2.

  Note: Có song tính, 1x1, truyện chỉ được đăng tại Wattpad, vui lòng ủng hộ tác giả nhé.
-----------------------------------------------------------
   Ở trường cấp ba Đại Thành không ai là không biết tới Mạc Việt, có ba mẹ là nhà tài phiệt, chú lại là hiệu trưởng nên chả ai dám đụng đến hắn, là kẻ có quyền có thế nên có hơn nửa số nam sinh trong trường là bạn bè. Mạc Việt lại được ông trời ưu tiên cho nhan sắc, khuôn mặt góc cạnh với những đường nét sắc bén, tuy có phần hơi đểu, bù lại rất được lòng nữ sinh. Còn Phương Mộc thì ngược lại, cậu dáng dấp thấp bé, tuy khuôn mặt khá thanh tú, thuộc kiểu người không thích chơi thể thao nên có rất ít bạn bè, nam sinh trong trường càng không thích kiểu người ẻo lã như cậu, nếu không phải Phương Mộc có điểm số cao nhất trường thì chắc có lẽ cũng không ai chú ý. Hôm nay trong lúc ăn trưa, Phương Mộc bị một đám nam sinh rủ đi chơi bóng rổ, thực chất chỉ muốn cậu làm tay sai đi nhặt bóng nhưng cậu từ chối cũng không tiện lắm, huống hồ trong đội bóng còn có người mà cậu thích, Phương Mộc liền gật đầu đồng ý. Đúng như cậu dự đoán, nhưng không sao đối với cậu nhặt bóng đỡ hơn là vô sân nhiều lại có thể thong thả nhìn người bên trong chơi, phía này Mạc Việt đang chơi rất hăng nhưng cũng ý thức được có người đang nhìn mình, hắn đánh một vòng cung cho bóng vào rổ nhanh chóng kết thúc trận đấu, phía sau nữ sinh hét lên đầy ngưỡng mộ, nhiều nữ sinh chạy lại đưa nước cho hắn. Mạc Việt quay đầu lại thì không thấy bóng dáng người hồi nãy nhìn mình đâu, mà thôi kệ đi.
     "Đội trưởng, muốn đi làm một kèo với tụi này không?".
     "Thôi đi, tôi ở lại tập luyện một lát các cậu đi đi".
     Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc nên bọn họ cũng không nhiều lời. Bên trong phòng để đồ, Phương Mộc đem bóng cất ngay ngắn vào chỗ cũ, vì mọi người đã về hết nên các ngăn tủ đã chống trơn chỉ chừa lại ngăn của Mạc Việt, chiếc áo của hắn vị văng bừa vào bên trong, bên trên áo còn vương lại mồ hôi. Vừa nãy, cậu nghe nói họ đã đi chơi hết rồi, cái áo này chắc là bị hắn bỏ quên lại, cậu sờ một chút chắc không sao nhỉ. Nghĩ rồi Phương Mộc đưa chiếc áo lên ôm rồi ngửi, mùi hóc môn nồng đậm của đàn ông sộc lên mũi cậu. Vốn dĩ cậu cũng không phải là nam sinh bình thường, phía dưới cậu còn có một bộ phận của con gái chưa phát dục đầy đủ, ngày bé thì không sao, nhưng càng lên cái bướm ngày càng ngứa ngáy, đôi lúc còn chảy dịch nhờn, bởi vì cơ thể dị dạng này mà ba mẹ không thích cậu cho lắm, chỉ có anh trai là thật lòng thương yêu cậu. Lúc trước khi bước vào cấp ba, Phương Mộc vẫn nghĩ mình sẽ lấy vợ rồi sinh con như nam nhân bình thường, nhưng từ khi gặp Mạc Việt cậu liền biết cậu không xong rồi. Chỉ vì quá chú tâm đến chiếc áo trước mắt, mà Phương Mộc quên để ý đến trong phòng còn có người, mắt cậu cứ chăm chăm chú ý đến cánh cửa mà quên để ý sau lưng, phía này nam nhân từ phòng thay đồ bước ra đã thấy một cậu thiếu niên ngồi quay mặt với mình. Trên tay còn cầm chiếc áo của hắn, vốn là người ưa sạch sẽ nên Mạc Việt rất ghét khi ai đụng vào đồ của mình mà chưa được sự cho phép, nhưng nhìn thiếu niên trước mặt lại không nỡ khó chịu với cậu, nhìn phía sau là biết cậu là típ người nhỏ nhắn, hai chân dài cân đối co lại tựa vào ngực, dáng người mảnh khảnh khác xa với kiểu người vạm vỡ như hắn, hắn biết người trước mắt, cậu tên là Phương Mộc. Càng ngửi được mùi hương của nam nhân, Phương Mộc càng không muốn buông bỏ lấy chiếc áo, phía bên dưới, cái bướm non bắt đẩu rỉ nước thấm ra cả quần ngoài. "Xoẹt", tiếng khoá quần được mở ra, cậu lấy tay chạm vào cái bướm còn đang nhoe nhoét nước, đôi mắt vẫn gián chặt lên cánh cửa phòng, mọi hành động của Phương Mộc đều được thu vào tầm mắt của Mạc Việt, nhưng hắn không ngăn cản cậu. Phương Mộc đưa ngón tay thon dài mảnh khảnh vào trong lỗ huyệt hồng hào, cậu ít khi tự làm nhưng không phải là không có, lại chỉ dám dùng tay.
