🐇Chương 49🐳
Bữa ăn cho cặp đôi.
-----------------
Hai người đã từ triển lãm nhiếp ảnh ở sảnh A chuyển sang sảnh C của triển lãm mỹ thuật. Nơi mà Tạ Ninh tiện tay chỉ vào là một triển lãm mỹ thuật không quá lớn.
Cậu vốn chỉ định lợi dụng việc này để thoát khỏi ánh mắt đầy ẩn ý của Trang Duyên, nhưng khi vào triển lãm, lại phát hiện những bức tranh ở đây trùng hợp là phong cách mà cậu thích.
Vì thế, cậu chậm rãi bước đi, ngắm từng bức tranh một.
Trang Duyên chân dài, chỉ cần vài bước đã đuổi kịp: "Những bức tranh ở triển lãm này khá đẹp, em thích không?"
Tạ Ninh gật đầu.
"Vị họa sĩ này chắc hẳn là tuổi không lớn." Hắn nói.
Trang Duyên tò mò: "Cái này mà em cũng nhìn ra được?"
Tạ Ninh khẽ cười: "Chỉ là phỏng đoán thôi. Tranh của anh chàng này có trí tưởng tượng phong phú, nhiều nội dung rất bay bổng, nét vẽ sinh động, màu sắc sử dụng cũng rất táo bạo. Các họa sĩ nổi tiếng từ lâu thường có phong cách ổn định hơn."
Trang Duyên mỉm cười khen ngợi: "Lợi hại."
Tạ Ninh bị lời khen thẳng thắn của hắn làm cho đỏ mặt, mím môi lại, mang theo chút ngượng ngùng tiếp tục bước đi.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một bức tranh.
Trong tranh là một chú chim đang tung cánh bay lượn.
Đôi cánh của nó dường như bị thương, dính chút máu nhàn nhạt, nhưng vẫn kiên cường lao ra khỏi đám mây u ám, ngẩng cao đầu bay về phía ánh sáng.
Trang Duyên lập tức nghĩ đến hình xăm trên cổ tay của Tạ Ninh.
Đó cũng là một chú chim, tuy hình dáng khác nhau nhưng cảm giác mang lại rất giống. Cả hai đều mang ý nghĩa không khuất phục bóng tối, khát vọng vươn tới tự do và ánh sáng.
Ánh mắt của Trang Duyên dịu lại, nhẹ giọng hỏi: "Em thích bức này không?"
Bức tranh này chỉ được triển lãm, không bán, Tạ Ninh còn đang do dự thì Trang Duyên đã kéo nhân viên bên cạnh lại để hỏi thăm.
Nhân viên cho biết nếu muốn mua thì phải hỏi ý kiến của họa sĩ.
Họa sĩ của triển lãm này quả thật còn rất trẻ như Tạ Ninh suy đoán, nhưng cậu đoán sai một chút. Đó là một cô gái, không phải anh chàng.
Nữ họa sĩ trông còn trẻ hơn Tạ Ninh hai tuổi, gương mặt thanh tú, khí chất nổi bật, khiến người gặp lần đầu đã có thiện cảm.
Cô nghĩ người mua tranh là Tạ Ninh, nên có vẻ khó xử.
"Bức tranh này thầy tôi cũng rất thích, tôi định sau khi triển lãm xong sẽ tặng thầy làm quà, nên không bán." Cô mỉm cười xin lỗi Tạ Ninh.
Trên mặt Tạ Ninh thoáng lên vẻ thất vọng, nhưng dù cậu có thích bức tranh này đến đâu, cũng không thể cướp đi vật yêu quý của người khác.
Cậu lắc đầu: "Vậy thì thôi."
Nữ họa sĩ nói: "Người thích bức tranh này không nhiều, đa phần đều cho rằng bố cục của bức tranh lộn xộn, màu sắc cũng không đủ hài hòa... Thầy tôi cũng nói như vậy."
Tạ Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng ý cảnh rất tốt, có được điều này thì những khuyết điểm khác cũng không che lấp được vẻ đẹp của nó."
Nữ họa sĩ cười khẽ: "Có thể nghe được người khác đánh giá như vậy, bức tranh này tôi vẽ cũng đáng rồi."
