3.2

     Vì ngồi trên xe tận mấy tiếng đồng hồ nên Đỗ Ninh có chút mệt mỏi. Khi đến được chỗ cần đến cũng là lúc lên giờ trưa.
Đỗ Mộc thấy Đỗ Ninh từ xa đi lại liền vui mừng chạy ra đón.
"Em, em không sao đấy chứ".
"Hì, không sao cả".
Đỗ Ninh xua xua tay ra vẻ vẫn ổn.
Đúng vậy, cậu tìm được anh trai của mình rồi. Chỉ là khi gặp được anh vẫn còn trong tình trạng hoảng loạn vội đưa địa chỉ cho cậu rồi chạy đi. Trong đó có ghi rõ số điện thoại và dặn dò kĩ là không được nói với ai, vì lo lắng cho anh nên cậu quyết định làm theo. Bây giờ thấy anh trai vui vẻ trở lại, cậu cũng bớt phần nào lo lắng.
"Bụng anh hình như to lên rồi".
"Ừm".
Đỗ Mộc cười trừ dùng tay xoa xoa bụng mình. Anh mang thai rồi, cậu cũng biết vì cả hai đã trao đổi với nhau qua tin nhắn. Cha đứa bé là ai thì vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn. Tuy tò mò nhưng Đỗ Ninh vẫn rất hạn chế nhắc về chuyện cũ, sợ làm anh nhớ lại chuyện không vui, điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là ở bên chăm sóc anh.
"Đi đường xa có mệt không, vào nhà tắm rửa đi rồi ăn cơm".
"A, dạ được".

Căn nhà cấp 4 được xây dựng theo kiểu xưa, tuy cũ kĩ nhưng được dọn dẹp đầy đủ nên rất sạch sẽ, tạo cho người khác cảm giác ấm cúng. Căn nhà này lại không quá to, và có ba phòng. Đây là tài sản duy nhất của bà ngoại để dành lại cho hai anh em cậu có chỗ nương tựa khi gặp chuyện.
Ngày qua ngày cả hai vẫn sống một cuộc sống bình dị như thế. Vì ở đây là làng quê nên rất khó kiếm được công việc có lương tốt như thành phố. Ban ngày Đỗ Ninh trồng rau để đem bán, nếu ai cần người giúp cậu đều đi. Nhờ vào tiền tiết kiệm lúc còn làm ở Lâm Gia nên cuộc sống tạm thời không quá thiếu thốn. Đỗ Mộc thường ở nhà làm việc nhà, lúc cái thai còn nhỏ anh cũng thường ra đồng giúp cậu, nhưng càng ngày nó càng lớn nên rất bất tiện. Cậu biết Đỗ Mộc rất kị Lâm Gia, mỗi lần nhắc đến anh cũng đều giật bắn người. Vì từng gặp chuyện ở thành phố, nên Đỗ Mộc có vẻ khá sợ về nơi ở cũ. Đỗ Ninh cũng hiểu cho anh, cậu dự định chờ anh từ từ hồi phục tinh thần rồi sẽ lên thành phố làm lại từ đầu. Chắc là không thể quay trở về Lâm Gia rồi, cậu khá nhớ Lâm Trạch, không biết thằng bé học hành ra sao rồi nhỉ, có khoẻ mạnh không, cũng đã bốn tháng rồi mà.
Hôm nay, vẫn như mọi ngày Đỗ Mộc loay hoay ở trong bếp từ sáng, liền nghe tiếng cửa mở, tiếng bước chân chậm chạp tiến vào, anh liền chạy ra đón.
"Em về sớm...".
Vừa thấy người phía trước, anh liền trợn trừng hai con mắt, há hốc mồm dáng vẻ không ngờ tới.
"Lâm Việt... Sao... Sao anh".
Người đàn ông to lớn càng tiến lại gần. Con mắt diều hâu của hắn hết nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, lại nhìn xuống chiếc bụng to bất thường. Đỗ Mộc lùi lại đằng sau, khuôn mặt trái xoan giờ đây đã lấm tấm mồ hôi, anh đã khóc tựa bao giờ.
"Em trốn kĩ hơn tôi tưởng đấy, Đỗ Mộc, em thành công chọc điên tôi rồi".

