🐇Chương 51🐳
Điều trị tâm lý.
-----------------
Trước khi phim bắt đầu khởi động máy, Tạ Ninh lại đến gặp Quý Văn Bân.
Giờ đây, cậu đã có thể bình tĩnh đối mặt với bác sĩ tâm lý Quý Văn Bân, khi đến còn có tâm trạng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Các bức tường xung quanh được sơn màu trắng, tuy màu trắng rất sáng, nhưng cũng mang lại cảm giác bệnh tật.
Quý Văn Bân đã dán giấy dán tường thành màu vàng mềm mại, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Nội thất trong phòng cũng rất thoải mái, đồ đạc sắp xếp không quá thưa cũng không quá chật, rất gọn gàng, cho dù là người mắc chứng ám ảnh hoàn hảo khi ở đây cũng không cảm thấy khó chịu.
Ghế sofa mềm mại, khi ngồi xuống, cơ thể chìm vào lớp vải mềm mại, các dây thần kinh căng thẳng không biết từ lúc nào đã được thả lỏng.
Tạ Ninh vừa ngồi xuống không lâu, Quý Văn Bân như thường lệ mang một ly nước tới cho cậu.
"Cảm ơn." Tạ Ninh mỉm cười.
Quý Văn Bân lặng lẽ quan sát Tạ Ninh.
Ánh mắt của của anh rất dịu dàng, có lẽ vì đã gặp nhiều bệnh nhân nhạy cảm, ngay cả việc quan sát cũng không khiến người ta cảm thấy khác thường.
Hôm nay trông khí sắc Tạ Ninh không tệ, không giống như những lần trước, ánh mắt khi nhìn anh cũng không còn cảnh giác rõ ràng.
Tư thế ngồi của cậu thả lỏng, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn nhiều, so với vẻ cứng ngắc và tái nhợt lúc ban đầu, quả thật như hai người khác nhau.
Quý Văn Bân nghĩ, ngoài công lao của anh, chắc chắn không thể thiếu sự hỗ trợ từ bên ngoài của Trang Duyên.
Anh ngồi đối diện Tạ Ninh, cũng cười mỉm.
Tạ Ninh không thể không thừa nhận, trò chuyện với Quý Văn Bân là một việc giúp cậu thư giãn thể xác lẫn tinh thần, ít nhất Quý Văn Bân đã phá vỡ ấn tượng cố hữu của cậu về bác sĩ tâm lý.
Nhưng trong lòng Tạ Ninh vẫn còn chút bất an, sợ rằng một lúc nào đó Quý Văn Bân sẽ làm phá vỡ ảo tưởng bình yên của cậu.
Ám ảnh đối với bác sĩ tâm lý của cậu thật sự quá nặng.
Có lẽ biết được sự phòng bị của cậu, Quý Văn Bân chỉ tuỳ ý trò chuyện về mấy chuyện vặt vãnh, đợi đến khi cậu hoàn toàn thả lỏng, mới thỉnh thoảng thử thăm dò.
"Lần trước cậu nói cậu có triệu chứng mất ngủ, giờ đã tốt hơn chưa?"
Lần trước mình có nhắc tới triệu chứng mất ngủ sao?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Tạ Ninh, nhưng cậu cũng không suy nghĩ thêm, trả lời: "Tốt hơn nhiều rồi."
Khi đến gặp Quý Văn Bân, hình như vấn đề nào cũng từng nói qua một hai câu, Quý Văn Bân cũng không thường xuyên xoay quanh bệnh của cậu, cũng không cố tình khai thác quá khứ của cậu.
Hai người như những người bạn tốt hẹn nhau uống trà, ngồi trên sofa tán gẫu không có điểm dừng, không biết từ bao giờ một buổi trưa cứ thế trôi qua.
Khi nhớ lại, Tạ Ninh cũng không rõ mình đã nói những gì, nhưng tâm trạng luôn cảm thấy tốt hơn không ít.
Quý Văn Bân nói: "Mặc dù thuốc ngủ có hiệu quả không tệ, nhưng cũng không khuyến khích dùng lâu dài."