Cô dẫn Tạ Ninh đi xem những bức tranh khác: "Những bức này cũng đều là tác phẩm của tôi, nếu anh thích thì cứ chọn một bức mang về, tôi không lấy tiền đâu."
Tạ Ninh ngạc nhiên: "Như vậy sao được."
Cả hai đều học vẽ, nói chuyện một lúc, lại có chút cảm giác giao tình sâu sắc dù vừa mới quen biết.
Tạ Ninh vốn nghĩ rằng người trẻ tuổi như cô mà đã có một gian triển lãm riêng trong triển lãm nghệ thuật, rõ ràng thành tựu không nhỏ, tính cách ắt cũng sẽ kiêu ngạo hơn một chút.
Nào ngờ sau khi trò chuyện, phát hiện ra tính tình của cô khá ôn hòa, tầm nhìn rộng không phô trương, quan điểm độc đáo nhưng không hề kỳ quặc.
Ngay cả Tạ Ninh, người không giỏi giao tiếp, cũng vô thức nói chuyện thêm vài câu với cô.
Trang Duyên đứng dựa vào cửa không nhịn được khẽ ho hai tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Nữ họa sĩ vô thức quay đầu nhìn hắn, ngạc nhiên: "Đàn anh.... Trang Duyên?"
Trang Duyên nghe vậy cũng sững sờ, nhìn dáng vẻ của cô, thực sự có chút quen thuộc.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra một cái tên: "Tống Tình Tình?"
Tống Tình Tình cười: "Không ngờ lại gặp đàn anh ở đây, em còn tưởng anh đang ở nước ngoài."
Trang Duyên đáp: "Vừa mới về nước không lâu."
Tống Tình Tình là đàn em của Trang Duyên khi hắn học ở nước ngoài, vì cả hai đều là người Hoa nên có mối quan hệ khá tốt, sau khi tốt nghiệp thỉnh thoảng vẫn liên lạc, nhưng dần dần cũng nhạt đi.
Tạ Ninh mở to mắt nhìn Tống Tình Tình, rồi lại nhìn Trang Duyên, không hiểu vì sao họ đột nhiên nhận ra nhau.
Lúc nãy đã có một Trần Tinh, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một đàn em nữa vậy?
Tạ Ninh không vui mím môi.
Ánh mắt của Tống Tình Tình cũng lướt qua hai người, lộ ra vẻ suy tư: "Hai người là..."
Trang Duyên giơ giơ tấm vé trong tay: "Đúng lúc rảnh nên cùng nhau đến xem triển lãm."
Tống Tình Tình như hiểu ra.
Hai người ôn lại chuyện cũ vài câu, Trang Duyên lại nhắc đến bức tranh đó: "Bạn anh thực sự rất thích bức tranh đó."
Tống Tình Tình ngập ngừng một lúc.
Trang Duyên cũng không vội, quay sang hỏi Tạ Ninh: "Lạnh không?"
Tạ Ninh ngơ ngác lắc đầu: "Vẫn ổn."
Trong phòng triển lãm có nhiều người, còn có điều hòa, khá ấm áp.
Trang Duyên đưa tay lấy chiếc áo khoác mà Tạ Ninh đang cầm ôm vào lòng mình: "Nếu em không mặc thì để anh cầm cho."
Tạ Ninh: "...Cũng không nặng lắm."
Trang Duyên cười nhạt.
Tống Tình Tình suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười với Trang Duyên: "Được rồi, ai bảo lúc trước em nợ anh quá nhiều ân tình làm chi, bức tranh này tặng anh."
Trang Duyên nhướng mày: "Anh cũng không đến mức không trả nổi số tiền này."
Tống Tình Tình: "....Em hiện tại cũng không thiếu chút tiền này."
Cô quay đầu nhìn Tạ Ninh bên cạnh, dường như nhớ ra điều gì đó, đôi lông mày hơi động, đổi ý nói: "Tất nhiên nếu anh muốn trả tiền thì em cũng không ngại, có cần em viết tặng một câu 'Chúc mừng ngày lễ tình nhân' bên cạnh chữ ký không?"
Trang Duyên mỉm cười: "Sao cũng được."
Tống Tình Tình kiềm chế xúc động muốn trợn mắt, rồi nhẹ nhàng hỏi tên của Tạ Ninh.
