin cậu tuân thủ nghĩa vụ hôn nhân, cho tôi vào ngủ cùng với cậu."
Nhan Tụ bị anh hù dọa hai giây, vô thức tránh người đi, sau khi đợi Chử Thần đi vào, cậu mới nhớ ra: "Hồi trước có phải cậu từng nói, chúng ta không cần thực hiên nghĩa vụ hôn nhân với nhau?"
Chử Thần ba phải nói: "Tôi đã dốc hết sức thực hiện nghĩa vụ hôn nhân với cậu, tài nguyên của tôi cũng cho cậu rồi."
"Đó là điều cậu hứa với tôi khi tôi đồng ý giúp lừa mẹ của cậu!"
Chử Thần nghiêng đầu, nói: "Cậu nhớ ra rồi à?"
Đúng nhỉ, Nhan Tụ nhớ ra rồi. Chử Thần cho cậu tài nguyên là điều nên làm, sao cậu đột nhiên cảm thấy hổ thẹn khi không thể đền đáp lại tình cảm của anh khi được anh giúp đỡ rất nhiều nhỉ?
Lỗ mũi Nhan Tụ phập phồng, biểu cảm trở nên hung dữ: "Cậu cút cho tôi!"
Chử Thần nói: "Mẹ tôi nói, tôi bắt buộc phải ở cùng cậu, không thì tôi phải ngủ ngoài đường."
"Vậy cậu ra ngoài đường mà ngủ!"
"Mẹ tôi nói nếu như tôi ngủ ngoài đường thật, bà ấy sẽ đích thân đến tìm cậu đấy."
"......" Nhan Tụ tuyệt đối không dám đối mặt với Long Thiên Tư, cậu cụp mắt, nghe thấy Chử Thần nói thêm: "Mẹ tôi nói bà ấy bây giờ không thể đến đây tìm cậu, cậu mạnh mẽ như này, vừa mới chuyển ra chắc chắn sẽ không chuyển về đâu, cứ cho là mọi người không cảm thấy, cậu cũng sẽ cảm thấy quậy một trận như này rất xấu hổ."
"......" Nhan Tụ lại bị cảm động rồi.
Cậu tức giận nói: "Sao cậu lại may mắn vậy chứ...."
Long Thiên Tư sao không phải mẹ ruột của cậu nhỉ? Nếu như là mẹ ruột của cậu thì tốt biết bao!
"Mẹ tôi còn nói tôi nhất định phải ngủ cùng một giường với cậu."
Nhan Tụ cảnh giác, Chử Thần cụp mắt, thấp giọng nói: "Tốt nhất là cùng một cái chăn."
Nhan Tụ tức phát cười: "Cậu không cần mặt mũi nữa thật đấy à?"
Chử Thần cuối cùng cũng không nói 'mẹ tôi bảo' nữa: "Ba tôi nói vợ quan trọng hơn mặt mũi."
Lần này im lặng rất lâu, Chử Thần không nhìn chằm chằm vào cậu để xem xét nữa, anh lấy đồ của mình ra, sắp xếp gọn gàng, qua một lúc, anh nghe thấy tiếng Nhan Tụ ngã trên giường, cho nên đứng lên đến nhìn cậu.
Lần này Chử Thần đến đây, không phải mẹ nói thì là ba nói, mỗi một cậu đều có thể chọc cho Nhan Tụ tức chết một nửa, cậu bị chọc điên lên chết đi sống lại, cảm thấy mình sắp thăng thiên đến nơi.
Hồi nhỏ Chử Thần đều tự mình làm tất cả mọi việc, sau khi giàu có rồi cũng rất ít chuyện phải nhờ đến người khác, như bây giờ dọn dẹp nhà cửa cũng rất tươm tất, Nhan Tụ nằm trên giường mặt không có biểu cảm gì nhìn anh: "Cậu có biết tôi chuẩn bị sống ở đây bao lâu không?"
"Ở đến khi nào công ty phân ký túc xá cho cậu,." Chử Thần nói: "Miễn phí đấy nhá."
Tâm tư của Nhan Tụ bị đoán ra rõ ràng, tức giận nói: "Trước đây có phải cậu giả mù không?"
Chử Thần không trả lời. Anh vẫn luôn cảm thấy mình có thể đoán ra rõ ràng bảy tám phần tâm tư của Nhan Tụ, lại chưa từng để ý đến nó. Bây giờ muốn sống cùng cậu thì mới phát hiện, anh không hiểu cậu nhiều như thế.
Ví dụ Nhan Tụ tại sao lại thà ra ngoài ở trong căn hộ nhỏ thế này, cùng không ở cùng anh, anh không hiểu điều này.
Nhan Tụ chống người từ trên giường dậy: "Tôi chắc chắn muốn ly hôn với cậu, cậu có hiểu không?"