Trời hôm nay có vẻ khá dễ chịu nên Đỗ Ninh đi làm về trễ hơn mọi ngày. Vừa về tới nhà đã thấy sự yên ắng bất thường. Đúng là trong nhà không có ai thật, anh ra ngoài rồi sao.
"Anh à, anh có ở nhà không vậy".
"Đỗ Mộc có chuyện nên anh ấy đi rồi".
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên. Đỗ Ninh vừa quay đầu lại liền thấy có người đứng dựa vào cửa. Trên tay hắn còn cầm điếu thuốc chưa tàn hết, ánh mắt u ám phức tạp.
"Là Lâm Trạch à, sao em lại... ở đây".
Dáng vẻ bây giờ của hắn khác quá, làm anh suýt nữa không nhận ra. Lẽ ra anh nên vui mừng vì được gặp lại Lâm Trạch lần nữa, nhưng ánh mắt của hắn nhìn anh... giống như là một con sói muốn bắt lại con mồi đã bỏ trốn vậy.
"Sao anh lại bỏ đi".
"Hả..., Em có muốn vào nhà uống nước không".
"Được".
Vừa quay đầu toang định bước đi.
"Bốp", mốt cú đập sau gáy khiến Đỗ Ninh bất tỉnh, ngã người ra phía sau. Lâm Trạch ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, vùi đầu vào cổ Đỗ Ninh mà không muốn dứt ra, không ngừng hít lấy hương thơm của anh, mùi hương mà hắn đã trông mong từng đêm.
"Anh lại gầy thêm rồi, không sao đâu em sẽ chăm sóc anh mà".

*Dãy phân cách*.

Đỗ Ninh chậm chạp mở mắt, những kí ức trước khi bất tỉnh dần dần hiện rõ. Anh đảo mắt một vòng đánh giá, đây không phải là phòng của Lâm Trạch vậy là...
"Cạch".
Cánh cửa mở ra, một thân thể quen thuộc xuất hiện. Trên tay hắn cầm một cái khay.
"Tỉnh rồi à, vậy thì ăn cháo đi".
Đỗ Ninh muốn chạy lại hỏi chuyện Lâm Trạch, liền phát hiện cổ chân mình bị xích lại. Trông khi anh đang hoang mang, hắn càng tiến lại gần hơn với vẻ mặt khoả mãn.
"Lâm Trạch sao em...".
Hắn chìa thìa cháo ra trước miệng anh.
"Anh ăn cháo trước đi đã".
Đỗ Ninh chần chừ mãi mới chậm rãi đớp lấy ngụm cháo đầu tiên. Ánh mắt vẫn mở to tròn nhìn hắn. Lâm Trạch yêu chết cái vẻ ngoan ngoãn này của anh.
"Em trêu anh thôi, ăn hết bát cháo này em sẽ mở khoá cho anh mà".
Hắn lại thôi phục lại vẻ mặt vốn có, dựa cả người vào anh để làm nũng như cún con. Đỗ Ninh thở dài một hơi liền ăn ngụm cháo thứ hai, anh biết là cậu rất ngoan mà, sẽ không làm anh khó chịu đâu.
"Để anh tự múc ăn đi".
"Anh ăn tiếp đi".
Đến muỗng cuối cùng, Lâm Trạch mới dẹp cái tô sang một bên.
"Nè, em đừng đùa nữa, thả anh ra đi, anh Đỗ Mộc sẽ lo lắng cho anh lắm".
Thứ đáp lại anh không phải là giọng nói của hắn, mà là đầu lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng. Không ngừng càng quét mọi ngóc ngách. Đỗ Ninh bất ngờ, dùng hai tay đập loạn xạ vào lòng ngực Lâm Trạch, eo anh bị hắn ghì chặt nên không dứt ra được.
"Ưm~...". Cuối cùng Lâm Trạch cũng buông tha cho anh, Đỗ Ninh thở mạnh lấy hơi.
"Tốt nhất anh không nên nhắc lại việc bỏ đi với em".
Ánh mắt hắn hờ hững, đe doạ không một chút gợn sóng, khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc nãy. Đỗ Ninh trợn trừng con mắt mà nhìn hắn.
