🐇Chương 54🐳

Có danh phận.

----------------------

Có lẽ là nhờ Trang Duyên chăm sóc chu đáo, ngày hôm sau Tạ Ninh đã hạ sốt.

Trang Duyên thở phào nhẹ nhõm, Tạ Ninh cũng nhẹ nhõm theo.

Nếu còn không khỏi, cậu chắc chắn sẽ bị Trang Duyên kéo đi bệnh viện.

Sau khi hạ sốt, Trang Duyên muốn đưa Tạ Ninh đi mua điện thoại.

Ngày đó ở bến xe, màn hình điện thoại của Tạ Ninh đã bị vỡ tan tành, sau đó chắc là bị vào nước, nên không thể khởi động lại được nữa.

Mang đi sửa chắc chắn sẽ tốn không ít tiền, thời gian sửa cũng lâu.

Trang Duyên lo không liên lạc được với cậu, nên muốn mua một cái mới.

Tạ Ninh nhìn ngày hôm nay, bất ngờ nói: "Không cần vội, vài ngày nữa rồi tính."

Trang Duyên nhíu mày: "Lỡ như em lại chạy lung tung thì anh sợ không tìm được em đâu."

Tạ Ninh giơ hai tay cam đoan: "Tôi sẽ không chạy lung tung nữa."

Trang Duyên liếc mắt nhìn cậu: "Em ở trong lòng anh đã sớm không còn uy tín rồi."

Tạ Ninh mở to mắt: "Trước giờ tôi cũng đâu có chạy lung tung, sao lại không có uy tín?"

Trang Duyên chắc nịch: "Sao lại không!"

Tạ Ninh lẩm bẩm: "Ngoại trừ lần trước."

Trang Duyên nhướng mày nhìn cậu.

Tạ Ninh: "Hay anh thử nói một ví dụ xem nào."

Trang Duyên sững lại.

Hắn suy nghĩ một lúc, nhưng thực sự không nhớ ra được lần nào Tạ Ninh chạy lung tung.

Tạ Ninh vốn không phải kiểu người thích ra ngoài, chỉ cần một chiếc máy tính và một cái bảng vẽ, cậu đã có thể ngồi trong phòng vẽ đến khi trời đất quay cuồng.

Ngay cả khi có người muốn kéo cậu ra ngoài, cậu cũng chưa chắc đã chịu, chứ đừng nói là tự mình ra ngoài.

Nhưng điều này không làm khó được Trang Duyên.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Là ai lần trước nửa đêm không ngủ mà chạy đến phòng vẽ, bị anh bắt tại trận?"

Tạ Ninh không thể tin nổi, nhìn hắn: "Cái, cái này cũng tính sao?"

"Đương nhiên là tính." Trang Duyên nói không chút ngượng ngùng.

"..." Tạ Ninh cứng họng một lúc: "Tôi thậm chí còn chưa bước ra khỏi cửa biệt thự."

Trang Duyên bình tĩnh nhìn cậu: "Ai nói không ra khỏi cửa thì không tính là chạy lung tung? Nửa đêm không ở trong phòng mà đi ra ngoài, chẳng lẽ không phải là chạy lung tung à?"

Tạ Ninh: "..."

Trang Duyên không đợi cậu kịp phản ứng, lại tiếp tục nói: "Đương nhiên, còn không chỉ có mỗi lần đó."

Tạ Ninh hơi mở to mắt: "Còn nữa à?"

Trang Duyên gật đầu: "Còn có lần ở hồ Thu Minh nữa."

Tạ Ninh biện minh cho mình: "Lần đó tôi đi vẽ phong cảnh, hoàn toàn không phải là chạy lung tung."

Trang Duyên cười khẩy: "Giữa mùa đông mà chạy ra hồ vẽ phong cảnh?"

"..."

Tạ Ninh uất ức, mùa đông vẽ phong cảnh thì sao chứ! Ai quy định mùa đông không được vẽ phong cảnh!

Nhưng Trang Duyên lại không thèm nói lý lẽ: "Em vốn dĩ đã sợ lạnh, trời rét buốt còn chạy ra hồ đón gió, lỡ lại khiến bản thân cảm lạnh thì sao?"

"Lần đó tôi không có bị cảm." Tạ Ninh nhịn không được nói.

Cậu im lặng một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra cách biện minh: "Hơn nữa, nếu hôm đó tôi không đi ra hồ vẽ phong cảnh, thì đã không gặp được anh rồi."

Trang Duyên nhìn cậu một lúc, hào phóng cười: "Nếu đã vậy, lần đó coi như không tính."

Tạ Ninh chậm rãi hỏi: "Còn lần nào nữa không?"

