Chương 19
Chỉ ngắn ngủn mấy canh giờ, từ "nhân sâm trăm năm tùy tiện uống” đến “Đáng bị bệnh chết”.
—— đây là sau khi bị đuổi ra khỏi vương phủ vào buổi sáng hôm kia, Bình An Hầu lần thứ hai thất - sủng -
Nhân sinh thay đổi rất nhanh, lại thay đổi rất nhanh, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Ánh mắt các nô tỳ trong phủ nhìn Bình An Hầu, nhiều thêm một tia thương hại.
Nhiếp Chính Vương kìm nén lửa giận trở lại thư phòng, một lần nữa đổi xiêm y rửa tay, ném thật manh khăn lau tay vào trong chậu, xiêm y kia dính sát vào người, bẩn thỉu không muốn mặc, quay đầu bảo Ninh Hỉ cầm đi đốt.
Vẻ mặt hắn không vui, ngồi trước bàn tùy tiện cầm cuốn sổ con lên xem.
Một đám nô tỳ im như ve sầu mùa đông, sợ đắc tội Nhiếp Chính Vương, tiểu tỳ nữ hầu hạ hắn bị người khác đẩy mạnh vào, mới lớn 11-12 tuổi, người cũng không lớn bằng bình sứ ở cửa, quỳ gối trước bàn Nhiếp Chính Vương để mài mực, người đứng thẳng cũng cao hơn cái bàn một chút.
Nàng mới mài được hai lần, nghe thấy Nhiếp Chính Vương rầm một tiếng, lật trang sổ con.
Tiểu nha đầu run run, thỏi mực rơi vào trong nghiên mực, nàng sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất không dám hé răng.
Quá nhỏ gầy, Bùi Quân đang nổi nóng, ngay từ đầu cũng không chú ý đến nàng, cho đến khi phát hiện chân bàn run lắc, quay lại nhìn, mới phát hiện chỗ đó còn có một người đang quỳ, giống như gà con sợ hãi.
Bùi Quân không cần thiết phải trút giận lên đại nha đầu nhỏ như vậy, xem như không nhìn thấy nàng, lại lật thêm hai quyển sổ con, tiểu nha đầu càng run hơn, run đến nỗi hắn khó chịu bực bội, hắn nhìn một lúc mà không biết nói gì, đột nhiên vỗ sổ con, hỏi: “Dừng run. Đi xem hắn biết sai chưa!”
Nha đầu sửng sốt, biết “Hắn” là ai, vội dập đầu, chạy chậm ra ngoài.
Khi trở về, cửa cũng không dám vào, nàng thấy Nhiếp Chính Vương liền khẩn trương sợ hãi, rũ đầu, lo lắng đề phòng nói: “Hồi điện hạ…… Bình, Bình An Hầu đã…… ngủ rồi.”
“Đã ngủ rồi?” Bùi Quân tức giận đến mức hoa mắt, “Cô không có chỗ ngủ, hắn dám ngủ.”
Hắn đứng dậy, chợt thấy một cổ nhiệt khí.
Sắc mặt tiểu nha đầu đột nhiên thay đổi, cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn, nói lắp: “Điện điện điện hạ! Máu máu máu…… Chảy máu! Ninh công công, Ninh công công! Điện hạ hắn ——” tiểu nha đầu gân cổ lên tông cửa xông ra.
Bùi Quân không gọi nàng lại, cảm thấy một dòng nước nóng trào ra từ xoang mũi, hắn nâng ngón tay lên lau, một mảnh đỏ tươi.
……
Chưa đầy một nén nhang, việc Nhiếp Chính Vương uống một chén canh sâm lại bị Bình An Hầu chọc giận, dương hỏa quá vượng, đêm đó liền chảy máu mũi, truyền đi trên dưới vương phủ đều biết.
