01. Đã lâu không gặp

Tác giả: Nhất Tiết Ngẫu

Chương 1: Đao Tú Xuân

'Vừa mới tới, đã lâu không gặp.'

____________________

Chuyện khiến cho Diệp Lệnh Úy cảm thấy có gì đó sai sai là tim của cậu không được ổn định, lúc thì yếu ớt, lúc lại đập mãnh liệt, cơ thể cậu khỏe mạnh, từ trước đến nay tim chưa từng đập một cách khác thường như vậy.

Cậu cúi đầu nhìn đôi tay mình, trắng nõn, thon dài, đây không phải là đôi bàn tay cậu dùng để lật hàng trăm quyển sách luyện đề hay luyện viết không biết bao trang chữ mẫu, móng tay nhuộm sắc trắng bất thường, xương cổ tay nhô lên, chỉ nhìn đôi tay này thôi cũng biết được thân hình chủ nhân của nó gầy gò như thế nào, và được nâng niu ra sao.

Diệp Lệnh Úy hít một hơi thật sâu, lật quyển sách trên bàn ra, Diệp Lệnh Úy, tên thì giống nhau, chữ viết cũng cực kì đẹp đẽ, nhưng nét chữ thì khác hẳn, điểm số là D. Đầu tiên, không nói đến việc từ trước đến nay Diệp Lệnh Úy chưa từng thấy cách chấm điểm như vậy, chỉ dựa vào con điểm D này, cũng không thể là số điểm mà cậu có thể đạt được.

Cậu bị sốt khi đang ở kí túc xá, sốt đến mức choáng đầu, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi.

Diệp Lệnh Úy...

Cái tên này cũng hiếm gặp, từ nhỏ đến lớn Diệp Lệnh Úy chưa từng trùng tên với ai, nhưng chỉ có một lần, vì gặp được cái tên giống mình mà cậu cảm thấy thật hiếm, cho nên mới chú ý đến nó.

Cậu mượn được quyển sách này từ thư viện vài ngày trước khi lên cơn sốt, bìa sách ố vàng cũ kĩ, để lẫn bên trong hàng sách chuyên ngành mỹ thuật, rất dễ thấy, Diệp Lệnh Úy thuận tay rút ra xem, lật vài trang, phát hiện bên trong có một nhân vật phụ giống hệt tên của cậu, không sai chữ nào.

Cậu không có hứng thú gì với tiểu thuyết, nhưng vì khó mà gặp được người trùng tên với mình nên đã đọc nhiều thêm một chút.

Nhân vật phụ này là một tiểu thiếu gia nhà giàu tiêu chuẩn, nhưng cuộc đời của cậu ta lại được thiết lập thành một bia đỡ đạn điển hình, không cha không mẹ, hai người anh trai thì lạnh nhạt hờ hững, không yêu mà cũng chẳng thương cậu ta, có vài người bạn chuyên bắt nạt thèm muốn tiền của cậu, cậu còn yêu thầm một cậu bạn, nhưng tim cậu bạn ấy đã có kẻ khác.

Nội dung chính của quyển tiểu thuyết này xoay quanh người mà cậu ta thầm mến, tất nhiên là chẳng liên quan gì nhiều đến cậu ta, cậu ta chỉ là công cụ thúc đẩy tình cảm của cp chính thôi.

Sau khi tỏ tình với nhân vật chính rồi bị từ chối, vào giấc ngủ trưa hôm đó, bệnh tim phát tác, cậu ta đã chết trong yên lặng.

Lời tỏ tình của cậu, đã thúc đẩy mạnh mẽ tình cảm của các nhân vật chính.

Diệp Lệnh Úy nhìn nhân vật phụ trùng tên với mình suýt nhồi máu cơ tim này, rõ ràng cậu ấy không làm gì cả, khi tỏ tình cũng không biết người ta đã có người mình thích rồi, từ trước đến giờ đều dè dặt khao khát được hai anh trai quan tâm, vì cơ thể không khỏe, lại lo lắng bị bạn bè ghét bỏ nên đã chia sẻ những thứ tốt nhất mà mình có cho bọn họ, cuối cùng kết quả lại là như thế này sao?

Dù hiếm khi đọc tiểu thuyết, Diệp Lệnh Úy vẫn cảm nhận được bằng tình cảm chân thành của mình, tối hôm đó khi cậu trở về từ thư viện thì bắt đầu phát sốt.