"Em... Em...".
"Em tìm anh tới phát điên đấy".
Một tay hắn so bầu ngực mềm mại, một tay đưa xuống bóp lấy cái mông đẩy đà của anh. Đỗ Ninh hất cả người Lâm Trạch ra, muốn bỏ chạy ra khỏi cửa, nhưng sợi xích dưới chân làm anh té ngã nhào ra sàn. Hắn cúi người xuống nhìn Đỗ Ninh, miệng vẫn không ngừng cười khúc khích, liền ôm anh lên.
"Cút!".
Đỗ Ninh trừng mắt nhìn Lâm Trạch.
"Rầm".
Hắn ném cả người anh xuống giường. Không ngừng liếm láp quanh vùng cổ, bàn tay hắn mò vào trong mà nghịch đầu ti.
"Lâm Trạch, Lâm Trạch em...".
Hai tay Đỗ Ninh không ngừng dãy dụa, lực bất tòng tâm mà vang xin hắn.
Chiếc áo bị vén cao lên, đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong không ngừng liếm mút. Hắn ngồi dậy, cởi chiếc áo mình vứt sang một vó. Ánh mắt Đỗ Ninh căm phẫn mà nhìn hắn. Lâm Trạch cởi quần anh ra, bèn đem hai chân anh để vòng qua eo mình, trong tư thế khó tả này có ngu mới không biết hắn định làm gì. Đỗ Ninh cảm thấy xấu hổ, anh cắn chặt môi nhìn người phía trên, tay vẫn không quên giữ chặt cái quần lót.
"Lâm Trạch, nếu em dừng lại ta sẽ như cũ...".
"Anh quên đi".
Lâm Trạch xé toẹt cái quần nhỏ trước mặt. Nơi tư mật của anh liền lộ ngay trước mắt hắn.
"Anh giả bộ làm gì cơ chứ, anh cũng cương rồi mà".
Nói rồi hắn dùng tay búng một cái vào côn thịt anh. Đỗ Ninh nhục nhã mà nhắm chặt mắt, đến lúc này Lâm Trạch mới để ý đến cái lỗ nhỏ bên dưới côn thịt. Hắn liền thích thú mà nhìn chăm chú hơn. Hai ngón tay nghịch ngợm mà đưa vào trong. Đỗ Ninh giựt mình dùng hai tay đẩy cánh tay hắn ra, trên mặt anh là lấm tấm nước mắt từ bao giờ.
"Bốp".
Một cái tát giáng xuống gương mặt điển trai của Lâm Trạch. Động tác hắn dừng lại, ngón tay bên trong được rút ra. Lâm Trạch bước thẳng ra ngoài, bỏ lại anh với bộ quần áo rách nát. Tới khi tiếng đóng cửa vang lên, Đỗ Ninh mới hoàn hồn trở lại. Anh nằm dài ra giường, dáng vẻ bất cần đời.
"Hức... Hức...".
Tiếng khóc nấc vang lên, Đỗ Ninh dùng bàn tay của mình đặt ngay lên ngực, đau quá, thật sự rất đau.
"Cạch". Tiếng cánh cửa được mở ra, Đỗ Ninh không còn sức để nhìn xem ai đang vô. Lâm Trạch bước tới ôm chầm lấy anh.
"Thả anh ra đi... ưm".
Môi anh một lần nữa bị hắn hôn lấy, đầu lưỡi không ngừng đẩy ra đẩy vào, tình trạng bây giờ không khác hẳn ban đầu là mấy. Nhưng mà... Nhưng mà...
Lâm Trạch bị anh cắn đau liền nhả ra, trên môi còn vương máu đỏ. Đỗ Ninh móc họng nôn khóc, nôn kháo, trông rất khổ sở.
"Không kịp đâu anh nuốt rồi".
"Lâm Trạch, Lâm Trạch mau đưa thuốc giải cho anh".
"Không có".