Tạ Ninh lắc đầu: "Gần đây tôi không uống thuốc."
Quý Văn Bân "ồ" một tiếng, có vẻ ngạc nhiên: "Không có sự hỗ trợ của thuốc, cậu đã có thể tự mình ngủ rồi sao?"
Tạ Ninh do dự một lúc, rồi gật đầu.
Nhưng nếu nói thật, thì không hoàn toàn dựa vào sức lực của một mình cậu.
Chuyện này bắt đầu từ một lần cậu bị mất ngủ, khi rời khỏi phòng vẽ thì tình cờ gặp Trang Duyên thức dậy đi vệ sinh.
Trang Duyên xuống lầu để lấy nước, hành lang chỉ bật đèn đêm mờ mờ, Tạ Ninh có thể thấy ánh mắt u ám của hắn.
Rõ ràng là hắn không vui.
"Hơn nửa đêm rồi mà còn không chịu ngủ?"
Tạ Ninh cười gượng gạo, vẻ mặt rất ngượng ngùng.
Cậu nhanh chóng nghĩ xem mình có thể tìm được lý do nào, nhưng đầu óc xoay vần một vòng, cũng không nghĩ ra được lý do hợp lý nào cho việc nửa đêm không ngủ mà đi vào phòng vẽ.
Vì thế cậu ngoan ngoãn xin lỗi: "Tôi sai rồi."
Trang Duyên vẫn cầm ly nước, ánh sáng chiếu lên nửa bên sườn mặt hắn, nửa còn lại ẩn trong bóng tối, biểu cảm không rõ ràng.
Tạ Ninh mơ hồ nghe thấy hắn thở dài, nhưng lại nghi ngờ mình nghe lầm.
Lúc đó, Tạ Ninh cảm thấy không khỏe, kèm theo mất ngủ là những cơn đau âm ỉ trong đầu, như thể có một cái búa đang gõ bên trong.
Cho nên phản ứng của cậu cũng có phần chậm chạp.
Khi bị Trang Duyên đưa trở lại phòng, cậu vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Nhìn vẻ mặt không vui của Trang Duyên, Tạ Ninh ngoan ngoãn leo lên giường.
Cũng không phải cậu không buồn ngủ, mà là mỗi khi nhắm mắt, đầu lại bắt đầu đau nhức, khiến việc chìm vào giấc ngủ đã trở thành một điều cực kì xa xỉ.
Đèn trong phòng đã được tắt hoàn toàn.
Trong bóng tối, Tạ Ninh nghe thấy âm thanh của một vật gì đó được đặt lên bàn, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu mới nhớ ra đó có lẽ là ly nước của Trang Duyên.
Cậu hơi tò mò không biết Trang Duyên làm thế nào để trong bóng tối như vậy mà vẫn có thể tìm được bàn một cách chính xác.
Sau đó Trang Duyên lại thần kỳ đi đến bên giường, xoa đầu cậu, hỏi: "Đau đầu à?"
Tạ Ninh gật đầu, nhưng sợ Trang Duyên không nhìn thấy, nên đáp lại: "Có một chút."
Trang Duyên dùng tay xoa nhẹ hai bên thái dương cậu.
Tay của hắn to và ấm, nhưng lực xoa bóp lại rất nhẹ nhàng: "Anh không thành thạo lắm, em chịu khó chút nhé."
Có lẽ đây là lần đầu tiên đạo diễn Trang phục vụ người khác, động tác còn vụng về, nhưng kỳ lạ là Tạ Ninh lại cảm thấy đầu mình đỡ đau hơn.
Một lúc sau, Trang Duyên ngừng lại, rút tay về.
Tạ Ninh tưởng hắn sẽ rời đi, nên mở mắt ra.
Trong bóng tối, cậu chỉ có thể mơ hồ phác thảo ra hình dáng của Trang Duyên.
Các đường nét khuôn mặt hắn rõ ràng sắc nét, vai rộng vững chắc, nhìn từ bất kỳ góc độ nào, cũng là một người đàn ông cực kì quyến rũ.
Tạ Ninh nhìn một lúc, phát hiện hình dáng đó bỗng nhiên tiến lại gần hơn.
