🐇Chương 56🐳
Tự mình dâng gối.
-------------------
Vai của Tạ Ninh khẽ run, cậu cúi đầu, sau gáy đỏ ửng cả một mảng lớn.
Trang Duyên ôm chặt không buông, lại hỏi: "Được không, bạn trai?"
Tạ Ninh hít sâu hai lần, đột nhiên cảm thấy may mắn vì Trang Duyên ôm từ phía sau, không thể nhìn thấy gương mặt đang đỏ dần lên của cậu, khiến cậu bớt đi phần nào sự bối rối.
Cậu cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Không, không được."
Bàn tay của Trang Duyên đặt ở eo cậu, chẳng biết từ lúc nào đã luồn vào dưới lớp áo rộng thùng thình của Tạ Ninh.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt, khiến cả người Tạ Ninh run lên, cậu ngã hẳn vào lòng ngực của Trang Duyên.
Trang Duyên với giọng điệu không mấy vui vẻ hỏi: "Tại sao không được?"
Tim Tạ Ninh đập thình thịch: "...Em, em vẫn chưa sẵn sàng."
"Sẵn sàng cái gì?" Trang Duyên nhướn mày cười khẽ, ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: "Anh chỉ muốn ngủ chung phòng với bạn trai thôi mà, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
Tạ Ninh không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, cậu nhẹ giọng nói: "Anh có thể buông em ra trước được không?"
Trang Duyên cười nhạt, sau đó buông tay lùi lại vài bước, hỏi: "Khó chịu à? Xin lỗi, anh quên mất trên người mình còn mùi rượu."
Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.
Lúc này, mùi rượu trên người Trang Duyên đã gần như tan hết, chỉ còn lại vài sợi mùi thoang thoảng cực nhẹ, khó mà nhận ra, chỉ khi bị hắn ôm chặt mới có thể cảm nhận được chút ít.
Vừa rồi, những sợi hương rượu đó cứ vấn vương nơi chóp mũi Tạ Ninh, khiến cậu cảm thấy hình như bản thân cũng đang say, giờ đây mới dần tỉnh táo lại đôi chút.
Cậu nhìn Trang Duyên, thấp giọng nói: "Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý."
Trang Duyên yên lặng nhìn cậu vài giây, rồi đột nhiên hỏi: "Bảo bối, có phải em đang hiểu lầm gì đó hay không?"
Tạ Ninh ngẩn ra: "Hả?"
Trang Duyên nhướn mày cười một cái: "Có phải em cho rằng.... anh định làm gì em hay không?"
"Không có!"
Mặt Tạ Ninh nóng ran, cậu ngẩng phắt đầu lên.
Không biết cậu nghĩ đến điều gì, mặt đỏ bừng đến mức như sắp bốc khói, màu đỏ lan ra cả cổ.
Trang Duyên nhìn cậu, lòng chợt dâng lên cảm xúc khó tả, hắn cười nói: "Em thực sự nghĩ như vậy?"
Tạ Ninh tất nhiên không thừa nhận, lắc đầu nguầy nguậy: "Không có nghĩ!"
"Lại nói dối." Trang Duyên không nhịn được, nhéo nhẹ chóp mũi cậu.
Ánh mắt Tạ Ninh lảng tránh, nhưng sắc đỏ trên mặt lại càng lúc càng nở rộ, như một đóa hoa đào, đỏ rực đầy mê hoặc.
Trang Duyên thở dài: "Quả nhiên là nghĩ như vậy rồi."
Tạ Ninh tiếp tục mạnh miệng: "...Không có!"
Trang Duyên làm như không nghe thấy: "Giờ thì anh lại rất tò mò, không biết em đã nghĩ như thế nào nhỉ?"
Tạ Ninh dứt khoát quay đầu qua một bên, không thèm để ý tới hắn.
"Không trêu em nữa." Trang Duyên mỉm cười nói, "Khó khăn lắm anh mới có danh phận bạn trai, chẳng lẽ không nên có chút đặc quyền nào sao?"
Môi Tạ Ninh khẽ run, dường như có chút dao động.
Trang Duyên tiếp tục tấn công: "Em thử nhìn các cặp đôi bên ngoài xem, có ai ở chung một nhà mà lại ngủ riêng hai giường đâu. Nếu để người khác biết được, chẳng phải họ sẽ nghĩ rằng tình cảm của chúng ta có vấn đề sao?"