Tạ Ninh đáp: "Tạ trong cảm tạ, Ninh trong bình an."
"Tạ Ninh?" Tống Tình Tình viết tên xuống, bỗng cảm thấy đã từng nghe ở đâu đó.
Trang Duyên thuận miệng hỏi: "Sao thế, em biết em ấy à?"
Tống Tình Tình lắc đầu.
Trang Duyên và Tạ Ninh cũng không nghĩ Tống Tình Tình sẽ biết cậu, chỉ nghĩ rằng cô tình cờ nghe qua cái tên tương tự, vì dù sao cái tên Tạ Ninh cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng khi chuẩn bị rời đi, Tống Tình Tình bỗng nhiên nói: "Em nhớ ra rồi!"
Trang Duyên hỏi: "Nhớ gì?"
"Tạ Ninh." Tống Tình Tình nói, "Hình như em đã nghe dì Hạ Hoàn nhắc tới."
Tạ Ninh sững sốt.
Tống Tình Tình nói tiếp: "Dì Hạ Hoàn từng nói rằng dì ấy có một người con trai, tên là Tạ Ninh."
Vừa nói, cô vừa tò mò nhìn Tạ Ninh vài lần.
Hạ Hoàn?
Tạ Ninh mím môi.
Được Tống Tình Tình nhắc đến, cậu chợt nhớ lại.
Vào dịp Tết, Hạ Hoàn đã từng nói với cậu về một cô gái học mỹ thuật, còn muốn sắp xếp cho họ gặp nhau, nhưng Tạ Ninh từ chối.
Hóa ra người mà bà muốn giới thiệu chính là Tống Tình Tình.
Tạ Ninh vốn nghĩ rằng Hạ Hoàn chắc đã từ bỏ ý định, không ngờ bà vẫn lén lút gặp Tống Tình Tình.
Nghe giọng của Tống Tình Tình, có vẻ như họ quen biết khá thân, ít nhất đã gặp nhau vài lần.
Thậm chí còn nhắc đến cậu...
Sắc mặt Tạ Ninh dần trở nên lạnh lùng.
Tống Tình Tình thấy biểu cảm của cậu không đúng, cho rằng mình nhận nhầm người, liền cười gượng: "Cũng có thể là trùng tên trùng họ thôi."
Tạ Ninh lắc đầu: "Đó là mẹ tôi."
Tống Tình Tình ngẩn người.
Tạ Ninh không nhìn cô nữa, theo bản năng nắm lấy tay Trang Duyên.
Lòng bàn tay của cậu đổ chút mồ hôi, hơi dính dính.
Trang Duyên là người thích sạch sẽ, Tạ Ninh sợ hắn không thoải mái, vừa nắm đã buông tay ra.
Không ngờ lại bị Trang Duyên giữ chặt.
Có vẻ hắn đã nhận ra Tạ Ninh không muốn nhắc đến chủ đề này, Trang Duyên tự nhiên nắm lấy tay cậu, khẽ vẫy chào Tống Tình Tình: "Bọn anh đi trước nhé."
Từ triển lãm mỹ thuật khu C đi qua là phòng trưng bày điêu khắc, ở giữa có một hành lang dài.
Không biết có phải do địa hình hay không, mà gió ở hành lang này đặc biệt lớn, Tạ Ninh vừa rùng mình, trên lưng đã cảm thấy nặng.
Không biết từ lúc nào, Trang Duyên đã khoác áo măng tô lên người cậu.
"Khát không?" Trang Duyên hỏi.
Tạ Ninh lắc đầu: "Không."
Mặc dù nói vậy, nhưng khi đi ngang qua máy bán nước tự động, Trang Duyên vẫn mua một chai nước, cầm trên tay, sợ cậu đi được nửa đường thì khát.
Vừa đi, Trang Duyên vừa hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Tạ Ninh theo phản xạ trả lời: "Đang nghĩ về Tống Tình Tình."
Nói xong, cả hai đều ngẩn người.
Trang Duyên nhướn mày nhìn cậu: "Nghĩ về cô ấy?"
Giọng điệu có phần không vui.
Tạ Ninh nghĩ về Tống Tình Tình mà họ vừa mới gặp, trong lòng cũng không mấy dễ chịu.
