PN2: Trở về Hương Cảng

PN2: Trở về Hương Cảng

(Mạnh Vãn Đình x Lâm Mộ Tịch)

Lâm Mộ Tịch nhìn chướng khí trong phòng mù mịt, không khỏi có chút đau đầu.

Tại sao phải có nhiều người bị bệnh như vậy chứ?

Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tĩnh, y đã hứa sẽ về nhà sớm, nhưng hiện tại xem ra... có lẽ không được rồi...

Phòng khám chật ních người bệnh cùng thân quyến, một đám người lớn quanh quẩn vây chặt vị bác sỹ trẻ tuổi.

"Trước cô giúp cháu ra ngoài làm các xét nghiệm thông thường đã"

Lâm Mộ Tịch lấy ra tờ đơn xét nghiệm rồi gọi người kế tiếp.

"Anh cảm thấy có chỗ nào không khỏe?"

Đã bốn rưỡi chiều, người bệnh không những không giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng đông thêm.

Tiểu Tĩnh năm nay sẽ tròn tám tuổi, rất khó để nói dối con bé lại càng khó bảo hơn. Lâm Mộ Tịch nhớ lại bộ dáng tức giận của Tiểu Tĩnh... có chút sững sờ.

Đều là từ người kia mà ra cả... haizz...

"Bác sỹ đang nghĩ gì vậy?". Người bệnh trước mặt không thể kiên nhẫn lên tiếng hỏi.

Lâm Mộ Tịch chợt tỉnh, chuyển tầm mắt từ ngoài cửa sổ về lại trong phòng.

Một thân y phục thường ngày, áo phông rộng thùng thình bao lấy thân thể cường tráng, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào y không dứt.

"Anh... Sao anh lại tới đây?!". Y thoáng cái nhảy dựng lên, tận lực hạ thấp giọng nói.

"Anh đến đây rồi, Tiểu Tĩnh ở nhà không phải sẽ nháo loạn cả lên sao?!"

Anh hừ lạnh một tiếng: "Đã nháo từ sớm rồi, gọi điện em không chịu nghe máy, cho người tới tìm lại chen vô không nổi, hại anh chỉ còn cách đăng ký khám bệnh mới có thể gặp em thôi".

Nhìn sắc mặt Lâm Mộ Tịch hết chuyển hồng lại biến trắng, người nọ như có chút đau lòng liền đổi giọng: "Thật ra cũng không có việc gì, con bé chỉ là không vui một chút thôi, để anh đưa nó tới gặp em nha".

"Anh đem Tiểu Tĩnh đến đây sao?!!". Lâm Mộ Tịch đùng đùng nổi giận.

"Đương nhiên không có! Chẳng phải em đã nói với anh ở đây đang có dịch đậu mùa rất dễ truyền nhiễm sao?". Mạnh Vãn Đình hì hì cười nói.

Y nhìn nụ cười anh, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, cũng không quan tâm nụ cười kia liệu có che giấu hàm ý gì hay không nữa.

"Anh cứ về trước đi, em sẽ cố gắng sắp xếp công việc rồi về sớm"

Sáu rưỡi, Lâm Mộ Tịch thả lỏng cơ thể mệt mỏi ngồi trên xe taxi.

Cuối cùng cũng về đến nhà...

Mới bước lên bậc thang, còn chưa kịp lấy chìa khóa ra thì cánh cửa đã tự bật mở.

"Em rốt cuộc cũng chịu về rồi...". Khuôn mặt Mạnh Vãn Đình tràn đầy mệt mỏi.

"Ba ba, ba ba!". Tiểu bảo bối nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới nhào vào lòng y.

Con bé giờ đã lớn hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp cũng đã bắt đầu lộ ra cái cằm xinh xắn.

"Thực xin lỗi! Hôm nay ba ba về muộn". Y đau lòng ôm lấy nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Tĩnh, quyết định mai sẽ xin nghỉ một ngày.

"Ngày mai ba ba sẽ ở nhà chơi với con cả ngày được không?".

Tiểu Tĩnh nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc đầu.