Tạ Ninh hơi nhíu mày: "...Nhưng người ta đâu có biết."
Trang Duyên thở dài: "Thôi, bỏ đi."
Không hiểu sao, lòng Tạ Ninh lại mềm nhũn, cảm thấy mình đối xử với Trang Duyên quá tệ.
Trang Duyên nói: "Cũng muộn rồi, anh đi tắm đây, em cũng đi ngủ sớm đi."
Tạ Ninh chậm rãi gật đầu: "...Ừm."
Ai ngờ sau khi tắm xong, Trang Duyên lại cực kì tự nhiên thay đồ ngủ, đẩy cửa phòng Tạ Ninh, leo thẳng lên giường.
Tạ Ninh đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ: "....!"
Tạ Ninh dịch người sang bên cạnh một cách tự nhiên.
Trước đây, để giúp cậu chữa chứng mất ngủ, mỗi đêm Trang Duyên đều đến để nhìn cậu chìm vào giấc ngủ rồi mới rời đi. Tạ Ninh nhất thời quen với việc đó nên cũng không cảm thấy có gì không đúng trong hành động này.
Trang Duyên cứ như vậy chiếm lấy nửa giường của Tạ Ninh, vươn tay ôm cậu vào lòng.
Khi bị bao trùm bởi hơi thở của hắn, Tạ Ninh mới bất ngờ nhận ra có điều gì đó không đúng.
Rõ ràng lúc nãy cậu đã từ chối Trang Duyên, vậy tại sao bây giờ hắn lại trèo lên giường, dáng vẻ nghiễm nhiên muốn qua đêm ở đây.
Tim Tạ Ninh đập thình thịch, hỏi: "Anh... sao anh lại qua đây?"
Trang Duyên làm bộ làm tịch thở dài, nói: "Không còn cách nào khác, bạn trai không chịu qua chỗ anh ngủ chung một phòng, anh đành phải sang phòng bạn trai ngủ chung vậy."
Tạ Ninh: "......"
Cậu ngơ ngác: "Có gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là khác." Trang Duyên nghiêm túc nói, "Bây giờ là anh đang tự mình dâng gối*."
*là một thành ngữ cổ trong tiếng Trung.
Nghĩa đen: Tự mình dâng gối lên để phục vụ người khác, thường ám chỉ một người phụ nữ tự nguyện hiến thân cho người đàn ông khác.
Nghĩa bóng: Trong văn học cổ: Thường được sử dụng để diễn tả tình cảm sâu đậm của một người phụ nữ dành cho người đàn ông mình yêu.
Tạ Ninh sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Tự dâng... cái gì cơ?"
Trang Duyên rành rọt lặp lại: "Tự mình dâng gối."
Tạ Ninh cạn lời.
Quả nhiên Trang Duyên ở nước ngoài quá lâu, chắc đã quên sạch cách sử dụng tiếng Trung rồi.
Tự mình dâng gối có thể dùng như vậy sao?
Tạ Ninh chỉ biết im lặng.
Cậu vẫn ngây thơ nghĩ rằng, hôm nay cũng như những ngày trước, chẳng có gì khác biệt khi được Trang Duyên ôm vào giấc ngủ.
Chỉ là, những bộ phận dán sát vào cơ thể Trang Duyên lại nóng lên một cách kì lạ.
Không biết là nhiệt độ từ cậu hay là từ Trang Duyên, hoặc là chẳng có gì khác nhau.
Nóng đến mức Tạ Ninh cảm thấy như sắp bốc cháy.
Cậu vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình.
Hơi thở của Trang Duyên bỗng trở nên trầm xuống, hắn cúi đầu, phủ lên môi cậu.
Tạ Ninh: "!!!"
Rõ ràng giường rất rộng, nhưng Tạ Ninh lại cảm thấy chật hẹp, vì Trang Duyên ôm cậu quá chặt, như thể nếu buông tay ra, cậu sẽ ngã xuống đất.
Cánh tay của hắn vòng qua eo cậu, giữ chặt lấy, ép cậu vào giữa ngực và cánh tay hắn, nửa thân trên của Tạ Ninh dán sát vào cơ thể của Trang Duyên.
Môi kề môi, nhân lúc Tạ Ninh đang thất thần, Trang Duyên tìm được cơ hội, tiến quân thần tốc, khám phá khắp khoang miệng của cậu.