Trang Duyên lục lọi trong trí nhớ một vòng, nhưng tìm mãi không ra, đành phải nói: "Lần trước anh bảo bên ngoài lạnh, kêu em vào nhà mà em không chịu nghe, còn bị Từ Thanh bắt gặp ở cửa."

Hắn thản nhiên bắt đầu lật lại chuyện cũ: "Còn nữa, rõ ràng là thích anh nhưng lại cứ cố tình làm lơ, không chịu cho anh một câu trả lời rõ ràng, đúng là khẩu thị tâm phi."

Tạ Ninh: Tôi không phải, tôi không có, anh đừng có nói bậy mà.

Trang Duyên thân mật cọ cọ mũi của cậu: "Những lần còn lại anh sẽ giữ thể diện cho em, không nói nữa. Dù sao trong mắt anh, em đã hoàn toàn không còn uy tín rồi."

Tạ Ninh: "....Căn bản không có lần nào khác nữa đúng chứ."

Trang Duyên bây giờ trông như đang cố tình gây sự trong cuộc cãi vã giữa các cặp đôi, khiến Tạ Ninh bị nói đến ngơ người.

Trang Duyên nhân cơ hội hôn cậu một cái, nói sang chuyện khác: "Mua điện thoại cũng không phiền phức, chỉ cần đặt hàng qua mạng thôi. Cho dù không tin tưởng đồ mua qua mạng, thì chỉ cần tìm ai đó mang một cái đến là được, đâu cần phải chờ đến hai ngày."

Tạ Ninh giải thích: "Hai ngày nữa sẽ có người tặng điện thoại cho tôi rồi."

Trang Duyên lập tức cảnh giác: "Ai?!"

"Nghiêm Khê." Tạ Ninh nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Sắp đến sinh nhật tôi rồi, năm nào cậu ấy cũng tặng điện thoại làm quà."

Trang Duyên ngẩn ra một lát, không biết nên chú ý đến sinh nhật của Tạ Ninh hay là nên mỉa mai việc tặng điện thoại làm quà sinh nhật là một hành động kỳ quặc.

Hắn không nhịn được, nhíu mày nói: "Quà sinh nhật... tặng điện thoại? Còn là năm nào cũng tặng?"

Tạ Ninh gật đầu.

Việc tặng quà sinh nhật cho bạn bè chắc chắn là một vấn đề đau đầu đối với rất nhiều người trong cuộc đời này.

Vừa phải hợp túi tiền, vừa phải thể hiện được tình cảm, Nghiêm Khê cũng từng suy nghĩ đến mức rụng cả vài sợi tóc.

Cuối cùng tại sao lại tặng điện thoại, điều này còn phải quy công cho Tạ Ninh.

Tính cách cậu thoải mái, lại không thích giao tiếp, điện thoại đối với cậu chỉ có hai chức năng cơ bản là gọi điện và nhắn tin, nên một chiếc điện thoại cậu có thể dùng trong nhiều năm.

Sau này Nghiêm Khê thật sự không chịu nổi nữa, nên quyết định mỗi năm đều tặng cho cậu một chiếc điện thoại làm quà sinh nhật để nhắc nhở cậu đổi mới.

Nghe xong ngọn nguồn, Trang Duyên hỏi: "Sinh nhật của em chính xác là vào ngày nào?"

Tạ Ninh nói ra một ngày, Trang Duyên tính toán, vừa đúng một tuần trước khi bắt đầu quay phim.

Hắn bỗng nhiên nhận ra, thời gian hắn quen biết Tạ Ninh thật sự quá ngắn.

Dù cho ngày đêm ở bên nhau, gặp gỡ hằng ngày, hắn có thể nắm rõ chiều cao, cân nặng, sở thích, khẩu vị của Tạ Ninh, nhưng vẫn có rất nhiều việc bất khả kháng.

Ví dụ như sinh nhật hằng năm, nếu không nhắc đến chủ đề này, đa phần mọi người đều sẽ không chủ động nhớ tới.

Lại ví dụ như quá khứ của Tạ Ninh....

Có những chuyện mà Nghiêm Khê biết, nhưng hắn phải tìm hiểu rất lâu mới biết được sự thật.

Trang Duyên rũ mắt: "Có lúc anh cảm thấy, bản thân đã quen biết em quá trễ, như thể đã bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ."

Tạ Ninh dường như ngẩn ra, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Không trễ."

"Anh cảm thấy trễ." Trang Duyên lắc đầu: "Nếu anh không ra nước ngoài, có lẽ chúng ta đã ở bên nhau từ hồi đại học, bây giờ con cái cũng đã chạy khắp nơi rồi."