     "Ưm~ a... ưm...". Bên trong phòng để đồ tĩnh lặng, lại vang lên tiếng rên trong trẻo của cậu thiếu niên, Mạc Việt càng nhìn càng đỏ mắt, phía dưới cự vậy thô to đã ngẩng đầu từ lúc nào. Ngón tay đâm sâu vào bên trong nhưng không đủ dài để với tới điểm mẫn cảm, Phương Mộc bất mãn không thôi nhưng cậu không dám dùng thứ khác. Răng cậu cắn chặt lấy chiếc áo sơ mi còn mang bản hiệu trường trung học phổ thông Đại Thành, để lộ hai bầu ngực trắng mềm mại, vì là người song tính nên có hơi to và nhô ra so với nam nhân bình thường nhưng nếu mặc áo vào thì cũng không để lộ là mấy. Mạc Việt nhịn nãy giờ nếu còn nhịn nữa thì hắn sẽ phát điên mất. Nghĩ là làm hắn đứng dậy nhìn ngắm con mồi một lúc rồi tiến lại gần, Phương Mộc bỗng tự nhiên thấy bất an và lo lắng nhưng chưa kịp để cậu suy nghĩ sâu xa, một bàn tay che lấy mắt cậu, ngón tay mảnh khảnh được thay thế bằng hai ngón tay thô dài. "Ưm", vì sự việc quá bất ngờ nên Phương Mộc không phản kháng được bao nhiêu, đôi mắt lại chỉ còn lại bóng tối làm cho cậu thêm phập phồng lo sợ, chỉ biết cắn chặt môi để không phát ra tiếng, đôi tay cậu mún đẩy cánh tay nam nhân ra nhưng vẫn không si nhê gì. Phía này, tuy là Mạc Việt biết về sự tồn tại của người song tính nhưng rất hiếm gặp, tỉ lệ người song tính lại rất thấp không ngờ hôm nay hắn được chiêm ngưỡng. Cái bướm dâm co rút níu giữ ngón tay hắn khác hẳn với biểu hiện của chủ nhân của nó, Mạc Việt bỗng chạm vào một cái màng liền biết người trước mặt vẫn còn trinh, khoé miệng hắn không cưỡng được mà cong lên, bản tính chinh phục trong hắn được thoả mãn. Phương Mộc mềm nhũn người dựa vào hắn, bất lực mà rơi nước mắt, Mạc Viết cúi người liếm những giọt lệ trên má cậu, ngón tay vẫn hì hục đâm rút càng ngày càng tiến vào sâu hơn trong lỗ huyệt.
    "Thả tôi ra đi...". Hắn không trả lời, chỉ có hơi thở nặng nề đáp lại cậu. Mạc Việt banh hai chân của cậu sang hai bên, vẫn không cho Phương Mộc quay đầu lại nhìn thấy mặt hắn, cái lỗ huyệt bị dang rộng tiếp xúc với không khí càng thêm rỉ nước, hắn rút ngón tay còn đang thấm đẫm dâm dịch ra, xoa lên bầu vú cậu, còn nhéo ngắt tùy ý chơi đùa, hắn muốn làm bẩn cậu. Phía dưới côn thịt thô to cách một lớp quần tay mà chà sát cái bướm non, Phương Mộc ra sức giãy giụa nhưng cuối cùng cũng lực bất tòng tâm.