Khi nụ hôn kết thúc, tay Tạ Ninh vô thức nắm chặt lấy áo ngủ của hắn, hơi thở của cậu ngày càng trở nên gấp gáp.
Chẳng biết từ khi nào, chân của cả hai cũng đã quấn vào nhau.
Tạ Ninh tức khắc cảm thấy càng nóng hơn.
Cậu có cảm giác mình giống như một chú thỏ bị bỏ vào lò nướng, nóng bức từ đầu đến chân nhưng lại chẳng có cách nào thoát ra. Chân cậu chỉ có thể vô ích đạp đạp vài cái, phát ra tiếng 'chít chít', như đang chờ đợi bị nướng chín từ từ.
Đúng lúc này, Trang Duyên cúi đầu hỏi nhỏ: "Ninh Ninh, vừa nãy em nghĩ, anh định làm gì em à?"
Tạ Ninh đột nhiên mở to mắt!
Những hình ảnh cậu nghĩ đến lướt qua trong đầu, nếu là lúc khác, có lẽ cậu chỉ đỏ mặt xấu hổ một chút.
Nhưng bây giờ—
Cậu và Trang Duyên vừa mới kết thúc một nụ hôn, cả người còn đang nằm gọn trong vòng tay hắn, nơi cả hai tiếp xúc lại nóng rực lên.
Nếu nói đó chỉ là một tia lửa nhỏ, thì đột nhiên không kịp phòng ngừa bùng cháy kíp nổ, thắp sáng cả một bầu trời pháo hoa trong tâm trí Tạ Ninh.
Pháo hoa nổ tung, khiến đầu óc cậu choáng váng, miệng khô lưỡi khát.
Hơi thở của Tạ Ninh trở nên gấp gáp, đôi tay mềm như bông đặt lên ngực Trang Duyên, ngón tay vô thức vò vò cổ áo ngủ của hắn, như thể đang làm một cuộc giãy giụa cuối cùng.
Chiếc lò nướng dường như bị bật chốt mở, 'đing dong' một tiếng, hơi nóng bốc lên.
Thỏ tiên sinh nóng hổi như muốn bốc khói.
Trang Duyên ngạc nhiên nhướn mày.
Với tư thế này, bất kỳ phản ứng nào của cả hai cũng không thể giấu nổi đối phương.
Ánh mắt của Trang Duyên cũng trở nên thâm trầm, trầm ngâm nói: "Phản ứng của em..."
Có vẻ hơi quá mức rồi nhỉ.
Tạ Ninh bối rối quay mặt đi: "Không nghĩ gì cả."
Nhưng trong tình huống này, lời nói đó hoàn toàn không có chút thuyết phục nào.
Trang Duyên khẽ bật cười.
Hô hấp của hắn càng thêm thô nặng.
Hãy thử tưởng tượng, người mình yêu không hề chống cự nằm trong ngực mình, khoé mắt hồng hồng vân vê cổ áo, đôi môi vừa bị hôn đến căng mọng, hai mắt ngập nước mê mang nhìn mình....
Dù là người lạnh lùng đến đâu cũng không thể nào không có phản ứng.
Huống hồ, Trang Duyên không phải.
Yết hầu của Trang Duyên khẽ lăn lăn, tay hắn luồn vào trong vạt áo ngủ của Tạ Ninh, chậm rãi dò xét.
Mọi chuyện diễn ra đến bước này, Trang Duyên cũng không ngờ được.
Hoặc có lẽ không phải là không nghĩ tới, mà là không nghĩ nó sẽ xảy ra vào đêm nay.
Trời biết, hôm nay hắn chỉ định xin một chút đặc quyền thôi, giành được tấm vé để ngủ chung giường với Tạ Ninh.
Không ngờ vì thói quen mà vô tình trêu đùa vài câu, làm cho Tạ Ninh trở thành dáng vẻ thế này.
Hắn không biết Tạ Ninh có thể tiếp nhận đến mức nào, mỗi động tác hắn đều nhìn chăm chú vào biểu cảm của cậu, sợ cậu không thoải mái dù chỉ một chút.
Tay Tạ Ninh bị Trang Duyên kéo ra, nhưng chẳng bao lâu lại tự nhiên đặt lên vai hắn, như thể chủ động tìm kiếm một cái ôm.
Trang Duyên khẽ cười, sau đó đè cậu lại, rồi bắt đầu tháo từng nút áo ngủ của cậu, từ cổ áo chậm rãi đi xuống.