Ngay sau đó, Trang Duyên xoay người leo lên giường, ôm chặt cậu vào lòng.
Khi bị hơi thở của Trang Duyên bao quanh, Tạ Ninh theo phản xạ nhúc nhích cơ thể.
Trang Duyên giữ chặt tay chân cậu, ôm chặt hơn, thấp giọng nói: "Đừng nghịch."
Giọng điệu như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Hẳn là trước khi đi ngủ Trang Duyên đã tắm rửa, mùi hương trên cơ thể rất sạch sẽ, không có mùi nước hoa làm chân Tạ Ninh mềm nhũn, chỉ còn lại hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm.
Hai người dùng cùng một loại sữa tắm, hương thơm cũng tương tự, nên Tạ Ninh cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng khi nghĩ đến thân thể ấm áp đang kề sát mình, Tạ Ninh không khỏi cảm thấy chóng mặt, nếu ánh trăng có thể xuyên qua rèm cửa, có lẽ sẽ thấy được chút đỏ ửng ở khóe mắt cậu.
Giờ đây, chuyện đau đầu hay mất ngủ đã bị Tạ Ninh gác lại phía sau.
Cậu mơ màng một lúc lâu, ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay của Trang Duyên, hỏi: "Anh... anh không về phòng sao?"
Trang Duyên khàn khàn đáp lại: "Tí nữa về."
Tạ Ninh còn muốn hỏi thêm, nhưng Trang Duyên lại nói: "Sợ em nửa đêm lại chạy ra ngoài, đợi em ngủ anh mới về."
".... " Tạ Ninh cố gắng biện hộ: "Tôi sẽ không chạy lung tung nữa."
Trang Duyên khẽ cười: "Em nghĩ em còn chút uy tín nào trong lòng anh không?"
Không phải chứ.
Tạ Ninh hơi ngơ ngác, cậu đã làm gì mà đột nhiên lại không còn chút uy tín nào.
Còn chưa kịp đưa ra ý kiến, Trang Duyên đã thô bạo kéo chăn qua, quấn cậu từ đầu đến chân thật chặt, chỉ để lộ mỗi cái đầu và đôi mắt chớp chớp.
"Đừng nói nữa, ngủ đi." Giọng của Trang Duyên trầm thấp, "Anh còn không trị được em chắc?"
Tạ Ninh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cậu vốn tưởng rằng ít nhất cũng phải mất một lúc mới có thể ngủ.
Kết quả là, nằm trong ngực Trang Duyên, vừa nhắm mắt lại chưa bao lâu, cảm giác mệt mỏi đã ập đến.
Cậu cũng không nhớ rõ mình đã ngủ lúc nào, khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Trang Duyên, chỉ có chú cá voi xanh nhồi bông ở đầu giường đang nhìn cậu chằm chằm.
Tạ Ninh có chút nghi ngờ tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Cho đến khi cậu rửa mặt xong, nhìn thấy ly nước còn để ở trên bàn.
Vẫn còn nửa ly chưa uống hết.
Sau hôm đó, mỗi đêm Trang Duyên đều ở lại phòng cậu một lúc, nói là muốn nhìn thấy cậu ngủ rồi mới đi.
Tạ Ninh đã phản đối vài lần, nhưng đều bị Trang Duyên gạt đi.
Sau này, Tạ Ninh mơ hồ nhận ra, có lẽ Trang Duyên đã biết chuyện cậu mất ngủ, nên mới muốn dùng phương pháp này để giúp đỡ.
Không thể không nói, khá là hiệu quả.
*****
"Trang Duyên, mời cậu ra ngoài một lần, sao mà khó như lên trời vậy."
Khi bị dẫn đến câu lạc bộ tư nhân này, Trang Duyên không mấy vui vẻ, mặt mày cau có.
Nhưng đúng là đã lâu rồi hắn không gặp Tề Duệ, Tề Duệ đã trêu đùa vài lần, nói hắn 'thấy sắc quên bạn', nhưng Trang Duyên vẫn không thay đổi sắc mặt mà chấp nhận.
