Đệ Ngũ Chương
Chu Tước muốn ngủ, nhưng lại cảm thấy ngứa , liền xê dịch.
Tiểu hồ ly đã muốn ngủ mơ mơ màng màng, ấm áp bên người mất đi, trực giác mơ hồ, mồm miệng không rõ nói:"Thần Quân?"
"...... Ngô." Đóa Đóa dựa vào càng gần, cái đầu giơ lên, lông tơ chui vào cái mũi của Chu Tước, làm cho hắn khó có thể chịu được, một phen đẩy Đóa Đóa ra.
"A...... Đau!"
"Phanh -" Tiểu hồ ly bị hất xuống giường, mà Chu Tước Thần Quân hắt xì một cái thật to.
Đóa Đóa bị đánh thức, mồm miệng không rõ khóc kể,"Ngươi, ngươi đẩy ta!"
Chu Tước sửng sốt, cánh tay dài chụp tới, đem tiểu hồ ly trở về ổ chăn ấm áp,"Khụ, ta không cố ý."
"Nhưng, đầu của ta sưng lên một khối, ô......" bàn chân ôm lấy đầu, cẩn thận nhìn quả đúng là có một khối u nhỏ hồng hồng, cùng với ánh mắt lên án của tiểu hồ ly, thật là có chút thê thảm.
Chu Tước thở dài một tiếng, tay xoa xoa khối u giùm nó,"Một lát là tốt thôi."
"Trước kia ở Cửu Hoa Sơn, phụ thân đều giúp ta thổi thổi ." Tiểu hồ ly bán mộng bán tỉnh làm nũng, được ngón tay thon dài nhu thực thoải mái, Đóa Đóa lại cảm thấy buồn ngủ.
Chu Tước lạnh lùng trừng mắt,"Ta không phải cha ngươi."
Trả lời hắn là thanh âm khò khè khò khè của tiểu hồ ly, hắn đã sớm thoải mái ngủ.
Đóa Đóa quá nhỏ nên bị thần lực của Chu Tước đả thương kinh mạch, Chu Tước chỉ có thể mang theo nó bên người, cho đến khi thương thế của nó khỏi.
Nhưng muốn Chu Tước mang theo nó, phải tuân theo ba quy ước, khi hàng yêu không thể cản trở, không thể lên tiếng, không thể hiện thân. Đóa Đóa không chút do dự gật đầu đồng ý , khoái hoạt dùng tiểu móng vuốt non mềm lay lay tay áo Chu Tước.
Hắn là càng ngày càng không sợ mình , Chu Tước nghĩ, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một tia thản nhiên mỉm cười, đem tiểu hồ ly bỏ vào trong tay áo, tiếp tục hành trình.
Nhân gian tuy rằng yêu vật không nhiều lắm, nhưng là Chu Tước cùng Đóa Đóa vận khí tốt, gặp được một lão yêu ngàn năm, lấy hồn phách con người để sống.
Gặp được Chu Tước chỉ có thể do vận khí của hắn không tốt, không mất nhiều thời gian đã bị đánh cho hồn phi phách tán, thu được một viên yêu đan huỳnh quang lưu chuyển.
"Oa, thật khá!" Đóa Đóa tán thưởng đem yêu đan cầm ở trong tay, tinh tế thưởng thức .
"Ngươi không sợ hãi sao?" Lần đầu gặp mặt, Đóa Đóa nhìn thấy Chu Tước lãnh khốc, còn từng bị dọa đến giả chết.
"Không sợ a," Đóa Đóa nhăn nhăn cái mũi nhỏ, càng lúc càng cảm thấy ở bên cạnh Chu Tước thân thiết hơn rất nhiều,"Hiện tại, ta biết Thần Quân là người tốt, sẽ không dễ dàng sát sinh,hơn nữa ta là tiểu hồ ly ngoan ngoãn, tới bây giờ chưa từng tạo sát nghiệt a, đây là Thần Quân nói mà?
Chu Tước bỗng nhiên bị hắn nhiệt tình ca ngợi, cảm thấy có chút không được tự nhiên,"Ngô."
Đóa Đóa méo mó đầu, nói:"Thần Quân vẫn ít lời thiếu ngữ như vậy sao?"
