Chương 50: "Lại tức giận rồi."
Editor: Yeekies
Từ trong phòng bệnh Trần Tê đi ra, hộ sĩ cẩn thận gõ gõ cửa phòng bệnh người đàn ông, hắn cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”
Hộ sĩ đi đến trước giường bệnh, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Yến tổng, Trần tiên sinh vẫn không ăn cơm.”
Lúc đến phòng mời Trần Tê ăn trưa, hộ sĩ nhẹ giọng gọi cậu nên ăn cơm, nhưng thanh niên ngồi trước giá vẽ trên tay nắm bút vẽ, mắt cũng không nháy, dường như cậu đã chìm vào thế giới riêng của mình.
Hộ sĩ không dám quấy rầy, chỉ có thể nghe theo Yến Hoàn phân phó, chờ đến khi thuốc màu của thanh niên hết, bút vẽ của cậu dừng lại, mới cẩn thận đi vào kêu thanh niên ăn cơm.
Ai biết cả người thanh niên lại tản ra hơi thở không muốn ăn cơm, nhấp môi ngồi trước bàn vẽ, áp suất không khí xung quanh dường như cũng trở nên nặng nề.
Hộ sĩ chỉ có thể bất đắc dĩ mà tới tìm Yến Hoàn, rốt cuộc vị thanh niên kia là Lương Chí ngàn dặn vạn dò cô nhất định phải chiếu cố tốt.
Yến Hoàn nghe được tên nào đó, động tác đào thuốc màu dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt khó lường.
Hộ sĩ trước mặt đang tha thiết chờ đợi Yến Hoàn nói biện pháp gì đó, để thanh niên an phận mà ăn một bữa cơm.
Cuối cùng thì công việc hiện tại của cô chính là chiếu cố thanh niên thật tốt, để thanh niên ăn ngon ngủ ngon tâm tình vui vẻ.
Ai biết người đàn ông ngồi ở đầu giường bệnh thần sắc trên mặt khó lường, cũng không lên tiếng.
Ai dám khuyên Trần Tê đang vẽ đi ăn cơm?
Dù sao Yến Hoàn căn bản không dám.
Đời trước hắn niên thiếu khinh cuồng, không biết sống chết vào một buổi tối ngày nọ muốn Trần Tê từ phòng vẽ tranh đến ăn cơm với hắn.
Buổi tối ngày đó, hắn nhấc chân ngồi trên sô pha, sắc mặt không tốt nhìn Lương Chí nói: “Em ấy đã vẽ mấy ngày rồi!”
“Chính ông đếm xem em ấy đã bao nhiêu ngày không ăn cơm với tôi rồi?”
Dứt lời, hắn tự mình trầm tư nhẩm đếm, một bên đếm một bên không thể tin tưởng mà ngẩng đầu nói: “Ba ngày!”
Yến Hoàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì những bức tranh kia, ba ngày không ăn cơm với tôi!”
Còn nói yêu hắn, rõ ràng chính là yêu đống thuốc màu kia!
Thời gian ăn cơm thời gian ngủ đều lộn xộn, vốn dĩ cơ thể không đủ dinh dưỡng, thân thể nhỏ bé kia giống như gió thổi qua cũng lung lay.
Lương Chí yên lặng nhìn người đàn ông tức giận đến kéo cà vạt ra, nảy sinh ác độc mà nói muốn mang họa sĩ nhỏ kia từ phòng vẽ tranh ra dạy dỗ một phen.
Kết quả Lương Chí kêu người từ phòng vẽ tranh đưa tới sảnh lớn, nhìn thấy người đàn ông nọ lập tức an tĩnh lại.
Mày Trần Tê nhẹ nhàng nhíu lại, biểu tình ngơ ngẩn, dường như vẫn còn đang đắm chìm trong tranh vẽ, cả người tản ra khí áp thấp.
Khi đó Yến Hoàn còn không biết sống chết, nhấc chân đặt lên trên bàn trà nhỏ trước mặt, sắc mặt kiệt ngạo không vui, nhìn thanh niên mặt vô biểu tình nói: “Em lại đây cho anh.”
Sau đó Trần Tê đi qua.