Bạn cùng phòng giúp cậu xin nghỉ, cậu sốt mãi không giảm, mơ mơ màng màng ngủ mấy ngày liền, lúc hoàn toàn tỉnh táo lại, khi mắt còn chưa mở nổi, cái cậu nghe thấy là âm thanh ồn ào của tiếng cười đùa và tiếng lật sách.

Cậu ngước mắt nhìn lên bục giảng, một tấm biểu ngữ nền đỏ chữ trắng giăng ở phía trên - Lớp 12 quyết chiến, theo đuổi ước mơ đời ta thôi!

Trí nhớ của Diệp Lệnh Úy rất tốt, nhưng cũng không tốt đến mức có thể nhớ rõ mồn một nội dung trong cuốn tiểu thuyết tùy tiện đọc lướt qua trước đấy được, nhưng câu nói này, lúc đó vì phát hiện câu này giống với khẩu hiệu hồi năm cuối cấp ba của cậu nên cậu mới nhớ kĩ.

Cậu không cho rằng mình đã sống lại, mà phải khốn khổ tiếp nhận việc xuyên sách, là vì góc dưới bên phải của biểu ngữ là: Lớp số 7 - khối 12 Trường Trung học số ba Thân Thành[1].

[1]:Thân Thành là tên cũ của thành phố Thượng Hải.

Thân Thành chính là nơi phát triển câu chuyện trong tiểu thuyết này, được nhắc đến rất nhiều lần, Diệp Lệnh Úy muốn quên cũng không được.

Bây giờ cậu đang ở trong sách.

Cậu là tên bia đỡ đạn có kết cục đau khổ thê thảm và máu chó ấy, lẽ ra bây giờ cậu phải sắp chết rồi.

Diệp Lệnh Úy chậm rãi thở dài, cơ thể vốn dĩ của cậu cũng chưa đến mười chín tuổi, không lớn hơn bọn lớp 12 này bao nhiêu, trước giờ chưa từng gặp được loại chuyện li kì này, đúng là cậu không thể bình tĩnh như thường được.

Diệp Lệnh Úy nhìn kiến thức quen thuộc trong sách, may là cái phải học đều giống nhau, nếu không cậu thật sự xong đời rồi.

Sau khi xác nhận không có gì khác biệt với nội dung kiến thức đã học, Diệp Lệnh Úy ngước mắt nhìn phòng học, trong sách tác giả cũng đã miêu tả vẻ ngoài của một vài học sinh trong lớp, nhân vật chính vẫn quen biết bạn bè trong lớp của nguyên thân, cho nên khó tránh khỏi sẽ nhắc đến, nhưng hiện tại phân biệt người khác qua lời văn miêu tả, Diệp Lệnh Úy tự biết bản thân không làm nổi.

Cậu lặng lẽ cúi đầu, ngừng một lúc, quay đầu nhìn sang bên tay phải - quả nhiên là chiếc thùng rác màu xanh nước biển cao nửa mét đó.

Sau khi thấy cái thùng rác ấy, Diệp Lệnh Úy càng xác nhận rằng bản thân đang ở trong cuốn tiểu thuyết đó.

Vì thành tích của nguyên thân kém, cô chủ nhiệm không phải là một kẻ nịnh hót coi trọng gia cảnh mà chỉ mắc bệnh thành tích, người có thành tích tốt, dù trong nhà có nhặt ve chai thì cô cũng sẽ tạo điều kiện cho bạn, người có thành tích kém thì dù bạn có là thị trưởng Thân Thành, cô ấy cũng sẽ công chính nghiêm minh.

Nhưng với nguyên thân này cô đã có ngoại lệ, thành tích của cậu ta tệ cực kỳ, thật ra nếu như so với những lớp khác thì cũng không hẳn là quá kém, dù lớp của nguyên thân là lớp số 7, nhưng mặt khác lại là lớp A trên danh nghĩa, điểm trung bình đều đứng thứ nhất, thành tích của lớp liên quan đến tiền thưởng và chức danh của cô chủ nhiệm, kì thi tháng đầu tiên sau khai giảng, một mình cậu ta kéo cả lớp thụt lùi, vì chênh lệch không phẩy ba điểm mà lớp bọn họ đứng sau lớp số 1, cô chủ nhiệm xanh mặt, xông vào phòng học thẳng tay bắt nguyên thân ngồi bên cạnh thùng rác.