"Chú đã nói ba còn phải khám bệnh cho mọi người, không thể chậm trễ công việc của ba được"

Chứng kiến con bé trở nên hiểu chuyện như vậy, y sủng nịnh ôm Tiểu Tĩnh quay dạo một vòng trên không trung.

"Tiểu Tĩnh rất ngoan! Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm được rồi chứ?"

Tiểu bảo bối nhanh chóng gật đầu.

Lâm Mộ Tịch ôm cô bé vào lòng, còn không quên cảm kích liếc nhìn người nào đó.

Thì ra Mạnh Vãn Đình cũng có lúc đứng đắn như vậy...

Chiếc bàn lớn giữa nhà được bày la liệt đủ các món, tản ra mùi hương vô cùng hấp dẫn.

Tiểu Tĩnh sớm đã không đợi được mà bụng Lâm Mộ Tịch cũng đã bắt đầu kêu vang, nhưng đúng lúc hai người vừa cầm đũa lên, Mạnh Vãn Đình đột nhiên nói: "Ngừng!".

Miếng ăn đến miệng còn phải buông tha, hai cha con cũng không đành lòng bỏ đũa xuống, chỉ đơn giản nghiêng đầu nhìn anh.

"Hôm nay là sinh nhật Tiểu Tĩnh a!". Dứt lời anh đứng dậy đi vào phòng bếp mang ra một chiếc hộp lớn.

Bánh sinh nhật thiệt to cùng tám ngọn nến nhỏ nhiều màu sặc sỡ, phía trên trang trí hình ba người nắm lấy tay nhau, đứng chính giữa là cô gái nhỏ mặc váy xinh xắn, bên cạnh là hai người đàn ông vô cùng ưu tú.

Bức tranh phủ chocolate tuy đơn sơ nhưng hai người đàn ông đối mặt lẫn nhau tràn đầy nhu tình như nước, Lâm Mộ Tịch thoáng chốc đỏ mặt, sau đó cùng Mạnh Vãn Đình bắt đầu thắp nến.

"Tiểu Tĩnh, con có nguyện vọng gì?". Mạnh Vãn Đình hỏi.

Tiểu Tĩnh chăm chú suy nghĩ một hồi rồi dứt khoát trả lời: "Không có".

Y có chút sững sờ, Mạnh Vãn Đình lại cười cười nói: "Mộ Tịch, con gái em quả thật là người thanh tâm quả dục nha".

Lâm Mộ Tịch trừng anh một cái, sau đó bế Tiểu Tĩnh lên để con bé thổi tắt ngọn nến.

Y lấy ra chiếc hộp đựng trong túi áo, một chiếc vòng tay bằng bạch kim trang trí hoa văn vô cùng tinh xảo lồ lộ hiện ra.

Tiểu Tĩnh sung sướng hoan hô cướp lấy từ tay y rồi tự đeo cho mình.

"Thích không?". Y hỏi, đắc ý liếc nhìn anh.

Tiểu Tĩnh vội vàng gật đầu, cẩn thận chu đáo đeo lên cánh tay trắng nõn đáng yêu.

"Còn anh, anh mua gì cho con bé?". Y hỏi.

"Yên tâm, sẽ không để con gái em phải chịu thiệt đâu!". Anh vừa trêu chọc vừa lấy ra một chiếc hộp bằng vải nhung.

Đồ vật bên trong được bao viền bởi một lớp đồng sáng lóng lánh, dây làm bằng da vô cùng mềm mịn, mặt đồng hồ hình tròn phủ màu hồng nhạt trôi nổi những đóa tuyết hoa chậm rãi phiêu động, dưới ánh đèn tỏa sáng lại càng trở nên tao nhã, lịch sự.

"Đẹp quá!". Tiểu bảo bối duỗi nốt cánh tay còn lại giơ đến trước mặt Mạnh Vãn Đình: "Chú mau đeo giúp Tiểu Tĩnh!".

Anh nhìn tiểu bảo bối sủng nịnh cười.

