Chương 2: "Sau này gặp mặt."
Mùa đông Giang Nam tới muộn, nhưng lại dịu dàng hơn nhiều so với mùa đông khắc nghiệt ở Kinh Thành. Bất quá, thân hình Sư Thanh Huyền lại nhỏ bé, kém xa trước đây, y vẫn mặc một bộ y phục dày dặn.
Yêu Hương Viện bên này, Phượng Đàn cô nương cũng quan tâm sợ y lạnh, chuẩn bị tốt canh gừng khử lạnh, đem cái bếp lò nhỏ đốt lên, trong phòng thoáng chốc bỗng trở lên ấm áp dễ chịu.
"Công tử ngồi hồi lâu, hiện nay còn cảm thấy lạnh không?". Phượng Đàn gọi thị nữ bưng tới mấy món điểm tâm, tay kia lại pha trà cho Sư Thanh Huyền.
"Không được." Sư Thanh Huyền lắc đầu, y rất tự nhiên cầm lấy một khối bánh ngọt nếm.
Bánh của Phượng Đàn cô nương ở bên này, bên ngoài có tiền cũng mua không được, ngọt mà không ngán, kiểu dáng mới lạ, hợp với khẩu vị Sư Thanh Huyền nhất. Đã đến gần giờ cơm, Sư Thanh Huyền có chút đói, liền ăn hơn một khối bánh hoa tươi.
Phượng Đàn nhìn Sư Thanh Huyền được vui vẻ, cười nói: "Công tử thích cái bánh hoa tươi này, khi về thì mang theo một ít, lại để "Tôn Phu Nhân" cùng nếm thử.
"Khụ ..." Sư Thanh Huyền chợt homột tiếng, kém chút nữa nghẹn lại. Nhớ tới Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền còn có chút chột dạ. Hắn mới không thích ăn những món điểm tâm ngọt này đâu.
Sư Thanh Huyền chậm rãi uống một ngụm trà, bên kia Phượng Đàn cô nương đã gọi gọi thị nữ tới đóng gói.
"Không, không cần ......" Sư Thanh Huyền vội vàng xua tay từ chối. Nếu y mang về vài thứ, chẳng phải sẽ bị lộ ra ngoài sao? Hạ Huyền cẩn thận, y không thể giấu hắn được.
"Công tử khách khí với ta cái gì?", Phượng Đàn cô nương vỗ vỗ hai bao thuốc lớn trên bàn. "Hiếm khi được công tử nhớ đến ta, ngàn dặm xa xôi đến cho ta đưa phương cùng dược liệu. Bánh ngọt mà thôi, đều là ta tự mình làm, công tử thích liền đều mang hết đi."
Nói lên thuốc, Sư Thanh Huyền chợt nhớ tới tựa hồ đã quấy rầy Phượng Đàn cô nương đã lâu. Phượng Đàn cô nương ngày bình thường bận bịu, bây giờ sinh bệnh, thật vất vả nghỉ ngơi hai ngày, còn muốn bồi mình, thật sự là ..."
"Cô nương nhất định phải đúng hạn uống thuốc, đừng ngại khó uống, chớ có lưu lại mầm bệnh."
Y biết Phượng Đàn trị bệnh không tốt, cần chậm rãi điều dưỡng. Cũng tựa hồ bởi vì nàng muốn tiếp khách, tự mình uống vào loại thuốc khác, rất hao mòn thân thể.
"Công tử, người yên tâm. Ta là người không sợ khổ, cùng với công tử có người nuông chiều cũng không giống nhau." Phượng Đàn che mặt cười nói.
"Lại đang trêu ghẹo ta". Sư Thanh Huyền tức giận rót nhập một ngụm trà. "Ngươi mới là thiên kiều vạn sủng lặc*. Ta cả ngày đối mặt với một người, hắn sẽ còn chọc ta sinh khí, cùng ta cãi nhau. Ngươi thì tốt bao nhiêu, có người nam nhân nào ở Giang Nam mà không mến mộ Phượng Đàn cô nương?"
*Thiên kiều vạn sủng lặc/ ngàn kiều vạn sủng lặc: người ngọt ngào và đáng yêu nhất.
Phượng Cầm thổi phù một tiếng liền bật cười, thị nữ bên người cũng liền cười theo.
"Không phải đó là Sư Công Tử sao? A ...... Còn có 'Tôn phu nhân'." Phượng Cầm cố ý phát âm ba chữ sau nặng hơn một chút, đem theo hứng thú dạt dào mà nhìn Sư Thanh Huyền.
"Ta tự nhiên cũng hâm mộ cô nương." Sư Thanh Huyền rất thẳng thắn nói: "Cô nương người đẹp, thông thái, khéo tay, còn kỹ nghệ cao siêu, làm sao không dạy người ái một mình?".
Phượng Đàn cười càng vui vẻ hơn, nàng nhìnthị nữ bên người nói: "Tiểu Liên, ngươi nghe một chút, Sư công tử có phải là cả ngày ngâm mình ở bên trong bình mật không? Miệng lại ngọt như vậy!"
