Chương 19
Hẹp dài mắt phượng không mang theo một tia tình cảm, hắn lạnh nhạt nhìn Vương Đại Toàn trong thùng nhựa.
Vương Đại Toàn vốn dĩ đang vui vẻ hớn hở dẫn Hoắc Xuyên đi gặp lão Hắc, nào ngờ Hoắc Xuyên trực tiếp đánh hắn bất tỉnh, đưa tới phòng tạp vật.
Tỉnh lại khi miệng bị băng dính màu đen bịt kín, tay chân cũng bị trói chặt, quần áo bị lột sạch. Hắn bị nhét vào một cái thùng chứa đầy nước đen, làn da bị bọt nước đen nhánh châm chích, đau đớn như bị kiến cắn. Hắn hoảng sợ nhìn Hoắc Xuyên.
Vương Đại Toàn giãy giụa duỗi cổ phát ra tiếng: “Ưm ưm… Ưm…”
Hoắc Xuyên nhếch khóe môi, ý cười không đạt tới đáy mắt. Hắn tao nhã vươn tay, ngón tay đeo bao tay cao su màu trắng lướt qua cơ bắp phát triển của Vương Đại Toàn, giọng nói khàn khàn mê người: “Đừng nóng vội, bồi ngươi chơi chút trò khác biệt.”
Hắn giơ đèn pin, tinh tế quan sát làn da của Vương Đại Toàn. Làn da Vương Đại Toàn ngăm đen, hắn có chút không nhìn ra ngâm trong nước đen này sẽ có biến hóa gì.
Hắn lại giơ tay vào thùng, nhưng thật ra không có cảm giác gì. Tiếp đó hắn kéo Vương Đại Toàn ra, tiếng nước ào ào vang lên. Vương Đại Toàn đứng trong thùng, lộ ra toàn bộ cơ thể.
Trái tim vốn bị sợ hãi kìm nén đột nhiên bị kích động chiếm lấy. Hắn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Xuyên, trong tình huống không ai vuốt ve, cái dương vật ngắn nhỏ thô tráng tanh hôi đen nhánh của hắn từ từ cương cứng.
Hoắc Xuyên không phải không chú ý tới, hắn cười giống như một yêu nghiệt. Lông mày lạnh băng trong chốc lát giống như băng tuyết tan chảy, sự xa cách trên người cũng không còn sót lại chút gì. Đôi mắt phượng đơn, lúc này tràn ngập mị hoặc.
Cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ vừa dày vừa mỏng lúc này lại nở một nụ cười khác người, chói mắt.
Vương Đại Toàn có chút lý giải ý nghĩa của câu “Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu”.
Người đàn ông này hắn không phải mẫu đơn, hắn còn đẹp hơn mẫu đơn! Hắn có thể cảm nhận sự khát khao sâu trong lỗ nhỏ, trong cơ thể cũng vào lúc này nhiệt huyết sôi trào.
Hắn xem nhẹ nỗi đau đớn truyền đến từ cẳng chân, ánh mắt nóng rực miêu tả ngũ quan tuấn mỹ của Hoắc Xuyên.
Hoắc Xuyên trong lòng thở dài, đưa tay số điện thoại lên đỉnh đầu, tay phủ lên tay Vương Đại Toàn vặn vẹo. Vương Đại Toàn mắt đỏ ngầu, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Dương vật phía dưới cũng rũ rượi treo giữa hai chân, tiếp đó Hoắc Xuyên đem hai chân Vương Đại Toàn cũng vặn gãy, từ trong túi quần móc ra dao phẫu thuật nhỏ xíu.
Cúi đầu rũ mắt, dao phẫu thuật màu bạc nhỏ xíu dưới đèn pin phiếm ánh sáng lạnh. Tiếp đó Hoắc Xuyên trực tiếp cắt bỏ dương vật của Vương Đại Toàn, chỉ để lại tinh hoàn.