Sau khi ăn cơm xong, một nhà ba người lại chơi đùa với nhau suốt cả buổi tối, vòng tay cùng đồng hồ lấp ló như hòa làm một.

Mãi cho đến hơn mười giờ, Tiểu Tĩnh mới cảm thấy mỹ mãn leo lên giường chìm vào giấc ngủ.

Lâm Mộ Tịch nhìn con gái ngủ say mới tắt đèn, lặng lẽ đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Mạnh Vãn Đình cầm ly rượu lẳng lặng chờ đợi.

"Cám ơn". Y ngồi xuống bên cạnh anh cười nói.

Mạnh Vãn Đình nhấp cạn ly rượu, nâng mặt y hôn lên.

Trong miệng tản ra hương vị đặc trưng nam tính cùng mùi rượu nồng đậm, nụ hôn triền miên dài chấm dứt, hơi thở càng thêm dồn dập.

"Con bé có vui không?"

"Còn phải nói? Được anh tặng món đồ quý giá như vậy, dĩ nhiên là vui rồi". Y hổn hển trả lời.

"Vậy còn em?"

Cánh tay hư hỏng luồn qua thắt lưng, đặt y nằm lên ghế sô pha.

"Mộ Tịch...". Giọng nói trầm thấp, đôi mắt đen tràn đầy nhục dục.

Còn chưa chờ y mở miệng, cánh tay đã với vào trong vạt áo, xoa nắn hai điểm hồng anh trước ngực. Khoái cảm nhanh chóng chiếm lĩnh thân thể, Lâm Mộ Tịch nhẹ nhàng cắn môi nhịn xuống.

Mạnh Vãn Đình đưa tay tóm lấy cổ áo tự mình cởi ra, thuận tiện làm thay luôn cả Lâm Mộ Tịch.

Da thịt cọ vào nhau thiêu đốt, hai người đều có thể nghe rõ nhịp tim đập lẫn nhau.

"Vào phòng đã...". Y nhỏ giọng lên tiếng, tránh đánh thức tiểu bảo bối nhà mình.

Anh săn sóc cười cười, kéo y ôm lấy.

Trên chiếc giường lớn đặt giữa phòng, một tay anh đặt lên vai y, tay kia nắm lấy bờ eo thon thả, mê đắm điên cuồng luật động.

Lâm Mộ Tịch hai tay nắm chặt lấy ga giường, toàn thân bao phủ một lớp mồ hôi nhễ nhại, dục vọng nhấp nhô lên xuống cọ xát lên bụng người kia, phía sau cảm giác tràn đầy, một lớp lại một lớp liên tục tiến tới.

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu... Nhiều năm như vậy, đối với thân thể này không chỉ không có chút chán ghét nào mà ngược lại càng thêm mê muội. Làn da nhẵn nhũi, cơ thể căng mịn, da thịt trắng nõn... Nhất là trên giường, cho dù là lúc trầm mê nhất, đôi mắt kia vẫn như trước hồn nhiên thanh tịnh, không hề pha lẫn một tia dâm dục.

Mái tóc anh rủ xuống dập dìu theo từng động tác phiêu lộng, dưới ánh trăng càng thêm duyên dáng.

Không biết qua bao lâu, trăng lặn mây mờ, Mạnh Vãn Đình trầm ngâm một tiếng, bộc phát trong người mình yêu thương nhất.

Anh ghé vào người y, vuốt ve khuôn mặt: "Thỏa mãn chứ?".

Lâm Mộ Tịch gật gật đầu, cảm giác một đống bừa bộn trên bụng của mình.

"Trước nghỉ một lát đã rồi hẵng đi tắm..."

"Cứ để vậy đi". Mạnh Vãn Đình nhắm mắt lại.

"... Bẩn"

"Không bẩn!". Em thấy rất là bẩn à nha, sao anh không chịu bê vợ anh đi tắm chứ, còn có thể tạo cơ thể làm thêm lần nữa mà T__T

Lâm Mộ Tịch nhìn cái kẻ trên người mình giống y như một đứa trẻ, như thế nào cũng không thể gắn kết với hình tượng thường ngày của người này được.

