Chương 56: Bảo bối

Editor: Yeekies

Trong phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có âm thanh tích tắc của kim đồng hồ treo tường chậm rãi quay.

Máu cả người người đàn ông trên xe lăn tựa hồ đông cứng lại, hắn nghe tiếng nói ôn hòa của thanh niên trước mặt, từng câu từng chữ phảng phất như nặng nề mà đâm sâu vào lòng.

“Ngài rất yêu Chu tiên sinh.”

Trong phút chốc, thanh âm xung quanh như thủy triều điên cuồng chảy ngược, trong nháy mắt cơn mưa phùn tí tách ngoài cửa sổ dường như hóa thành cơn bão tuyết, gào thét bay tán loạn thổi hắn đến đêm đông lạnh thấu xương.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy Trần Tê vào một mùa đông.

Vào mùa đông đến lúc Trần Tê chết, em ấy vẫn cho rằng hắn yêu Chu Lộc sâu đậm.

Môi Yến Hoàn run rẩy, hắn thong thả mà ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, yết hầu lay động kịch liệt, hắn muốn mở miệng, yết hầu lại giống như nuốt một khối thép nóng, bỏng đến mức da thịt dính vào nhau, làm sao cũng không thể mở miệng được, gian nan đến mức dường như bị mất tiếng.

Ngực hắn phập phồng vài cái thật mạnh, sau đó mang sắc mặt trắng bệch, tiếng nói run run chất chứa buồn bã: “Không phải.”

Hốc mắt người đàn ông đỏ lên, phảng phất như không thể thở nổi, trái tim run rẩy đau đớn nói: “Không phải như thế…”

Hắn ngẩng đầu hốc mắt hồng hồng nhìn thanh niên trước mặt, gần như là cầu xin nói: “Không phải như em nghĩ…”

Đời trước, những lời này hắn cũng chưa thể nói dù chỉ một chữ với người trước mặt, do đó làm Trần Tê yêu hắn đến chết cũng không có kết cục tốt.

Nhưng Trần Tê trước mặt chỉ xoa tóc, trong mắt chứa tia nghi hoặc, chỉ nhìn hắn trước mặt mắt đỏ ngầu gần như cầu xin nhìn cậu.

Đôi mắt kia không có ngoài ý muốn, không có phức tạp, càng không có thoải mái.

Chỉ là đơn đơn thuần thuần nghi hoặc nhìn hắn thất thố.

Không hề sơ hở.

Sau một lúc lâu, tựa hồ phản ứng của hắn là khổ sở vì Chu Lộc, ánh mắt thanh niên dừng ở chân của hắn trên xe lăn, giọng nói ẩn chứa thương hại: “Ngài yêu Chu tiên sinh như vậy.”

“Chu tiên sinh sẽ biết.”

Tiếng nói thanh niên ôn hòa, ẩn chứa thương hại và sự mềm mại riêng của Trần Tê nhưng lại xa cách lễ phép đến đáng sợ.

Yến Hoàn hoảng sợ nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt hắn, môi run rẩy vừa định mở miệng, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, người còn chưa vào đã nghe thấy một âm thanh kêu quát quát nói: “Bảo bối! Tôi tới rồi đây!”

Người tới cười tủm tỉm, cà lơ phất phơ một đường huýt sáo kêu bảo bối, trên tay còn xách một túi đồ to, hấp tấp đi tới trước giường bệnh Trần Tê.

Yến Hoàn trì độn ngẩng đầu, trong đầu ong ong vang lên tiếng nói của kẻ mới đến huýt sáo thật dài với Trần Tê.

Tựa như sét đánh giữa trời quang trực tiếp bổ tới trong óc hắn.

Bảo bối.

Làm trò trước mặt Yến Hoàn hắn.

Hắn còn chưa từng kêu Trần Tê là bảo bối.

Kẻ này không chỉ quang minh chính đại kêu như vậy, mà Trần Tê còn hơi hơi nghiêng đầu, bộ dáng dường như đã thành thói quen nhìn người tới.

Sắc mặt Yến Hoàn trắng bệch, tràn đầy hung ác nham hiểm, tròng mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm người vừa tới.

Người tới một đầu tóc vàng, mắt to da trắng, nhìn qua bộ dáng hay nói rộng rãi.

Dương Khang xách theo một túi đồ lớn, bước chân sát tại chỗ dừng lại, tiếng bảo bối vừa dứt khỏi yết hầu, vẻ mặt tươi cười bỗng trở nên cứng đờ nhìn người đàn ông trên xe lăng đang hung ác nham hiểm nhìn hắn.

Hắn bỗng xấu hổ nhỏ giọng nói với Trần Tê: “Cái kia… Có phải tôi đến không đúng lúc hay không?”

Trần Tê trên giường bệnh có chút kỳ quái mờ mịt nói: “Vì sao lại không đúng lúc?”

Dứt lời, cậu giống như nhớ tới cái gì, có chút xấu hổ quay đầu, nhìn người đàn ông trên xe lăn thử nói: “Cái kia, ngài… tiếp tục nói?”