Ninh Hỉ sợ tới mức gọi Lâm thái y mới đi về không bao lâu lại, kê một phương thuốc hạ hỏa khác cho Nhiếp Chính Vương, rót hết một chén lớn, lấy nước lạnh đắp mặt, tia tà hỏa kia khó khăn lắm mới dập tắt.
Bùi Quân ngửa đầu nằm ở trên giường nhỏ trong thư phòng, trên trán đắp một cái khăn lạnh.
Ninh Hỉ lấy quạt lụa nhẹ nhàng quạt gió cho hắn, lại lật ra quyển dạy làm người rộng rãi trong tạp tập đọc cho hắn nghe: “Trong thơ có nói, tâm an thân tự an, thân an phòng tự nhiên rộng rãi. Tâm cùng thân đều an, chuyện gì cũng đều có thể tương quan.”
Bùi Quân nghe xong lời này sắc mặt càng kém: “Rộng? Rộng chỗ nào? Cô khuất cư trên một cái giường nhỏ rộng sao?”
Ninh Hỉ: “……”
Ninh Hỉ ho nhẹ một chút, lật qua vài tờ, thì thầm một chương khác: “Không nên tức giận không nên tức giận, nhân sinh trên đời không dễ dàng, chà đạp chính mình rất đáng tiếc, toàn đương hắn là mắng chính mình. Giận lên bệnh tới không người thay thế, nếu ta tức chết ai được như ý……”
Bùi Quân đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ta thấy hắn rất như ý. Hắn ước gì tức chết ta, lấy vàng bạc châu báu trong phủ ta đi đổi tiền!”
“……” Ninh Hỉ khép quyển sách lại, ra chủ ý nói, “Nếu không điện hạ, ta đi đánh Bình An Hầu một trận! Đánh hắn tróc da bong thịt, khóc lóc thảm thiết?”
Bùi Quân phẫn nộ nói: “Không tồi, ngươi đi đi, đánh tới khi hắn biết sai rồi mới thôi.”
Ninh Hỉ nâng mông - lên, ngập ngừng thăm dò: “Điện hạ, sao lại là nô tài đi…… Nô tài ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như đánh Bình An Hầu khóc thì làm sao bây giờ?”
“Đánh khóc tất nhiên ngươi tự dỗ.” Bùi Quân gỡ khăn trên mặt xuống, nhăn mày, “Sao…… Chẳng lẽ ngươi đánh khóc, còn muốn cô dỗ sao?”
“Còn muốn dỗ sao?” Ninh Hỉ trên mặt kinh hãi, trong lòng lại nhịn không được cười trộm.
Không phải là đánh gãy trực tiếp ném ra khỏi phủ sao?
Đầu Bùi Quân còn đau, không nghĩ tới tầng này, không nghĩ tới nguyên bản còn có một lựa chọn ném ra ngoài, không kiên nhẫn nói: “Vậy bằng không, hắn vừa khóc, viện này còn có thể sống yên ổn sao?”
Ninh Hỉ nhìn như do do dự dự một hồi, lại ngồi xuống, xem mặt đoán ý nhìn Nhiếp Chính Vương, khó xử nói: “Này, nô tài không biết dỗ người, nếu như đánh Bình An Hầu khóc còn không dỗ được, hắn cách phòng ngủ khóc sướt mướt cả đêm, điện hạ cũng ngủ không ngon, đến lúc đó lại bị đau đầu…… Nô tài là cái phế vật, vẫn là nên ở lại đọc sách cho điện hạ.”
Bùi Quân cau mày, tựa hồ cân nhắc một chút lợi và hại trong đó, ngày mai còn phải vào triều, xác thật không được.
“Vô dụng.” Hắn hừ lạnh một tiếng, mặt quay vào trong không nói chuyện nữa.
Ninh Hỉ một lần nữa mở cuốn sách “Dạy làm người rộng rãi như thế nào” kia ra đọc hai câu, hắn cũng không tìm lỗi nữa. Ước chừng là cho hắn tìm cái bậc thang, đầu óc hắn cũng hồ đồ, liền theo xuống.