Nụ hôn cũng nhẹ nhàng hạ xuống, bắt đầu từ cổ, rồi hôn thêm hai cái ở xương quai xanh.
Thỏ tiên sinh cảm thấy như mình đang bị lột da.
Sau đó thì sao?
Bị đặt lên vỉ nướng?
Nhưng, sau đó lại chẳng tiếp tục đi xuống.
Trang Duyên cứ liên tục hôn cậu, dường như điều đó khiến Tạ Ninh tỉnh táo hơn đôi chút, cậu khẽ gọi hắn: "Trang Duyên."
"Ừm."
Trong khoảnh khắc này, khi nghe tên mình được gọi bằng giọng điệu mềm mại như vậy, ngọn lửa trong lòng Trang Duyên càng cháy mạnh hơn.
Bóng đêm sâu thẳm, ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ở đầu giường chiếu lên gương mặt Tạ Ninh.
Diện mạo của Tạ Ninh, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ không kiềm được mà thốt lên một câu "Thật đẹp".
Nhưng Trang Duyên không ngờ rằng, khi gương mặt thanh lãnh này dính lên chút tình dục mơ hồ thì lại trở nên quyến rũ đến mức khiến người ta xao xuyến, mơ mộng viển vông.
Trang Duyên nhìn cậu một lúc, rồi bất ngờ đè cậu xuống giường, cắn lấy môi mọng.
Nụ hôn dần trở nên thô bạo hơn.
Cơ thể chìm vào chiếc ga giường mềm mại, Tạ Ninh mơ màng trong giây lát, rồi bắt đầu run rẩy.
Nụ hôn của Trang Duyên lúc này quá mãnh liệt, quá chiếm hữu, khiến đáy lòng Tạ Ninh dấy lên một tia sợ hãi.
Cậu lại gọi một tiếng: "Trang Duyên."
Trang Duyên nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, buông hai tay đang ghì chặt tay cậu ra, đáp nhẹ: "Anh đây."
Không biết vì sao, đột nhiên Tạ Ninh lại cảm thấy yên tâm.
Trang Duyên lại ôm chặt cậu vào lòng, nắn bóp vài lần, khẽ hỏi: "Anh dùng tay... giúp em nhé?"
Mặt Tạ Ninh đỏ bừng.
Sau một lúc lâu, cậu quay mặt đi, tai đỏ ửng lên, khẽ gật đầu.
Thỏ tiên sinh bị đặt lên vỉ nướng.
Ngọn lửa cháy lên từ trong lòng, lan ra khắp cơ thể.
Nhiệt độ đột ngột tăng cao.
Nỗi sợ bị nướng chín làm mắt Thỏ tiên sinh từ từ ngấn lệ, cậu thút thít, phát ra tiếng nức nở như cầu cứu.
Cơ thể như bị lật qua lật lại trên ngọn lửa nóng rực.
Tạ Ninh ngửa cổ lên, làn da trắng nõn ướt đẫm mồ hôi nóng hổi, từng giọt mồ hôi chảy xuống, cuối cùng tụ lại ở hõm xương quai xanh, tạo thành một vũng nước nhỏ.
Yết hầu lên xuống, như đang nuốt xuống thứ gì đó, đôi môi khẽ mở nhưng chẳng thể phát ra được âm thanh trọn vẹn nào.
Ngọn lửa cháy càng lúc càng dữ dội, bản năng sinh tồn của Thỏ tiên sinh khiến cậu bắt đầu vùng vẫy.
Nhưng lại bị đàn áp không thương tiếc, tứ chi như bị thứ gì đó trói buộc.
Cảm giác kích thích xen lẫn sự thoải mái ập đến.
Tạ Ninh cảm thấy tay chân mình mềm nhũn, cả người như không còn chút sức lực nào, chỉ có một nơi vừa nóng bỏng vừa cứng rắn.
Ý thức dần trở nên mơ hồ.
Thỏ tiên sinh nghĩ: Chẳng lẽ mình thật sự sắp bị nướng chín sao?
Sự nóng rực lan tỏa đến tận sâu bên trong cơ thể.
Một lúc lâu sau...
Chân sau giật giật hai cái, không còn cử động nữa.
Thỏ tiên sinh đã bị nướng chín hoàn toàn rồi.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ tiên sinh đã bị nướng chín, Cá voi xanh tiên sinh có thể ăn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top