Mạnh Vãn Đình những năm gần đây khẩu vị ngày càng lớn, chuyện làm ăn cũng cực kỳ phát đạt, gần như đã thoát ly khỏi hắc đạo.

Ba mươi tuổi thành công rực rỡ, lại có tướng mạo như vậy, bất luận anh đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Trong chuyện làm ăn vô cùng tỉnh táo cùng bộ dáng ôn nhu khi đối diện với y, căn bản là hai con người hoàn toàn khác biệt.

Cũng bởi vì y không chịu rời đi mà Mạnh Vãn Đình cũng một mực ở lại cái thị trấn nhỏ này. Bàn ngày khi y đi làm, Tiểu Tĩnh đi học, Mạnh Vãn Đình sẽ trở lại với công việc hằng ngày tại văn phòng làm việc.

Mỗi tháng ba người sẽ đi du lịch nay đây mai đó một đôi lần gì đó, bất quá trong hai ngày nhất định sẽ trở về.

Mạnh Vãn Đình đã nhiều lần muốn tặng xe cho y, đưa Tiểu Tĩnh chuyển sang trường học tốt nhất nhưng đều bị y cự tuyệt.

Tay làm hàm nhai vẫn là thoải mái nhất, chỉ là có chút bất công với anh ấy...

"Còn nghĩ gì vậy? Không ngủ sao?"

"Anh có phải cảm thấy rất thiệt thòi không?"

"Sao cơ?"

"Em hỏi có phải anh cảm thấy mình rất thiệt thòi không?"

Mạnh Vãn Đình xì một tiếng bật cười: "Như thế nào lại đột nhiên hỏi vậy?".

"Người có thân phận địa vị như anh... không nên ở lại nơi này"

"Vì sao?"

"Vì... vì..."

"Không trả lời được?". Anh cười cười xoay Lâm Mộ Tịch từ trên người mình xuống ôm chặt lấy, để đầu y tựa lên vai mình.

"Bởi vì trong lòng em hiểu rõ, anh chỉ muốn được ở bên em, cho dù là nơi đâu, chỉ cần có mình em là đủ"

"Anh không muốn trở lại Hương Cảng sao?"

"Không sao, ở đâu cũng vậy". Mạnh Vãn Đình chẳng hề để ý nói: "Ngược lại là em đó, từ nay đừng ra ngoài khám bệnh nhiều như vậy nữa".

"Một tuần hai buổi còn nhiều?!"

"Hai buổi không phải gần tới hai trăm người sao?"

"Cũng đâu còn cách nào khác...". Lâm Mộ Tịch thở dài một tiếng.

"Còn nữa, phòng khám của em sao lại nhỏ như vậy chứ?"

"Các phòng khác cũng đều giống như vậy cả mà"

Mạnh Vãn Đình trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Em có muốn cùng anh trở lại Hương Cảng không?".

"Không phải anh nói ở đâu cũng đều vậy cả sao?". Lâm Mộ Tịch hung hăng vỗ anh một cái.

"A!... Nhẹ thôi, đừng đánh thức Tiểu Tĩnh...Ý của anh là chúng ta sẽ dọn nhà, em chuyển tới làm việc tại Hương Cảng, điều kiện lúc này đang rất tốt, cũng sẽ thoải mái hơn được một chút"

Lâm Mộ Tịch chẳng hề mảy may dao động.

"Thiết bị ở đó tiên tiến hơn rất nhiều, em sẽ gặp được nhiều ca bệnh hiếm thấy"

Cái này cũng có vẻ đúng...

"Hơn nữa còn có rất nhiều chuyên gia, em còn trẻ, có thể sẽ học hỏi thêm được nhiều kinh nghiệm"

Xác thực, mình hiện tại ở nơi này quả thực không có cơ hội phát triển.

Có điểm dao động.

"Trường học ở đây thực sự rất kém, em nhìn cách Tiểu Tĩnh phát âm tiếng Anh mà xem, bắt chước mấy giáo viên này, chẳng hề đúng gì cả"

Y từ nhỏ sinh ra đã không có hoàn cảnh tốt, lớn lên lại gặp phải nhiều chuyện khó khăn...