Nói rồi, hắn ôm chầm lấy anh, nhẹ nhàng cúi xuống liếm đầu vú, còn không quên trêu trọc cậu em phía dưới. Đỗ Ninh không dãy dụa, anh biết mình không xong rồi. Hai ngón tay Lâm Trạch khép lại, đưa vào miệng bướm mà trêu trọc. Cái huyệt non như được kích thích mà càng tiết thêm nhiều nước. Cánh bướm no đủ không ngừng mút lấy ngón tay hắn mà lấy lòng. Khi đã nới lỏng đủ, Lâm Trạch rút ngón tay ra, nước dâm theo đó mà kéo dài thành một sợi chỉ. Hắn đưa ngón tay mình lên miệng mà mút lấy. Đỗ Ninh chỉ biết nhìn hắn, ánh mắt anh căm phẫn không thôi.
"Cốp".
Tiếng dây nịt bị vứt sang một bên, côn thịt cương cứng dần hiện rõ trước mắt anh. Trái với chủ nhân của nó, màu sắc côn thịt rất xấu, còn có những đường gân bao quanh.
"Em...dừng lại còn kịp".
"Sẽ không có chuyện đó đâu".
Lâm Trạch nắm chặt lấy xương hàm anh.
"Mút đi".
Đỗ Ninh không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn. Hắn bực bội liền cạy môi anh, một nửa cây côn thịt được đút vào. Lâm Trạch thở ra một hơi thoả mãn, chiếc miệng nhỏ của anh vừa nóng vừa mềm mại.
"Ưm...".
Đầu Đỗ Ninh bị hắn dùng tay định hình, đưa ra đưa vô dương vật khô to, lông mu của hắn chỉa hẳn vào mặt anh, rất đau. Phía dưới, nước dâm đã chảy thành một vũng, thấm ướt cả cái nệm. Lâm Trạch dùng chân đạp lên côn thịt còn non nớt của anh. Trong tư thế xấu hổ như thế một hồi lâu, hắn mới bắn ra, tinh dịch tanh hôi đặc sệt vương vãi khắp miệng Đỗ Ninh, còn rớt xuống dưới ngực, một số còn bị anh nuốt phải do bị sặc. Đỗ Ninh liền bò đến cạnh giường, nhả hết đống đó ra, anh càng ho dữ dội, nước mắt anh càng rơi nhiều thêm.
"Khốn nạn... Hức".
Hai tay Lâm Trạch giữ chặt eo Đỗ Ninh, côn thịt trêu trọc mà ma sát miệng huyệt, tuy không hẳn là cắm vào nhưng cũng đủ khiến anh khổ sở. Nước dâm ra càng nhiều, nhiễu đầy lên côn thịt.
"Phụt".
Một cái lúc cán, máu trinh chảy dài xuống bên đùi. Huyệt non co thắt chặt đến nỗi hắn phải rít lên một tiếng, Đỗ Ninh đau đến nổi côn thịt liền mềm xuống.
"Đau... Đau quá, rút ra đi".
"Thả lỏng".
Lâm Trạch cũng biết là anh rất đau, nên dừng lại một chút cho anh thích ứng, coi như cũng có tình người.
"Ngoan, anh thả lỏng đi".
Khi thấy anh dần thả lỏng, hắn càng đút vô sâu hơn. Vách huyệt mềm mại, ấm nóng dần dần tiếp nhận quy đầu. Cơn đau qua đi, điều Đỗ Ninh có thể cảm nhận được bây giờ là nhiệt độ đang tăng lên. Nóng, nóng quá đi. Anh thở dốc, đuôi mắt đẫm lệ mà nhìn hắn. Lâm Trạch biết anh đã ngấm thuốc, hắn nhẹ nhàng đưa đẩy côn thịt, vừa rút ra lại muốn đút vô. Đỗ Ninh sao có thể chịu nổi kích thích mãnh liệt như này. Anh ngứa ngáy vắn vẹo hông.
"Đừng...".
Hai bầu ngực như có hàng ngàn con kiến quay quanh, được hắn thô bạo chạm vào. Cả người anh nóng rực, muốn... muốn được hắn chạm vào nhiều hơn thế nữa, thật thoải mái. Phía dưới côn thịt vẫn như cũ mà chậm rì rì dập vào rút ra, không giảm được cơn ngứa ngược lại càng làm Đỗ Ninh khó chịu hơn. Phía này, Lâm Trạch tuy rất khó chịu, dương vật cương cứng phát đau, nhưng hắn vẫn muốn được thấy anh vang xin hắn.