Bao tay cùng dao phẫu thuật bị hắn vô tình vứt trên mặt đất. Động tác dịu dàng đem người một lần nữa nhét trở lại thùng.
Vương Đại Toàn đã đau đến mức phân không ra chút tâm tư quyến rũ nào, chỉ có thể trợn to mắt mang theo bảy phần khẩn cầu cùng ba phần hoảng sợ nhìn về phía Hoắc Xuyên, nước mắt chảy đầy mặt.
Hoắc Xuyên cong lưng, trên khuôn mặt tuấn mỹ như cũ treo nụ cười mê hoặc lòng người, hoàn toàn không cảm thấy hành vi của hắn có vấn đề gì.
Hắn dịu dàng nói: “Nếu muốn chơi, vậy đương nhiên là phải chơi lớn một chút.”
Nói rồi hắn lấy ra bao ni lông màu đen tròng lên đầu hắn.
Lúc này, Vương Đại Toàn nhìn nụ cười trên mặt Hoắc Xuyên, đột nhiên cảm thấy hắn tựa như một ác ma!
Hoắc Xuyên xoay người rời đi, hai tay cắm túi, chầm chậm đi vào mái nhà. Tối hôm qua không kiểm tra xong, hôm nay lại đi nhìn xem.
Hiện tại đã gần chạng vạng, ráng mây đỏ đầy trời, dường như má ửng hồng của thiếu nữ thẹn thùng, chút nào không nhìn ra bộ dáng u ám sáng sớm.
Theo dự đoán của Hoắc Xuyên, không quá ba tháng, những con tang thi này hẳn là dưới sự công kích của hỏa lực sẽ biến mất không còn một mống.
Tang thi dù mạnh cũng chỉ là thể xác. Hiện tại trời đổ mưa đen, chẳng lẽ tận thế thật sự muốn buông xuống?
Nếu thật là như vậy, hắn là lúc rời đi nơi này. Nghĩ nghĩ hắn quyết định tối nay nhìn xem tình hình, có phải hay không lại một lần mưa đen.
Mà giờ phút này Giang Văn Tân đang mang theo Liễu Trà ở dưới lầu đi tới đi lui. Mang theo tùy tùng bên người cùng một mình một người là bất đồng.
Cảnh tượng dưới lầu này cùng lúc ban đầu tiến vào giống nhau, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có người đang giao hợp.
Liễu Trà nhìn thấy những thứ này luôn luôn sẽ thẹn thùng dời đi tầm mắt. Giang Văn Tân đã sớm từ lúc ban đầu chấn kinh đến chết lặng, hiện tại đã quen.
Giang Văn Tân lớn lên tinh xảo đẹp đẽ, những người phụ nữ này ánh mắt luôn luôn như có như không dừng lại trên người hắn, trắng trợn táo bạo câu dẫn hắn.
“Nơi này cũng không lớn, đều chơi chán rồi.” Giang Văn Tân ngáp một cái, có chút nhàm chán.
Liễu Trà cũng cảm thấy vậy. So với những thứ này hắn cảm thấy hắn càng muốn cùng anh Hoắc ở bên nhau.
Mặc dù đại đa số thời gian đều là làm những chuyện ngại ngùng, nhưng chỉ cần là cùng anh Hoắc làm, hắn hình như rất thích. Liễu Trà càng nghĩ càng thẹn thùng, khuôn mặt phấn nộn nộn.
Đột nhiên, Giang Văn Tân nhớ tới hoạt động ngày hôm qua, đôi mắt xoay tròn xoay chuyển, kéo tay Liễu Trà đi tìm Ngô Phi Long hỏi thăm những người bị giam giữ kia.
Giang Văn Tân lớn lên cao, chân cũng dài, bước chân cũng lớn hơn. Liễu Trà không thể không chạy chậm đuổi kịp.
“Đi đâu?”
Giang Văn Tân đem kẹo que trong miệng lấy ra, liếm liếm môi nói: “Đi tìm Ngô Phi Long hỏi thăm chút chuyện.”