"Được lắm, dám giễu cợt ta. Ta đây cũng là thật tâm thật lòng mà thôi". Sư Thanh Huyền có chút bất mãn nhỏ giọng lầm bẩm.
Phượng Cầm cười đủ, liền ho nhẹ hai tiếng, thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói: "Ta với những cái kia đều là hạt sương nhân duyên, không đếm được. Ta mặc dù không hiểu nhiều, nhưng cũng nhìn ra được vị Hạ công tử kia thật sự là yêu công tử, công tử có thể được lòng một người, chính mình cũng muốn giữ lấy mà trân quý."
"Ừ". Sư Thanh Huyền bị nàng nói đến có chút xấu hổ.
"Tốt rồi, thời điểm bây giờ không còn sớm nữa". Phượng Cầm tựa hồ đoán được sư Thanh Huyền chín mười phần là lén chạy ra ngoài. "Công tử sớm đi trở về đi, chớ để người trong nhà lo lắng. Ta liền không rời khỏi người."
Sư Thanh Huyền đồng ý, mang bánh ngọt Phượng Cầm tặng lên, áo choàng đã dùng tới tốt huân hương nướng đến ấm vù vù.
Sư Thanh Huyền đang muốn đẩy cửa mà ra, lại nghe được trước cửa một trận ồn ào.
"Ô, Tiết công tử, người không được như vậy" là tiếng của Tú bà Thương Hương Viện!
"Cút, lão gia hôm nay muốn gặp Phượng Cầm cô nương, ngưới dám cản ta?" Một giọng nam mơ hồ truyền đến, nghe giống như là uống say.
Người trong phòng vốn hình như là đang chau mày.
Không đợi sư Thanh Huyền kịp phản ứng, cửa phòng liền bị bạo lực một cước đạp bay.
Sư Thanh Huyền vội vàng lùi lại mấy bước, đập vào mặt chính là mùi rượu nồng nặc mà. Y không mấy vui che mặt ho khan hai tiếng.
"Tốt!"
Sư Thanh Huyền chớp mắt mấy cái, vừa liếc về đối phương đính kim dắt vung, đã cảm thấy cổ họng mình thắt chặt, bị một bàn tay lớn nắm lấy cổ áo.
"Đây chính là ngươi nói thân thể khó chịu? Hoá ra là gặp cái tên tiểu bạch kiểm nghèo kiết đây mà!"
Sư Thanh Huyền đối đầu với con mắt đỏ thẫm, bị mùi rượu hun đến buồn nôn.
"Tiết công tử! Người làm cái gì đấy? Mau buông ra!" Phượng Cầm lạnh lùng nói.
Trương Ma Ma bận bịu kêu thị nữ cùng người hầu đến kéo Tiết công tử ra, phải phí rất nhiều công sức, nói hết lời mới đem bọn họ tách ra được.
Sư Thanh Huyền sửa sang lại y phục, nhíu mày nói: "Vị công tử này, giữa chúng ta nhất định là có hiểu lầm gì đó?"
"Ngươi, con mẹ nó! Ngươi hỏi thăm một chút, ai mà không biết Phượng Cầm là người của ta, ngươi thì tính là cái thá gì, cũng dám bảo nàng tiếp khách?". Tiết công tử bị mấy người dắt lấy, bước chân đều đều, hiển nhiên là không tỉnh táo, nhưng vẫn gầm lên với Sư Thanh Huyền.
"Ma Ma, đây là đang có có chuyện gì?" Phượng Cầm trên mặt vẻ giận.
"Con gái à, Tiết công tử uống say. Ta nói với hắn rằng con hôm nay không tiếp khách, hắn nghĩ đến con mà nhất định phải nhìn xem một chút. Lúc này là ma ma có lỗi với con ....Ta, ta lập tức xử lý." Trương Ma Ma vội vàng ra hiệu các cô nương đem Tiết công tử kia kéo ra ngoài: "Tiết công tử uống say, các cô nương chăm sóc tốt cho người."
Đột nhiên xuất hiện một trò khôi hài, lại để cho tâm tình tốt cả ngày của Sư Thanh Huyền tan thành mây khói, thật sự là không may.
"Công tử, thực sự xin lỗi." Phượng Cầm áy náy nói: "Vị Tiết công tử kia là ân khách của ta, trong nhà quả thực lại hơi có chút quyền thế, ta ......"
"Phượng Cầm, ngươi không cần xin lỗi." Sư Thanh Huyền ấm giọng an ủi. "Chẳng qua là không biết có thể hay không, mang đến phiền phức cho ngươi."
"Thế thì không cần phải lo lắng." Phượng Cầm lắc đầu, Tiết công tử mặc dù gia thế lớn, nhưng Yêu Hương Viện của chúng ta cũng không phải mặc người thao túng, hắn sẽ không làm loạn. Ngược lại là người, mau mau về nhà đi, ra Yêu Hương Viện, ta cũng không dám cam đoan an toàn cho người."
"Không có ảnh hưởng ngươi liền tốt." Sư Thanh Huyền cười vỗ vỗ quần áo. "Vậy ta liền cáo từ, sau này còn gặp lại."
"Công tử sớm đi về nhà, trên đường cẩn thận."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top