Môi Yến Hoàn run run, sắc mặt trắng bệch một câu cũng nói không nên lời.

Dương Khang chậm rãi kề sát vào Trần Tê, mờ mịt thấp giọng nói: “Chuyện này là sao?”

Trần Tê châm chước nhỏ giọng nói: “Phỏng chừng… Là ấp ủ đi.”

Câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ thê thảm ấp ủ cùng Chu Lộc.

Hai người đầu chống đầu lẩm nhẩm lầm nhầm làm trò trước mặt Yến Hoàn, dường như không nhìn thấy người đàn ông đối diện.

Nghe được lời Trần Tê nói như vậy, Dương Khang bỗng cao hứng lên, hắn đặt mông ngồi trên giường bệnh Trần Tê, nhìn người đàn ông trên xe lăn lộ ra một hàm răng tăm cái cười câu nệ.

Sau khi lễ phép cười với Yến Hoàn, Dương Khang cao hứng duỗi tay lấy cái túi, móc ra hai quả trứng gà ta đỏ rực, nhìn Trần Tê nói: “Tê bảo bối, mẹ tôi nghe nói cậu xuất viện, đặc biệt kêu tôi mang đến cho cậu.”

Trong ký túc xá bọn họ, Dương Khang người địa phương, bọn họ đã từng qua nhà Dương Khang ăn cơm. Mẹ Dương Khang sau khi nghe nói thân thế của Trần Tê, tình mẹ thân thương dịu dàng bộc lên, đối xử với Trần Tê vô cùng trìu mến.

Cả ngày lải nhải nói Dương Khang nhất định phải chiếu cố cậu trong trong ký túc xá, hiểu chuyện nghe lời Trần Tê.

Trần Tê tò mò mà tiếp nhận hai quả trứng gà đỏ nói: “Cái này là trứng gà bình thường sao?”

Dương Khang gãi gãi đầu nói: “Hình như vây, mẹ tôi cho người mới ra viện ăn.”

Mẹ tôi.

Yến Hoàn trên xe lăn ngơ ngác nghĩ.

Bọn họ gặp qua người lớn?

Hai người trước mặt hắn vẫn đầu đối đầu lẩm nhẩm lầm nhầm, nam sinh tóc vàng tựa hồ nhớ tới cái gì, giơ tay hưng phấn lên tiếng nói với Trần Tê nói: “Tôi nhớ rồi! Chị dâu của tôi sinh con xuất viện cũng ăn cái này!”

Trần Tê ngoan ngoãn gật gật đầu, đập trứng gà, đầu ngón tay thon dài lột vỏ trứng gà đỏ, nghiêm túc như thật sự muốn ăn hết trứng gà.

Hai người đối diện không chỉ có gặp qua người lớn, người nhà của nam sinh còn đặc biệt vừa lòng Trần Tê, ngay cả Trần Tê không thể đẻ con, cũng có thể vô cùng cao hứng mà cho Trần Tê trứng gà đỏ những người ở cữ ăn.

Cha mẹ đều chết, Yến Hoàn không cha không mẹ sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn nam sinh tóc vàng khàn khàn nói: “Cậu là ai?”

Sau lưng Dương Khang bỗng nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo, đôi mắt người đàn ông đối diện phải nói là hung ác nham hiểu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hắn nuốt nuốt nước miếng, vừa muốn trả lời đã thấy Trần Tê ngẩng đầu nhìn hắn cảnh giác nói: “Bạn học của tôi.”

Bạn học gì mà đã gặp qua người nhà? Bạn học gì mà gửi trứng gà đỏ ở cữ?

Rõ ràng chính là có chuẩn bị mà đến, trắng trợn táo bạo ở địa bàn của hắn khiêu khích hắn, nói cho hắn, Trần Tê là con dâu nhà bọn họ, dù không thể sinh con, bọn họ cũng đã quyết định rồi.

Yến Hoàn ngồi ở trên xe lăn trơ mắt nhìn Trần Tê lột xongg trứng gà đỏ, cắn ăn, hắn gắt gao cắn chặt hàm dưới, khàn khàn nói: “Bạn học lại có quan hệ tốt đến như vậy?”

Dương Khang câu nệ cười cười với hắn, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, duỗi tay tiếp tục moi trong túi.

Chỉ chốc lát hắn vô cùng cao hứng móc ra hai cây lạp xưởng, cẩn thận đặt trên bàn, nhìn Yến Hoàn ngượng ngùng nói: “Chúng tôi là bạn cùng phòng, cảm ơn Yến tiên sinh mấy ngày nay đã chiếu cố Tê bảo bối của chúng tôi.”

“Đây là đặc sản của quê tôi, ngài có thể nếm thử.”

Yến Hoàn ngồi trên xe lăn, nhìn hai cây lạp xưởng đặt trên bàn, cả người tức giận đến run rẫy.

Diễu võ dương oai trên đầu hắn?

Đời trước lúc Trần Tê làm cơm cho hắn, nam sinh trước mặt con mẹ nó còn chưa có đầu thai đâu!