Vừa vặn, Ngô Phi Long mang theo lão Hắc từ khu biệt thự đi ra. Từ rất xa Giang Văn Tân liền làm mặt quỷ với Ngô Phi Long. Ngô Phi Long rất là hiểu ý, lập tức tìm một cái cớ đi về phía bọn họ.
Ngô Phi Long lơ đãng quét mắt nhìn Liễu Trà cười hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Giang Văn Tân cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi: “Mấy người mặc đồng phục ngày hôm qua bị nhốt ở đâu?”
“Liền ở mặt sau bãi đỗ xe, bên cạnh trạm thu phí có một cái thông đạo đi vào bên trong là có một cái phòng nhỏ.”
Giang Văn Tân gật gật đầu, nghĩ nghĩ vỗ vỗ vai hắn hứa hẹn nói: “Anh em tốt, thiếu cậu một cái ân tình, sau này có chuyện gì tìm tôi, tôi giúp cậu.” Lại hào sảng vỗ vỗ bộ ngực tái nhợt của mình.
Hắn sợ Ngô Phi Long nghĩ lung tung lại nói: “Bên trong có một người mặc đồng phục, tôi trước kia đã từng gặp qua, muốn hỏi một chút hắn có thấy người thân của tôi không. Sẽ không gây phiền toái cho cậu đâu.”
Ngô Phi Long cũng vỗ vỗ vai hắn: “Tôi tin tưởng cậu đều có chừng mực, sẽ không làm anh em tôi khó xử.” Hắn nhìn về phía Liễu Trà: “Có phải không cậu em.”
Liễu Trà có chút không thích hắn, nhưng mọi người đều quen biết và trong tình huống hữu hảo nên cũng gật gật đầu.
Ánh mắt Ngô Phi Long thích khí chất trên người Liễu Trà, chẳng những lớn lên đẹp, làn da cũng tốt hơn phụ nữ.
Hiện tại là càng xem càng đẹp, cả người lộ ra chút vũ mị. Nhưng hắn cũng chỉ dám ngấm ngầm mơ ước, người đàn ông tên Hoắc Xuyên kia không dễ chọc, hắn vẫn là an phận một chút.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức mỹ nhân.
Giang Văn Tân đưa cho Liễu Trà một cây kẹo que, nói với Ngô Phi Long một câu: “Đi đây.”
Thành phố bên cạnh
Chử Thời Dịch bị Tóc dài ấn ở vị trí, loát loát tình trạng trước mắt. Mới qua nửa ngày một đêm hắn liền trở thành người đứng đầu của đội nhỏ này.
Tóc dài đối với hắn càng thêm cung kính.
Hắn là muốn trà trộn vào đội ngũ của họ, nhưng không nghĩ tới lại trở thành người đứng đầu của họ.
Viagra tức giận đến hộc máu. Hắn vốn định đem Tóc dài kéo xuống, làm hắn trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, còn mình lại thành công lên vị. Bây giờ lại bị một kẻ không biết từ đâu chui ra bò lên.
Trần Hạo mừng thầm, đội trưởng của hắn quả nhiên lợi hại. Người ưu tú đi đến đâu quả nhiên cũng làm tốt.
Nhìn xem! Mới qua bao lâu, đội trưởng đã thành công trà trộn trong đội liều mạng trở thành lão đại rồi. Hắn có vinh dự chung ngẩng đầu ưỡn ngực, thần khí mười phần quét một vòng những người đó.
Bọn họ có thể làm tiểu đệ của đội trưởng, đó là phúc phận tu mấy đời. Phải biết trong quân có bao nhiêu người sùng bái đội trưởng Chử, muốn cùng hắn tổ đội ra nhiệm vụ còn phải tự lượng sức mình có bao nhiêu năng lực.
Hoàng Nhất Cách ngồi xổm trên mặt đất, cầm đoản chủy thủ mài đến sáng loáng, trong lòng hừ tiểu khúc, tâm tình vô cùng tốt.