Mọi người đều là học sinh, suy nghĩ đơn giản, thành tích đặt lên hàng đầu, cậu ta làm cả lớp thụt lùi, làm mất mặt lớp số 7 bọn họ, họ kí tên nộp đơn xin đuổi nhân vật phụ ra khỏi lớp số 7, chuyển đến lớp 11 kém nhất, nhưng hiệu trưởng lại cười ha hả từ chối, khuyên rằng giữa các bạn học sinh phải giúp đỡ lẫn nhau.

Cho nên bây giờ các bạn trong lớp thấy nguyên thân thì chướng mắt lắm, vứt rác cũng phải cố ý vứt lên người cậu, những ngày tháng hiện giờ của nguyên thân có thể gọi là sống một ngày bằng một năm.

"Bịch!"

Đầu óc Diệp Lệnh Úy vẫn còn lơ mơ, bị một cái chai nước rỗng không biết quăng đến từ chỗ nào đập trúng người, Diệp Lệnh Úy ôm đầu, nhìn về hướng cái chai bay tới.

Diệp Lệnh Úy là học sinh giỏi, cậu cố gắng tiến lên, là thủ khoa môn khoa học xã hội toàn tỉnh bọn họ trong kì thi tuyển sinh đại học, nhưng Diệp Lệnh Úy lại không phải kiểu học sinh giỏi chăm ngoan hiểu chuyện, cậu xuất thân từ gia đình có điều kiện, vì vậy mà dù cúp học đi du lịch, lên lớp nằm ngủ, làm theo ý mình, các giáo viên cũng chỉ vừa yêu vừa trách cậu.

Lẽ nào ở chỗ này, cậu lại phải bị đám người này ức hiếp sao?

Nhưng từ trước đến nay Diệp Lệnh Úy không phải là người sẽ tranh chấp cãi cọ với người khác, cậu chỉ không nói không rằng hung dữ xé một miếng thịt từ trên người họ xuống.

Cậu bị đập vào người, trong lớp chẳng ai thèm quan tâm, ngược lại còn có vài cậu học sinh thấp giọng cười trộm.

Diệp Lệnh Úy nhếch khóe miệng, nhưng khi ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt mù mờ, cậu cắn chặt răng, sống lưng bắt đầu run rẩy, năm đầu ngón tay của cậu bụm chặt lấy ngực, đôi môi bắt đầu tái xanh, mái tóc màu hạt dẻ nhạt. Bây giờ Diệp Lệnh Úy trông chẳng khác gì một mảnh thủy tinh sắp vỡ.

"Cậu ta làm sao vậy?"

"Không phải là bị thương rồi chứ?

"Chỉ là đập một cái thôi, không lẽ đau dữ vậy?"

Người nói vừa dứt lời, Diệp Lệnh Úy bỗng ngã xuống, kéo theo bàn ghế cùng đổ ra đất, cậu co quắp nằm trên đất, lông mày nhíu chặt, trông bộ dạng có vẻ vô cùng đau đớn.

"Đệch, cậu ta làm sao thế?"

Có một bạn nữ tóc ngắn ngang tai bước đến từ phía trước, nhìn người bị ngã ra đất mà hoảng sợ, cô lớn tiếng nói: "Cậu ta bị bệnh tim đấy, các cậu đang làm gì vậy hả?"

Dù là như vậy cũng không có ai thật sự quan tâm.

"Ai bị bệnh tim mà lại dễ dàng phát bệnh vậy?"

"Liên quan gì đến tôi, chai ai ném thì người đó đi mà xử."

Diệp Lệnh Úy đã đoán trước được phản ứng của đám người này từ sớm, người đơn thuần nhất cũng có ác ý đơn giản và đáng sợ nhất.

Cậu trợn mắt, trực tiếp ngất xỉu, tiếng bước chân bên tai bỗng trở nên hỗn loạn, không lâu sau, âm thanh xe cấp cứu vọng lên từ dưới tòa nhà dạy học.