Lần này không phải vì cô là đàn em của Trang Duyên, mà là vì cô nhắc đến Hạ Hoàn.
Nhưng những điều này, cậu cũng không muốn nói nhiều trước mặt Trang Duyên, suy nghĩ một chút, hỏi: "Đang nghĩ làm thế nào mà anh thuyết phục được cô ấy thay đổi ý định, đồng ý bán bức tranh cho chúng ta."
Sắc mặt của Trang Duyên dịu lại đôi chút: "À, trước đây cô ấy du học ở nước ngoài, học cùng trường với anh. Lúc đó, người Hoa ở nước ngoài không được đối xử tốt, cô ấy lại là con gái, không có kinh nghiệm, suýt chút nữa bị người ta lừa."
"Anh thấy cô ấy là đồng bào, nên đã giúp đỡ vài lần." Trang Duyên tiếp tục, "Sau đó, một số môn học của cô ấy gặp vấn đề, nếu không giải quyết thì có thể sẽ bị trễ hạn tốt nghiệp, lúc đó cô ấy đã nhận được thư giới thiệu từ một học viện mỹ thuật, không thể để xảy ra sự cố, nên lại nhờ anh giúp đỡ."
Vậy nên, Trang Duyên chỉ yêu cầu cô một bức tranh, thực ra cũng không phải chuyện gì khó.
Tạ Ninh cười: "Anh lúc nào cũng là người tốt."
Trang Duyên không tỏ ý kiến, hơi mỉm cười, dường như rất thích được Tạ Ninh đánh giá hắn như vậy.
Thực ra khi đó, Tống Tình Tình cô đơn ở nơi đất khách quê người, bất ngờ gặp được Trang Duyên, một người vừa đẹp trai vừa giúp đỡ cô vài lần, nếu nói không rung động là không có khả năng.
Chỉ là sau này thấy Trang Duyên thực sự không có ý đó, dần dần cô cũng buông bỏ sự rung động nhất thời.
Trang Duyên tất nhiên cũng nhận ra, nhưng những chuyện này, hắn sẽ không nói ra trước mặt Tạ Ninh.
Triển lãm nghệ thuật lớn như vậy, khi cả hai đi hết một vòng, trên người cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Thời gian cũng không còn sớm." Trang Duyên nói, "Về nhà chắc cũng không kịp nấu ăn, hôm nay ăn ngoài nhé?"
Tạ Ninh nhìn đồng hồ, dù đã hơn 5 giờ, nhưng cũng không phải quá muộn.
Trang Duyên vội nói: "Anh hơi mệt, không muốn nấu ăn lắm."
"À." Tạ Ninh nghe vậy, cũng không nghi ngờ gì, "Vậy ăn ngoài đi."
Trang Duyên nhướn mày cười, khởi động xe.
Nếu Trang Duyên đã có chuẩn bị từ trước, bữa tối hôm nay ít nhất cũng phải được sắp xếp cẩn thận, như nhà hàng xoay, bữa tối dưới ánh nến chắc chắn là không thể thiếu.
Nhưng đặt chỗ gấp chắc chắn rất khó, cuối cùng Trang Duyên chỉ đưa Tạ Ninh đến một khách sạn vẫn còn chỗ, ăn một bữa ăn dành cho cặp đôi.
Khi thanh toán, nhân viên phục vụ nhìn hai người, ngập ngừng hỏi: "Xin hỏi hai anh có phải là một cặp không?"
Tạ Ninh ngơ ngác nhìn qua.
Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích: "Là thế này, hôm nay là ngày lễ tình nhân, nếu là cặp đôi dùng bữa, sẽ được giảm giá 50%."
Tạ Ninh sững người, còn chưa kịp nói gì, đã nghe Trang Duyên nắm lấy tay cậu, xác nhận: "Đúng, chúng tôi là một cặp."
Nhân viên phục vụ gật đầu, đánh dấu vào hóa đơn.
Tạ Ninh nhìn theo bóng lưng nhân viên phục vụ rời đi, miệng hơi há ra.
Một lúc lâu sau, cậu vẫn không mở miệng gọi người phục vụ kia lại, như thể ngầm thừa nhận lời của Trang Duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top