Ninh Hỉ đọc sách, nghĩ thầm, Nhiếp Chính Vương mặt ngoài người ghét quỷ ghét, kỳ thật cũng rất dễ dỗ.
-
Trời chưa sáng, Nhiếp Chính Vương đã rời phủ.
Một nồi canh nhân sâm kia lại không thể thật sự đổ đi, để lại vô duyên cớ chọc điện hạ tức giận.
Trước khi đi Ninh Hỉ mắt nhắm mắt mở, kêu Ngôn quản gia quỳ ở đình viện một đêm cầm đi, nói điện hạ bỏ, kêu hắn cầm đi tưới hoa.
Lương Ngôn cười cảm tạ Ninh Hỉ, lời ngon tiếng ngọt hống nữ đầu bếp hâm lại canh dư một lần.
Sau đó tưới cho Tạ Yến đóa hoa phiền lòng này.
Tạ Yến bị A Ngôn cứng rắn ép uống dược, uống được một nửa phun ra một nửa, lại uống thêm một chén canh gà hầm sâm, ra mồ hôi một người, ngủ một giấc dậy khá hơn nhiều, tuy rằng vẫn choáng váng đầu vô lực, nhưng tốt xấu gì cũng đã giảm sốt, người cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Chỉ là biểu tình mê mang, không nhớ rõ chi tiết tối hôm qua, vẫn luôn nằm ở trên giường nháy mắt ngẩn ngơ.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cầm cái chăn ở trên người ngửi ngửi, rồi lại lật người, vùi mặt vào gối đầu ngửi ngửi.
Đột nhiên nhếch môi cười.
Lương Ngôn bưng chậu nước về, bị tươi cười của hắn làm hoảng sợ, cho rằng hắn lại phát bệnh gì đó.
Tạ Yến mở ra cho A Ngôn giúp hắn lau tay chân với mặt, hắn bị bệnh một ngày một - đêm, trên người nhớp nháp mồ hôi, A Ngôn vẫy vẫy khăn, muốn giúp hắn lau trên người. Tạ Yến bỗng nhiên ôm bụng vặn vẹo.
A Ngôn ngẩn ra: “Công tử làm sao vậy? Trên người còn có chỗ nào không thoải mái?”
Tạ Yến lắc lắc đầu, cuộn người lại, một lát sau, thật cẩn thận liếc mắt nhìn ra bên ngoài một lát, lại lập tức giấu đi, trộm hỏi: “A Ngôn, ta có thể uống thêm một chén canh giống như trước đó được không?”
Toàn bộ nồi kia bị A Ngôn bưng tới, hâm mấy lần rồi lại hấp cách thủy, vốn dĩ không còn bao nhiêu, hắn gật gật đầu: “Ta múc cho công tử.”
Thấy Tạ Yến muốn ăn, A Ngôn còn đặc biệt múc thêm hai miếng gà hầm.
Gà ác ban đầu là loài chim quý hiếm của Nam Nghiệp, sau đó du nhập vào Đại Ngu, gà ác non mịn tươi ngon, bởi vì còn có thể làm thuốc, bổ khí huyết hư tác dụng tuyệt vời, được không ít quý tộc săn lùng, giá cả lập tức tăng cao.
Tạ Yến uống xong canh, phun ra hai khúc xương nhỏ, thử hỏi: “Còn muốn ăn nữa……được không?”
A Ngôn vui vẻ còn không kịp, khó khăn ăn vạ Nhiếp Chính Vương được một gốc cây nhân sâm một con gà đen, ăn không trả tiền. Hơn nữa lượng cơm ăn của công tử vẫn luôn không lớn, hôm nay rốt cuộc cũng chịu ăn nhiều hơn, A Ngôn vui mừng, xé cái đùi gà lớn.