Vừa hay hôm nay Tạ Ninh đi gặp Quý Văn Bân, nên hắn tranh thủ gặp Tề Duệ một lát: "Dạo này bận đến chân không chạm đất."
Tề Duệ cười: "Bận cỡ nào cũng không đến mức không có thời gian gặp nhau chứ, tôi nghe nói gần đây cậu cứ đúng giờ là về nhà ăn tối, không sót một ngày."
Trang Duyên nhướn mày: "Tôi nghĩ cậu nên dùng từ chính xác hơn, không phải về ăn tối, mà là về nấu cơm tối."
"... " Tề Duệ: "Tôi không biết từ khi nào cậu lại trở thành một người vợ hiền mẹ đảm vậy."
Trang Duyên liếc cậu ta một cái: "Cậu dùng từ kiểu gì vậy, nếu học văn không giỏi thì tôi đề nghị cậu nên tìm gia sư đi."
Ban ngày không đông đúc náo nhiệt như ban đêm, nếu không phải ban đêm không thể mời được Trang Duyên ra ngoài, Tề Duệ cũng không đến mức phải chọn giải pháp này.
Thực sự mời được người ra rồi, lại cảm thấy thật buồn chán, chỉ có thể rót hai ly rượu, cụng ly với Trang Duyên một cách qua loa.
Trang Duyên uống hai ngụm, rồi cúi đầu bắt đầu nghịch điện thoại.
Tề Duệ tò mò thò lại gần, phát hiện Trang Duyên vẫn đang chơi trò nuôi thỏ trên điện thoại.
"Hiếm khi thấy cậu trung thành với một trò chơi như vậy." Tề Duệ hỏi, "Chơi lâu thế này mà không chán à?"
Trò chơi đó cậu ta cũng đã tải về chơi, đúng như Trang Duyên đoán, sau mười phút đã xóa đi.
Trang Duyên đáp: "Thực ra tôi cũng lâu rồi không chơi, bây giờ không có gì làm nên mới chơi."
Ngày thường trong nhà có thỏ thật chờ hắn chăm sóc, nên cũng không cần chơi game ảo làm gì.
Tề Duệ không có hứng thú xem hắn chơi cái trò nhàm chán đó, dựa vào bàn uống vài ngụm rượu, sau đó thật sự cảm thấy có chút say.
Trong cơn say ấy, cậu ta chợt nhớ ra một chuyện, liền chọc chọc khuỷu tay Trang Duyên.
Trang Duyên cau mày, đổi tư thế, ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Chuyện gì?"
Tề Duệ nói: "Không phải lần trước cậu bảo tôi đi điều tra chuyện cũ của Tạ Ninh và Từ Thanh à?"
Chuyện của hai người đó Trang Duyên cũng đã hiểu gần hết, lúc này cũng không còn hứng thú, chỉ đáp lại một tiếng: "Tôi không nhớ, còn có chuyện đó à?"
Tề Duệ lập tức bật dậy: "Tất nhiên là có!"
Trang Duyên bị cậu ta làm giật mình, lỡ tay bấm nhầm một nút, rồi xoa trán: "Được, được, vậy là có, cậu điều tra được gì rồi?"
Tề Duệ lập tức 'lui binh': "Chưa điều tra được gì hữu ích."
Trang Duyên cũng không ngạc nhiên.
Vốn dĩ hai người đó chẳng có quan hệ thực sự gì.
"Nhưng người của tôi cảm thấy chẳng điều tra được gì là rất mất mặt, nên đã đi điều tra chuyện của Tạ Ninh."
Thấy ánh mắt sắc như ưng của Trang Duyên nhìn sang, Tề Duệ vội vàng giải thích: "Tôi đã báo cáo với cậu rồi, tôi sử dụng thủ đoạn hợp pháp."
Trang Duyên khóa màn hình điện thoại, hỏi cậu ta: "Điều tra được gì rồi?"
"Cũng không biết có được tính là điều tra được gì hay không." Tề Duệ nói, "Nhưng tôi nghĩ cậu sẽ rất muốn biết."
Trang Duyên mất kiên nhẫn nhìn cậu ta: "Nói."