"A? Khụ." Chu Tước nghĩ, đó là cho tới bây giờ cũng chưa thấy người nào nói nhiều như ngươi.
"A, lại nữa, sao lại nghiêm túc như vậy," Đóa Đóa nghiêng đầu, làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm, sau đó mở túi gấm của Chu Tước ra, bỏ yêu đan vào.
"Bảy mươi mốt, bảy mươi hai...... Oa, tổng cộng có tám mươi bảy viên, Thần Quân thật lợi hại a!" Đóa Đóa nhìn những yêu đan bảo quang màu sắc khác nhau lưu chuyển liền tán thưởng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trầm xuống, cúi đầu nói:"Thần Quân, ngươi...... Có từng thu phục nữ yêu chưa?"
"Ân?...... Từng có."
Tâm Đóa Đóa nhất thời nhộn nhạo, khẩn trương nói:"Có hồ ly... hay không?"
Chu Tước nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của nó, cảm thấy rất đáng xem."Có lẽ có, thu phục nhiều lắm nên ta nhớ không rõ ."
Hốc mắt Đóa Đóa nhanh chóng tụ tập nước mắt, xì xì liền chảy xuống, chỉ chốc lát sau, chóp mũi ửng đỏ.
Chu Tước nhịn không được dùng tay lau đi nước mắt cho nó, hỏi:"Lại làm sao vậy?"
Tiểu hồ ly khổ sở cuộn mình đứng lên,"Mẫu thân của ta...... Ô ô...... Ta chưa từng nhìn thấy mẫu thân, có thể đã bị ngươi thu phục hay không a, ô ô ô!"
Bả vai gầy nhỏ rung lên , rõ ràng là bộ dáng đáng thương, nhưng lại lộ ra đáng yêu, Chu Tước bỗng nhiên rất muốn ôm hắn, nhìn hắn trong chốc lát mới nói:"Sẽ không , ta thu phục nữ yêu cũng không có tương hợp cùng linh lực của ngươi, hơn nữa......Mẫu thân của ngươi nhất định sẽ không là loại yêu vật làm chuyện ác."
Tiểu hồ ly giơ lên tiểu móng vuốt chùi chùi hai mắt, một chút liền cười ra tiếng,"Thật sự nha, là ta hay nghĩ, Thần Quân đừng nhìn ta, khóc thành như vậy, xấu muốn chết!"
Xoã tung đuôi to, thân thể nho nhỏ cuộn lại, giống như một quả cầu tuyết trắng.
Chu Tước rốt cục nhịn không được mỉm cười đem tiểu hồ ly ôm trong tay, ngón tay thon dài vuốt ve bộ lông mượt mà của Đóa Đóa, lông màu ngân bạch sáng bóng như nguyệt, cảm giác thật thích thú.
Đóa Đóa bỗng nhiên thấy cả người như nhũn ra, thân thể run mạnh, ngay cả cái tai lông xù cũng phát run.
"Không xấu, nhìn rất đẹp."
"A," Sauk hi Chu Tước nói như vậy một lúc, Đóa Đóa ngẩn ra, lập tức cảm thấy mặt nóng lên, trong đôi mắt đen sáng ngời tựa hồ đọng nước.
Lần đầu, được ca ngợi làm cho Đóa Đóa rất cao hứng.
Lần đầu, Chu Tước phát giác mình đã mềm lòng.
Việc trước mắt của Chu Tước chủ yếu là hàng yêu, mỗi ngày yêu đan đều gia tăng, cũng đã gần trăm viên.
Đóa Đóa thân mình đã tốt, liền khôi phục hình người, hiện nay lại cùng Chu Tước thân thiết, tâm tính nghịch ngợm của một đứa nhỏ hoàn toàn lộ ra, luôn miệng nói cười, thanh thúy khoái hoạt, làm cho Chu Tước một khắc cũng không rảnh rỗi, nhưng loại cảm giác này đúng là rất tốt, tốt đến mức làm cho hắn không đành lòng đánh gãy .
Thế gian này có nhiều điều mới mẻ như vậy, mỗi một dạng đều làm cho tiểu hồ ly hưng phấn không thôi, Đóa Đóa liền khẳng định quyết định xuống núi tìm mẫu thân quả nhiên là chính xác . Nó không rời khỏi Chu Tước, đồng thời, giống như có rất ăn ý, Chu Tước cũng không nói hoặc có biểu hiện muốn nó rời đi.
