Đệ Thập Ngũ Chương
"Di, tiểu hồ ly, vội vàng muốn đi đâu? Lăng Quang đâu?" Người tới phản ứng cực nhanh ổn định thân hình, thanh sam tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ phong, trong tay còn cầm một chiết phiến màu ngọc bích, đúng là Thanh Long Thần Quân - Kiến Chương. (chiết phiến = quạt)
Nhưng Đóa Đóa lại không có hảo cảm với hắn, miễn cưỡng hành lễ, nói:"Thứu tộc đột kích, Thần Quân liền ra ngoài."
"Nga, như vậy a," Thanh Long tiếc hận dùng chiết phiến đập trong trong lòng bàn tay, ra vẻ phong lưu,"Còn muốn cùng hắn tỷ thí một chút, không ở đây , vậy ta đi."
Đóa Đóa giật nhẹ khóe miệng,"Tái kiến, không tiễn."
Thanh long rung đùi đắc, vừa đi được hai bước, lại quay ngược, trong mắt không dấu nổi nồng đậm tò mò, nói:"Uy, tiểu hồ ly, Lăng Quang cư nhiên đem ngươi đưa đến tiên động của hắn...... Xem ra Lăng Quang tính đem ngươi giữ bên người phải không ?"
Đóa Đóa xoay mặt đi, trên mặt một mảnh thiển hồng, nói:"Cùng ngươi có quan hệ gì đâu? Ta vì cái gì phải nói cho ngươi?"
"Không quan hệ," Thanh Long cư nhiên thở dài, nói:"Tiên giới tịch mịch, có tiểu hồ ly đáng yêu ngươi cùng Lăng Quang, tiêu khiển, tiêu khiển cũng là tốt...... Ai, sao ta không tìm được người như vậy a, tịch mịch a tịch mịch......"
Đóa Đóa giận dữ, Thanh Long gian giảo này, muốn đem Chu Tước và nó làm trò tiêu khiển.
Tâm địa Đóa Đóa dù sao cũng hiền lành, trong lòng có khí nhưng vẫn không muốn xuất thủ đả thương người, trên mặt lạnh lùng nói:"Nếu ngươi có chút thiệt tình, tự nhiên cũng sẽ có người bên cạnh, nhưng nếu luôn xem thế gian là trò chơi, cũng khó tránh sẽ là người cô đơn ."
Thanh Long bị nó nói như vậy, trong lòng nhất loạn, không khỏi nghĩ đến đôi mắt ôn nhu đa tình của Huyền Vũ, người cùng nhau vượt qua năm tháng dài lâu...... Hắn âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn lộ vẻ chẳng để ý như trước, tươi cười nói, "A nha, tiểu hồ ly, làm sao có nhiều thiệt tình như vậy, thế sự mây bay trước mắt, làm người thì phải thong dong...Làm gì cần phải thiệt tình?"
Đóa Đóa còn muốn cùng hắn tranh cãi, nhưng có thể thấy được khi Thanh Long ngửa đầu cười, mâu quang rõ ràng chớp động, trong lòng vừa động, liền không có mở miệng.
"Di, tiểu hồ ly," Thanh Long cười, cúi đầu nói:"Ở trong này mãi cũng không thú vị, không bằng ta đi nơi nào đó dạo?" Nói xong,đôi mắt đào hoa câu hồn vòng vo chuyển, thập phần phong lưu.
Đóa Đóa trừng hắn,"Không đi, ta ở chỗ này chờ Thần Quân."
Thanh long mỉm cười, nói:"Ta cùng với hắn phẩm giai giống nhau, ngươi có thể bồi hắn, tại sao không thể theo giúp ta?"
Đóa Đóa bĩu môi, không muốn đem tâm sự nói cho Thanh Long, nói:"Ta tu hành còn thấp, chỉ sợ chịu không nổi linh lực Long tộc."
Thanh long thấy ngạc nhiên, không khỏi hỏi:"Vậy ngươi thích ứng với Vũ tộc như thế nào...... Nga, ta đã biết, không phải là Lăng Quang cho ngươi tiên vật gì chứ?"
"Không phải," Đóa Đóa dừng một chút, nói:"Cha thân ta là Vũ tộc , cho nên ta ở trong này không cảm thấy khó chịu."
Đôi mắt Thanh Long tỏa sáng, tay tham thượng trên mạch môn nơi cổ tay Đóa Đóa."Thực sự có chuyện như vậy, cho ta xem xem, trên người ngươi lại có linh lực hai tộc?"
Đóa Đóa thập phần bất đắc dĩ, thân pháp Thanh Long cực nhanh, nó còn chưa phản ứng thì cổ tay đã bị cầm lấy, bị đè lại mạch môn. Trong lòng có chút ủy khuất , nhưng Chu Tước không ở đây, Đóa Đóa chỉ có thể dùng cặp mắt phượng kia, hung hăng trừng hắn.
"Kì , kì ," Thanh Long không buông cổ tay Đóa Đóa ra, trong miệng lẩm bẩm nói:"Khó trách Lăng Quang muốn lưu ngươi ở trong này, hồ ly như ngươi thật hiếm thấy, hiếm lạ a."