Tạ Yến gặm gà, híp mắt mãn nguyện, ăn xong liếm liếm ngón tay, lại hỏi: “A Ngôn, có phải……cái này ta muốn ăn bao nhiêu, là có thể ăn bấy nhiêu không?”
Trước kia công tử có một quán tửu lầu thích đi nhất, gọi là “Hải Vân Thiên”.
Trong lâu tay nghề đầu bếp tốt, là ngự trù chạy trốn khi Nam Nghiệp quốc bị diệt, giỏi nấu sơn trân với hải sản, gà ác làm đặc biệt ngon. Đối với thiếu niên xa quê hương như Tạ Yến mà nói, “Hải Vân Thiên” chính là hương vị quê nhà, hàng năm hắn ở trong lâu bao một nhã gian nhỏ, ngồi một buổi trưa.
Đồ ăn chỗ đó tốt thì tốt, nhưng mà thật sự quá quý, đồ ăn rẻ nhất cũng phải hai lượng.
Sau khi Tạ Yến bị bệnh, cũng không thể ăn nữa, những thứ tốt như là gà ác lông tím, chỉ có thể cách đường cái ngửi mùi thơm trên tửu lâu.
Tiểu nhị tửu lầu thấy bọn họ đứng lâu rồi, còn ném đậu phộng xuống, cười nhạo bọn họ là phượng hoàng nghèo túng không bằng gà.
A Ngôn chua xót một trận, bưng ấm đun canh gạt lệ: “Công tử, đừng khách khí, ăn nhiều một chút! Không đủ ta lại pha chút nước, còn có thể nấu một nồi! Đây là của nhà Nhiếp Chính Vương, không cần tiền.”
Tạ Yến gặm xương, sờ sờ bụng nhỏ của mình, ngô ngô gật đầu.
-
Đầu xuân, có rất nhiều việc, hình phạt đại án, các nơi làm nông, hạn úng, quân vụ biên cảnh, thậm chí hôn sự nhi nữ các nhà tông thất, người phía dưới đều phải viết từng bức thư tấu thỉnh. Vả lại sắp tới xuân săn, Lễ Bộ còn đuổi theo sau mông hắn đòi tiền.
Xử lý không xong chuyện, Bùi Quân liên tiếp mấy ngày không thể không nghỉ lại ở trong cung.
Ngày hôm nay sau khi Bùi Quân hạ triều, người còn chưa ra khỏi đại điện, như lệ thường đã bị mấy vị đại thần ngăn cản.
Tất nhiên vẫn là vì một ít chuyện vớ vẩn thượng triều không nói.
Hắn tặc lưỡi thật mạnh, người vẫn kiên nhẫn đi về Ngự Thư Phòng, trong tay một bên phê sổ con, một bên nghe bọn hắn thay phiên oanh tạc, lời lẽ chính đáng khuyên can, lăn qua lộn lại chỉ là những cái lý do thoái thác nghe đến phát chán đó.
Ngẫu nhiên mấy cái có ý tứ, hắn nâng mắt lên rất có hứng thú cân nhắc một chút, tiện tay ghi trên giấy.
Nghe thật sự rất phiền, Bùi Quân khép lại tấu chương phê xong, khụ một chút: “Chư vị ái khanh mệt mỏi, uống ngụm trà nóng nghỉ ngơi một chút lại nói —— Ninh Hỉ.”
Có mấy người ở phía dưới ngồi không yên.
Phu nhân bọn họ mấy hôm nay cùng với mấy người bạn thân đi đạp thanh, trong nhà đều là mấy vị lão thần tử, không cẩn thận nghe thấy được chút nhàn thoại, nghe hiếm lạ, trở về liền học một miệng.
Nói là, nói là…… Có người nhìn thấy đêm đó thiên tuế yến, Nhiếp Chính Vương ôm một người trở về phòng, cả một đêm không ra ngoài.