Trong lòng có chút do dự.

"Em cũng thấy tỷ lệ học lên cao ở đây rất thấp, so với Bắc Kinh chính là một trời một vực"

"..."

"Nếu vậy cứ nghe theo lời của anh đi". Lâm Mộ Tịch rốt cuộc mở miệng.

"Thật sao?!"

Y trầm ngâm suy nghĩ một chút: "Thật".

"Được, ngày mai anh sẽ làm thủ tục chuyển trường cho Tiểu Tĩnh, chúng ta sẽ dọn nhà!"

"Nhanh như vậy?! Anh điên rồi!!!!!"

Lâm Mộ Tịch đau đầu ngồi trên ghế sô pha.

Đầu tiên là viện trưởng gọi tới hỏi y tại sao đột nhiên nộp đơn xin từ chức, sau đó điện thoại từ trường học của Tiểu Tĩnh cũng dồn dập kéo tới...

Hiện tại cả căn nhà chật kín thủ hạ của người kia, cẩn cẩn thận thận đem các loại đồ đạc cho vào vali đóng gói.

"Mạnh. Vãn. Đình!"

Trông thấy tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện bước vào phòng, Lâm Mộ Tịch lập tức hô to một tiếng.

"Sao vậy?". Mạnh Vãn Đình vui vẻ bước tới.

"Tại sao lại nhanh như vậy chứ?"

"Nhanh không tốt sao?"

"Ít nhất cũng phải có khoảng thời gian thương lương a!"

Mạnh Vãn Đình vẻ mặt tò mò nhìn y: "Thương lượng cái gì?". Trình độ giả ngu của anh đã đạt đến trình độ max level.

"Kế hoạch dọn nhà đó! Khi nào thì chuyển, chuyển như thế nào, công việc ở Hương Cảng sẽ ra sao, còn có trường học của Tiểu Tĩnh nữa..."

"Những thứ này em không cần phải quan tâm, anh đã lo liệu ổn cả rồi!". Dứt lời cũng không thèm để ý xung quanh rất nhiều người liền sủng nịnh ôm Lâm Mộ Tịch vào lòng.

"Chỉ cần em theo anh là được!"

Vốn trách cứ Mạnh Vãn Đình quá vội vã, nhưng nghe xong những lời này, y đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hừm, tại sao lại phải quan tâm những chuyện đó? Chỉ cần có người này, đối với y, như vậy là đủ rồi.

"Mạnh tiên sinh, Mộ Tịch". Có tiếng gọi vọng đến từ ngoài cửa.

Lâm Mộ Tịch đỏ mặt giãy khỏi tay anh liền trông thấy Chu Cẩm Hoa bước vào.

"Chu đại ca?". Y kinh hỉ nói: "Sao anh lại tới đây?"

"Tới đón cậu cùng đại ca a". Chu Cẩm Hoa cười cười tiến đến.

"Quá gấp gáp...". Lâm Mộ Tịch hữu khí vô lực trả lời.

"Đại ca vẫn luôn như vậy mà". Nói xong liền quay sang Mạnh Vãn Đình, nháy mắt một cái.

"Phó Túc, trông cậu hình như vẫn khỏe a?". Anh cố ý chuyển hướng đề tài.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Túc thoáng chốc ửng hồng, giống như đứa trẻ đang xấu hổ, e thẹn.

"Đại ca không cần phải lôi anh em chúng tôi ra đùa giỡn". Nói xong còn ghé đến bên tai anh thì thầm to nhỏ: "Hay là nên nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện này đi a".

Mạnh Vãn Đình nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn gương mặt đùng đùng nổi giận của vợ mình.

"Làm sao chứ?! Dĩ nhiên là dọn nhà!"

Công việc không còn, trường học của con gái cũng không đến được, trong phòng chất đầy các loại hành lý to nhỏ, một đám người nườm nượp đi qua đi lại... vô cùng lộn xộn! Lâm Mộ Tịch thở dài một hơi.