“Lần này cậu đã cứu nhiều anh em của chúng tôi như vậy, sau này cậu chính là lão đại của chúng tôi!”
Tóc dài nghiêm túc nắm lấy tay Chử Thời Dịch: “Ân cứu mạng lớn hơn trời, sau này cậu cứ việc sai khiến những người chúng tôi là được.”
Không nghĩ tới người đàn ông gầy gò cao gầy, búi một đầu tóc dài sau gáy này, còn rất trọng tình trọng nghĩa.
Chử Thời Dịch cũng không chống đẩy nhiều, hắn sảng khoái đồng ý. Có hắn hỗ trợ, nói không chừng có thể càng thêm dò xét tình huống của nơi ẩn náu này, cũng bớt chút thời gian đi quan hệ, tìm người… cũng tiện hơn một chút.
Tóc dài nhìn đồ ăn trên mặt đất, thật sự rất cảm ơn Chử Thời Dịch. Nếu không phải hắn, hôm nay mình đã sớm chết ba bốn lần rồi.
Sáng nay họ nhân lúc rạng sáng sờ soạng trở lại trung tâm thương mại kia, trong lòng thật sự tiếc nuối không nỡ vứt bỏ những đồ ăn kia.
Phải biết tầng hầm bên trong chính là nhét đầy đồ ăn, bên trong có các loại đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn có hạn sử dụng lâu dài, bên trong còn có không ít dầu! Đem những thứ này mang về, thế nào cũng có thể ở trên tổ chức nói được lời nói.
Phó lãnh đạo đối với hắn khẳng định cũng là lau mắt mà nhìn. Người đàn ông tên Chử Thời Dịch này, mình nhường vị trí cho hắn, không những có thể có được một người có năng lực còn có thể mượn sức hắn, cho hắn biết mình là một người biết ơn, đáng giá để hắn hữu hảo đối đãi.
Bàn tính của Tóc dài đánh tốt, lại bỏ sót người Viagra này.
Viagra nhưng không cam lòng làm tiểu đệ của người khác, hắn tin tưởng với thủ đoạn của hắn thế nào cũng là tiểu dẫn đầu.
Nếu lần này kéo không xuống Tóc dài thì lần sau, hắn dám xem thường hắn, thì hắn liền đem Tóc dài đạp dưới lòng bàn chân.
Chử Thời Dịch bọn họ hiện tại đang ở mái nhà trung tâm thương mại, chờ tang thi dưới lầu ít đi một chút bọn họ liền có thể trở về.
Triệu Tố mặc một thân váy ngắn màu xanh lục nhạt, chân mang một đôi giày xăng đan quai mảnh màu trắng.
Nàng mới từ trong phòng lão cha nàng tìm được băng thuốc, chỉ cần chuốc say con tiện nhân kia làm nàng hút chút băng dầu vào cho nàng trợ giúp tình dục, tin tưởng nàng và nhị thúc nhất định có một đêm hoàn hảo tốt đẹp.
Rất nhanh, khi Triệu Tố biết Bạch Thoại Thiên bọn họ trở về, lập tức đi phòng khám dây dưa Lý Thanh Mang không tha, nàng cũng như nguyện đem Lý Thanh Mang chuốc say. Hiện tại chỉ còn thiếu việc tìm nhị thúc kia đến.
Giang Văn Tân mang theo Liễu Trà đi tới phía dưới bãi đỗ xe.
Liễu Trà nhìn những người đang ngồi xổm ở ven tường, trong lòng có chút khó chịu.
Người trong phòng, nhìn bọn họ liếc mắt một cái sau liền không hề phản ứng bọn họ.
Thái độ mặc kệ chờ chết kia làm Liễu Trà trong lòng vừa kéo, cậu tìm thấy Triệu Quốc Kiến.
“Đồng chí cảnh sát, ngươi bị giam bao lâu rồi?”