Nếu Trang gia và Tạ gia thân thiết hơn một chút, mối quan hệ của thế hệ trước tốt hơn một chút, có lẽ hắn và Tạ Ninh đã quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên như trúc mã trúc mã.

Hắn cũng sẽ không bỏ lỡ hơn hai mươi năm tuổi trẻ của Tạ Ninh.

Nghe đến đây, mặt Tạ Ninh hơi đỏ lên: "Con cái gì chứ, chúng ta đều là đàn ông mà."

Trang Duyên liền hỏi: "Vậy em có thích trẻ con không? Nếu không thích thì thôi, còn nếu thích thì sau khi kết hôn chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa."

Tạ Ninh lại một lần nữa bị hắn nói đến ngơ người.

Trang Duyên nói về chuyện kết hôn quá mức tự nhiên, cứ như thể họ đã bàn xong việc cưới xin, chỉ còn thiếu một bữa tiệc và giấy chứng nhận.

Tạ Ninh ngẫm nghĩ: Tiến độ này có phải quá nhanh rồi không?

Trang Duyên thấy cậu không nói gì, lại hỏi: "Em thích con trai hay con gái?"

Tạ Ninh theo phản xạ trả lời: "Đều được."

Trả lời xong, cậu lại cảm thấy không đúng, sợ Trang Duyên thật sự sẽ đưa một đứa trẻ về, liền bổ sung: "Không phải... tôi không định nuôi con."

Trang Duyên hỏi: "Không thích trẻ con?"

Tạ Ninh lắc đầu: "Không phải không thích, mà là tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có con."

Cậu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Từ khi phát hiện bản thân có xu hướng tình dục khác biệt, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có con, hơn nữa tôi cũng không biết phải làm cha mẹ như thế nào."

Về mặt gia đình, cậu cảm thấy mơ hồ hơn là cảm giác thân thuộc, hồi nhỏ cậu đã nghĩ rằng gia đình mình rất hòa thuận hạnh phúc, nhưng ai ngờ chỉ sau một đêm, tất cả đều thay đổi, cứ thế vô tri vô giác đi đến ngày hôm nay, cậu và bố mẹ đã sớm trở thành người xa lạ.

Hạ Hoàn và Tạ Kính đã không thể làm một tấm gương tốt cho cậu, vì vậy cậu cũng không biết khi trở thành cha mẹ thì phải làm gì.

Cậu nghĩ, sự việc đã đến nước này, có lẽ bản thân cậu cũng không phải là một đứa con ngoan, cũng rất khó để trở thành một vị phụ huynh đạt chuẩn.

Trang Duyên híp mắt, nói: "Vậy thì không cần có con nữa, chúng ta sống thế giới hai người cũng tốt mà."

Tạ Ninh mặt đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Cái gì mà thế giới hai người."

Trang Duyên lại nói: "Thật ra anh cũng thấy trẻ con phiền lắm, nuôi một mình em đã đủ vất vả rồi."

Tạ Ninh trợn to hai mắt nhìn hắn: "Tại sao lại là... anh nuôi tôi?"

Trang Duyên thản nhiên nói: "Không phải hiện tại em đang ở nhà anh sao!"

Tạ Ninh: "Phải."

Trang Duyên: "Không phải hiện tại em đang ăn đồ anh nấu sao!"

Tạ Ninh: "Phải."

Trang Duyên: "Không phải hiện tại em ra ngoài đều là anh đưa đón sao!"

Tạ Ninh: "Phải."

Trang Duyên híp mắt, hỏi: "Vậy có phải là anh đang nuôi em không?"

Tạ Ninh nhất thời không còn lời nào để nói: "...Phải."

Trang Duyên hài lòng, tâm trạng lại bắt đầu nhộn nhạo: "Hay là sau này chúng ta nuôi một bầy thỏ đi, vừa dễ thương vừa mềm mại, cũng không khó nuôi."

Tạ Ninh nghẹn lời: "Cái gì?"

Trang Duyên nghiêm túc gật đầu: "Coi như là con của em."

Tạ Ninh: "..."

Cậu không thể phản bác bằng cách nói muốn nuôi một con cá voi xanh được.

Cậu cố gắng vùng vẫy: "Có phải chủ đề của chúng ta đã đi quá xa rồi không?"

Trang Duyên: "Lúc bắt đầu chúng ta đã nói về chuyện gì nhỉ?"

À, sinh nhật.

Trang Duyên hỏi cậu: "Sinh nhật em muốn tổ chức thế nào?"

Tạ Ninh nhìn hắn rồi trả lời: "Về nhà lớn Tạ gia... đón sinh nhật cùng ông nội."

Trang Duyên hơi nhíu mày.