Mấy người lại động tâm tư, tưởng là Nhiếp Chính Vương lúc trước không thích sắc đẹp, đó là khi chưa khai trai, không hiểu được cái hay của việc này, hiện giờ hưởng qua tư vị, hẳn là có chút chuyển biến. Hơn nữa, người đến hôm nay, hơn một nửa đều là đảng phái của Nhiếp Chính Vương, coi thường tiểu hoàng đế nhỏ tuổi vô năng, trong lòng chắc chắn Bùi Quân sớm muộn gì cũng muốn đăng cơ, thống nhất thiên hạ.
Nhưng kẻ cửu ngũ chí tôn, quan trọng nhất chính là cái gì?
—— con nối dõi đó!
Bùi Quân thấy bọn họ hai mặt nhìn nhau, ấp a ấp úng, mặt già đỏ lên, liền biết lại là lời lẽ tầm thường, muốn khuyên hắn cưới phi.
Đã nhiều ngày thượng triều việc nhiều, hôm nay khó khăn được hạ triều sớm, lại bị bọn họ lấy việc vớ vẩn tra tấn hơn một canh giờ. Tinh thần Bùi Quân không tốt, lười đối phó với bọn họ, trực tiếp hừ cười một tiếng: “Các ngươi lại chuẩn bị bức họa gì cho cô ? Đẹp không? Hay là tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục, nhã nhặn lịch sự biết lễ nghĩa?”
Chúng thần gãi gãi da mặt: “Tất nhiên là……”
Hắn bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Cô không thích như vậy.”
Chúng thần bốc cháy lên hy vọng: “Vậy điện hạ vừa ý dạng gì……”
Bùi Quân phẩm hương trà tỏa ra từ miệng ly, mang theo vài phần hài hước nói: “Cô sao, cô thích xinh đẹp, phóng túng, có chút thú vị, trong phòng có thể phóng đãng. Tuy rằng trước mắt thiên hạ chưa thống nhất, cô không có mặt mũi nào cưới vợ sinh con, nhưng cô nương nhà các ngươi ai nếu giống như vậy, cô cũng không phải không thể cưới.”
“……” Chúng thần thần sắc phức tạp.
Ai dám mặt dày vô sỉ như thế, nói nữ nhi nhà mình tuỳ tiện phóng đãng?!
Bùi Quân nuốt ngụm trà, vẻ mặt đắc ý: “Chư vị chậm rãi suy nghĩ, trước tiên nếm thử nước trà, bạch hào ngân châm cao cấp.”
Không bao lâu, nhóm tiểu thái giám ổn định bưng tới vài chén trà.
Mọi người nhanh chóng đứng dậy tạ ơn, cúi đầu nhìn, nhìn trà thơm tràn ra đầy trên bàn gỗ, sôi nổi toát mồ hôi lạnh một người, lạnh run rụt tay về.
Rượu đầy kính người, trà đầy tiễn người.*
Cái này chỗ nào là mời người uống trà, đây là đưa người lên đường !
Một đám lão nhân ở quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, ai cũng vô cùng tinh khôn, cái này nếu còn xem không rõ, không bằng sớm một chút từ quan về nhà trồng trọt.
Bùi Quân rèn sắt khi còn nóng, khi còn muốn ghét bỏ đàn lão thất phu này, Ninh Hỉ thần sắc hoảng loạn chạy vào, hắn liếc nhanh nhìn Nhiếp Chính Vương, ấp úng.
Bùi Quân thấy hắn dầu sôi lửa bỏng, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
Ninh Hỉ muốn nói lại thôi: “Không có gì, chính là…… Trong nhà có chút việc, nếu không điện hạ về nhà nhìn xem?”
Bùi Quân chính phiền: “Có thể xảy ra chuyện gì, Ngụy Vương lại phá Quỳnh Anh Uyển ?”
“Không phải…… Khó mà nói……” Ninh Hỉ chần chừ tiến lên, muốn nắm lấy ống tay áo Nhiếp Chính Vương, xấu hổ nhìn khắp nơi.