      "A... ưm~... đừng chà nữa". Côn thịt hăng say mà chà đạp lỗ huyệt, hột le bị ma sát mạnh mà đỏ chót tựa hồ có chút hơi đau, cái bướm non bị kích thích không chịu nổi mà phun nước dính đầy đũng quần người đàn ông phía sau, cuối cùng cũng dừng lại, tiếng khoá quần vang lên, Phương Mộc không nghĩ ngợi nhiều mà bò chòm lên phía trước, hòng bỏ trốn. Phía sau, Mạc Việt nắm lấy cái eo thon tinh tế, thúc mốt cú mạnh vào trong cái bướm dâm, bờ mông căng mọng tựa hồ còn nảy lên chạm vào cơ của hắn. Tuy biết lần đầu sẽ rất đau, nhưng cậu lại không ngờ là nó có thể đau như thế này, đau thể xác một, đau về tinh thần mười, Phương Mộc không nghĩ mình sẽ trao thân cho một tên mà cậu không quen không biết. Trái với đau đớn của người bên dưới, Mạc Việt thở dài đầy thoả mãn, cái bướm non co rút rất sướng, đúng là cái bướm trinh. Nhìn cậu khóc thương tâm như thế, hắn cũng dừng lại cho cậu thích nghi với côn thịt 22cm nhưng chỉ mới vào được một nửa, tay không để yên mà vỗ bôm bốp lên trên cái mông của cậu, tạo thành một mảng đỏ sắc tình, hắn hài lòng mãn nguyệt gật đầu, cái bướm non co rút mãnh liệt hơn, Mạc Việt chịu không nổi mà càng đâm sâu vào bên trong. Trong phòng để đồ không những vang lên những âm thanh "ưm... a... ưm" ngày càng lớn dần, mà còn vang lên những tiếng "phạch phạch" rất đáng ngờ. Vì bị đâm từ đằng sau nên côn thịt đi rất sâu vào bên trong, chạm đến miệng tử cung.
    "Con đĩ này còn có tử cung à". Giọng hắn rất quen, nhưng nhất thời cậu không nhớ ra là ai.
    "Đừng mà, đừng đâm vào trong nữa". Mạc Việt nghe thế càng hăng hái hành hạ cái bướm non, mở miệng tử cung, càng dập cành mãnh liệt, thân thể Phương Mộc đung đưa theo nhịp đâm rút của nam nhân, hai đầu gối quỳ dưới sàn tựa hồ có chút đau.
    "Muốn mang thai con của một thằng xa lạ không, hửm". Nói rồi hắn tích cực mà đâm sâu vào bên trong tử cung, nước dâm nhoe nhoét càng thêm bôi trơn cho hắn thuận tiện dập vào, nghe đến hai từ mang thai mà Phương Mộc sợ đến tái mét cả mặt, người song tính mang thai hoang đã là một tội đồ rồi chứ đừng nói mang thai ở độ tuổi này. "Đừng mà, tôi xin cậu đừng mà". Vừa nghe giọng van xin của cậu lại nghe thấy tiếng rên khe khẽ trong cổ họng, cự vật bên trong vách huyệt cành thêm to lên. Lúc đầu hắn chỉ nói để chọc cậu, nhưng giờ thì hắn muốn rồi, muốn cậu mang thai con của hắn, hắn muốn làm bẩn cậu mãi mãi. Thấy người phía trước càng thêm mềm nhũn nằm ra cả sàn nhà, chỉ có hông là đưa cao lên, ở giữa dương vật càng thêm gắn kết với lỗ huyệt. Hắn biết cậu sắp ra nên gia tăng tốc độ. "A... ưm... từ từ... nhanh... nhanh quá rồi". Phương Mộc càng thêm khóc lóc, hắn lại càng thoả mãn, cuối cùng cả hai ra cùng lúc. Phương Mộc ngã nhào ra nền đất lãnh lẽo mà bất lực, cậu cũng không còn sức hay nói cách khác là không dám quay lại xem người đàn ông là ai, côn thịt vẫn chôn sâu vào trong vách huyệt, cậu trườn người ra phía trước hòng muốn rút côn thịt ra khỏi người mình, Phương Mộc tưởng là xong rồi. Ai ngờ cậu đột ngột bị bế lên, hai chân bị hai tay của hắn bế lấy banh rộng ra, côn thịt bắt đầu chuyển động ở trong tư thế này nó càng thêm đi sâu vào, trên người hắn còn đầy đủ quần áo chỉ kéo mỗi khoá quần, nhưng cậu chỉ còn được mỗi chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, cũng trong tư thế này mà cậu được tận mắt nhìn thấy côn thịt đâm vào rồi rút ra trong cái bướm dâm như thế nào, Phương Mộc ngại ngùng đỏ mặt mà đưa hai tay lên che.