Tề Duệ uống thêm một ngụm rượu để làm ẩm giọng, nói: "Tạ Ninh trước đây, hình như đã từng gặp qua vài cố vấn tâm lý."
Trang Duyên sững sốt, nét mặt trở nên nghiêm trọng, hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Khá lâu rồi." Tề Duệ nói, "Người điều tra bảo đã hỏi thăm đến cả đồng nghiệp ở phía Nam, thời gian có lẽ là trước khi Tạ Ninh thành niên."
Trước khi thành niên...
Môi của Trang Duyên mím chặt lại thành một đường thẳng.
"Em ấy tự đi khám sao?"
Tề Duệ lắc đầu: "Đây chính là điều tôi muốn nói. Những cố vấn tâm lý đó đều do mẹ cậu ấy, Hạ Hoàn, nhờ vả rất nhiều mối quan hệ để tìm đến. Ban đầu tôi không thấy có gì sai cả, dù sao thì con trai độc nhất, vấn đề tâm lý luôn cần được chú ý một chút."
Trang Duyên hỏi: "Vậy có gì không đúng?"
Tề Duệ đáp: "Nhưng sau đó người điều tra nói với tôi, mấy cố vấn tâm lý đó... không hẳn là chính quy."
Trang Duyên cau mày, lặp lại: "Không chính quy?"
"Đúng." Tề Duệ nhún vai, "Ngày xưa trong ngành tư vấn tâm lý có rất nhiều vấn đề. Sau này, nhà nước còn bãi bỏ kỳ thi cấp chứng chỉ tư vấn tâm lý. Một số cơ sở đào tạo dân gian đã tổ chức cái gọi là kỳ thi ACI, nhưng không có hiệu lực thực tế gì. Nói chung, trong ngành có rất nhiều người không đủ điều kiện vẫn đang ở bên trong đục nước béo cò."
Trang Duyên khó tin hỏi: "Sao Hạ Hoàn lại tìm đến những bác sĩ không chính quy?"
Tề Duệ cũng nhíu mày: "Lúc đầu tôi cũng thấy lạ, liền bảo người điều tra xem có phải Hạ Hoàn bị lừa không. Nhưng không ngờ mấy cố vấn đó lại thiếu chuyên nghiệp đến mức này, tôi chỉ cần tốn một ít tiền là mua được bệnh án của Tạ Ninh từ tay họ."
Trang Duyên giật mình: "Cậu nói cái gì?"
"Cậu đừng có trừng tôi." Tề Duệ tránh ánh mắt của hắn, "Sau đó tôi đọc bệnh án mới hiểu, Hạ Hoàn hoàn toàn không thể tìm đến bác sĩ tâm lý chính quy được, bởi vì bà ấy đang tìm người để chữa trị... đồng tính luyến ái cho Tạ Ninh."
Trang Duyên suýt chút nữa đã bóp nát cái ly trong tay.
*****
"Nói chuyện với anh vui thật đấy, bác sĩ Quý." Tạ Ninh uống một ngụm nước, vừa lúc ly đã thấy đáy.
Quý Văn Bân cười nhẹ, giơ tay cầm lấy ấm nước, chậm rãi rót thêm cho cậu một chút.
Lần này anh không rót đầy, có vẻ nghĩ rằng hai người sẽ không nói chuyện quá lâu.
Tạ Ninh lại nói: "Anh là người đầu tiên kiên định nói với tôi rằng tôi không có bệnh."
"Đương nhiên là cậu không có bệnh." Quý Văn Bân nói.
"Năm 1990, Tổ chức Y tế Thế giới đã chính thức loại bỏ đồng tính luyến ái khỏi danh sách bệnh tật; năm 1997, Bộ Luật Hình sự mới bãi bỏ tội lăng nhục; năm 2001, Hội Khoa học Tâm thần Trung Quốc cũng xóa đồng tính luyến ái khỏi phân loại bệnh tâm thần... Đến nay, hôn nhân đồng tính đã hợp pháp được vài năm rồi."
Anh nói: "Tạ Ninh, cậu không hề có bệnh."
Lông mi của Tạ Ninh khẽ rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top