"Tạm thời hiểu." Chử Thần thu dọn đồ đạc của mình, lúc cầm quần áo bên trong rơi ra một món đồ. Nhan Tụ nhìn chăm chăm, sau khi phát hiện ra thứ đó dùng để làm gì, lại im lặng.
Cậu đang đợi Chử Thần hoảng hốt cất thứ đó đi, đối phương lại nhìn chằm chằm một hồi lâu, lâu đến mức Nhan Tụ tưởng hồn của mình đã lìa khỏi xác, anh mới nhặt nó lên, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Nhan Tụ.
Nhan Tụ: "....."
Cậu đối mắt với Chử Thần.
Chử Thần nhìn vật dụng cần phải chuẩn bị khi làm việc riêng tư đó, lại nhìn cậu, không nói một cậu nào, nhưng biểu cảm lại viết rõ ra: Muốn.
Da đầu của Nhan Tụ tê rần, cậu đứng phắt dậy, chộp lấy cái hộp ném ra bên ngoài cửa sổ!
Ánh mắt Chử Thần ảm đạm đi một chút, lại im lặng sắp xếp đồ đạc, hỏi cậu: "Cơm tối ăn gì?"
Nhan Tụ lấy một miếng thịt ba chỉ được chuẩn bị sẵn để làm món thịt kho tàu trong tủ lạnh ra, ném lên thớt, lấy một con dao to băm thái điên cuồng, u ám trả lời: "Sủi cảo."
Đêm đến, Chử Thần nằm trên ghế sofa, Nhan Tụ nằm trên giường. Mặc dù mẹ của Chử Thần nói hai người phải ngủ cùng giường đắp cùng chăn, ngặt nỗi Nhan Tụ sống chết cũng không chịu, anh chỉ đành lùi bước để lần khác.
Hôm nay chọc giận Nhan Tụ nhiều lần quá, hai tay Chử Thần đan chéo nhau ở sau đầu, trong lòng âm thầm tính kế.
Nhan Tụ nằm trên giường lật qua lật lại một hồi, mới mơ màng ngủ, vào đúng lúc này, Chử Thần ngồi dậy từ ghế sofa.
Lần này chuyển ra ngoài, anh đã nói hết nguyên nhân Nhan Tụ chuyển đi ngoài cho ba mẹ biết, bao gồm cả việc anh đảm bảo tất cả với Nhan Tụ khi ở trong bệnh viện.
Long Thiên Tư mắng anh hồ đồ: "Mẹ từ lâu đã cảm thấy con đối với Nhan Tụ không giống trước kia, vì thế lần này mới khuyên con kết hôn với thằng bé, con đó....sao trước khi kết hôn lại chặn hết cả đường của mình thế!"
Chử Cao Lương nói: "Con đừng lúc nào cũng nhắc đến chuyện quá khứ."
Long Thiên Tư nói: "Chúng ta nói chuyện cấp bách trước, làm thế nào mới khiến Sơn Yêu quay về?"
Chử Cao Lương rất đồng tình với vấn đề mà Chử Thần gặp phải: "Tim của thằng bé bây giờ không ở trên người Thần Thần nữa rồi...."
Long Thiên Tư dựa vào trực giác của phụ nữ suy đoán: "Cứ cho là Nhan Tụ không thích con, nhưng nó đã có con với con, trong lòng thằng bé con không giống với người khác."
Chử Cao Lương dạy bảo anh: "Mặc dù Nhan Tụ nhất thời nông nổi dọn ra ngoài, nhưng có phản ứng còn hơn không, con theo đuổi người ta không thể lúc nào cũng buồn chán được, thích người ta thì phải nói cho người ta, ngoài miệng không thể nói, con còn không hành động được à?"
Chử Thần nhớ đến lúc hộp ba con sói bị ném ra ngoài cửa sổ, vỗ vỗ trán.
Trong lòng anh đã chắc chắn Nhan Tụ nhất định là 'cô gái' trong tấm hình kia, anh thầm thích bảy năm, vẫn luôn muốn được gặp gỡ để tặng bức thư tình, cuối cùng trời xui đất khiến đi đốt hết, bây giờ 'cô ấy' thành 'cậu ấy', Chử Thần vừa suy nghĩ làm thế nào để cậu tự bại lộ, vừa đưa ra một quyết định táo bạo dựa trên sự hướng dẫn của ba mẹ....
Leo, giường.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thái tử: Tôi với cậu ấy có bé con, tôi là người đặc biệt. (Khuôn mặt tự tin của tên hướng ngoại part time)
------------------------
Đi được nửa đường rồi đó, Thái tử cũng bắt đầu theo đuổi vợ rùi, từ chap sau thay đổi xưng hô nhaaaaa
------------------------
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top