🐇Chương 41🐳
Cảm giác bình yên.
--------------------
Tiến độ công việc của Tạ Ninh bị kẹt ở khâu tạo hình của vai nam chính.
Cậu đã thiết kế vài phiên bản, nhưng lại không hài lòng lắm, sửa đi sửa lại cả buổi mà vẫn cảm thấy thiếu đi chút gì đó.
Có lẽ là cậu vẫn chưa hiểu thấu được vai nam chính?
Trạng thái làm việc này kéo dài đến tận tối.
Phòng vẽ tranh mà Trang Duyên sửa sang lại cho cậu còn lớn hơn phòng ở nhà của cậu một chút, ở giữa bàn là giấy vẽ bày bừa tán loạn.
Cậu vẽ thêm vài nét, vẫn không hài lòng lắm, dứt khoát vo thành một cục rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Cuối cùng Trang Duyên thật sự không nhìn nổi nữa, cứ thế kéo cậu ra khỏi phòng vẽ.
Tạ Ninh theo bản năng giãy giụa một chút, kết quả ngẩng đầu lên thì thấy đôi mày cau có của Trang Duyên, trong lòng thoáng hoảng sợ, ngoan ngoãn để hắn kéo đi.
Trang Duyên dắt người tới sô pha, đưa cho cậu một ly sữa nóng, không nhịn được hỏi: "Trước đây em vẽ tranh cũng như thế này..... Quên ăn quên ngủ?"
Tạ Ninh theo thói quen gật gật đầu, gật được một nửa thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn ánh mắt tức giận của Trang Duyên, lại ngoan ngoãn lắc lắc đầu.
"Không đến mức đó." Cậu ngượng ngùng nói, "Chỉ là khi vẽ tranh sẽ quên mất thời gian, hơn nữa, không phải tôi ăn cơm tối rồi mới đi vẽ tranh sao."
Trang Duyên lạnh lùng nói: "Vậy à, hay là do buổi tối anh đứng gọi cả nửa ngày mới gọi được em xuống, hai ngày trước nếu anh không tới tìm em, có phải em định ngủ luôn ở trong phòng vẽ hay không?"
Tạ Ninh uống một ngụm sữa, ngoan ngoãn ngồi im, nhỏ giọng giải thích: "Tôi chỉ là..... Hai ngày nay giống như bị tắc nghẽn, nên mới muốn vẽ nhiều thêm xem có thể tìm được cảm hứng hay không."
Trang Duyên ừ một tiếng: "Nhưng cũng không thể liều mạng như vậy."
Hắn cũng biết chuyện Tạ Ninh đang gặp khó khăn với tạo hình của vai nam chính, mấy ngày trước Tạ Ninh còn đặc biệt thảo luận với hắn.
Nhưng hai người cũng không thảo luận ra được gì, hắn đã xem qua những thiết kế trước đây của Tạ Ninh, cũng có cảm giác tương tự, thiết kế không tệ, nhưng luôn cảm thấy có gì đó chưa hoàn hảo.
Giống như một bức ghép hình còn thiếu một mảnh ghép.
Tạ Ninh vẫn luôn suy nghĩ xem rốt cuộc là thiếu mất cái gì.
Trang Duyên nhìn cậu chậm rãi uống hết ly sữa nóng, thuận miệng hỏi: "Hôm nay ăn trưa chưa?"
Tay cầm ly của Tạ Ninh khựng lại, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Nhìn bộ dạng này của cậu, làm sao Trang Duyên có thể không hiểu, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực, cuối cùng chỉ nói: "Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ ăn trưa với anh."
Tạ Ninh: ".....À?"
Trang Duyên khẽ cười một tiếng: "À cái gì."
Một lúc lâu sau Tạ Ninh mới phản ứng lại: "Không, không cần phiền phức như vậy đâu."
Trang Duyên nhìn cậu cười cười, nói: "Anh không yên tâm."
Chuyện này thì có gì mà không yên tâm.
Tạ Ninh ngoan ngoãn đảm bảo: "Tôi sẽ ăn cơm đàng hoàng."
"Muộn rồi." Trang Duyên nói, "Em có tiền án, anh không tin tưởng em."
Tạ Ninh: "....."
Cũng không biết tại sao, Tạ Ninh cảm thấy hình như dạo này Trang Duyên càng ngày càng dính cậu.
Uống sữa xong, Trang Duyên dọn dẹp ly, hỏi cậu: "Xem phim không?"