Bùi Quân một phen kéo ống tay áo mình về, quả thực không thể hiểu được: “Ngươi học ai kéo ống tay áo cô ?Chuyện gì ngượng ngùng xoắn xít làm bộ làm tịch, nói.”
Ninh Hỉ giống thật mà là giả nói: “Là chuyện của Bão Phác cư cái kia…… Ngài đừng hỏi, thật sự rất khó nói!”
Vừa nghe sự tình liên quan Bão Phác cư, nhất định là về việc riêng trong phòng của Nhiếp Chính Vương, chúng thần nhịn không được dựng lỗ tai lên.
Còn chưa dứt lời, Bùi Quân cơ hồ đã quên mất cẩu đồ vật này, hắn lại nổi giận, nhíu mày nói: “Sao hắn còn ở trong phủ cô?! Hắn lại cho cô gặp phải chuyện gì! Hắn có phải ở trên giường cô uống thuốc hay không …… Chẳng lẽ nôn ra đầy giường của cô?!”
Hắn càng nói càng thái quá.
Chúng thần càng nghe càng kinh hãi.
Ninh Hỉ lau lau mồ hôi: “Không phải, không có…… Chính là người trong nhà tới, nói, nói……”
Bùi Quân đã dự đoán đến mấy chục loại khả năng, kém cỏi nhất cũng chỉ là Tạ Yến phá huỷ nhà hắn ở, xé tranh chữ của hắn, hoặc là phá hủy vương phủ của hắn. Tạ Yến chỉ có một mình, thân thể - phàm trần, nhiều lắm lại thêm chân chó Lương Ngôn, hai cái cũng chỉ có thể khi dễ chó mèo hạ nhân thôi, còn có thể gây ra chuyện gì ghê gớm ?
“Rốt cuộc hắn làm gì!”
Ninh Hỉ thấy hắn lại tức giận, nhìn dáng vẻ là chết sống một hai phải biết rõ ràng ngay tại đây, đây là điện hạ một hai phải hỏi, quay đầu lại không thể trách hắn không kiêng dè.
Hắn quyết tâm, cắn răng nói: “Người trong nhà truyền lời, nói Bình An Hầu…….”
Bùi Quân sửng sốt, cho rằng chính mình không nghe rõ: “Cái gì?”
Ninh Hỉ hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Đúng vậy!”
“……” Bùi Quân không nghĩ tới kích thích như vậy, lung lay.
Chúng thần khiếp sợ nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.
Bùi Quân hoàn toàn không hiểu rõ, lời này vượt qua phạm trù người bình thường có thể lý giải, hắn túm lấy Ninh Hỉ hoảng hốt một hồi, vẫn kiệt lực duy trì trấn định, còn có một tia mong đợi: “Đợi, đợi một chút, ngươi nói lại lần nữa, ai nói? Nói hắn có cái gì?”
Ninh Hỉ một lời khó nói hết nhìn hắn, đành phải từng câu từng chữ lặp lại một lần: “Bình An Hầu nói, trong bụng hắn có ngài, ngài……”
Ninh Hỉ đỏ mặt: “Tiểu bảo bối.”
Đầu óc Bùi Quân trống rỗng.
————
*Rượu đầy kính người, trà đầy tiễn người dịch sát raw là như trên còn mình tra thì là "Rượu đầy kính người, trà đầy khinh người", đây là văn hóa đãi khách được lưu truyền mấy ngàn năm.
Ý tứ của những lời này là: Lúc châm trà cho khách không thể quá nhiều, bởi vì nước trà nóng chẳng những có thể làm cho khách bị phỏng, mà ly trà quá nóng, khách cũng không có cách nào bưng lên để uống được, làm như thế là không có sự tôn kính đối với khách.
Nói sâu thêm một chút, thậm chí còn có ý là đuổi khách về, cho nên có nhiều nơi, coi hành vi như thế gọi là ‘bưng trà tiễn khách’.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top