Đúng là không thể phớt lờ người này nổi một giây mà...

---

Ngồi trên khoang hạng nhất, Tiểu Tĩnh hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ba ba, kia là cái gì vậy?"

"Ba ba, chúng ta đang ở đâu?"

"Khi nào nhìn thấy được bên dưới vậy chú?"

"Còn bao lâu mới đến Disneyland?"

"..."

Xuống khỏi máy bay, Lâm Mộ Tịch cùng Mạnh Vãn Đình đi phía sau, vô lực mở to hai mắt nhìn tiểu bảo bối sung sướng chạy lon ton đằng trước.

"Thật không biết con bé như thế nào lại có thể nói nhiều đến vậy..."

"Anh thấy em lúc khám bệnh cho người khác còn nói nhiều hơn a"

"..."

Tiểu Tĩnh một đường nói không ngừng nghỉ, hỏi hết cái nọ đến cái kia, thể hiện vô cùng đầy đủ tinh thần hiếu học của một thiếu niên nhi đồng.

... Chỉ đáng thương cho hai người bọn họ, đường đường một nam nhân trai tráng lại bị hỏi nhiều đến mức lao tâm khổ lực...

Một đám đàn em đi phía sau khó hiểu nhìn đại ca cùng "chị dâu" ngồi khoang hạng nhất còn có vẻ mệt mỏi hơn cả mình.

Lại là căn biệt thự xinh đẹp ấy cùng một loạt người hầu đứng trước cửa chờ đợi.

Vừa trông thấy Mạnh Vãn Đình, Tần quản gia lập tực sai người đi tới đỡ lấy ba lô cho Tiểu Tĩnh.

"Thiếu gia... Cậu rốt cuộc đã trở về..."

Ông nhìn người trước mặt, nước mắt cơ hồ muốn tuôn rơi.

Mạnh Vãn Đình gật gật đầu, sau đó trước mặt mọi người ôm lấy eo y.

Lâm Mộ Tịch lập tức đỏ mặt, nhẹ nhàng giãy người một cái nhưng chẳng có tác dụng gì.

"Tiểu Tĩnh còn đang..."

"Con bé đã biết từ lâu rồi :D ". Anh vui vẻ trả lời.

Lâm Mộ Tịch nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên... Tiểu Tĩnh đối với bộ dạng của hai người hoàn toàn không hề có lấy một chút phản ứng, chỉ là tò mò nhìn ngắm căn nhà lớn trước mặt. Ở với anh Đình quá lâu nên đã được rèn luyện đủ cả rồi ấy mà ToT.

Hai người quyết định dẫn Tiểu Tĩnh đến xem phòng của con bé trước tiên.

Vách tường màu xanh da trời dịu mát, trên mặt điểm vài nét hoa văn, chiếc giường nhỏ đặt bên ô cửa sổ, nhìn ra phía ngoài có thể thấy rõ vườn hoa đủ màu đua nhau rập rờn bên dưới.

Bàn học, bàn trang điểm, ti vi, máy tính... Tất cả những thứ có thể nghĩ ra đều có trong căn phòng này. Sáu mươi mét vuông được trải một tấm thảm lông dài, trắng muốt, mềm mại.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Tĩnh, Mạnh Vãn Đình mới đưa Lâm Mộ Tịch đi vào phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt là chiếc giường lớn vô cùng hoa lệ đặt chính giữa phòng, phía trên bốn người cũng thừa sức nằm đủ.

Nhìn nụ cười tà ác của ai kia, y lập tức thấy có dự cảm không lành...

"Mộ Tịch, trên đường đi cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta lên giường nghỉ một lát đi a"

Quả nhiên...

"Mạnh Vãn Đình, anh nhất định là đã có dự tính ngay từ đầu"

Người kia tỏ vẻ hoàn toàn vô tội.

"Nếu không, chúng ta đi tắm nha?!"

"Không cần!"

Tranh chấp một hồi, cuối cùng y vẫn là người thua cuộc, hai kẻ dắt tay nhau đi vào phòng tắm.