Mười phút sau, người đàn ông luống cuống tay chân mà dỗ thanh niên hốc mắt hồng lên, cắn răng nói: “Anh đưa em trở về còn không được sao?”
Thanh niên trước mặt chỉ hồng hồng hốc mắt, lắc đầu, gục đầu xuống nói: “Là em sai, là em không nên làm Nhị gia tức giận.”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, nhìn thanh niên ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn cơm, vừa lòng, chẳng qua ngay lúc đó hắn còn không có ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.
Thẳng đến ban đêm, Yến Hoàn không thể tin tưởng mà nhìn họa sĩ nhỏ của hắn ôm chăn, an thuận mà ngủ ở mép phải giường lớn, ngăn cách với hắn cả một khoảng vô cùng rõ ràng.
Không chỉ có như thế, tư thế ngủ của Trần Tê là đưa lưng về phía hắn, chỉ chừa cho Yến Hoàn một cái ót, sau đó yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Không khoa trương chút nào mà nói, khoảng cách giữa hai người họ có thể nhét vào một Lương Chí.
Mà cũng là lần đầu tiên Trần Tê không cong khóe miệng chờ hắn hôn ngủ ngon trước khi nhắm hai mắt, cũng không ở trong lòng ngực hắn an tĩnh lật xem tranh vẽ, càng không có chờ hắn xử lí công việc.
Cả một đêm dài, chỉ có một cái ót xinh đẹp đối diện hắn.
Yến Hoàn: …
Nghĩ vậy, người đàn ông trên giường bệnh giương mắt liếc nhìn hộ sĩ một cái, bất động thanh sắc làm bộ sự việc không liên quan đến mình nói: “Tìm Lương Chí đi.”
Loại chuyện niên thiếu khinh cuồng không biết sống chết, ném cho Lương Chí làm thì tốt rồi.
Hộ sĩ ngơ ngác, sau đó gật đầu, vội vội vàng vàng đi tìm Lương Chí.
------
Trần Tê yên lặng ngồi trước bàn vẽ, ngơ ngác mà nhìn bức tranh chính mình vẽ còn chưa hoàn thành.
Hộ sĩ bên cạnh cẩn thận nhẹ giọng nói: “Trần tiên sinh, chúng tôi không nói dối, ngài ăn cơm xong sẽ có thuốc màu đưa tới.”
Cổ tay áo dính một chút thuốc màu của thanh niên cong lên, trên gương mặt tái nhợt mang theo vẻ cảnh giác, ngồi trên ghế nhìn hộ sĩ.
Hộ sĩ mỉm cười thành khẩn nhìn cậu, sau khi nhìn thấy thanh niên vẫn không có gì phản ứng, cô nhớ tới lời nói của Lương Chí, do dự một hồi, sau đó nói: “Trần tiên sinh, Lương tiên sinh nói, nếu ngài còn không ăn cơm, Yến tiên sinh sẽ tự mình đến tìm ngài.”
Trần Tê: “…”
Cậu lập tức đứng lên, trấn định nói: “Đi đâu ăn?”
Đừng hỏi, hỏi chính là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Hộ sĩ hơi hơi mỉm cười, nghiêng người nói: “Đã chuẩn bị tốt cho Trần tiên sinh.”
Trong phòng bệnh đặt một bộ bàn ghế dùng cơm, Trần Tê rửa sạch tay, đi vào kéo ghế dựa ra, hơi hơi cau mày nhìn đồ ăn trên bàn.
Sau khi Trần Tê trông thấy cổ màu sắc trong trẻo của canh bổ, trong lòng lộp bộp, muốn mạnh mẽ làm bộ không nhìn thấy, ai ngờ hộ sĩ nhìn hắn mềm mại nói: “Trần tiên sinh, ngài nên uống canh trước nha.”
“Dựa vào kết quả kiểm tra, cơ thể ngài không đủ dinh dưỡng, canh bổ này rất thích hợp với thân thể ngài.”
Trần Tê: “…”
Hệ thống nhỏ giọng nói: “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chịu đựng đi.”
Trần Tê cắn răng, cơ hồ hai mắt bôi đen mà ăn bữa cơm này.