Tạ Ninh chớp chớp mắt.
Trang Duyên nói: "Dù là vẽ tranh cũng không thể cứ mãi đóng cửa rồi tự mày mò được, có muốn xem thử một bộ điện ảnh khác hay không, biết đâu có thể tìm được cảm hứng thì sao?"
Tạ Ninh suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Phòng chiếu phim của Trang Duyên được trang bị không thua kém gì rạp chiếu phim, môi trường cũng rất tốt.
Tạ Ninh nhớ tới thời điểm mới quen biết, Trang Duyên chính là dựa vào cái này để dụ cậu về nhà.
Nhưng khi nhìn thấy kệ phim rực rỡ muôn màu của Trang Duyên, Tạ Ninh vẫn giật mình: "Nhiều vậy sao?"
"Ừm." Hắn ngồi xuống ghế sô pha trong phòng chiếu phim, duỗi thẳng đôi chân dài, "Phim điện ảnh nước ngoài tương đối nhiều, rất nhiều phim không được ưa chuộng nên không còn xuất bản nữa, anh sưu tầm được rất lâu rồi, thời điểm mang về từ nước ngoài vẫn còn giữ nguyên giá trị."
Tạ Ninh nhìn lướt qua một lượt, có rất nhiều tên phim cậu chưa từng nghe qua bao giờ.
Nhưng cậu cũng không phải là người đam mê phim điện ảnh, chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường.
Ghế sô pha trong phòng chiếu phim rất lớn, nhưng Trang Duyên lại cố tình chọn chỗ ngồi bên cạnh Tạ Ninh, hai tay khoác lên lưng ghế, trông như đang ôm vai Tạ Ninh.
Tạ Ninh lặng lẽ dịch sang bên cạnh, vừa mới nhúc nhích, đã bị Trang Duyên kéo lại.
Trong bóng tối, giọng của Trang Duyên càng trầm thấp và êm tai: "Cách xa như vậy làm gì, anh còn có thể ăn thịt em à."
Tạ Ninh vội vàng nói: "Không phải."
Cậu còn muốn lén lút nhích thêm một chút, kết quả Trang Duyên lại trực tiếp ấn đầu cậu vào vai hắn, còn dọa cậu: "Còn dám quấy rầy anh xem phim nữa, anh sẽ ôm em ngồi lên đùi anh xem đấy."
Tạ Ninh: "....."
Cậu cảm thấy với tính cách của Trang Duyên, hắn thật sự có thể làm được chuyện đó, vì vậy quyết định không cho hắn cơ hội này, ngoan ngoãn dựa vào vai hắn.
Một lúc sau, bên cạnh không còn động tĩnh, tiếng hít thở cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng.
Trang Duyên quay đầu nhìn, dưới ánh sáng lờ mờ của màn hình lớn, Tạ Ninh nhắm hai mắt, thần sắc vô cùng thanh thản và bình yên.
Cậu đang ngủ.
Trang Duyên vươn tay lấy chiếc chăn mỏng ở bên cạnh đắp cho cậu.
Tạ Ninh như bị động tác của hắn làm cho giật mình, cậu trở mình, Trang Duyên theo bản năng thả nhẹ tiếng hít thở.
Cũng may Tạ Ninh không có tỉnh dậy, chỉ vùi nửa người vào trong lòng Trang Duyên, tìm một tư thế thoải mái, ngủ đến say sưa.
Trang Duyên vặn nhỏ âm lượng phim, nhìn gương mặt đang ngủ say của cậu, khẽ thở dài.
Hắn biết, từ sau khi Tạ Ninh đi gặp bác sĩ Quý, cậu đã liên tục mất ngủ trong nhiều ngày.
Còn lén lút dùng thuốc ngủ trong lúc uống sữa.
Thuốc ngủ là thứ nếu dùng nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ, Trang Duyên thực sự không nhìn nổi, nhưng lại không muốn kích thích cậu, nên hắn đã âm thầm đổi thuốc ngủ thành viên sữa có hình dạng tương tự nhưng không có tác dụng phụ đối với cơ thể.
Dù sao hắn thường cho thuốc vào lúc cậu uống sữa, nên cũng không nếm ra được vị gì.
Tạ Ninh không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ rằng cơ thể mình đã trở nên kháng thuốc.