Bồn tắm ở đây rộng đến mức khiến người khác khó mà tin được.

Mạnh Vãn Đình đắc ý: "Đây là anh cố tình tìm người đến làm theo yêu cầu đó!".

Nhìn gương mặt rạng rỡ của người yêu, Lâm Mộ Tịch đành lắc đầu cười nói: "Anh cũng là đàn ông mà lại..."

Lời còn chưa nói hết đã bị đôi môi anh chiếm lấy...

Hai thân thể nóng rực triền miên phản chiếu hình ảnh trên lăng kính...

Bước vào phòng tắm từ giữa trưa, kéo dài đến tận lúc muộn hẳn giờ cơm tối, chú Tần đến giục ba lượt hai người mới chịu bước ra ngoài.

"Chú, ba ba!"

Vừa trông thấy bọn họ, Tiểu Tĩnh đang ngồi ngoan ngoãn trên bàn liền lập tức đứng dậy hét lớn. Sung sướng với nhau quên cả con cái thế đấy!

"Tiểu Tĩnh, thích phòng của con chứ?". Mạnh Vãn Đình ôm lấy bảo bối đặt lên đùi mình, Lâm Mộ Tịch ngồi bên cạnh cầm tay con bé.

"Vâng!". Cô bé vui vẻ không ngừng gật đầu.

Chú Tần chuẩn bị tiệc tối cực kỳ long trọng, Mạnh Vãn Đình khôi phục lại tác phong như trước, bộ dáng ăn cơm phong độ lại nhẹ nhàng.

"Hai người Cẩm Hoa đâu?". Sau khi ăn xong, Mạnh Vãn Đình hỏi.

"Trong phòng". Chú Tần kính cẩn trả lời.

"Mộ Tịch, giờ anh đến chỗ bọn Cẩm Hoa, em ăn nhiều một chút rồi về phòng chờ anh"

Nói xong còn xoa đầu Tiểu Tĩnh mới đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, y vừa mới định đút cơm cho con bé, chú Tần đã tự mình cầm lấy bát: "Lâm tiên sinh, cứ để tôi"

Chú Tần vẫn luôn hòa ái giống như trong ấn tượng của y, Lâm Mộ Tịch nhìn ông cười cười.

"Lâm tiên sinh, cậu rốt cuộc cũng đã trở lại"

"Ông à, ba ba trước kia đã từng tới đây sao?"

Nghe cách xưng hô của Tiểu Tĩnh với chú Tần dường như rất quen thuộc, Lâm Mộ Tịch sững sờ nghi hoặc nhìn ông.

"Đứa trẻ này rất có duyên với tôi, cả buổi lôi kéo hỏi này hỏi nọ... Đã lâu rồi không có vui vẻ như vậy"

Nghĩ đến bộ dáng lải nhải của Tiểu Tĩnh, vẻ mặt Lâm Mộ Tịch có chút vô lực, nhưng nhìn ông lại giống như thật sự đặc biệt vui mừng.

"Chú rất thích trẻ con sao?". Y hỏi.

"Đúng vậy... rất thích". Chú Tần đôn hậu nhìn Tiểu Tĩnh.

Nhìn một hồi, ông mới cẩn thận quay đầu đánh giá y.

Lâm Mộ Tịch bị nhìn có chút xấu hổ, lên tiếng hỏi: "Trông tôi rất khác sao?".

Ông lắc đầu.

"Đã nhiều năm như vậy, cậu một điểm cũng không thay đổi"

Y cười cười nói: "Đâu có, ngược lại là chú mới đúng, bao nhiều năm chú vẫn khỏe mạnh như vậy".

Chú Tần gật gật đầu: "Lúc thiếu gia không có ở đây, ngoại trừ sửa sang lại nhà cửa thì mọi việc đều rất thanh nhàn".

Nhắc đến sửa sang nhà cửa y mới phát hiện, căn biệt thự này đã thay đổi rất nhiều.

"Mạnh Vãn Đình nghĩ thế nào lại muốn sửa sang lại? Căn biệt thự này rất lớn a"

Ông tiếp tục gật đầu nói: "Đã bắt đầu từ ngày cậu đi".