"A... Muốn... muốn nữa".
"Anh muốn gì, nói em nghe đi".
Nói rồi, Lâm Trạch liếm lấy vành tai đang đỏ ửng của anh. Bàn tay hư hỏng cửa hắn đưa lên thô bạo mà bốp lấy bầu vú mềm mịn, ngón tay ngắt lấy đầu ti đỏ chót một cái đau điếng.
"Mau cầu xin em thao anh đi".
"Cút...".
Nói rồi dùng tay đẩy hắn ra, không những hắn không suy nhê gì mà động tác của anh còn như mèo con làm nũng. Tác dụng thuốc ngày càng lớn, Đỗ Ninh trừng hai mắt to tròn về phía Lâm Trạch. Nhưng vẫn phải công nhận sức chịu đựng hắn rất lớn, nếu đổi lại là người khác thì chắc có lẽ đã chịu thua từ lâu.
"Làm anh... đi".
"Làm như nào, anh phải nói rõ ra em mới biết".
Âm hộ bên dưới rỉ càng nhiều nước, ngứa ngáy không ngừng, cả người nóng hổi khó chịu. Lại bị thằng nhóc này bắt nạt.
"Đưa côn thịt của em vào sâu bên trong anh đi... A!".
Vừa nghe được giọng nói nũng nịu của anh, hắn như máy khâu mà dập từng nhịp liên hồi vào sâu bên trong. Hai viên tinh hoàng chỉ hận không thể chui cả vào. Cả người Đỗ Ninh rung lắc theo nhịp đâm rút của hắn, bờ mông căng mọng mà hôn lấy từng cơ ngực săn chắc.
"Từ từ... Thôi... Hic".
Lâm Trạch lúc này tinh trùng đã dồn lên tới não. Hắn như không nghe mà càng dập mạnh hơn, nước dâm nhoe nhoét cành làm chỗ giao hợp thêm nhày nhụa.
"Phạch... Phạch...".
Âm thanh xấu hổ thiếu điều muốn làm Đỗ Ninh chui xuống gầm giường, hai tay anh giãy giụa muốn đẩy đầu hắn ra. Vòng eo lực điền không ngừng dập sâu vào bên trong. Vì đây là lần đầu tiên được nếm trải tình dục nên Đỗ Ninh không ngậm được mồm, nước dãi cứ theo đấy mà chảy ra khỏi miệng, bộ dạng anh lúc này trông dâm đãng không thôi.
"Anh thích em đúng không".
"Đừng nói nữa mà...".
Sự thật mình chôn sâu bao nhiêu năm tự nhiên lại bị nắm bắt, Đỗ Ninh thật sự không muốn mối quan hệ của cả hai người trở nên như này, nếu trở về được như lúc xưa thì hay biết mấy.
"Tôi chưa bao giờ thích cậu".
Giọng điệu anh trở nên khác hẳn, không chịu khuất phục trước hắn, cả cách xưng hô cũng thay đổi, hắn có cảm giác như anh ngày càng lạnh nhạt với mình. Lâm Trạch cười lạnh, không ngừng gia tăng tốc độ, nhanh đến nỗi anh có chút đau.
"Ưm... a... Khốn khiếp".
Bướm non co rút mãnh liệt, liền phun một tràn nước dâm trắng đục, hắn biết anh đã ra, nhưng vẫn như cũ mà không dừng lại. Môi âm hộ bị chơi kịch liệt đến nổi bị lật hẳn ra bên ngoài. Cao trào này qua đi, lại có cao trào khác ập đến. Đỗ Ninh ngậm chặt miệng, tựa hồ ngậm đến rách.
"Nhả ra, em muốn nghe tiếng anh rên".
"Cút...!".
Lâm Trạch cười trừ, liền dùng nước dâm men theo đường cong của mông mà chạm vào miệng huyệt. Một ngón tay đột ngột cắm vào trong, hắn cảm nhận được nó thít như nào.
"Phụt".