Sau khi cơm nước xong, vẻ tái nhợt trên mặt thanh niên có thêm chút mong đợi, cậu ngẩng đầu nhìn hộ sĩ do dự nói: “Vậy thì, khi nào thuốc màu sẽ tới?”
Hộ sĩ thu thập chén đũa, cười nói: “Trước mắt ngài cần nghỉ ngơi một chút nữa.”
Trần Tê nghe vậy có chút mất mát, cậu quay đầu nhìn về phía bức tranh chưa hoàn thành kia, gật gật đầu.
Hộ sĩ nhìn bộ dáng thanh niên, lòng mềm nhũng, tuổi của nam sinh trước mặt nhìn qua cũng không lớn, hẳn vẫn là học sinh.
Bộ dáng nam sinh rất đẹp, toát nên khí chất thanh lãng sạch sẽ, con ngươi cũng trầm tĩnh như một ao hồ, cậu khoác trên mình đồng phục bệnh nhân đơn bạc, tỉnh lại cũng chỉ an tĩnh ngồi ở đầu giường.
Chỉ có khi ở trước giá vẽ nơi cửa sổ sát đất, nam sinh tay nắm bút vẽ cả người mới trở nên ôn nhu, bộ dáng chuyên chú nhìn qua cực kỳ thu hút tầm mắt người khác.
Trong lòng hộ sĩ có chút cảm thán, bắt cô ở trong phòng bệnh trông thanh niên vẽ tranh cả ngày, chỉ sợ cô cũng không cảm thấy buồn chán mà chạy đi.
Nghĩ vậy, hộ sĩ nhịn không được nhìn thanh niên cười nói: “Nếu có thể nói, tôi sẽ giúp ngài hỏi một chút.”
Nghe vậy, ánh mắt Trần Tê dừng trên người hộ sĩ, dường như cậu hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hai giờ sau, uống thuốc tắm rửa xong, Trần Tê dựa vào giường bệnh mơ màng sắp ngủ, sau khi ngừng vẽ tranh, cậu đặc biệt dễ dàng mệt mỏi rã rời.
Càng miễn bàn vừa mới uống thuốc, tắm nước nóng, vừa dựa vào giường mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Trần Tê nỗ lực mở mí mắt, xa xa nhìn bức tranh chính mình chưa vẽ xong, đáy lòng nói thầm phải chờ tới thuốc màu mới đưa tới, nhưng dần dần vẫn không nhịn được nhắm lại hai mắt, chìm vào ngủ.
Vài phút sau, hộ sĩ kiểm tra phòng nhẹ nhàng đi vào, đến trước giường bệnh, nhìn thấy thanh niên nhắm mắt ngủ, cô ấn đèn, chỉ để lại ánh đèn mờ nhạt, sau đó tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh.
Toàn bộ phòng bệnh trở nên an tĩnh, chỉ có âm thanh điều hòa vận hành rất nhỏ.
------
Trong phòng bệnh Yến Hoàn, người đàn ông hơi mệt mỏi ấn ấn giữa mày, khép lại máy tính trước mặt, nói khẽ dặn dò với Lương Chí vài câu, đều là những vấn đề lâu dài tương đối khó giải quyết về công ty từ trước tới nay.
Lương Chí cung kính đáp vâng, nhạy bén phát hiện Yến Hoàn cơ hồ là nhất châm kiến huyết nơi xảy ra vấn đề, nội tâm hắn mười phần kích động, dường như không thể kìm nén máu nóng sôi trào.
* 一 針 見 血 /yī zhēn jiàn xuè/: Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu: Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Cứ như vậy, Yến Hoàn tuyệt đối có thể trở thành gia chủ Yến gia ưu tú nhất, Yến gia nhất định có thể ở thời đại này lật úp huy hoàng ngày xưa.
Mong muốn suốt đời của Lương Chí hắn nhất định có thể thực hiện!
Lương Chí cố nén run rẩy trong tiếng nói, máu nóng sôi trào, vừa đang muốn cùng Yến Hoàn nhắc tới hạng mục khai thác thị trường nước ngoài, lại thấy người đàn ông đang nghiêm túc từng bước từng bước đặt hộp thuốc màu ngay ngắn.