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Mộ Tịch, chú Tần lại chậm rãi: "Ngày đó cậu đâm thiếu gia bị thương rồi bỏ trốn, sau khi xử lý tốt thương tích, thiếu gia bắt đầu thu dọn hành lý, gọi người tới an bài thiết kế rồi cho sửa sang lại căn biệt thự này".

"Yêu cầu duy nhất của thiếu gia... chính là làm cho nơi này hoàn toàn không còn nhận ra bộ dáng năm xưa, hơn nữa còn muốn làm thêm một căn phòng dành cho trẻ nhỏ".

"Thiếu gia nói... lần tới khi trở về sẽ mang theo một người nữa, cũng có thể có thêm một đứa bé gái nên đã cho người thiết kế một căn phòng xinh đẹp cho cô bé này"

"Cậu ấy còn nói, muốn có một phòng ngủ trải thảm lông thật dày cùng một chiếc giường lớn... Khi trở về nhất định sẽ là hai người... Nếu không, sẽ vĩnh viễn không trở lại"

---

Mạnh Vãn Đình bước vào phòng, trông thấy Lâm Mộ Tịch tựa bên cửa sổ, nhìn anh dịu dàng cười.

Anh bước đến, xoa xoa mái tóc mới gội của y hỏi: "Tiểu Tĩnh đâu?".

"Đã ngủ rồi". Y trả lời, sau đó nhắm mắt nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

"Hôm nay em sao vậy?". Nhìn thấy Lâm Mộ Tịch chủ động, Mạnh Vãn Đình vô cùng sủng nịnh.

"Không có gì". Y tựa đầu vào cổ anh tham lam hít ngửi.

Mái tóc đen mềm mại cọ lên da thịt, Mạnh Vãn Đình nhìn người trong ngực dịu dàng bình thản, nội tâm mềm nhũn như muốn hòa tan.

"Em có thích nơi này không?". Anh hỏi.

"Đương nhiên... Dù sao anh cũng đã chuẩn bị lâu như vậy..."

"... Chú Tần nói cho em biết?"

Lâm Mộ Tịch gật đầu.

"Làm sao anh biết em cùng Tiểu Tĩnh sẽ theo anh trở về?"

Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cười khổ: "Anh chưa từng nghĩ em sẽ theo anh trở về...".

Mạnh Vãn Đình nằm đè lên người Lâm Mộ Tịch, không có động tác gì khác, chỉ đơn thuần vuốt ve khuôn mặt người kia.

"Hiện tại giống như đang mơ vậy... Anh không chỉ có em, mà còn có cả Tiểu Tĩnh..."

Mạnh Vãn Đình ngẩng đầu thật lâu nhìn y, chậm rãi nói: "Mộ Tịch, anh đã đưa Tiểu Tĩnh làm người thừa kế của mình".

Y giống như bị kinh hãi, thoáng cái đẩy Mạnh Vãn Đình ra ngồi xuống.

"Như thế nào có thể?! Chuyện này..."

"Hãy nghe anh nói hết, anh hiện tại đã đem chuyện làm ăn rời khỏi con đường hắc đạo, đợi đến khi vào tay Tiểu Tĩnh, Hoàng Đại nhất định sẽ trong sạch".

"Không phải ý đó, em..."

Mạnh Vãn Đình đột nhiên tà mị cười, tuấn mỹ lại đường hoàng.

Cánh tay hư hỏng thò vào trong áo ngủ của ai đó, tay kia đưa lên tắt đèn giường.

Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

"Vì sao anh lại đối tốt với Tiểu Tĩnh như vậy?"

Trông đêm tối không thể thấy rõ khuôn mặt anh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh trầm thấp vang vọng: "Tiểu Tĩnh là con gái em, cũng là hóa thân mà Hinh Hinh để lại".

Y tựa sát lên vai anh, hô hấp dần dần đều đặn.

Nhìn người mình yêu chìm vào giấc ngủ, Mạnh Vãn Đình nhẹ nhàng nở nụ cười.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top