Cơn giận bốc lên, người đàn ông bỗng nhiên ho kịch liệt, trước mắt biến thành màu đen, ngực đau như bị xé rách từng cơn, hắn che lại ngực nửa ngày một câu cũng nói không nên lời.

Hơn nữa ngày cơn ho mới dừng, Yến Hoàn vừa nhấc đầu đã nhìn thấy Trần Tê một bên nhai trứng gà, một bên cẩn thận mà lôi kéo Dương Khang thấp giọng hàm hồ nói: “Cậu cách ngài ấy xa một chút, đừng để bị lây bệnh.”

Suốt ngày ho đến như vậy, cậu bị lây bệnh không quan trọng, nhưng Dương Khang đến thăm cậu lại còn bị lây bệnh, cậu không biết phải ăn nói như thế nào với người nhà Dương Khang.

Cũng không biết xây cái bệnh viện lớn như vậy có ích lợi gì, Yến Hoàn trên xe lăn nhìn qua càng ngày càng thảm.

Dương Khang nhìn bộ dáng người đàn ông sắc mặt trắng bệch, yên lặng móc từ túi ra thêm một cây lạp xưởng, đặt lên bàn, nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Ngài bồi bổ nhiều một chút.”

Gân xanh trên tay Yến Hoàn tuôn ra, ở trên xe lăn gắt gao nhìn chằm chằm nam sinh, lại phát hiện Trần Tê cảnh giác mà chắn trước mặt nam sinh, hơi hơi nhíu mày nói: “Yến tổng, đã đến thời gian nghỉ ngơi.”

Dương Khang đã ngồi trên giường khom lưng cởi giày, một bên cởi giày một bên vui sướng nói: “Đêm nay tôi ngủ bên trái, cậu ngủ bên phải.”

Trần Tê cũng lên giường nghiêm túc mà ôm gối đầu rối rắm nói: “Giường chỉ có một cái chăn, hay là ngày mai lại đến?”

Bởi vì hôm nay Dương Khang về nhà mừng thọ ông nội, thời điểm trở về hắn nghĩ ngày mai Trần Tê xuất viện, đơn giản trực tiếp lái xe điện nhỏ mở vào bệnh viện, ngày mai là có thể đón Trần Tê về trường học.

Nghĩ vậy, Dương Khang cảnh giác mà quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông trên xe lăn một cái, nghĩ dù sao người đàn ông này cũng không phải thứ gì tốt, bằng không Trần Tê cũng sẽ không muốn sáng sớm đã phải về trường học.

Nhưng chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, cả người Dương Khang cả kinh toát mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời bỗng mất tiếng.

Hắn căn bản không thể hình dung ra ánh mắt người đàn ông nhìn về phía hắn, hung ác nham hiểm lạnh run nhưng lại phảng phất như là bị dã thú cắn một phát máu thịt đầm đìa, hơi thở toàn thân áp lực bạo ngược gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Hắn run run rẩy rẩy mà nhìn Trần Tê, Trần Tê ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lại hắn, hắn liều mạng dùng ánh mắt ý bảo Trần Tê nhìn về phía người đàn ông, hơn nửa ngày Trần Tê mới hiểu được ý tứ của hắn.

Trần Tê vừa nhìn người đàn ông trên xe lăn, Dương Khang trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông vừa rồi còn hung ác nham hiểm tràn đầy lệ khí lúc này đôi mi hơi nhíu lại, sắc mặt trắng bệch dựa vào xe lăn, hơi thở quanh thân yếu ớt, bộ dáng tái nhợt nhìn qua vô cùng tiều tụy.

Trần Tê sờ sờ cái mũi, quay đầu lại nhìn nhìn Dương Khang đang trợn mắt há hốc mồm, dường như không hiểu ý tứ của Dương Khang.

Trần Tê vừa quay đầu lại, Dương Khang liền trơ mắt nhìn người đàn ông biến thành vẻ mặt hung ác nham hiểm, âm u mà nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt trắng bệch, tròng mắt đen nhánh vẫn không nhúc nhích.

Dương Khang run rẩy tay kéo kéo quần áo Trần Tê, liều mạng ý bảo cậu mau nhìm qua, Trần Tê tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn kiên nhẫn một lần nữa ngẩng đầu nhìn phía Yến Hoàn.

Yến Hoàn ngồi trên xe lăn, nâng lên tay, sắc mặt trắng bệch nghiêng đầu ho khụ khụ, rũ con ngươi, trên mu bàn tay đầy những vết thương dữ tợn, nhìn qua rất vô hại.

Dương Khang run lập cập, lắp bắp nói: “Ngủ, ngủ, đi ngủ thôi.”

Đột nhiên Yến Hoàn nâng mí mắt lên, tròng mắt xuất hiện tơ máu, từng câu từng chữ nhìn Dương Khang nghẹn ngào nói: “Cậu muốn làm gì?”

Trần Tê kỳ quái không thể hiểu được nhìn người đàn ông trên xe lăn nói: “Đi ngủ.”

Dứt lời, thanh niên còn vỗ vỗ giường, nhìn Dương Khang vui sướng nói: “Cậu nhích lại đây một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top