Tạ Ninh biết hắn không hài lòng, đành căng da đầu nói: "Năm nào tôi cũng đón sinh nhật như vậy... nhưng cũng sẽ mời vài người bạn thân đến ăn cơm ở nhà lớn."

Mắt Trang Duyên sáng lên: "Vậy hôm đó anh có được mời không?"

Tạ Ninh: "...Có."

Trang Duyên hỏi: "Còn ai nữa?"

Tạ Ninh: "Bố mẹ tôi... còn có vài họ hàng thân thiết nữa."

Trang Duyên cười: "Vậy nên lần này, cuối cùng anh cũng được gặp phụ huynh lần nữa à?"

Tạ Ninh: "..."

Trang Duyên vẫn chưa tha cho cậu, nhướn mày: "Vậy anh mang thân phận gì đây? Bạn thân của em?"

Tạ Ninh mấp máy môi, không nói được gì.

Trang Duyên đưa tay nhéo má cậu, híp mắt: "Nói hay không?"

Tạ Ninh quay mặt đi: "..."

Trang Duyên nhìn tai cậu chậm rãi đỏ lên, dở khóc dở cười: "Không phải chứ, sao em vẫn dễ xấu hổ như vậy nhỉ."

Tạ Ninh mạnh miệng: "Tôi không có xấu hổ!"

"Rồi, rồi, em không có xấu hổ." Trang Duyên nhìn khuôn mặt gần như đang bốc cháy của cậu, ngoài miệng vẫn thuận theo cậu, "Vậy rốt cuộc em có nói không đây."

Tạ Ninh lập tức ngậm chặt môi.

Thỏ tiên sinh không chịu nổi chọc ghẹo, Trang Duyên đành phải tìm cách khác.

Hai người lúc này đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện, Trang Duyên nắm cổ tay cậu, kéo vào lòng mình.

Tạ Ninh bất ngờ bị kéo, cơ thể nghiêng ngả.

Ngay sau đó, Trang Duyên ôm chặt eo cậu, xoay người một cái, để cậu ngã ngồi vào lòng mình.

Tạ Ninh mở to mắt: "!!!"

"Vẫn không nói?" Trang Duyên nhướn mày.

Tạ Ninh lúc này đang ngồi trên đùi hắn, nửa người dưới hầu như đã dán chặt vào nhau.

Vì đang ở nhà, cả hai đều mặc đồ ở nhà rộng rãi, vải mềm mại, nhưng không thể ngăn được nhiệt độ truyền qua từ phần đùi đang áp sát.

Cả người Tạ Ninh dần đỏ lên.

Trang Duyên nhếch khóe môi, đưa tay giữ lấy cằm Tạ Ninh, khiến cậu ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Tạ Ninh cảm giác như từng bộ phận trên cơ thể từ đầu đến chân đều không thuộc về mình nữa, như thể cậu đang lơ lửng trong không trung.

Cảm giác duy nhất là nóng.

Quá nóng.

Cơ thể cậu rất nóng, cơ thể Trang Duyên cũng rất nóng.

Ánh mắt Trang Duyên nhìn cậu... càng nóng hơn.

Tạ Ninh lẩm bẩm: "...Nói gì?"

Trang Duyên từ từ cúi đầu, trán hai người chạm vào nhau, hơi thở đan xen: "Nói anh là gì của em."

Rồi nụ hôn rơi xuống.

Bắt đầu từ trán, lướt qua lông mày, rồi dừng ở đôi mắt.

Tạ Ninh theo phản xạ nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, môi cậu bị ai đó ngậm lấy, chậm rãi mút vào, cắn nhẹ.

Tạ Ninh không nhịn được rùng mình, hai tay vô thức vòng lên cổ Trang Duyên.

Nụ hôn này quá nóng bỏng, mang theo một luồng khí nguy hiểm như muốn nuốt chửng Tạ Ninh, sau khi kết thúc, cả người cậu mềm nhũn trong vòng tay Trang Duyên.

Chờ đến khi ôm Tạ Ninh trong ngực ăn hiếp đủ rồi, cuối cùng Trang Duyên cũng hài lòng nghe được hai chữ 'bạn trai' từ miệng cậu.

Dù giọng nói nhỏ như muỗi, nhưng... ít nhất cũng đã có một danh phận thật sự.

Trang Duyên vui vẻ nghĩ, dù bây giờ chỉ là bạn trai, nhưng không phải vẫn có thể nâng cấp thành vị hôn phu sao.

Cầu hôn vào dịp sinh nhật, chắc cũng khá lãng mạn nhỉ.

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngẩng đầu nhìn tiêu đề của truyện này... haizz.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top