"Ngươi, ngươi có thể buông tay trước hay không!"
"Không được," Thanh Long tà tà cười, tiểu hồ ly da thịt thật sự là thủy nộn, vuốt đều cảm thấy thoải mái vô cùng,"Sờ vài cái có sao sao , đừng keo kiệt như vậy."
"Ngươi, ngươi nếu không buông tay, ta......"
"Ngươi như thế nào?" Thanh Long nhìn hai tròng mắt giận dữ của tiểu hồ ly, cười đến càng thêm kiêu ngạo.
"Ta, ta biến thành hồ ly cắn ngươi!"
"Ha ha ha ha, thật sự là rất đáng yêu , quả thực là cực phẩm a!" Thanh Long chợt cười, ngón tay nhẹ nhàng ấn trên người nói một chút, một đạo thanh quang thiểm nhập thân thể nó, Đóa Đóa bỗng nhiên phát hiện mình không biến thân được.
"Ngươi...... Muốn làm cái gì?" Thanh âm tiểu hồ ly bắt đầu phát run.
Thanh Long nghẹn cười,"Lăng Quang cùng ngươi làm cái gì, chúng ta làm như thế được không?" Nói xong, tay đã ngả ngớn sờ lên khuôn mặt nộn nộ nhỏ nhắn của Đóa Đóa.
Đóa Đóa nóng nảy, nó cố gắng bình tĩnh một chút, nhưng không được, đôi mắt to chậm rãi tràn thủy quang,"Ngươi nếu còn như vậy, ta liền, ta liền......"
"Ngươi liền như thế nào?" Ngón tay thon dài đẩy vạt áo ra, chậm rãi đi xuống.
"Ta...... Lòng ta chỉ có Chu Tước Thần Quân, ngươi nếu cưỡng bức ta, ta không có mặt mũi ở nơi này, ngươi mạnh hơn ta, nhất định phải bức ta làm sự tình này, ta cũng không có cách phản kháng, ta chỉ cầu ngươi,.." Đóa Đóa lau đi nước mắt hai bên má, thẳng thắn nói, " Xong việc, ngươi mang ta xuống núi, ta không thể ở lại đây được nữa."
Thanh Long nghe những lời này của nó thì ngẩn ra, không nghĩ tới vì Lăng Quang tiểu hồ ly có thể chịu thống khổ như vậy, thật ra mình cũng không muốn cùng hắn làm cái gì, từ trước tới nay Thanh Long hắn chỉ làm việc này nếu hai bên tình nguyện, chuyện cưỡng bức, hắn chưa bao giờ làm, chỉ là nhìn tiểu hồ ly đáng yêu nên mới trêu đùa một chút. Ngày ấy thấy Lăng Quang đối với hắn cũng có chút yêu sủng, trong lòng có chút kinh ngạc, cho nên mới vui đùa, xem bộ dáng tiểu hồ ly như thế này, nếu vui đùa tiếp sẽ xảy ra chuyện.
Thanh long thu hồi tay, vuốt cái mũi ngượng ngùng nói:"Không nghĩ tới một tiểu hồ ly nhỏ tuổi như ngươi, chí khí tâm tính cũng là cao thượng, mới vừa rồi là ta không đúng, xin lỗi."
Đóa Đóa vẫn là sinh khí, căm giận nói:"Ngươi có thể nào như vậy! Tùy tiện cùng người khác làm cái loại này sự tình này như vậy, hừ!"
"Hảo hảo hảo, là ta không phải, ta làm chuyện đó là tùy tiện, Chu Tước nhà ngươi làm chuyện đó chính là, ân, là cái gì, tiểu hồ ly? Đứng đắn? Ha ha ha ha......" Thanh Long cười nhạo nói.
Đóa Đóa nghe hắn nói như vậy, trong lòng càng thêm buồn bực, nói:"Không được nói Thần Quân như vậy!"
Thanh Long cười cười, hỏi:"Vậy hắn lưu ngươi là vì cái gì?"
"Tự nhiên là......" Đóa Đóa xấu hổ cực kì, trước mặt ngoại nhân sao có thể nói ra, xấu hổ nói:"Việc này cùng ngươi không quan hệ, bây giờ không còn sớm , thứ cho ta không tiễn xa được."
Thanh Long nghe xong, trong lòng cười thầm, hắn không ngốc đến mức vì tiểu hồ ly này mà đối địch với Chu Tước, nhưng thấy vật nhỏ như vậy, không khỏi muốn chọc ghẹo.
Cầm chiết phiến trong tay "Lạch cạch" vừa thu lại, Thanh Long gật đầu, cười nói:"Hảo, ta đi trước." Đi đến bên người Đóa Đóa, mỉm cười, ghé vào lỗ tai thấp giọng nói:"Lăng Quang, nếu thật sự là thích một người, nhất định sẽ cho người đó ở thượng, ngươi hiểu chưa?" (oạch ~ lừa con nít...Ó.ò)
Dứt lời, Thanh Long trát trát nhãn tình, tiêu sái nghênh ngang mà đi. Lưu lại Đóa Đóa ngẩn người, tim đập mạnh và loạn nhịp, hơn nửa ngày mới hiểu được ý tứ của Thanh Long.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top