Giọng nói mềm mại ở trước mặt Triệu Quốc Kiến vang lên. Hắn có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Trà, trong thời gian ngắn dường như không nhớ ra hắn là ai.
“Cậu, cậu là người nào vậy?”
Liễu Trà nghĩ nghĩ, đồng chí này hình như không biết tên của mình, vậy hắn có cần tự giới thiệu một chút không?
Giang Văn Tân giơ đuốc, nhìn thoáng qua Triệu Quốc Kiến, sau đó lại cúi đầu hỏi Liễu Trà: “Hai người các cậu quen nhau sao?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở Cục Cảnh sát trước kia, hắn lấy ra kẹo que Giang Văn Tân cho hắn, đặt vào tay Triệu Quốc Kiến trả lời: “Vâng, trước kia cùng nhau chạy trốn.”
Cậu nhìn Triệu Quốc Kiến xanh xao vàng vọt, quầng thâm mắt lại nặng lại đậm, quần áo lộ ra mùi hôi, râu ria xồm xoàm vừa nhìn chính là đã lâu không xử lý bản thân.
Trước kia nhìn còn rất tráng, bây giờ xem ra cả người đều gầy một vòng.
“Các cậu khi nào tiến vào?” Triệu Quốc Kiến vội vàng hỏi. Nếu cậu trai này ở, thì Hoắc Xuyên hẳn là cũng ở.
Hắn hy vọng Hoắc Xuyên có thể cứu họ ra ngoài, trở tay bắt lấy Liễu Trà, thần sắc kích động: “Hoắc Xuyên đâu?”
Liễu Trà có chút buồn rầu, hắn cũng không biết Hoắc Xuyên hiện tại ở đâu: “Anh Hoắc hắn…”
Triệu Quốc Kiến ngắt lời hắn: “Cậu có thể giúp tôi gọi hắn lại đây không?”
Còn không đợi Liễu Trà gật đầu, bên cạnh truyền đến giọng nói: “Lão Triệu, đây là bạn bè của ông sao?”
Triệu Quốc Kiến rất là kích động, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, thần thái sáng láng đối với người nọ nói: “Đúng vậy, Hoắc Xuyên xem như đồng nghiệp của chúng ta, chúng ta được cứu rồi!”
Triệu Quốc Kiến hưng phấn đối với những người khác đang bị khóa chặt trong phòng nói, rất nhanh trong phòng vang lên tiếng bàn luận.
Có người không dám tin hỏi: “Thật vậy chăng?”
“Cảm ơn cậu, đồng chí nhỏ.”
“Chúng tôi bị những kẻ ác nhân kia giam giữ đã lâu.”
Mọi người mồm năm miệng mười lên án công khai.
“…”
Giang Văn Tân có chút chán ghét bóp mũi. Nơi này mùi hôi ngút trời. Người ở trên này phỏng chừng có thù oán với người mặc đồng phục, nơi này nhốt lại đều là người mặc đồng phục.
Những người khác nhìn thấy Giang Văn Tân vẻ mặt chán ghét, cũng có chút xấu hổ co người lại. Tâm tình vừa biết được có thể được cứu trợ cũng tan đi không ít.
Triệu Quốc Kiến nắm tay Liễu Trà chặt vài phần: “Đồng chí nhỏ, có thể chứ?” Hắn vẻ mặt chờ mong mang theo một tia khẩn trương nhìn Liễu Trà.
Tầm mắt của những người khác trong phòng đồng loạt nhìn chằm chằm Liễu Trà và Giang Văn Tân.
Cảm nhận được ánh mắt nhiệt liệt của mọi người, Liễu Trà từ chối không được. Hơn nữa đây cũng không phải việc khó gì, cậu chỉ là truyền lời nói.
Anh Hoắc lợi hại như vậy, hắn khẳng định có thể thành công cứu bọn họ ra ngoài, cậu gật gật đầu xem như đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top