Thời điểm không ngủ được, cậu sẽ đến phòng vẽ tranh vẽ suốt đêm, sáng sớm hôm sau lại lén lút về phòng, giả vờ như vừa mới tỉnh dậy.
Hôm nay vất vả lắm mới dỗ được người ngủ, Trang Duyên muốn để cậu ngủ một giấc thật thoải mái, ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, chờ đến khi nửa người sắp tê rần mới dám xác định sẽ không đánh thức Tạ Ninh.
Tắt phim, hắn ôm Tạ Ninh về phòng, thay đồ ngủ cho cậu, muốn để cậu ngủ trên giường thoải mái hơn.
Lúc rời đi, tay Tạ Ninh vẫn còn nắm chặt quần áo hắn, giống như khi rời khỏi lồng ngực hắn, cậu sẽ cảm thấy vô cùng bất an.
Trang Duyên lại thở dài một hơi, trở mình lên giường, ôm người trước mặt vào trong lòng.
Tạ Ninh yên tĩnh lại.
.....
Tạ Ninh chỉ cảm thấy mình đã ngủ một giấc vô cùng ngon lành.
Trong mơ không có những cảnh tượng khiến cậu chán ghét và sợ hãi, không có quá khứ u ám chất chứa nhiều năm, cũng không có ai ghé vào lỗ tai cậu lải nhải nói gì đó.
Cậu cảm thấy rất yên tĩnh, cũng rất thanh thản.
Như đang nằm trên lưng một con cá voi xanh rộng lớn, phiêu du trên đại dương mênh mông.
Nhìn lên là bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi, và những con hải âu bay lượn trên đầu.
Thỉnh thoảng có những con sóng vỗ vào, nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng an toàn, không hề cảm nhận được chút xóc nảy nào.
Yên bình, đáng tin cậy.
Như thể trên chiếc lưng rộng lớn này, cậu có thể lặng lẽ ở lại cho đến thiên hoang địa lão.
Thời điểm sắp tỉnh dậy, cậu còn lưu luyến dụi đầu vào gối, dường như không muốn thoát khỏi giấc mơ này.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là con thú bông cá voi xanh bên gối.
Đôi mắt đen láy như đang phát sáng, khiến lòng Tạ Ninh bỗng trở nên hoảng hốt.
Xuống lầu, quả nhiên Trang Duyên đã dậy trước cậu.
Tạ Ninh có chút lúng túng lên tiếng chào hỏi: "Ngày hôm qua lúc tôi xem phim, có phải..... chỉ xem một chút rồi ngủ thiếp đi không?"
Trang Duyên cười như không cười nhìn cậu: "Đúng."
Tạ Ninh cười gượng hai tiếng: "Vậy sao anh..... không gọi tôi dậy."
Trang Duyên nói: "Tôi có gọi, nhưng gọi mãi mà vẫn không tỉnh."
Tạ Ninh bật thốt lên: "Không thể nào."
Trang Duyên chỉ cười đầy ẩn ý.
Tạ Ninh lại trở nên không chắc chắn.
Hình như tối qua cậu đã ngủ rất say, thậm chí còn không nhớ bản thân đã trở về phòng từ phòng chiếu phim như thế nào.
Có lẽ do mấy ngày trước không ngủ ngon, nên giấc ngủ này đã bù đắp lại tất cả.
Trang Duyên vẫy tay ra hiệu cho cậu ngồi xuống ăn sáng: "Thật sự là gọi không tỉnh, giống như công chúa ngủ trong rừng vậy, cuối cùng tôi cũng hết cách, suýt chút nữa đã thử cách đánh thức khác rồi."
"Cái gì....." Tạ Ninh hỏi được một nửa, nhớ tới cốt truyện Người đẹp ngủ trong rừng mà hắn vừa đề cập, lập tức nuốt những lời tiếp theo xuống.
Nhưng Trang Duyên vẫn trả lời: "Muốn thử xem có thể giống như trong truyện cổ tích, hôn em tỉnh dậy hay không."
Tạ Ninh: "....."
Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để không bộc lộ ra ngoài, nhưng tai cậu lại đỏ bừng lên một cách không thể kiểm soát.
Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Trang Duyên, Tạ Ninh chỉ biết vùi đầu ăn sáng, quyết định nói sang chuyện khác: "Hôm qua là anh đưa tôi về phòng?"
"Đúng." Trang Duyên thấp giọng nói, "Là anh ôm em về."
Ôm về.....