Lương Chí tràn đầy hùng tâm tráng chí, nhìn Yến Hoàn kích động nói: “Nhị gia, để tôi giúp ngài đưa qua!”
* 英 雄 气 概 /yīng xióng qì gài/: Hùng tâm tráng chí: Anh hùng khí khái: Nghĩa là luôn quả cảm, Dũng mãnh, có khí phách dũng cảm.
Loại này việc nhỏ không cần làm phiền thời gian quý giá của Yến Hoàn, thời gian và tinh lực của Yến Hoàn nếu đặt vào sự nghiệp Yến gia, sợ gì Yến gia không hưng thịnh!
Người đàn ông sắc mặt không vui ngẩng đầu, khẽ nhíu mày nhìn Lương Chí cảnh giác nói: “Giành cái gì giành, không tới phiên ông.”
Lương Chí: “…”
Yến Hoàn vừa lòng mà nhìn hộp thuốc màu ngay ngắn, hắn đánh giá dựa theo thói quen đời trước của Trần Tê, lúc này chắc Trần Tê đã ngủ rồi, sau đó vui sướng nhìn Lương Chí nói: “Đẩy tôi qua đi.”
Thời điểm hắn xử lý công vụ đã ngồi trên xe lăn, trong lòng nghĩ mau mau xử lý xong công vụ là có thể nhìn thấy họa sĩ nhỏ của hắn nhanh một chút, ngay cả cơm chiều cũng vội vàng ăn một lát đã gác đũa.
Lương Chí nuốt xuống một ngụm máu trong lòng, hắn muốn nói lại thôi mà nhìn Yến Hoàn, cuối cùng vẫn đẩy Yến Hoàn ra khỏi cửa, hướng về phía phòng bệnh Trần Tê.
Người đàn ông trên xe lăn ôm một hộp thuốc màu lớn, hơi hơi ngẩng đầu, dường như hắn biết muốn đi gặp người nào đó, mặt mày kiệt ngạo lúc này đây lại có nét nhu hòa, đôi môi nhạt nhẽo hơi hơi cong lên.
Xe lăn lẳng lặng lăn qua hành lang thật dài, ngừng trước cửa một gian phòng bệnh, Lương Chí nhẹ nhàng vặn cửa, muốn đẩy xe lăn đi vào, lại không nghĩ rằng tay người đàn ông hơi hơi nâng lên, ý bảo hắn dừng lại.
Bước chân Lương Chí dừng lại, sau đó cung kính lui ra phía sau cửa phòng bệnh chờ.
Yến Hoàn đem hộp thuốc màu đặt trên đùi, chuyển động xe lăn, an tĩnh lăn vào.
Ánh đèn trong phòng bệnh sáng nhu hòa, thanh niên trên giường bệnh nặng nề ngủ, nhắm hai mắt, hô hấp nhợt nhạt, mái tóc mềm mại rơi trên trán, lộ ra băng gạc trắng tinh.
Thanh niên nghiêng thân mình, khuôn mặt quay về phía bức tranh chưa hoàn thành trước cửa sổ sát đất cách đó không xa, dường như trước khi ngủ đã trải qua giãy giụa nho nhỏ, căng thẳng một hồi lâu, nhưng vẫn nhịn không được mà ngủ rồi.
Yến Hoàn chuyển động xe lăn đi đến phía trước giường bệnh, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm băng gạc trên trán thanh niên.
Thuốc màu dính lên che kín vết thương trên tay, sau khi rửa sạch trở nên nóng rát hơi hơi đỏ lên, đặt bên cạnh khuôn mặt thanh niên, trông có chút dữ tợn.
Dưới ánh đèn tối tăm, hô hấp thanh niên nhợt nhạt, người đàn ông thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Không phải không cho em vẽ tranh.”
“Luôn vẽ tranh, cơm cũng không ăn, cũng không thèm ngủ.”
Thanh niên đang ngủ dường như nghe được cái gì, cái mũi hơi hơi nhăn lại, còn nhẹ nhàng trở mình.
Người đàn ông ôm thuốc màu, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Em xem em xem, lại tức giận rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top