Tinh dịch lỏng lẽo của anh bám đầy cơ bụng hắn, tựa hồ còn dính một chút lên mặt. Hai ngón tay khép lại đưa vào sâu hơn. Hai cái lỗ bên dưới đều phải chịu dục vọng, Đỗ Ninh không còn sức mà ngã nhào vào lòng ngực hắn, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Còn Lâm Trạch thì chỉ hận không có hai côn thịt để làm nát hai cái lỗ dâm này. Cuối cùng hắn cũng ra, tinh dịch đặc sệt lấp đầy cái bướm non hồng hào, tựa hồ còn tràn ra ướt đẫm một vùng nệm. Chưa kịp để Đỗ Ninh hoàn hồn, côn thịt đã chui tọt vào bên trong cái lỗ đằng sau.
"Không... không muốn... hức".
Lâm Trạch đưa đẩy hong, tuy là rất chặt nhưng hắn không chịu nổi.
"Ưm... a...".
Đỗ Ninh đau đến nổi nhắm chặt mắt, hình như, hình như trời càng ngày càng tối, anh ngất xỉu tại chỗ, hình ảnh trước khi ngất của anh chỉ là vẻ mặt bàng hoàng của hắn.

Chuyện đó cũng qua rất lâu rồi, bao lâu rồi nhỉ hơn nửa năm rồi chăn. Đỗ Ninh nhìn xuống người trong lòng, nhẹ nhàng mà vuốt tóc hắn, anh bị chính hắn giam cầm. Tuy sợi xích đã được tháo ra từ lâu, nhưng ngoài căn biệt thự này ra thì anh không được phép đi đâu, đây là căn nhà riêng của Lâm Trạch, hắn chuyển lên đây để tiện cho việc học. Ban ngày hắn đi học, trong nhà chỉ có bà quản gia lo hết mọi việc, ngoài cổng thì có vệ sĩ đứng canh hòng anh chạy trốn. Ban đầu Đỗ Ninh quyết liệt muốn trốn chạy, nhưng cuối cùng kết quả vẫn bằng không. Từ từ anh cũng tiếp nhận nó, anh sống nhưng vẫn không biết ngày mai của cả hai ra sao, Lâm Trạch cũng không thể giam cầm anh mãi được. Suy nghĩ liên miên một hồi anh chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.
"Rầm".
Tiếng động lớn làm Đỗ Ninh thức giấc, người nằm bên cạnh đã đi từ lâu. Có tiếng đồ vật bị đập vỡ.
"Cạch".
Cửa phòng được mở ra, người phụ nữ hoảng hốt chạy đến bên anh. Lý Nhu đưa bàn tay mình lên trán, bàng hoàng nhìn Đỗ Ninh.
"Con, con không sao đấy chứ".
Từ cổ cho tới ngực, khắp người anh là toàn là những vết đỏ sắc tình. Đỗ Ninh chưa hiểu chuyện gì, nhìn Lâm Phu Nhân lắc lắc đầu. Bà nắm lấy tay anh.
"Từ nay Lâm Trạch không thể làm hại con rồi, Đỗ Ninh cho dì xin lỗi nhé, đáng lẽ ra dì phải phát hiện sớm hơn".
Lâm Trạch bị ba hắn tống ra nước ngoài ba tháng. Lúc đi hay lúc về cũng vậy, hắn đều không có hi vọng anh sẽ ở lại vì mình.
Từ trên xe bước ra, hắn đi một vòng đánh giá, đúng là không có ai thật. Lâm Trạch cười trừ bước vô nhà chính, nó vẫn sạch sẽ như ngày nào, nhưng không có người đó thì mọi thứ cũng chỉ là đồ vật vô chi vô giác, lạnh lẽo vô cùng. Hắn ngồi sụp xuống, không còn hi vọng.
"Em muốn ăn chút cơm không".
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Lâm Trạch ngước nhìn, khuôn mặt mà cậu hằng mong muốn hiện lên. Cánh tay Đỗ Ninh bị kéo ngã nhào người vào lòng hắn, đúng vậy không phải ảo giác. Anh thật sự ở lại, ở lại vì hắn.
-----------------------------------------------------------
- Dạo này lười viết quá nên nếu nó không hay hay còn nhiều sai sót mấy bà góp ý với thông cảm giùm tui nhen.
- Chắc phải dừng một thời gian quá, đợi khi nào tui lên rank tui sẽ chuyên tâm viết tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top