Cậu đeo mặt nạ dưỡng khí, nam sinh vừa ném trúng cậu hoảng loạn đứng bên cạnh nhân viên điều dưỡng, hắn ta chỉ ném một cái chai mà thôi, còn không dùng sức nữa, sao bệnh tim lại tái phát được?

Diệp Lệnh Úy dùng ngón tay móc lấy góc áo của hắn ta, hắn ta cúi đầu nhìn lại, Diệp Lệnh Úy mỉm cười, hiện trường vừa hỗn loạn vừa ầm ĩ, không một ai chú ý đến, vì cậu còn đeo mặt nạ dưỡng khí, lông mi run rẩy, dù có mở to mắt cũng khó mà nhận ra.

Mày toang rồi.

Diệp Lệnh Úy dùng khẩu hình nói với hắn ta, cậu nói xong, nhắm nghiền mắt nghiêng đầu sang một bên, "mất đi ý thức".

Nam sinh đó đi được mấy bước, bước chân càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại ở chỗ cũ, nhìn xe cấp cứu rời đi, hắn ta hiểu ý của Diệp Lệnh Úy, dù không thể biết chính xác những chữ mà Diệp Lệnh Úy nói, nhưng hắn cũng hiểu được ý nghĩa đại khái.

Diệp Lệnh Úy giả vờ, cậu không bị phát bệnh tim, nguyên nhân cậu làm như vậy chỉ là muốn trả thù kẻ đã ném chai nước vào người cậu ta.

Cậu ta điên rồi à?

Con mẹ nó, sao cậu ta dám?

Sự việc xảy ra sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa, trước giờ lên lớp, âm thanh xe cấp cứu làm học sinh trong các lớp đều sợ hãi, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, một học sinh nam sắc mặt trắng bệch nằm trên cáng cứu thương được khênh ra từ trong tòa nhà dạy học, rất nhanh, không ít người học cùng khối đều biết bệnh tim của một bạn nam lớp số 7 đã tái phát.

Dù không cùng lớp, nhưng vì đều ở cùng một tầng, bình thường cũng qua lại không ít, bạn biết bạn bè của tôi, tôi biết bạn bè của bạn, mọi người giới thiệu, kết giao với nhau.

"Không phải chứ, chỉ dùng chai nước đập vào một cái thôi? Cậu chắc chắn trong chai nước không có đá bỏ vào chứ?"

"Có thể là bị dọa sợ, bệnh tim không thể chịu được hoảng sợ, không thở được thì coi như xong đời."

"Vậy lớp các cậu còn dám đối xử như vậy với cậu ta, gan của mấy cậu cũng lớn quá đấy!"

"Trước đó đâu có sao, cũng không phát bệnh, bọn tớ đều quên mất cậu ta bị bệnh..."

"Cậu may mắn đấy, cái chai đó không phải là cậu ném."

"......"

Mấy cậu học sinh dựa lên bệ cửa sổ lớp một, trong đó một người mặc áo ngắn tay màu đen chống cằm nhìn nam sinh đang đờ người ra ở dưới lầu, "Nhìn thấy không?"

"Nhìn thấy cái gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

"Cái cậu bị tái phát bệnh tim ở lớp số 7 đó, trông cũng được lắm."

Ánh nắng bên ngoài rất gắt, chiếu vào cửa kính nóng rực, nam sinh híp mắt lại, lấy áo đồng phục trên bàn đội lên đầu che mắt, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, không nhìn ra được bất cứ tâm trạng nào, "Chưa nhìn thấy."

Cao Lâm Hạo vô cùng tiếc nuối thở than, "Tao nghĩ có lẽ là gu mày thích đấy."

Phí Lan ngẩng mặt lên, cười, "Tao không thích đồ ăn hại."

Hắn có một đôi mắt phượng cực kì xinh đẹp, hẹp dài, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, ẩn hiện trong bóng tối được che bởi bộ đồng phục là một màu đen bóng.

Cao Lâm Hạo, "......."

Suýt thì quên, dù Phí Lan thích người xinh đẹp, nhưng hắn thích kiểu "có gai", có thể đâm người khác đến mức đầu rơi máu chảy, cậu trai lớp số 7 đó dù trông cũng được đấy, nhưng bị người ta đập một cái đã phát bệnh tim, cả ngày bị người khác bắt nạt, dễ vỡ như vậy, đương nhiên không phải là gu của Phí Lan.

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top