Môi Tạ Ninh run rẩy, nói không nên lời.
Ôm như thế nào?
Là vác cậu lên vai như bao tải, hay là ôm ngang hông, hay..... ôm kiểu công chúa?
Trong đầu Tạ Ninh vù vù lướt qua vài hình ảnh, sắc đỏ theo từng hình ảnh lan dần ra khắp khuôn mặt.
Chuyện này chắc chắn không thể hỏi Trang Duyên, chưa nói đến việc hắn có nói thật hay không.
Nếu cậu thực sự hỏi, chẳng phải là đang tự mình chuốc lấy họa hay sao?
Với tính cách của Trang Duyên, nếu thực sự muốn truy hỏi đến cùng, không trêu chọc cậu đến đỏ bừng từ đầu đến chân thì hắn không phải Trang Duyên!
Tạ Ninh âm thầm gào thét trong lòng.
Tối qua cậu cũng đâu có uống rượu, sao lại ngủ say như vậy, bây giờ ngay cả việc được người ta ôm thế nào cũng không nhớ.
Trong lúc cậu đang phân vân, Trang Duyên thấy cậu im lặng quá lâu, liền chỉ vào bộ quần áo trên người cậu, nói: "Cả bộ đồ ngủ này cũng là do anh thay."
Tạ Ninh: "....."
Không cần nói cũng biết, mặt cậu càng đỏ hơn.
Có lẽ là biết người này lại sắp bắt đầu trêu ghẹo mình, Tạ Ninh để đũa xuống, quyết định chuồn đi.
"Tôi, tôi ăn xong rồi."
Trang Duyên nhíu mày: "Mới ăn được hai miếng?"
Tạ Ninh cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi: "Tôi ăn ít."
Nói xong, cậu rời khỏi bàn ăn, mới vừa đi được hai bước, đã nghe Trang Duyên chậm rãi nói ở sau lưng: "Không ăn sáng cũng không sao, dù sao bữa trưa cũng phải ăn cùng anh."
Tạ Ninh loạng choạng một bước, suýt ngã sõng soài.
Cậu phẫn uất quay đầu trừng mắt nhìn Trang Duyên, sau đó cũng không nhìn biểu cảm của hắn, chuồn về phòng, việc đầu tiên là cởi bộ đồ ngủ trên người ra.
Trời mùa đông lạnh giá, bên trong cậu mặc quần áo lót giữ nhiệt, vẫn là bộ đồ của ngày hôm qua, không ai đụng đến.
Từ trước đến nay Trang Duyên đều rất giữ chừng mực, lúc trêu chọc cậu cũng chỉ đi đúng giới hạn, sẽ không có bất kỳ hành động nào vượt quá.
Tạ Ninh thay xong đồ, lúc chuẩn bị ra cửa thì vô tình liếc nhìn vào gương.
Người trong gương có khuôn mặt hồng hào, đôi mắt ẩn chứa tình xuân lấp lánh, khóe môi khẽ nhếch lên, trông vô cùng rạng rỡ.
Khác xa với vẻ tiều tụy khi mất ngủ mấy ngày trước.
Tạ Ninh không nhịn được đưa tay sờ lên má mình, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu rùng mình, người trong gương cũng run lên theo.
Lúc này cậu mới xác nhận người trong gương chính là mình.
Dáng vẻ như vậy.... Quá lố rồi.
Tạ Ninh lại muốn chôn mình trong chăn.
Buổi sáng hôm đó, Trang Duyên đợi ở phòng khách cả nửa ngày, cuối cùng cũng thấy được Tạ Ninh mặt đỏ bừng, chậm rì rì đi xuống.
Trang Duyên hơi bất ngờ nhíu mày.
Sáng nay hắn cũng chưa nói gì mà.
Sao Tạ Ninh lại tự 'bùng cháy' vậy.
------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Trang: Mình đã được thăng cấp thành 'thuốc ngủ' rồi.
Ninh Ninh: (não bổ)(mặt đỏ)(não bổ)(mặt đỏ hơn)(não bổ)(mặt đỏ đến tự bùng cháy)
~~~~~~~~
Tui bắt đầu edit từ chương này nhoá.
Bạn editor trước edit 40 chương đầu nhiều lỗi quá, ngồi so với raw mới thấy bạn ấy edit sai nghĩa khá nhiều, tui đành phải ngồi check lại hết từng câu từng chữ 〒▽〒
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top