  "A... buông ra... không". Cậu muốn hét lên nhưng cuối cùng những lời thốt ra chỉ toàn là những tiếng rên nũng nịu như mèo con, không có một tí uy lực nào. Người đàn ông bước chầm chậm đi trên nền đất lạnh lẽo, lúc đầu cậu tưởng hắn chỉ đi loanh quanh không ngờ hắn lại đi thẳng đến cái gương ở cửa tủ. Đến khi cậu biết thì hai người đã đứng trước gương từ bao giờ. Hình ảnh phản chiếu bên trong là hình ảnh cậu bị bế lên, khuôn mặt đỏ ửng dâm dục không thôi, tệ hại nhất là chỗ giao hợp bầy hầy, nhưng cái đập vào mắt cậu đầu tiên là khuôn mặt góc cạnh của Mã Điền, trong lòng cậu dâng lên một tí vui buồn, cũng có thất vọng, người mà cậu thích nhất lại đi cưỡng hiếp cậu. Thấy mặt cậu bàng hoàng, hắn không vui liền liếm lấy vành tai đỏ ửng của cậu. "Sao, thấy bản thân dâm đãng trong gương liền không nuốt được à". Vừa nói khoé miệng hắn cong lên nở một nụ cười, ngày thường hắn rất hiếm khi cười, khi cười lại càng tô thêm vẻ đẹp trai, nhưng giờ phút này nụ cười này tỏ vẻ dâm dục khó tả.
   "Mạc Việt... Sao cậu...". Lời bên đầu môi còn chưa kịp thốt ra xong đã bị một đầu lưỡi ấm nóng chen vào, tàn sát vào bên trong, thấy cậu không phản kháng mãnh liệt như lúc đầu hắn vừa ý, tâm trạng liền tốt lên một chút. Côn thịt bị bỏ quên nãy giờ mà càng thêm đâm rút, nước dâm nhiễu đầy ra sàn nhà. Sau khi thoả mãn hắn liền tha cho cái miệng trên của cậu. "A~", Phương Mộc đột ngột bị xoay lại đối diện với hắn, côn thịt vẫn không ngừng nghỉ hì hục cắm sâu vào bên trong, sợi nước miếng còn vương lại bên trên khoé miệng liền bị hắn liếm lấy hôn sâu vào, một lần nữa mà tàn sát đầu lưỡi. Sau vài hiệp hành hạ cái bướm dâm của cậu, côn thịt thoả mãn mà được hắn giấu vào trong quần, tinh dịch bị nhồi nhét vào trong lỗ huyệt nhiều đến nỗi bị tràn ra cả cả ngoài chảy dài lên trên đùi cậu. Mạc Việt kiếm một tấm khăn giấy vo tròn lại, rồi đút vào trong lỗ huyệt ngăn cho tinh dịch chảy ra.
   "Đừng, mang thai mất". Phương Mộc mất sức dựa vào người hắn, khẽ nói.
   "Ừ". Mạc Việt nhàn hạ đáp lại như không có chuyện gì, ngăn cậu không lấy viên giấy ra, vì quá mệt nên Phương Mộc thiếp đi từ lúc nào, hắn buồn chán chơi đùa với hai đầu vú một chút rồi mặc quần áo nghiêm chỉnh lại cho cậu.
*Dãy phân cách*.