Đóa Đóa rất tình nguyện ở bên cạnh Chu Tước, có lẽ ở bên người hắn có thể gặp được mẫu thân. Không thích một mình mù quáng đi tìm, ở bên người Chu Tước, giống như có một loại kiên cường để dựa vào, làm cho nó bất giác càng sợ hãi nỗi cô đơn.
"Thần Quân...... Thần Quân......" Tiếng kêu mềm yếu khiến người khác không thể chống cự..
"Chuyện gì?"
"Ngươi thử nói nương của ta có bộ dáng gì nha, ngươi nói ta có khả năng tìm được nương không? Ta đã xuống núi lâu như vậy , một chút manh mối đều không có."
"......" Chu Tước cuối cùng biết rõ nguyên nhân tiểu hồ ly xuống núi, nhưng vấn đề trước mắt lại làm cho hắn không nói được gì, trầm mặc trong chốc lát, mới nói:"Cha ngươi cho ngươi xuống núi tìm mẫu thân, không có nói gì với ngươi sao?"
Tiểu hồ ly chu cái miệng nhỏ nhắn,"Hắn nói, nhưng cũng giống như chưa nói."
"Ân?"
"Hắn nói: Gặp mặt tự nhiên nhận được. Chẳng giải thích nha, ta làm sao nhận ra chứ, đó là loại cảm giác gì, một chút ta cũng không biết, vạn nhất...... Vạn nhất loại cảm giác này của ta vẫn không đến thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta cứ đi tìm như vậy sao?"
Vẫn đi tìm không tốt sao, dù sao ta cũng sẽ cùng ngươi...... Chu Tước bỗng nhiên bị loại ý niệm trong đầu làm hoảng sợ, khi nào thì bắt đầu , hắn lại muốn ở cùng tiểu hồ ly ?
"Thần Quân, ngươi nói gì đi?" Đóa Đóa kéo kéo tay áo hắn.
Chu Tước khụ vài cái, vẫn chưa khôi phục sự khiếp sợ, không được tự nhiên nói:"Nên tin tưởng lời nói của cha ngươi, ắt hẳn là có đạo lý ."
Chẳng lẽ là lời nói của Tinh Quân ảnh hưởng hắn? Bởi vì tiểu hồ ly là cùng mình hữu duyên, nên mới sinh ra tâm tư thân cận? Có lẽ là vì hắn là người đơn thuần hiếm có trong thế giới này nên mới đánh động tâm tư mình?
Hai người cưỡi mây, nói chuyện câu được câu không, hai mắt Đóa Đóa nhìn xuống nhân gian thấy có một chỗ chợ đặc biệt náo nhiệt, người đông nghìn nghịt, tò mò không chịu được, nên lôi kéo Chu Tước nhìn.
"Đi thôi đi thôi, Thần Quân, ta muốn xem một chút, có được không?" Tiểu hồ ly cười đến nhu thuận, một đôi mắt sáng ngời biểu hiện lấy lòng.
"Được rồi, nhưng không thể ở lâu." Biết rõ nhanh một khắc, là đã cứu Huyền Vũ một khắc, nhưng đôi mắt trong suốt tình thuần đầy ao ước chăm chú nhìn mình, trong lòng Chu Tước không thể kháng cự, chỉ có thể theo nó xuống, ẩn đi tiên khí, lẫn vào người trong chợ.
Ven đường đều có liên tiếp các cửa hàng phồn hoa, người qua người lại, toàn bộ chợ thật náo nhiệt.
"Oa, đây là cái gì, a, ngươi xem, sao lại có thể động như vậy, là pháp thuật phải không?" Đóa Đóa lớn tiếng tán thưởng, vây quanh cái đèn cung đình đang chuyển động, không chịu rời đi.
Chu Tước liếc mắt một cái đã nhìn ra, ánh nến trong đèn tỏa ra nhiệt khí sẽ làm giấy phiêu động, đèn cung đình sẽ tự quay, hình vẽ bên trong sẽ trở nên sống động. Chỉ là thủ thuật của người phàm, có pháp thuật gì đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top