    Phía trong phòng vệ sinh bị bỏ hoang của một trường cấp ba, có một thiếu niên quỳ sụp gối xuống nền đất ở trước mặt cậu là côn thịt thô to của nam nhân. Mạc Việt ngồi trên thành cầu nhìn người phía dưới mở to mắt nhìn mình. "Liếm đi", một giọng nói trầm ổn vang lên còn chứa đựng một tí sự lạnh lùng, hôm nay tâm trạng hắn không tốt sao, Phương Mộc nghĩ thầm. Cái miệng nhỏ của cậu nuốt trọn lấy quy đâu to như quả trứng gà, rồi từ từ mút đấy phần thân, từ từ quanh côn thịt không đâu là không vương nước dãi của cậu, má cậu hóp lại, cái miệng nhỏ ẩm ướt di chuyển đưa ra rồi đẩy vào. Từ khi chuyện đó xảy ra cách hai ba ngày là hắn gọi cậu đến một lần, hắn cũng có mặt ôn nhu, cũng có mặt tinh tế, càng ngày cậu càng lún sâu vào hắn có giãy giụa cũng không thoát được. Mạc Việt, hắn hôm nay có chút bất thường, hắn hôm nay có chút không dễ đụng. Lưỡi Phương Mộc đưa đến liếm láp hai viên tinh hoàng, sau một hồi đưa đẩy làm cậu mỏi nhừ cả vòm họng, cuối cùng hắn cũng ra vì bị hắn ghì chặt đầu đẩy vào nên trong miệng cậu toàn là hương vị nam nhân, một chút tinh dịch còn chảy thẳng xuống cổ. Phương Mộc còn đang loay hoay không biết làm sao.
   "Nuốt", chỉ một từ, một từ mang tính uy hiếp, Phương Mộc hơi sợ liền nuốt thẳng xuống, một mùi tanh nồng còn vương trên miệng. Bây giờ là giờ trưa, mọi người đều đi ăn cơm hết rồi, chỉ có cậu là bị hắn lôi đầu đến đây khi vừa mới hết tiết. Nhìn người phía dưới vờ như không biết chuyện gì mở hai mắt to tròn nhìn mình, Mạc Việt dùng mũi giày đạp lên trên đũng quần cậu, tùy ý mà chơi đùa.
   "A, đừng...". Phương Mộc nắm lấy chân hắn đẩy ra, nhìn cậu khóc như thế hắn cũng dừng lại.
  "Lên đây". Nói rồi hắn vỗ lên đùi mình, cậu ngoan ngoãn làm theo, khi đối diện với Mạc Việt, hắn càng nhìn cậu chăm chú, mà ánh mắt này lại là ánh mắt uy hiếp, Phương Mộc có tí không thoải mái mà quay mặt đi liền bị bàn tay của người đàn ông giữ lại. Hắn vỗ bôm bốp lên chiếc mông cậu.
  "Đĩ dâm, mẹ kiếp, tìm thấy thằng khác rồi à". Cậu vẫn không hiểu chuyện gì, đần ra cả mặt, hắn cười khảy càng dùng lực mạnh hơn. Cái mông bị đánh đau không sao tả nổi, Phương Mộc liền trực tiếp hôn lên trên môi hắn mà lấy lòng, phía dưới côn thịt cách một cái quần mà ma sát cái bướm dâm. Sáng nay, Mạc Việt đi học sớm, liền thấy một màn thằng đàn ông khác đang hôn trán bé cưng của hắn. Tâm trạng của hắn đến giờ phút này ổn hơn một tí nhưng cũng không khá là bao. Kể ra lý do hắn thành công làm cho Phương Mộc có một tràn cười, đấy là Phương La anh trai của cậu thôi. Hết giờ ăn trưa mọi người ai về lớp nấy, chỉ có dáng đi của Phương Mộc có chút không được thoải mái. Vài tháng sau đó, cả hai thi đại học, kết quả học tập của Phương Mộc tuy có kém hơn một chút nhưng vẫn còn cao điểm chán, Mạc Việt phải gánh việc gia đình trên lưng còn Phương Mộc phải bảo lưu kết quả học tập vì đột ngột mang thai. Gia đình cậu không mấy để ý mà tùy tiện gả cậu ra cửa, xem như bán lại cho Mạc Việt, chỉ có anh trai cậu là thành tâm chúc phúc, ba mẹ Mạc Việt cũng đối xử rất tốt với cậu. Một năm sau, cả hai đã có một cậu con trai bầu bĩnh khá đáng yêu, Phương Mộc tiếp tục đi học, Mạc Việt được ba mẹ giao cho việc của công ty, cả hai cùng sống một cuộc sống bình dị như bao người giàu khác...
-----------------------------------------------------------
- Ai đọc tới đây chắc cũng phải kiên trì lắm, tại dài quá mà, hehehe.
- Truyện flop quá, nếu không được hưởng ứng thì tôi cũng nản lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top